Đọc truyện Nhỏ Khờ! Người Tôi Yêu Là Em – Chương 16
Anh ẵm nó ra xe nhanh chóng đến bệnh viện. Thì ra điều anh muốn đến đây làm chính là đưa nó đi bệnh viện. Hắn bước lên phòng nó. Căn phòng hỗn độn đầy máu và những vật dụng bị nó ném đi. Hắn cho người dọn dẹp phòng rồi cũng đến bệnh viện. Đứng trước cửa phòng cấp cứu. Nó bị mất nhiều máu nên phải truyền máu. Hai anh nó đứng đó khuôn mặt lộ rõ sự bất lực và buồn bã. Hắn bước tới:
– Sao lúc đó các anh không cho tôi lên đó.
– Vì có lên cũng không làm được gì đâu chỉ khiến thiếu chủ bị thương thôi. Tôi hiểu rõ nó lắm. Chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng với nó. Nó làm như vậy là để chuộc lỗi với chiếc xe vì không bảo vệ được nó. Không sao đâu chừng vài ngày là ổn thôi. Thiếu chủ cứ về đi anh em chúng tôi sẽ trông chừng nó
– Thôi khỏi đi. Hai anh cứ về để cô ấy cho tôi
– Vâng vậy phiền thiếu chủ
Thế là hai anh nó ra về. Hắn bước vào phòng bệnh của nó. Nó vẫn còn hôn mê. Cả người đầy rẫy vết thương. Hắn thấy thì thật đau lòng hơn nữa có chút ghét bỏ chiếc xe đó (ghen đó mà) bước đến bên giường nó, hắn nhẹ nhàng vén lọn tóc rơi trên mặt nó. Sau một hồi, hắn cũng ngủ quên luôn trên sopha. Nó ngủ luôn đến khuya. Lúc nó tỉnh dậy, thấy trong người vô cùng khó chịu, khó khăn lắm mới thích nghi được với ánh sáng thì đập vào mắt nó là khuôn mặt vô cùng khó khăn của hắn khi ngủ trên sopha. Nó mỉm cười nhẹ. Với lấy ít nước trên bàn nhưng vì vẫn còn yếu nên nó làm vỡ cái ly, vô tình cũng làm hắn thức giấc. Hắn bước đến bên cạnh nó khuôn mặt vừa mới tỉnh ngủ cùng với đầu tóc khá lộn xộn làm nó muốn cười một trận nhưng vẫn còn buồn nên nó nén cười. Hắn bước đến hỏi han, rồi lấy nước cho nó uống. Nó cũng chẳng nói cười gì làm hắn lo lắng hơn. Lát sau, nó cuối cùng cũng chịu mở miệng nhưng lời đầu tiên nó nói lại là:
– Về nhà
– Bác sĩ bảo cô chưa khỏe ở lại đi
– Tôi muốn về
– Nhưng……
– Đi về
Nó gằn giọng xuống. Hắn đành cho nó về, dù sao thì nó cũng đã tỉnh. Cho nó về chăm sóc tại nhà cũng tốt thôi. Hắn đưa nó về nhà. Nó vào thẳng phòng cũng chẳng nói năng gì. Nằm im ở đó, không cho phép bất cứ ai bước vào phòng nó hết.
Buổi sáng hắn đi học như thường vì hắn là hội trưởng hội học sinh của trường mà hơn nữa dạo này không hiểu làm gì mà lại có nhiều chuyện cho hắn đến vậy. Đến trưa, hắn nhận được điện thoại nó không chịu ăn uống cũng không chịu cho bác sĩ kiểm tra. Nghe xong, hắn cảm thấy hối hận vì đã đưa nó về nhà mà không ở lại bệnh viện. Bỏ việc hắn lái xe về nhà. Lên phòng nó thì thấy cô hầu bếp cầm phần cháo trên tay. Hắn nhẹ giọng bảo cô xuống bếp, tay cầm lấy phần cơm rồi bước vào phòng nó. Sau buổi nói chuyện với anh nó, hắn đã nắm được một nhược điểm lớn nhất của nó nên trong lòng khá là tự tin. Gõ nhẹ cửa, hắn vừa bước vào đã nhận được giọng la trời phú của nó
– Đã nói là đừng làm phiền tôi. Ra ngoài ngay.
– Nè nè nói chuyện với chủ kiểu đó hình như là không ổn. Không đói sao
– Là anh hả mà là anh thì cũng biến ra ngoài đi. Không ăn
– Thôi nè. Ăn tý đi, ngoan đi ăn một chút, chủ nhật này tôi dẫn đi công viên nhá
– Nè nè thiệt không đó.
Nó bật dậy hẳn đôi mắt long lanh ra. Hắn nhìn thế thì bậc cười, trêu nó một chút.
– Haha thật cô mau ăn đi không thì tôi đổi ý đó.
– Ăn là được chứ gì. Hứ nhớ giữ lời đó.
Nhìn nhỏ ngồi ăn khí thế hừng hực mà hắn phải bật cười. Cách này quả nhiên vô cùng hữu hiệu. Nhưng mà chủ nhật này làm sao mà dẫn nhỏ đi đây, tại hắn cũng có biết đi công viên ra sao đâu. Từ lúc mẹ hắn mất, hắn đã không còn đến nơi đó rồi. Nghĩ đến đây đang cười bỗng dưng hắn xìu xuống ( thật là đa cảm xúc) “mà thôi kệ đi tới đâu tính tới đó, không đi chắc nhỏ xé mình ra” hắn kết thúc dòng suy nghĩ cũng là lúc nhỏ đưa cho hắn cái tô sạch sành sanh cháo. Hắn cầm cái tô bước ra ngoài, nhỏ thì í ới với theo:
– Chủ nhật đó, nhớ chủ nhật nha.
– Biết rồi mà.
Hắn chả quay lại mà nói. Khổ thân cho hắn quá mà. Về cho nó ăn cực khổ rồi giờ còn phải quay lại trường xử lí cái đống hồ sơ. đúng là…
Còn về phần nó sau khi ăn xong thì tót ra ban công ngắm cảnh. Thật ra sau mỗi lần tự hành xác như vậy nó đã bình tĩnh lại. Nhưng lần này chẳng hiểu sao nó cảm thấy khó chịu, rất khó chịu. Mà nhờ có hắn nó đã có thứ khác để nghĩ đến rồi. Chính là đi chơi. Mới nghĩ thôi nó đã thấy sung sướng rồi. Bao nhiêu lâu nay cực khổ được đến đáp rồi. (có hơn 2 tuần thôi mà làm như tám năm vậy). Nó ra ban công ngắm cảnh thì đúng lúc chuông điện thoại reo lên. Nó vào bắt máy.
– …
– Luật cũ điều 3. Gửi văn kiện qua cho tôi. À tôi cần một khu đất tốt, sắp xếp cho tôi một số buổi đi xem. Gửi cho tôi lịch trình của tháng này luôn.
– …
– À vâng thưa anh. Em ổn rồi anh không cần phải lo cho em đâu. Mà tên thiếu chủ này cũng khá tốt nên em ở đây cũng rất thoải mái. Anh yên tâm nhá baby của em mà nhớ làm mấy công việc em giao nha. Không được lười biếng đó.
– …
– Vâng. Em biết rồi.
Nó kết thúc cuộc nói chuyện. Chả biết là ai mà nó lại thay đổi cảm xúc chóng mặt vậy nữa. Nhưng nghe hình như là nó rất yêu quí người này, hơn nữa lại rất mực tin tưởng. Không biết là ai đây ta, thân phận như thế nào?