Đọc truyện Nhỏ Hâm! Anh Yêu Em! – Chương 22
Đi được một đoạn, Gia Khang và Khả My bắt gặp Tiểu Di và Nhã Anh cũng đang trên đường xuống cănteen. Cõng trên lưng Khả My, Gia Khang vẫn
không quên chào hỏi
-Bảo Di!
-A? Gia Khang?!
-Là tớ! Cậu cũng xuống cănteen à?!
-Ừ…!
-Cậu là….lớp trưởng 11A1?! – Khang lúc này mới để ý đến Nhã Anh
-Chào cậu! Tớ là Nhã Anh! – Cô mỉm cười đáp lại
-Tiểu Khang Khang! Nhanh một chút đi! Hắn mà tìm không thấy là cậu phải trả
đấy nhé! – Khả My im lặng từ nãy, giờ mới khó chịu lên tiếng
-Òa….Thỏ con à….giận rồi sao?!
-Hứm!
-Thôi mà…! Em đi bây giờ đây!
-Nhanh đi!
-Chào hai cậu nhé! Bọn tớ đi trước đây!
-Ừ…! Gặp lại sau! – Tiểu Di cười nói. Đến khi hai chị em Khả My cách họ một đoạn, Nhã Anh mới lên tiếng
-Gia Khang cậu ấy thân thiện quá…!
-Ừ….! Lại còn có vẻ rất cưng chiều Khả My, nhỉ, Nhã Anh?!
-Ừ. Phải rồi…! Có cậu em như thế, thật thích quá nhỉ?! Khả My sướng thật!
-Đúng vậy…!
-Bảo Di, ta cũng nhanh đi thôi nào! – Nhã Anh nắm tay nó kéo đi
-Ừm…!
……….
Đến cănteen, Gia Khang và Khả My đã được đám đông chào đón bằng những tiếng hét, la ó rầm trời; hết thảy đều ganh tị với Khả My vì có cậu em phải
nói là cực-kì-dễ-thương, lại còn là bạn thân của thủ lĩnh đẹp trai ngút
trời nữa chứ…!Ai mà không ganh tị cho được!
-Tiểu Khang Khang…!
Chỗ cũ! Vũ Đình hắn ngồi đấy! – Vừa vào cănteen là cô nhanh chóng đảo
mắt khắp một vòng cănteen. Ánh mắt cô dừng lại ở một bàn cuối dãy, nơi
một tên con trai đang chống cằm nhìn hai chị em họ
-Vâng…! – Khang nhanh chóng đi đến bàn cuối, đặt Khả My xuống ghế, cậu nhanh nhảu nói với Vũ Đình
-Tiểu Đình Đình! Hôm nay cậu đãi nhé?!
-Hửm? Tại sao lại là tớ?!!
-Bởi vì cậu đáng ghét!!! – Hai chị em lại không hẹn mà đồng thanh thốt lên.
Điều này khiến Khả My lại thích thú, ôm lấy khuôn mặt Gia Khang
-Em lại dễ thương nữa rồi Tiểu Khang Khang..!!!
-Ok ok…! Tớ đãi, hai cậu đừng có như thế nữa!!! Thật là…!
-Woaa….! Hôm nay phải ăn thật nhiệt tình mới được..!!! – Khang hớn hở nói
-Phải rồi Tiểu Khang Khang! – Khả My hưởng ứng
-Hừ! Các cậu ăn gì đến lấy đi! Sẵn tiện lấy hộ tớ!
-Yahhh….!!! Đi nào Tiểu Khang Khang! Ơ….khoan đã! Vũ Đình cậu ăn gì?!
-Như mọi hôm! Tiền này!
-Ừ…!
-Khoan…!
*khựng*
-Còn gì nữa?! – My nhăn mặt
-Hai hộp sữa nữa!
-Rồi rồi đi đây…!
“Hai chị em rắc rối” (theo suy nghĩ của hắn) đi khỏi, hắn lại chán chường
chống cằm, tay kia gõ gõ lên bàn chờ đợi. Chợt, hắn lại nghĩ đến nó
-“Con bé kia không biết có ở đây chưa nhỉ?! Òa…! Linh thật! Vừa mới nghĩ…!”
Hắn nghĩ thế là bởi nhìn thấy nó cùng Nhã Anh cũng xuống cănteen. Nó đang
nói cười vui vẻ với Nhã Anh nên căn bản là không có nhìn thấy hắn
-“Bạn mới à?”
Hai đứa nó chọn một chỗ cách chỗ hắn năm bàn. Tiểu Di ngồi xuống rồi , Nhã Anh mới lên tiếng
-Cậu ngồi đây, tớ đến lấy thức ăn giúp cậu!
-A…Làm phiền cậu quá…!
-Không sao mà! Chờ tớ nhé?!
*gật*
Nhã Anh mỉm cười rồi rời đi. Vừa lúc Nhã Anh rời đi thì Gia Khang và Khả My ở bàn bên kia cũng vừa trở lại với một đống đồ ăn. Thấy hắn cứ ngồi đó
nhìn, My bực mình quát
-Thấy tỷ bưng đồ vật vã thế này mà cậu ngay cả một ý định giúp đỡ cũng không có sao?!
-A….Giúp đây…! – Hắn nhanh chóng đứng dậy đỡ lấy thức ăn trên tay Khả My. Tay được tự do, My lúc này mới than vãn
-Trời ạ…! Mỏi tay chết mất! Chen lấn đám đông đó….thật sự là như một đám tị nạn vậy…!
-Phì…hahaha…! Thỏ con à…! Chị so sánh hay thật đấy…!
-Hừm…! Không phải sao? Vũ Đình! Cậu nói xem có đúng không?!
-Ừ ừ…!
-À…tiền thừa này…! Trả cậu…! – My đưa tiền ra trước mặt hắn. Hắn chỉ im lặng nhận lấy rồi soạn đũa muỗng chuẩn bị ăn
-Vũ Đình này! Vừa nãy tớ mới gặp Bảo Di cùng lớp trưởng lớp ấy đang trên đường xuống đây…!
-Ừ…! Sao lại nói với tớ?!
-Tớ nghĩ cậu quan tâm nên mới nói…!
-Ừ…
Nghe Vũ Đình và Gia Khang nói chuyện, Khả My lại nhớ đến Tiểu Di, đến chuyện khi sáng, cô quay sang Vũ Đình cất tiếng
-Vũ Đình!
-?
-Chuyện khi sáng, cậu hứa là sẽ nói với tớ, quên rồi sao?!
-À…! Thế cậu muốn tớ nói gì?!
-Con bé ấy là ai?
-Hoàng Ngọc Bảo Di
-Sao cậu lại biết cậu ấy?
-Tai nạn
-Như thế nào?
-Tớ đụng phải cô ấy
-Và…?
-Gãy tay
-Sau đó….?
-Mẹ tớ đón về nhà chăm sóc
-Sao lại chở cậu ấy…?! Tớ nhớ là cậu chưa để đứa con gái nào ngoài tớ trèo lên “cục cưng” của cậu…!
-Ừ
-Thế còn cô ấy?
-Mẹ tớ bắt
-Và….?
-Phải chở
-Còn nữa không?
-Hết
-Thật không đấy? – My đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn – Tớ thấy, cậu đối với cô ấy không đơn thuần chỉ là vì cậu gây nạn…?!
-………..
-Thế sao?
-Ừ
-Giờ cậu ấy đang ở nhà cậu sao? – Khang lên tiếng
-Ừ
-Bảo Di xinh đấy chứ!
-Xinh á?! Tớ chẳng thấy xinh gì cả!
-Cậu thấy sao, Vũ Đình?! Xinh mà, đúng không??
-………
-Không biết!
-………….
-Cậu…! Sao cậu với chị Lâm Thy lại khác nhau một trời một vực thế hả?!
-Lại nữa! Ngay cả cậu cũng nói thế sao?!
-Còn ai nói nữa à?
-Bama đại nhân
-Hì….! Bề ngoài…cũng không phải là không giống! – Khang nhìn nhìn
-?
-Có một điểm giống!
-Là gì?
-Đều đẹp cả!
-Hừm… – Hắn nhếch mép – Giờ mới biết sao?
-Không. Biết lâu rồi! Nhưng cậu thì giống chú Hoàng, Lâm Thy lại giống cô Lam…!
-Đôi mắt cậu giống mẹ hơn! – Khả My nói
-Cậu cũng biết sao?!
-Tất nhiên! Cậu nghĩ tớ là ai chứ?!
-Ừ
-Mà….Noel này Thy Thy về…!
-Oaaa….! Thật sao?!
-Ừ
-A…tớ mong quá đi! Vũ Đình này! Hôm đấy quẩy một bữa chứ?!
-Chỉ sợ cậu muốn ở nhà cũng không được!
-Haha…! Tớ nhớ Lâm Thy quá đi! Chị ấy có biết chuyện Bảo Di không?!
-Tớ không biết
-Ừ
-Thôi ăn đi! Thức ăn nguội cả rồi kìa!
-À… Chúc ngon miệng cả nhé!