Bạn đang đọc Nhớ Mãi Lớp Chúng Ta – Chương 9: Tổ chức tiệc
Thế Bảo chậm rãi bước vào lớp, trên tay cầm rất nhiều đồ ăn, thức uống. Những thứ đồ ấy dần dần gây được sự chú ý của cả lớp. Thế Bảo đặt đồ xuống, ánh mắt gian xảo, cười tươi :
– Ai muốn ăn thì lại đây!
Đúng như theo dự tính, cả bọn với nước…miếng đang chảy ừng ực lao ngay đến bàn Thế Bảo, chí chóe giành nhau như lũ học sinh lớp 1. Anh Nhật nhíu mày nghi hoặc :
– Thế Bảo, sao hôm nay cậu tốt vậy?
Miệng Thế Bảo nâng lên một nụ cười lém lỉnh, nói:
– Tớ muốn nhờ các cậu một việc!
Cả bọn ngừng ăn, ném cái nhìn ngạc nhiên về phía cậu. Không phải cậu lại có ý nghĩ quái dị nào đó chứ, định hại cả lớp à. Tất cả không ai bảo ai tự động bỏ đồ ăn xuống, thản nhiên rời ánh nhìn đi chỗ khác, chỉ có điều Thế Bảo đã tính toán rất kĩ, phán :
– Nếu không làm thì trả đồ ăn đây!
What? Thế Bảo vừa nói gì, trả đồ ăn đây ư, nhưng nó đã vào dạ dày của cả lũ hết rồi, chẳng lẽ lại…móc họng, nôn ra trả cho cậu ta ư!
Lệ Anh đáp lại :
– Nhưng lỡ ăn rồi, không tiện…nôn ra!
– Không sao, chỉ cần bồi thường tiền thôi!
– Bao nhiêu?
– Socola Pháp 400000 VND,9 gói bim bim 45.000 VND, bla bla bla bla….
Giật mình kinh hãi- tâm trạng của hầu hết cả lớp.
Linh Chi hỏi :
– Cậu muốn chúng tớ làm gì?
– Đơn giản lắm là thế này : Tớ có cô em họ, ngày mai nó phải sang Mỹ du học, bla bla bla….
Thế Bảo cứ tuôn ra một tràng đại hại mà chẳng hề để ý đến sắc mặt của từng thành viên đang từ từ đen lại….
– THẾ BẢO, STOP, NÓI Ý CHÍNH THÔI!!!!
Hóa ra cái kế hoạch vớ vẩn của Thế Bảo là tổ chức một bữa tiệc cho cô em họ. Mà Thế Bảo sĩ diện nên muốn cả bọn làm…vệ sĩ. Lớp trưởng đã tạo ra một bảng kế hoạch phải nói là không thể hoàn hảo hơn :
– Đội 1 : Anh Nhật, Quốc Đạt, vị trí canh gác : Trên cây.
– Đội 2 : Mạnh Hùng, Văn Tùng, vị trí canh gác : Bụi rậm.
– Đội 3 : Lệ Anh, Khánh Ly, vị trí canh gác : đằng sau bức tượng trang trí.
….
6 giờ tối…
– Báo cáo chỉ huy, đối tượng đã xuất hiện- Anh Nhật nhẹ nhành nói vào điện thoại.
– Tốt, chuẩn bị tiến hành kế hoạch. Linh Chi đáp lại.
Em họ của Thế Bảo- Nguyễn Hoàng Phương với bộ đầm trắng thật nổi bật đang bước vào thì một bóng người từ trên cây nhảy xuống- Quốc Đạt, cúi người lịch thiệp :
– Mời tiểu thư vào trong!
Trớ trêu thay, tay Quốc Đạt lại chĩa về hướng bụi rậm như muốn bảo Phương lại chỗ bụi rậm ấy. Nhận ra sai lầm “nhỏ bé” của mình, cậu cười xuề xòa rồi dẫn Phương vào trong.
Bụi rậm…
– Báo cáo, đối tượng đã vào nhà, chuẩn bị kế hoạch B.
Trong nhà, một chiếc bàn lớn để đầy đồ ăn đang có xu hướng làm phân tâm vệ sĩ cùng với 2 chiếc ghế ngã chễm chệ trên…đất. Quỳnh Trâm vội vàng đỡ “2 em ghế dậy”, phủi phủi rồi cười :
– Mời…cậu chủ và…tiểu thư ngồi.
Có vẻ như thể loại câu này thật khó nhai với nhỏ. Nhỏ phải mất 2 tiếng đồng hồ để tập đi tập lại.
30 phút sau…
Mọi việc đều diễn ra suôn sẻ nhưng…
-Bụp- trời ơi con muỗi này cắn đau quá!
– Ngồi yên coi, mình cũng đang ngứa chết đây này!
Lũ muỗi cứ bay vo ve xung quanh, đội một và đội hai được một dịp “hiến máu nhân đạo”
Mấy đội kia cũng chẳng khá hơn là bao, cái chân gần như tê cứng, đau mỏi khủng khiếp, bụng cũng lần lượt réo ầm ĩ khi chứng kiến cậu chủ và tiểu thư ăn đồ ăn một cách ngon lành.
Giải pháp cuối cùng
…
…
…
VỀ!
Cả bọn lẳng lặng ra về mà không hề để lại một chút tiếng động nào, có lẽ do chủ nhà nói chuyện say sưa quá. Đến khi tiệc tàn, Thế Bảo định cảm ơn lũ bạn tốt bụng thì chẳng thấy ai nữa. Vắng tanh một cách đáng sợ!