Đọc truyện Nhỏ Giọng Nói Yêu Anh – Chương 17
Lúc sau sinh nhật, Thời Khiển không lâm vào mặt trái cảm xúc.
Ngoài ý muốn, cô cảm giác chính mình giống như rốt cuộc đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Cũng không phải mỗi đứa trẻ đều nhận được lời chúc phúc giáng thế.
Có thể hiểu được.
Nhưng nếu chính mình đã còn sống, hơn nữa còn sống lâu như vậy, phải tiếp tục tiến về phía trước.
Sinh không hỏi mình, nhưng tạm thời cuộc sống còn tùy vào mình.
Thời Khiển nhớ tới câu nói vẽ đường của Lâm Trần Nghiêu tạo cho mình, cũng nhớ tới ở vân đại gặp được chị gái xinh đẹp kia.
Có phải, chờ tới khi cô lên đại học, cũng sẽ biến thành bộ dáng của chị gái kia không?
Thoạt nhìn tự tin lại rộng rãi, tràn ngập chờ mong với cuộc sống.
Thời Khiển không hề nghĩ nhiều, Lâm Trần Nghiêu vì cô đã nói rõ con đường, tình nguyện hướng cô tới tương lai sinh động.
Cô chỉ cần nỗ lực học tập thì tốt rồi.
Chăm chỉ học tập, thi đậu vào một trường cao trung tốt, sau đó lại chăm chỉ học tập, thi đậu trường đại học tốt.
Lâm Trần Nghiêu khiến cô cảm nhận được ấm áp, hóa ra người không cùng huyết thống cũng có thể có lòng tốt vô hạn với mình.
Tình nguyện giúp cô hướng tới tương lai, có lẽ tương lai kỳ thật có rất nhiều chuyện thú vị đang chờ chính mình.
Nam Lộ khiến cô cảm nhận đươc tình nghĩa bạn bè, làm thế giới của mình bắt đầu chậm rãi tiếp nhận cô ấy.
Kỳ thật xem như vậy, trời cao đã không tệ với cô rồi.
Tuy rằng tình thân duyên mỏng.
Chỉ là không sao cả.
Cô sẽ làm cho cuộc sống của chính mình trở nên sinh động lên.
Toàn bộ đều tốt lên.
Suy nghĩ cẩn thận xong, Thời Khiển càng thêm nỗ lực học tập.
Theo lời Nam Lộ nói, cô đã rơi vào yêu đương cuồng nhiệt với học tập, nhân tài yêu cuồng nhiệt sẽ si mê như thế.
*
Nửa đầu năm 2015 phá lệ qua rất mau, sau một loạt thi rồi lại thi, chia ra rồi thi, Thời Khiển cơ hồ không cảm nhận được thời gian trôi qua.
Trong mắt cô chỉ có học học thi thi, phân tích chỗ sai, kiểm tra bổ sung phần còn thiếu.
Thời Khiển vốn dĩ là đứa nhỏ thông minh, lại thêm liều mạng mà nỗ lực, năm ấy thi trung khảo đạt thành tích đứng đầu Vân Thành.
Dưới sự cảm nhiễm của cô, chí vốn không ở học tập, đối với thành tích luôn giữ thái độ Phật hệ thái độ, Nam Lộ cũng vì muốn tiếp tục làm bạn học của cô mà nỗ lực học tập.
Thời Khiển cùng Nam Lộ cùng nhau lọt vào lớp cao trung thuộc đại học Vân Thành.
Buổi sáng ngày gửi kết quả trúng tuyển tới, Nam Lộ gọi video cho Thời Khiển.
Thời Khiển đang ngủ đến mơ mơ màng màng, tối hôm qua cô sửa sang lại tủ sách, nhảy ra “Trăng tròn” bốn năm trước cùng Lâm Trần Nghiêu dạo trung tâm mua được.
Bên trong tiểu thuyết quá hấp dẫn người, cô vừa lơ đãng liền xem đến đêm khuya.
Còn có mấy trang nữa là hết, Thời Khiển tính tính thời gian, nửa năm, chắc là đã ra mấy kỳ rồi.
Cô tính toán hôm nay rời giường xong, dọn dẹp một chút liền đi mua đem mấy kỳ tiếp theo mua về.
“Khiển Khiển bảo bối!” Giọng Nam Lộ hưng phấn gọi Thời Khiển tỉnh táo lại.
Thời Khiển xoa xoa mắt, cố sức ngồi dậy.
Cô ngủ quá sâu, lúc vừa tỉnh cảm giác cả người đều không có sức lực.
“Chúng ta lại có thể làm bạn học! Mình vốn dĩ lo lắng thành tích không đủ đặc cách chỉ có thể được chia ở lớp cạnh cậu, đến cả bảo ba mình tốn chút tiền mua đủ loại đường lui mình cũng đã nghĩ đến rồi…”
“A! Đau…”
Nam Lộ giống như đụng vào cái gì, Thời Khiển quan tâm hỏi: “Đụng vào đâu hả?”
Nam Lộ phía đối diện còn chưa đáp lại, đã truyền đến tiếng của mẹ Nam Lộ: “Cũng không sợ mất mặt.”
“Mẹ đánh con làm gì…” Nam Lộ ấm ức.
Mẹ Nam Lộ đẩy cô ra, ghé vào trước màn hình chào hỏi Thời Khiển: “Đây là Thời Khiển hả, Tiểu Lộ nhà chúng ta thường xuyên nhắc tới cháu đấy.
Dì thật sự rất cảm ơn cháu mang theo nó cùng nhau học tập, Tiểu Lộ nói cháu giảng đề cho nó, khiến cháu lo lắng rồi.”
Thời Khiển đột nhiên không kịp phòng bị gặp mặt một người xa lạ.
Cô sửng sốt một giây, sau đó nhanh chóng chỉnh sửa lại đầu tóc mình, đưa điện thoại di động ra xa một chút, lấy vẻ thoạt nhìn đoan trang lễ phép một chút.
“Mẹ, mẹ dọa Khiển Khiển chúng ta rồi!” Nam Lộ thay cô nói chuyện.
Thời Khiển xua xua tay, nói: “Không có không có.
Chào dì, cháu là Thời Khiển.
Nam Lộ vốn dĩ rất nỗ lực, rất thông minh, cháu chỉ thỉnh thoảng giúp cậu ấy ghi nhớ một chút kiến thức, cậu ấy xem một cái liền hiểu.”
Nam Lộ đắc ý: “Nhìn thấy không, con nói rồi.”
Tiếp theo Nam Lộ đoạt lấy di động, đem mẹ của mình đẩy ra ngoài cửa: “Được rồi, mẹ đi ra ngoài trước đi, con còn có chuyện nói với Khiển Khiển.”
“Mẹ còn chưa nói xong đâu… Nha đầu này, vậy con bảo Thời Khiển có rảnh tới nhà chơi, mẹ nấu canh uống cho con bé uống.”
“Đã biết đã biết.”
Nói xong, truyền đến một tiếng đóng cửa, sau đó bên kia liền an tĩnh.
Giây tiếp theo, Nam Lộ ghé vào trước màn ảnh nhìn kỹ cô, hiếm lạ nói: “Sao hôm nay tỉnh muộn vậy, đã 9 rưỡi.
Này không giống tác phong của cậu.”
“Tối hôm qua mình lo lắng kết quả trúng tuyển…”
“…!Thời Khiển, cậu thay đổi rồi.
Cậu nói dối mình.”
Nam Lộ nghiến răng soàn soạt, đứng nhất thành phố thì lo lắng kết quả trúng tuyển gì chứ?
Lo lắng trường học muốn đi bị đóng cửa sao?
Thời Khiển xoay cổ một chút, cảm giác hình như cổ có chút bị sái, cau mày thẳng thắn: “Được rồi, tối hôm qua mình trầm mê xem tiểu thuyết…”
“Hắc!” Nam Lộ kêu sợ hãi, “Rốt cuộc đã ngộ ra bảo bối! Tiểu thuyết! Món ăn tinh thần của nhân loại!”
Thời Khiển cảm thấy cổ đau, lại muốn cười phản ứng của Nam Lộ quá khoa trương, hai cảm xúc va chạm lại, hình thành một nụ cười khổ: “Là rất có ý tứ.”
“…!Vậy sao cậu cười mà khổ như vậy?”
Thời Khiển nhăn mặt: “Mình bị sái cổ…”
Nam Lộ không nói, nói lên mục đích chân thật cuộc gọi điện thoại hôm nay: “Khiển khiển, buổi chiều cậu có thể cùng mình đến phồn thịnh không?”
Phồn Thịnh là trung tâm mua sắm lớn nhất Vân Thành.
“Cậu có cái gì muốn mua sao?” Thời Khiển hỏi, thật cẩn thận mà bước xuống giường.
Cô dùng chân móc dép lê tới, mặc đồ xong đi đến nhà vệ sinh.
“Nhóm nam mình thích…” Giọng Nam Lộ có chút thẹn thùng, “Chiều nay ở đó có Thiêm…”
“Úc…” Thời Khiển hiểu rõ, “Mình yểm trợ cho cậu.”
Nam Lộ tán thưởng với hành vi thức thời của Thời Khiển, cô lặng lẽ mở cửa phòng ra, cố ý lớn tiếng nói: “Cái gì? Buổi chiều cậu muốn đi mua sách? Đã thi trung khảo xong rồi còn mua sách gì?”
Ngoài cửa quả nhiên truyền đến tiếng của mẹ: “Trung khảo xong rồi sao đã không cần học tập nữa! Tiểu Lộ con cũng đi theo đến hiệu sách mua mấy quyển nhìn xem!”
Thời Khiển đem điện thoại để ở trên bục rửa mặt, vừa đánh răng, vừa cười.
Nam Lộ cố làm bộ dáng: “A… Phải đi phải đi, vậy mình cũng đi thôi.”
Nói xong cô đóng cửa lại, một tay giơ di động, một tay che miệng.
Biểu tình cực kì hưng phấn, tiếp theo liền bắt đầu qua cầu rút ván: “Được rồi, mình phải thu dọn một chút.
Mình nhất định phải là cô gái xinh đẹp nhất toàn trường! Khiển Khiển bảo bối buổi chiều chúng ta một giờ không gặp không về nha moah moah cúi chào ~”
Thời Khiển phun bọt biển trong miệng ra, rửa mặt xong cầm lấy di động đã an tĩnh đi ra ngoài.
Bỗng nhiên, di động lại vang lên.
Thời Khiển cho rằng Nam Lộ còn có việc chưa làm xong.
Cô cúi đầu vừa thấy, là Lâm Trần Nghiêu gọi tới.
“Chúc mừng em nha, Trạng Nguyên nhỏ.” Trong giọng của Lâm Trần Nghiêu tràn đầy ý cười, chúc mừng xong lại có chút có lỗi, “Khoảng thời gian trước bận làm đề án tốt nghiệp, trước khi thi vẫn luôn không quan tâm em.”
“Thi xong rồi anh cũng không quan tâm em…” Thời Khiển nhỏ giọng oán giận.
Lâm Trần Nghiêu ý cười càng sâu, lại nói xin lỗi nói: “Là anh không đúng, gần đây thật sự là bận quá…”
“Ngày mai mời em tới lễ tốt nghiệp của anh được không? Anh giáp mặt xin lỗi em.”
Mắt Thời Khiển sáng ngời, ủy khuất nho nhỏ nhất thời tan thành mây khói.
“Em cũng có thể đi sao?”
“Đương nhiên có thể.”
Buổi chiều, tại phồn thịnh quốc tế.
Thời Khiển xách theo hai ly trà sữa, đứng ở bên trong cửa trung tâm chờ Nam Lộ.
Nam Lộ mặc váy hoa nhí, đầu tóc tinh xảo đáng yêu rất nhanh xuất hiện vào tầm nhìn của Thời Khiển.
Thời Khiển không có gặp qua Nam Lộ trang điểm long trọng như vậy, nhất thời có chút nhìn đến ngây người.
Cô nghiêng người, nhìn nhìn hôm nay mình trang điểm: búi tóc, áo phông trắng, quần bò, giày thể thao.
Lại nghĩ tới tủ quần áo của mình, Thời Khiển bỗng nhiên bắt đầu phiền não ngày mai phải mặc cái gì đến lễ tốt nghiệp của Lâm Trần Nghiêu.
Không nói long trọng, chỉ muốn đi chính thức một chút.
Nam Lộ thấy Thời Khiển, ba bước cũng thành hai bước mà chạy chậm đến trước mặt Thời Khiển, cô cười duỗi tay ở trước mặt Thời Khiển: “Hắc! Nhìn cái gì đấy?”
Thời Khiển hoàn hồn, nói: “Nhìn cậu đó, hôm nay cậu thật đáng yêu.”
Nam Lộ liền cao ngạo nâng nâng cằm: “Kia đương nhiên rồi, mình trang điểm ba giờ đấy!”
“Lộ Lộ……” Thời Khiển có chút ngượng ngùng cắn cắn môi.
“Hả?”
“Cậu có thể, lát nữa buổi ký tên kết thúc, giúp mình xem một cái váy được không.”
Nam Lộ chớp chớp mắt, sau đó bát quái mà ngửi ngửi Thời Khiển: “Khiển Khiển, hình như mình nghe thấy được ở trên người của cậu có một mùi không giống bình thường.”
Thời Khiển sửng sốt, không phản ứng lại đây là cô chỉ cái gì.
“Có phải cậu,” Nam Lộ cười đến ái muội, “Có người yêu rồi không?”
Khuôn mặt trắng nõn của Thời Khiển hơi đỏ lên, cô sốt ruột nói: “Nào có! Mình là muốn tham gia lễ tốt nghiệp của anh họ!”
“Chậc chậc,” Nam Lộ có chút thất vọng, thu hồi radar bát quái của mình, “Đó là muốn mặc đẹp một chút.”
*
Nam Lộ xin miễn trà sữa của Thời Khiển, cô nói một hồi không biết chờ bao lâu, cô không thể bởi vì muốn tới WC nháy mắt làm mất anh đẹp trai được.
“Cậu cầm giúp mình, một hồi mình ra sẽ uống!”
Thời Khiển xách theo hai ly trà sữa, một mình một người đi tìm hiệu sách.
Cô nhớ rõ phồn thịnh có một nhà sách võng hồng, không biết có bán “Trăng tròn” hay không.
Thời Khiển bước vào nhà sách mang phong cách phương tây ma mị.
Như ý nguyện tìm được “Trăng tròn”, nhưng thời gian trôi qua đã lâu, hai kỳ ở giữa đã xuống kệ.
Thời Khiển thở dài, đành phải đem mấy kì mới nhất mua lại.
Cô xách theo trà sữa, sợ nếu đánh đổ sẽ ảnh hưởng người khác.
Đành phải tính tiền, lại đi tìm quán cà phê.
May mắn, cô nhớ rõ trên đường tới có một quán.
Thuận lợi tìm được quán cà phê ngồi nghỉ, Thời Khiển ngại ngồi không, lại bởi vì có đồ uống rồi, đành phải gọi một miếng bánh kem.
Cô lật lật tạp chí, tìm được tiểu thuyết viết chương mới.
Chỉ là vì thiếu mất hai kỳ, tình tiết có chút không nối tiếp, thậm chí còn có mấy cái tên xa lạ.
Thời Khiển thất vọng mà thở dài, xem ra đành phải về tìm xem có chỗ nào bán hai kỳ này không.
Cô ngồi chờ đến chán đến chết, uống xong trà sữa của mình, bánh kem cũng ăn xong rồi.
Đầu óc bay đến nơi không bờ bến, bỗng nhiên lại bừng tỉnh giống như bị kéo về hiện thực, ngày mai phải mang thứ gì đi sao?
Thời Khiển cân nhắc một hồi, bắt đầu lên mạng tìm lễ tốt nghiệp yêu cầu cái gì.
Trên mạng trả lời kiểu gì cũng có, nhưng đại bộ phận đều phân tích đưa thứ gì đại biểu cho ngụ ý gì.
Nhưng giống như vật sở hữu, cuối cùng ngụ ý đều sẽ được thích.
Thời Khiển nhíu nhíu mày, cô không muốn bị Lâm Trần Nghiêu hiểu lầm.
Hiểu lầm mình thích anh.
Anh giúp mình nhiều như vậy, chẳng lẽ còn muốn để anh phí tâm tư đi từ chối mình?
Nghĩ đến đây, Thời Khiển sửng sốt một chút.
Vì cái gì vừa mới theo bản năng phản ứng không phải mình không có tâm tư khác với anh, mà lo lắng anh sẽ tốn tâm tư từ chối mình?
Rõ ràng cô chưa từng mơ ước gì tới Lâm Trần Nghiêu.
Thời Khiển nhíu nhíu mày, đúng vào lúc này Nam Lộ gọi điện thoại tới hỏi cô đang ở nơi nào.
Thời Khiển không rảnh nghĩ tiếp.
Cô thu dọn đồ đạc, đi lên lầu hai khu nữ trang tìm Nam Lộ..