Nhỏ Giọng Nói Yêu Anh

Chương 44: uối


Đọc truyện Nhỏ Giọng Nói Yêu Anh – Chương 44: uối


Năm hai, khoa Anh văn đại học Chi Nam đã mở lớp phiên dịch, nhưng lại thêm hai môn ngoài, cho nên học kì này Thời Khiển cũng bộn bề nhiều việc.
Lâm Trần Nghiêu vẫn chỉ có thể đeo nhẫn đính hôn “Phụ nữ không tới gần” ở trong công ty, chứng minh mình là người có bạn gái.
Thời Khiển lấy được học bổng năm nhất, tiền thưởng rất nhiều, cũng khiến cô chuyên chú vào bài vở nhiều hơn.
Kế hoạch của cô cực kì rõ ràng: Năm hai muốn thi xong phiên dịch cao cấp, năm ba thi xong CATTI cấp hai, sau đó cô có thể thử thi hội phiên dịch.
Mục tiêu rõ ràng, làm đến nơi đến chốn hướng về phía trước là được.
Việc này cô hiểu rõ.
Vì thế, học kì này Thời Khiển càng học nhiều hơn, dùng câu nói của Nam Lộ, chính là “Thời Khiển học tới tẩu hỏa nhập ma của cấp ba lại xuất hiện rồi”.
Có mục tiêu, ngày cũng qua rất nhanh.
Tới sinh nhật của Thời Khiển cô vẫn kiên trì ngâm mình ở thư viện.
Thật sự là không bớt ra được thời gian nào, vì thế giữa trưa gặm cái bánh mì, đem thời gian cơm trưa vào cơm chiều gộp lại, gọi Lâm Trần Nghiêu với Nam Lộ cùng nhau ăn sinh nhật vào bữa cơm chiều.
Nữ hoàng bệ hạ lệnh thời gian ăn là một tiếng, vừa tới giờ, cũng không quản hai người kia có ăn xong chưa, bản thân cực kì tiêu sái rời đi.
Chỉ để lại Lâm ái khanh không nói gì với Nam ái khanh đưa mắt nhìn nhau.
Đại học Chi Nam nghỉ đông luôn luôn rất sớm.
Lần này Nam Lộ liều mạng túm Thời Khiển cùng về nhà với cô, nói cái gì cũng không chịu để cô một mình ở đây đón năm mới.
“Cậu yên tâm! Mình đã hỏi thăm rồi, nhà mình với nhà cha dượng cậu một đông một tây, hoàn toàn không có khả năng đụng nhau.

Đến lúc đó cậu tìm việc làm thêm ở gần nhà mình, cũng không chậm trễ cậu kiếm tiền… Còn có, bạn trai cậu không phải cũng ở Vân Thành sao, đến lúc đó cậu có thể hẹn hò với anh ấy, thật tốt nha!”
Thời Khiển không thay đổi được cô ấy, vì thế thương lượng với Lâm Trần Nghiêu chuyện này.
Lâm Trần Nghiêu trái lại không có dị nghị gì.
Tuy anh phải chờ tới cuối năm mới có thể về nhà, nhưng so với thấy cô thêm vài lần, thì càng hi vọng cô có thể thoải mái dễ chịu, hai cô ở chung một chỗ náo nhiệt cũng rất tốt.
Nhưng Thời Khiển với Nam Lộ trở về Vân Thành không bao lâu, tình hình dịch bệnh bắt đầu rồi.
Hai cô cực kì chú ý tình hình dịch bệnh, khứu giác cực kì nhạy cảm đã mua rất nhiều khẩu trang, cồn với nước khử trùng.
Mỗi ngày qua đi, Thời Khiển đều vô cùng lo lắng cho tình hình của Lâm Trần Nghiêu.
Vào ngày mọi người truyền tai nhau, Thời Khiển nhận được điện thoại của Lâm Trần Nghiêu: “Công ty quyết định cho nghỉ sớm, anh dọn dẹp một chút, lái xe cả đêm về Hướng Vân.”
“Trực tiếp về Hướng Vân?” Thời Khiển có chút ngoài ý muốn.
“Đúng, mẹ anh tới chỗ ba ở, chắc hai người đều không về được.


Tình hình bệnh dịch quá lớn, hai ông bà ở nhà, anh hơi lo.” Lâm Trần Nghiêu mang chút có lỗi, “Thật xin lỗi, Khiển, vốn đã đồng ý với em tới Vân Thành đi chơi với em mấy ngày.”
Thời Khiển rất nhanh liền biết rõ tình hình, hỏi: “ Anh đã mua nước khử trùng với khẩu trang chưa?”
Lâm Trần Nghiêu xoa xoa huyệt thái dương, có chút đau đầu nói: “Lúc anh phản ứng kịp đã muộn, bên này mua không dễ lắm.”
Thời Khiển nghĩ lộ trình từ Chi Nam về Hướng Vân, theo lý thuyết sẽ đi qua Vân Thành, không có đường vòng.
“Vậy anh có thể đi qua Vân Thành đón em?” Thời Khiển giải thích, “Em với Nam Lộ mua không ít khẩu trang với cồn, anh tới đón em, thuận tiện mang mấy thứ đó theo.”
Lâm Trần Nghiêu do dự một chút, nói: “Em có biết, tình hình bên Chi Nam nghiêm trọng hơn Vân Thành chút…”
“Cho nên, anh càng cần đưa em về cùng,” Thời Khiển rất nhanh liền bắt được một lý do, “Nhỡ anh thật sự dính phải, chẳng lẽ còn phải để bà nội Nguyễn với ông nội Lâm chăm anh sao? Em có thể chăm sóc anh.

Đương nhiên, em chỉ là nói có khả năng… Không phải rủa anh…”
Lâm Trần Nghiêu vô thanh cười, cuối cùng đáp ứng: “Được, anh tới đón em.

Em nhớ rõ phải đeo khẩu trang tới gặp anh, anh không đến nhà Nam Lộ được, đến lúc đó em tìm khu gần đó, anh tới đón em.”
Cuối cùng, vì để tiện đường Lâm Trần Nghiêu đi qua, hai bên định rõ thời gian, ba Nam Lộ lái xe đưa Thời Khiển tới cửa đông đường cao tốc Vân Thành đợi Lâm Trần Nghiêu.
Thời Khiển cực kì cảm kích khuyên ba Nam Lộ rời đi trước, cô bày tỏ tự mình chờ Lâm Trần Nghiêu ở đây là được.
Dù sao Lâm Trần Nghiêu vẫn có nguy hiểm.

Chỉ là cô thì không sao cả, nhưng làm phiền tới cả nhà Nam Lộ như vậy, cũng không thể để người khác đi mạo hiểm.
Sau khi xe ba Nam Lộ rời đi, Thời Khiển đợi hơn mười phút, xe Lâm Trần Nghiêu đã xuất hiện rồi.
Anh đeo khẩu trang xuống xe, đem vali với mấy đồ phòng dịch của Thời Khiển cho lên sau xe.
Thời Khiển ngồi ở ghế lái phụ, đưa cho Lâm Trần Nghiêu một ly cà phê.
Anh không ngủ không nghỉ lái xe lâu như vậy, nhất định cực kì mệt.
Lâm Trần Nghiêu do dự chớp mắt một cái, cầm cà phê xuống xe.
Trước khi xuống xe, anh mở cửa kính xe ra để thở, dặn Thời Khiển không cần tháo khẩu trang xuống.
Lâm Trần Nghiêu dựa vào xe, tháo khẩu trang xuống uống xong cà phê, anh từ từ lấy một cái khẩu trang mới trong túi ra, đem khẩu trang cũ với cốc cà phê bỏ vào túi rác, buộc chặt túi rác xong mới bỏ vào thùng rác.
Anh đón ít gió lạnh, sau đó rất nhanh liền lên xe.
Từ Vân Thành chạy tới Hướng Vân rất lâu, nhưng vì sợ nếu chậm sẽ có khả năng không thể quay về, cho nên hai người không nhắc tới chuyện nghỉ ngơi.

May mà bình an tới Hướng Vân.
Thời Khiển lấy cồn ra phụt khắp người Lâm Trần Nghiêu, lại phun cho mình, hai người đều đã thay khẩu trang mới, lại dùng nước khử trùng khử trùng qua, lúc này mới lên lầu.
Ông nội Lâm và bà nội Nguyễn nhìn thấy Lâm Trần Nghiêu bỗng nhiên trở lại, vừa mừng vừa sợ.
Sau đó nhìn thấy cô gái ở phía sau, hai người vừa cao hứng vừa lo.
“Nghiêu Nghiêu, đây là bạn gái con hả?” Bà nội Nguyễn cười tít mắt hỏi.
Lâm Trần Nghiêu gật đầu.
Bà nội Nguyễn càng vui vẻ, nhưng rất nhanh phát hiện cô gái này nhìn rất quen mắt: “Cháu gái, nhìn rất quen…”
Thời Khiển tháo khẩu trang xuống, cười với bà nội Nguyễn: “Bà nội Nguyễn, cháu là Thời Khiển.”
Bà nội Nguyễn kinh hô một tiếng, cầm chặt tay Thời Khiển: “Ai nha, đã lớn như này rồi, còn xinh hơn trong video năm ngoái…”
Thời Khiển cũng cực kì kích động, một già một trẻ nắm thật chặt, đều cảm thấy nước mắt sắp rơi xuống rồi.
Bỗng nhiên, bà nội Nguyễn nhớ tới Lâm Trần Nghiêu nói đây là bạn gái anh, bà nhíu nhíu mày, xoay người đánh lên lưng cháu trai.
Lâm Trần Nghiêu đã đắm chìm trong cảnh tượng dịu dàng bị đánh cho bất ngờ không kịp phòng bị, anh nhe răng trợn mắt kêu hô: “Bà nội!”
Bà nội Nguyễn cực kì nghiêm túc nắm chặt tay Thời Khiển, nói: “Tiểu Khiển, có phải cháu bị tên này lừa không? Cháu nhỏ hơn nó nhiều như vậy, lại nhìn tốt như vậy, sao lại luẩn quẩn trong lòng…”
Lâm Trần Nghiêu chán nản.
Anh đổi giày, đầu cũng không quay lại trở về phòng, khóa cửa lại.
Mấy ngày tiếp đó, Lâm Trần Nghiêu kiên trì nói anh phải cách ly mấy ngày, thức ăn đều là đưa riêng.
Vì sức khỏe hai ông bà, Thời Khiển kiên trì nhận mình ra cửa mua đồ.
Cô đem thức ăn với vật dụng hàng ngày mua về đặt ở dưới lầu, Lâm Trần Nghiêu liền mang khẩu trang xuống mang lên.
Chờ anh cách ly xong, Thời Khiển đã thành cháu gái ruột của hai ông bà.
Vốn là xem cháu trai mình cái mũi không phải cái mũi, ánh mắt không phải ánh mắt ông cụ Lâm liền không nói, bà nội Nguyễn cũng kiên trì cho là cháu trai thừa dịp cô bé này tuổi còn nhỏ, liền lừa cô làm bạn gái mình.
Dưới tình huống này, mỗi ngày bà nội Nguyễn ngoại trừ canh phòng cháu trai Lâm Trần Nghiêu thật chặt ra, còn cố định nói với Thời Khiển, là bà cảm thấy Lâm Trần Nghiêu không xứng với Thời Khiển.
Mỗi ngày bà đều nói với Thời Khiển mấy chuyện xấu trước kia của Lâm Trần Nghiêu, sau cùng đem cả chuyện Lâm Trần Nghiêu bảy tuổi đái dầm cũng nói ra.
Mỗi ngày Thời Khiển đều cực kì chờ mong đề tài này, Lâm Trần Nghiêu lại ngồi ở một bên mặt đen như đáy nồi.
Hai ông bà ở trong tình hình dịch bệnh cũng rất thuận lợi, trong nhà không thiếu cái gì, thỉnh thoảng còn có thể tụ lại chơi bài.
Ngoại trừ Thời Khiển có giờ học phải học, Lâm Trần Nghiêu làm việc ở nhà, tất cả mọi người đều tụ cùng một chỗ, Lâm Trần Nghiêu vẫn cố ý tận lực khai sai thời gian với Thời Khiển, miễn cho hai ông bà độc thủ phòng khách.

Thời Khiển ở nơi này học làm vằn thắn, rán bánh, thậm chí còn học làm bánh ngọt bằng nồi cơm điện.
Dưới sự dạy bảo của bà nội Nguyễn, khả năng bếp núc của Thời Khiển có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.
Một nhà bốn miệng, ngoại từ Lâm Trần Nghiêu, ba người còn lại đều cảm thấy bầu không khí cực kì hòa hợp.
*
Sau khi Hướng Vân bỏ phong tỏa, Lâm Trần Nghiêu dẫn Thời Khiển đi siêu thị mua đồ, hai người vì giảm bớt thời gian ở lại, chia nhau ra mua đồ.
Thời Khiển mua xong đồ trong danh sách, bỗng nhiên nhớ tới mua sữa cho hai ông bà.
Đứng trước gian hàng đặt đầy hãng, Thời Khiển rất nhanh chọn được hai hộp sữa bỏ vào xe, đang lúc cô xoay người chuẩn bị đi tìm Lâm Trần Nghiêu.
Cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Thời Linh.
Đã hơn một năm không gặp, hình như bà già đi rất nhiều.
Thời Linh cũng thấy cô, bà sững sờ nhìn cô một lúc, sau đó rũ mắt tiếp tục đi về phía trước.
Thời Khiển tiến lên ngăn bà lại, chào hỏi trước: “Tôi nghe nói Tưởng Thời ghép thận thành công rồi.”
“Ừm.” Thời Linh cúi mắt, không muốn nhiều lời.
Thời Khiển rút ra một cái thẻ từ trong túi, đưa tới trước mặt bà: “Tôi nghĩ chắc bà không thiếu tiền, nhưng tôi trả tiền lại trong lòng cũng sẽ thoải mái.

Tạm thời tôi chỉ có nhiêu đây, nhưng mà bà yên tâm, sau này tôi sẽ đi làm chuyển tiền vào trong tấm thẻ này, trả đến khi hết số tiền bà tiêu trên người tôi.”
“Sẽ tính cả lãi.

Mật khẩu là sinh nhật tôi.” Thời Khiển dừng lại một chút, bổ sung, “001224.”
Thời Linh do dự, hiện tại kinh tế của bà quả thật là lấy trứng chọi đá.
Từ năm đó biết rõ Tưởng Mậu Kiệt rõ ràng ghép được thận cho con trai, lại cố ý giấu đi, bà ta đã không thể bình tĩnh mà sống chung với ông ta nữa.
Nhưng Tưởng Mậu Kiệt vì hình tượng của mình không muốn ly hôn.
Thời Linh đề xuất ở riêng, ông cũng không sao cả nói với bà: “Tôi không sao cả.

Nhưng cô nhớ kỹ, cô ở nơi này, cô chính là bà Tưởng, toàn bộ đều như cũ; nhưng nếu cô rời đi, tôi một đồng cũng không cho cô.

Đương nhiên, con trai là con tôi, toàn bộ tiền tôi đều có thể gánh vác.

Nó nhỏ như vậy, lại còn bị bệnh, cô đành lòng dẫn nó đi chịu khổ cùng sao.”
Thời Linh có chút dao động, chỉ nói: “Tôi về nhà mẹ ở mấy ngày.”
Tưởng Mậu Kiệt từ chối cho ý kiến, nói: “Cũng được, để cô bình tĩnh lại.”

Nhưng không nghĩ tới gặp dịch bệnh.
Tưởng Mậu Kiệt nói lời giữ lấy lời, sau khi bà rời đi, thật sự đem toàn bộ thẻ của bà ta khóa lại.
Chung Mai Anh là ma bài bạc, tiền bà ta đưa cho, đều bị tiêu hết rồi.
Thời Linh sống an nhàn sung sướng nhiều năm như thế, lần đầu tiên gặp phải khủng hoảng kinh tế.
Thời Khiển thấy bà không nói gì, cũng không tính nhiều lời, đem thẻ nhét vào trong tay bà rồi rời đi.
Thời Khiển rất nhanh tìm được Lâm Trần Nghiêu, hai người thanh toán, lái xe về nhà.
Trên đường, Thời Khiển rất bình tĩnh nói: “Em vừa thấy Thời Linh.”
Lâm Trần Nghiêu kì thật cũng thấy, nhưng anh không xác định Thời Khiển nhìn thấy, do dự nên nói hay không nói.
“Em đưa cho bà ấy một cái thẻ, nói với bà về sau sẽ trả dần số tiền bà tiêu trên người em.” Thời Khiển cười nhìn về phía Lâm Trần Nghiêu, “Hiện tại em cảm thấy em hoàn toàn cách xa khỏi mấy chuyện không tốt rồi.”
Lâm Trần Nghiêu đưa tay ra sờ đầu cô, khen ngợi cô: “Làm tốt lắm.”
Một lát sau, Lâm Trần Nghiêu bỗng nhiên mở miệng: “Khiển, em cầm điện thoại ra tra từ “Lưu luyến” đi.”
Thời Khiển nghe lời làm theo.
Lưu luyến.
Bách khoa toàn thư viết: Lưu luyến là một từ hán ngữ, ghép vần là qian quan, đầu tiên chỉ tình cảm sâu đậm, hai là quan hệ của hai vợ chồng, ba là nói một người nào đó lưu luyến tình cảm, bốn là hẹn hò, năm là kết giao, sáu là không rời xa, bảy là vướng mắc quanh quẩn; cấu kết khó hiểu.
Xe vừa vặn chạy đến nhà, Lâm Trần Nghiêu ngừng xe xong, cùng cô mười ngón tay nắm chặt.
Anh nhẹ giọng ngâm nga: “Đầu tiên chỉ tình cảm sâu đậm, hai là quan hệ của hai vợ chồng, ba là nói một người nào đó lưu luyến tình cảm, bốn là hẹn hò, năm là kết giao, sáu là không rời xa, bảy là vướng mắc quanh quẩn; cấu kết khó hiểu.”
Ánh mắt Lâm Trần Nghiêu thâm sâu, ôn nhu chăm chú nhìn, anh nói, đều là chỉ em.”
“Cho nên, em thật sự rời khỏi trước kia rồi.

Tên cũng thế, em là Thời Khiển, thời gian thời, lưu luyến khiển.”
“Lâm Trần Nghiêu Lưu Luyến.”
Thời Khiển nhìn ánh mắt Lâm Trần Nghiêu, cảm thấy hốc mắt mình chua chua.
Lúc cô còn nhỏ cảm thấy Lâm Trần Nghiêu là một giấc mộng ông trời cho cô.
Tốt đẹp như là một đứa nhỏ thích xem phim hoạt hình.
Sau khi lớn lên Thời Khiển cảm thấy, anh là một món quà.
Anh là món quà cô cố gắng sinh hoạt mà đạt được.
Cả đời này cô vốn tưởng là sẽ như cùng đường bí lỗi, mà sau nhiều lần cô gian khổ leo lên đỉnh núi, lại phát hiện ánh mặt trời nơi đó sáng lạn.
Gạt ra đám bụi gai, tất cả mở ra một bầu trời rộng lớn với hoa cỏ rực rỡ.
Cô cười đáp lại anh: “Anh là tình yêu vô tận trong lâu đài năm tháng.”
[Hoàn.].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.