Đọc truyện Nhỏ Giọng Nói Yêu Anh – Chương 11
Thời Khiển thật không ngờ mình lại gặp được mẹ của Lâm Trần Nghiêu.
Lần đầu tiên nhìn thấy bà trong ký túc xá, Thời Khiển đã bị khí chất tao nhã từng cái giơ tay nhấc chân của bà hấp dẫn.
Bà bước không nhanh không chậm đi về phía mình, vô cùng thân thiết nắm ở đầu vai cô, cười sủng nịnh: “Mẹ nghe nói Tiểu Khiển nhà chúng ta ở trường bị ấm ức hả?”
Mũi Thời Khiển chua xót, nước mắt nhất thời liền rơi xuống.
Bất thình lình khóc nên, khác với lúc nhìn thấy Lâm Trần Nghiêu, này là cảm giác vui sướng mất đi có lại.
Người này còn rất nhẫn nại.
Đây là cảm giác…
Ủy khuất không rõ lý do.
Giống như u ám mấy chục năm qua chỉ là một cơn ác mộng, đột nhiên tỉnh mộng lại, phát hiện mình đang nằm ở trong lòng mẹ.
Mà mẹ cười cười sờ đầu mình, ôn nhu hỏi: “Sao thế? Mơ ác mộng sao? Mẹ ở đây.”
Nước mắt Thời Khiển từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống, có thế nào cũng không dừng được.
Rất lâu rồi cô không khóc như vậy, biết rõ ràng mình nên ngừng khóc, nhưng nước mắt căn bản không khống chế được.
Thời Khiển cảm thấy tay chân luống cuống, đành phải gắt gao cắn môi, hai tay che kín mặt.
Tầm mắt chuyển sang màu đen, nhưng cả người lại rơi vào một cái ôm ấm áp.
Có một đôi tay ấm áp, chậm rãi vỗ nhẹ lưng mình.
Từng cái lại từng cái, ôn nhu lại kiên định.
Thời Khiển nghe thấy một giọng nữ, giọng nói kia giống như chăn vừa phơi qua nắng ấm khiến cho người ta cảm thấy mềm mại lại hạnh phúc, bà nói: “Được rồi, cô bé ngoan không nên khóc.”
“Mẹ đến rồi…”
Giống như đang dỗ trẻ con.
Nhưng Thời Khiển lại càng khóc lợi hại hơn.
*
Đặng Vĩnh Phong ở một bên cau mày, không hiểu cảnh tượng hiện tại là tình huống gì.
Rõ ràng giáo viên tiểu học của Thời Khiển nói, mãi tới khi Thời Khiển tốt nghiệp, mới thấy mẹ Thời Khiển một lần, các buổi họp phụ huynh không phải từ chối có việc thì chính là xin nghỉ bệnh.
Chỉ có tới một lần kia, cũng rất không kiên nhẫn.
Giáo viên kia ấn tượng rất sâu: “Tôi chưa thấy cha mẹ nào như vậy, ánh mắt nhìn đứa nhỏ luôn lạnh như băng, không có chút tình cảm.
Lúc ấy tôi còn nghi ngờ con bé tìm một người lạ tới họp phụ huynh cho mình luôn.”
Đặng Vĩnh Phong không hiểu, vì sao lại đột nhiên xuất hiện anh trai để ý cô bé như vậy, lại còn xuất hiện thêm một người mẹ hoàn toàn khác với miêu tả.
Ông ta do dự không biết có nên thăm dò một chút không, nếu không thể giải quyết hòa bình, dù sao ông cũng phải nghĩ cách tách mình khỏi vụ này.
Nhưng không đợi ông có hành động, bên lối rẽ có một người đi tới.
Là hiệu trưởng Quý Tự.
Đặng Vĩnh Phong trong nháy mắt thấy lạnh cả người, sự việc càng ngày càng phát triển ngoài dự liệu của ông ta.
Đặng Vĩnh Phong vốn cho rằng chỉ cần uy hiếp cô bé nhìn rất ngoan ngoãn này chút, có thể thoải mái bảo vệ được thành tích của mình, thuận tay thu hoạch thù lao lớn.
Về sau nói mời phụ huynh tới chỉ là đe dọa cô bé.
Ông thấy cô bé tuổi còn nhỏ tất nhiên sẽ cảm thấy xấu hổ hoặc sợ hãi, không dám đem chuyện như vậy nói cho người khác biết.
Không nghĩ tới cô bé lại nghe lời như vậy.
Biết hôm nay lúc nhìn thấy anh trai cô bé, bản thân cũng không coi là quan trọng, thậm chí khinh miệt, cuối cùng cũng chỉ dám tìm một cậu bé tới thôi.
Cho nên cho dù người kia có phải anh trai Thời Khiển không cũng không muốn hỏi.
Lúc cậu ta uy hiếp muốn tìm lãnh đạo, ông cũng chỉ coi là cậu ta đang hù dọa mình.
Không nghĩ tới, thật sự tìm đến Quý Tự.
Trong vài giây Quý Tự đến gần, trong lòng Đặng Vĩnh Phong vùng vẫy, hi vọng ông ta chỉ trùng hợp trở về, chứ không phải vì chuyện này mà đặc biệt trở về.
Mãi đến khi Quý Tự đứng lại, câu nói đầu tiên của ông lại không như mình hi vọng là hỏi đang xảy ra chuyện gì.
Mà là nhìn về phía hai mẹ con đang ôm nhau, tạ lỗi với người phụ nữ kia: “Thật sự xin lỗi, là tôi thất trách, để trong trường phát sinh chuyện ảnh hưởng ác liệt như vậy.”
Người phụ nữ kia lạnh nhạt, lời nói như nhát dao: “Tôi nghe anh trai Thời Khiển nói, vị chủ nhiệm lớp này ra vẻ rất nghiêm túc, nhất định phải gọi cha mẹ tới nói chuyện.”
Nói xong, bà lại nhìn về phía ông ta: “Chuyện như vậy cho rằng gặp phụ huynh lựa chọn giải quyết riêng sao, không biết là đầu óc không tỉnh táo, hay là từ đầu đã không có đầu óc rồi.”
Quý Tự hơi hơi cúi đầu, cực kì có lỗi nói: “Một lần nữa xin lỗi bạn học Thời Khiển với cô, tôi lập tức xử lý chuyện này.”
Sau đó, Quý Tự cũng nhìn về phía ông ta, nghiêm túc nói: “Thầy Đặng, mời thầy cùng tôi vào trong một chuyến.”
*
Trong hành lang chỉ còn Thời Khiển, Lâm Trần Nghiêu với Diêu Uẩn Nghi đang ôm Thời Khiển.
Diêu Uẩn Nghi nháy mắt ra hiệu cho Lâm Trần Nghiêu, ý bảo anh bước ra hai bước.
Lâm Trần Nghiêu nhìn thoáng qua bóng lưng vẫn đang nức nở, cũng nhẹ nói với Diêu Uẩn Nghi: Dỗ em ấy.
Diêu Uẩn Nghi cười gật đầu, Lâm Trần Nghiêu thấy thế liền im lặng bước mấy bước.
Diêu Uẩn Nghi vừa vỗ lưng cho Thời Khiển, vừa ghé tai cô nhẹ giọng hỏi: “Khiển Khiển, con hi vọng người kia công khai xin lỗi hay là hòa giải riêng?’
Thời Khiển hít vào một hơi thật sâu, bình phục tâm tình của mình, từ trong lòng Diêu Uẩn Nghi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của bà.
Ánh mắt Diêu Uẩn Nghi hiền lành, trong ánh mắt vô thanh có tiếng cổ vũ.
Nó đang nói: Mạnh dạn nói cho dì biết suy nghĩ của con, cho dù là con lựa chọn cái nào, cũng đúng.
Thời Khiển sững sờ hai giây, bị ôn nhu mê hoặc, cô nói: “Con hi vọng thầy ấy công khai xin lỗi.”
Diêu Uẩn Nghi trong nháy mắt kinh ngạc, bà không nghĩ tới cô bé vừa thấy mình liền khóc, lại có dũng khí lớn như vậy.
“Nếu như vậy, các bạn học của con đều biết chuyện gì xảy ra, có lẽ sẽ có lời ác ý xuất hiện…” Diêu Uẩn Nghi không tính khuyên bảo, chỉ giảng giải hậu quả của lựa chọn này cho cô.
“Con không sợ, cũng không phải lỗi sai của con.” Ánh mắt Thời Khiển kiên định, con ngươi như lóe lên ánh sáng.
Diêu Uẩn Nghi giữ eo của cô, vỗ nhẹ bả vai cô, vui mừng nói: “Cô bé dũng cảm.”
“Vậy tiếp theo, để dì thay con xử lý chuyện này, được không?”
Diêu Uẩn Nghi vẫy vẫy tay với Lâm Trần Nghiêu, Thời Khiển theo bản năng quay đầu, lúc này mới chú ý không biết từ lúc nào Lâm Trần Nghiêu đã đứng cách xa như vậy.
“Con đi theo anh trai ra ngoài trước đi.”
Thời Khiển gật gật đầu, lui ra phía sau một bước, nghiêm cẩn nhìn về phía Diêu Uẩn Nghi cúi chào, chân thành nói: “Cảm ơn dì, gây phiền toái cho dì rồi.”
*
Lâm Trần Nghiêu dẫn Thời Khiển rời ký túc xác trước.
Thời Khiển theo sau anh ra ngoài, dọc đường đi không nói một lời.
Hai người ngồi trên ghế dài cạnh tòa nhà, Lâm Trần Nghiêu mở miệng trước: “Thời Khiển, em đã làm rất tốt rồi.”
Thời Khiển lại xin lỗi anh: “Thật xin lỗi, lâu ngày không gặp, vừa mới gặp mặt đã để anh thay em xử lý chuyện như vậy, thậm chí còn phiền toái tới mẹ của anh.”
Lâm Trần Nghiêu trầm mặc chớp mắt một cái, nói: “Anh rất vui khi gặp lại em.”
Thời Khiển sửng sốt.
“Nếu không phải tại mẹ em đưa em đến Vân Thành, hiện tại chúng ta nên là quen biết sáu năm, xem như là bạn bè hiểu rõ nhau rồi.”
Thời Khiển không hiểu anh muốn nói gì, hoang mang nhìn anh.
Lâm Trần Nghiêu cong mắt lên, nói: “Không phải trước đây em nói với anh hả? Giữa bạn bè với nhau nên quan tâm lẫn nhau.”
Thời Khiển có chút áy náy: “Giống như gây phiền toái cho anh thôi.”
“Anh là đang đầu tư,” Lâm Trần Nghiêu ra vẻ sâu xa, “Anh chỉ đang tính toàn, Thời Khiển của chúng ta về sau nhất định sẽ thành châu báu.
Bây giờ anh đối tốt với em chút, chờ sau em có tiền đồ rồi, tự nhiên sẽ đến hiếu kính anh.”
Thời Khiển hít hít mũi, hỏi: “Lỡ là bạch nhãn lang thì sao?” [chỉ người vong ơn bội nghĩa]
Lâm Trần Nghiêu lắc đầu, chắc chắn nói: “Lâm bán tiên anh không có khả năng tính sai.”
Nửa tiếng sau, Diêu Uẩn Nghi đi ra.
Lâm Trần Nghiêu đứng dậy, bước hai bước lên trước, hỏi: “Thế nào rồi?”
Diêu Uẩn Nghi nói kết quả: “Thông qua bàn bạc thầy Tự đã báo cáo chuyện này, thầy Tống bị hủy tư cách giáo viên, đồng thời bị khai trừ với vị chủ nhiệm kia nữa.”
“Nhanh như vậy, lưu loát như vậy?”
Diêu Uẩn Nghi bĩu môi: “Mẹ con cũng là người có quan hệ nhiều năm với mấy người này, trước khi tới đã chào hỏi qua rồi.”
Nói xong, Diêu Uẩn Nghi nghiêng đầu nhìn Thời Khiển đứng ở phía sau Lâm Trần Nghiêu.
Nhìn cô lo lắng, còn đang do dự có nên tiến lên hay không.
Vì thế, Diêu Uẩn Nghi vòng qua Lâm Trần Nghiêu, đi đến trước mặt Thời Khiển.
Bà cười ôn hòa, vươn tay ra, chào hỏi cô: “Vừa rồi không kịp tự giới thiệu.
Thời Khiển, xin chào, dì là mẹ của Lâm Trần Nghiêu.”
Thời Khiển bối rối hoàn hồn, duỗi tay ra cẩn thận bắt tay bà, thoáng nắm lấy.
Diêu Uẩn Nghi cầm tay Thời Khiển, lực đạo không nặng không nhẹ, ôn nhu bao bọc.
Trong nháy mắt tay được nắm lấy, Thời Khiển cảm thấy lo lắng trong lòng tan biến từ giữa ngón tay.
Cô giương mắt, nhìn về phía ánh mắt mỉm cười của Diêu Uẩn Nghi.
Ánh mắt giống y như Lâm Trần Nghiêu, điều này làm cho Thời Khiển không tự chủ được sinh ra thân cận với người dì lần đầu tiên gặp mặt này.
Cô giống như sợ hãi người lớn không thích bộ dáng lo lắng của mình, ánh mắt to tròn hơi hơi mở to, giống như mèo con có chút khẩn trương: “Con chào dì, con là Thời Khiển.
Vừa rồi thật sự làm phiền người rồi…”
Diêu Uẩn Nghi cười nói: “Không phiền, là giúp đỡ cô bé dũng cảm một cái thôi.”
Nói xong, bà giơ tay nhìn đồng hồ, hỏi: “Sắp tới trưa rồi, muốn đi ăn cơm cùng dì không?”
*
“Vừa rồi, dì đưa ra yêu cầu là muốn thôi chức vụ để xử lý tổn hại của con do người kia làm, yêu cầu báo cáo bộ giáo dục.
Ngoài ra, cần ông ta chiều nay tới giáp mặt xin lỗi con, sau đó viết một tờ giải thích dán công khai trên bảng thông báo của trường một tháng.
Con có yêu cầu gì khác nữa không?”
Thời Khiển sững sờ nghe, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: Cô phải công bằng, tuyệt không nhân nhượng.
Nhưng nghĩ là như vậy, tới lúc nghe được kết quả này, vẫn cực kì kích động: “Vậy là đủ rồi, cảm ơn dì, thật sự cảm ơn người.”
Lâm Trần nghiêu nhíu nhíu mày: “Viết xin lỗi công khai, Thời Khiển sẽ phải chịu tổn hại lần nữa?”
Thời Khiển muốn nói không sao, cho dù là như vậy, cô cũng muốn công khai Tống Khải xấu xa ra.
Mỗi khi nghĩ đến buổi chiều ngày đó, cô dốc hết toàn lực mới thoát khỏi cánh tay gông xiềng.
Cảm giác ớn lạnh từng đợt từng đợt trào lên trong lòng.
Diêu Uẩn Nghi gật gật đầu, nói: “Vấn đề này dì vừa mới nghĩ tới.
Phía bên dì có một cách giải quyết: Trung học thuộc đại học Vân Thành hằng năm sẽ tuyển thêm học sinh có thành tích ưu tú ở bên ngoài vào, để đề cao bảng hiệu học lên đầu.
Tuần sau sẽ có cuộc thi tuyển sinh, Thời Khiển, con có nguyện ý thử một lần không? Như vậy chúng ta có thể trừng phạt kẻ xấu, lại bảo vệ tốt bản thân.”
Thời Khiển có chút kinh hỉ còn có may mắn như vậy, cô kích động gật đầu: “Con nguyện ý.”.