Đọc truyện Nhớ Em – Chương 7: Đập Nồi Dìm Thuyền
Editor + Beta: Tiểu Hy.
Khương Tuệ sau ngày đó từ Triệu gia trở về, nói thế nào cũng không chơi cùng Lương Thiên Nhi và đám Triệu Nam nữa.
Mặc dù là con nít, nhưng tam quan bất đồng cũng làm người ta cực kì khó chịu.
Vì hòa hợp với tập thể, Khương Tuệ đành phải ra ngoài xem đám Tôn Tiểu Uy đá bóng.
Tôn Tiểu Uy nhìn cục bột mặt đầy vết thương ngồi đó, ghét bỏ đến lông tơ cũng muốn nổ tung: “…”
Khương Tuệ có bệnh không! Không đi chơi nhảy dây, đóng vai gia đình với đám con gái mà lại tới xem bọn họ đá bóng!
Những năm này người mua nổi bóng đá quá ít, Tiểu Tôn thiếu gia tiền hô hậu ủng[1], mang theo một đám nhóc chạy tới chạy lui trong sân.
[1] Tiền hô hậu ủng: Ngày trước, vua chúa hoặc các quan to đi ra, có đông quân lính đi hầu.
Đằng trước có lính hô dẹp đường, đằng sau có linh ủng hộ.
Rất nhiều lần không ghi bàn được nên Tôn Tiểu Uy tức giận, cậu ta quen đổ lỗi cho người khác nên đã đổ thừa tại Khương Tuệ đang ngồi trên bậc thang.
“Con nhỏ xấu xí, đều tại mày, nhìn cái gì mà nhìn, ảnh hưởng tao phát huy!”
Khương Tuệ một chút cũng không ngại người khác công kích.
Ở trong mắt cô, Tiểu Tôn thiếu gia giống như một khối thịt di động khôi hài, hung dữ nhưng lại không có lực uy hiếp.
Cô chớp chớp đôi mắt đào hoa sáng ngời, bên má lộ ra một nụ cười đáng yêu.
Khương Tuệ che mắt lại: “Tớ không nhìn nữa.”
Tôn Tiểu Uy nghẹn đỏ mặt, cuối cùng ‘hừ’ mạnh một tiếng rồi xoay người lại chạy về giữa đám nhóc kia.
Rốt cuộc đám nhóc không có đuổi Khương Tuệ đi.
Vì thế Khương Tuệ miễn miễn cưỡng cưỡng cho tới đầu tháng chín, Khương Thủy Sinh rốt cuộc cũng từ bỏ ý định nhờ người ta chăm sóc cho Tiểu Khương Tuệ.
Hình như cô tự chơi cũng không có không vui.
Trong tiếng tí tách tí tách mưa nhỏ, trường học rốt cuộc cũng khai giảng.
Sinh nhật Khương Tuệ ngay mùng 1 tháng 9, Khương Thủy Sinh nấu hai cái trứng chần nước sôi cho cô rồi lại mua cho cô một chiếc bánh kem nhỏ.
Khương Tuệ mười tuổi.
Khương Thủy Sinh sờ sờ mái tóc mềm mại của con gái, thời gian trôi qua thật nhanh, lúc trước còn nho nhỏ hồng hồng nhăn nhúm, bây giờ đã biến thành một cô bé lớn như vậy.
Nhà bọn họ không tổ chức ăn sinh nhật, dù cho là đủ mười tuổi, cha con bọn họ cũng chỉ ăn một bữa cơm vô cùng đơn giản, không khí cực kì ấm áp.
Khương Thủy Sinh đưa cho Khương Tuệ một cái cặp sách mới: “Tuệ Tuệ nhìn xem có thích không?”
Chiếc cặp sách màu hồng nhạt có hai quả cầu bông nho nhỏ đung đưa.
Không biết như thế nào, Khương Tuệ lại nhớ tới chiếc cặp công chúa Bạch Tuyết bị người ta cười nhạo kia.
Cô nỗ lực không nghĩ đến chuyện này nữa, ôm chiếc cặp của mình rồi nói: “Con rất thích, cảm ơn ba.”
Có người sinh ra đã được yêu thương, có người lại phải sống trong cảnh nhơ nhuốc bần cùng.
…
Khương Thủy Sinh dẫn Khương Tuệ đi nhập học, cô liền chính thức vào học lớp 5.
Thời gian trôi qua quá lâu rồi, rốt cuộc thì năm lớp 5 này thế nào Khương Tuệ đã không còn nhớ tới.
Sáng sớm Khương Thủy Sinh đạp xe chở Khương Tuệ đi học, giữa trưa cô ăn cơm ở trường rồi buổi chiều bốn giờ tan học tự đi bộ về nhà.
Tháng chín gió thổi lướt bên má, Khương Tuệ nói: “Ba.”
Khương Thủy Sinh trả lời: “Làm sao vậy?”
Khương Tuệ nhẹ giọng nói: “Ba phải thật khỏe mạnh, đừng để sinh bệnh.”
Khương Thủy Sinh không nhịn được mà bật cười: “Được được, Tuệ Tuệ của chúng ta cũng phải vậy nhé, giống như cây mạ mà mau mau khỏe mạnh lớn lên.”
Khương Tuệ lộ ra ý cười dịu dàng nhu hòa.
Mười năm sau Khương Thủy Sinh mới có thể bị xơ gan, có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến xơ gan.
Đại đa số là bởi vì viêm gan siêu vi cùng uống rượu trường kỳ, nhưng Khương Thủy Sinh không mắc vào hai loại đó, hắn sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi rất tốt, không hút thuốc lá không uống rượu, năm đó không thể tra ra nguyên nhân bệnh, đây cũng là chuyện mà Khương Tuệ lo lắng nhất.
Cũng may xơ gan phát hiện sớm có thể trị liệu, qua mấy năm nữa Khương Tuệ định sẽ để ba đi kiểm tra sức khỏe nửa năm một lần.
Khương Tuệ được đèo trên chiếc xe đạp, tiếng chuông thanh thúy vang lên trong một buổi sương sớm thế này cực kỳ dễ nghe.
Khương Tuệ kéo chặt vạt áo Khương Thủy Sinh, liếc mắt một cái liền thấy hai bóng hình đơn bạc.
Phía bên phải đường, Trì Yếm cùng Trì Nhất Minh đang đi đến trường học.
Ánh mắt Khương Tuệ dừng ở bóng dáng của bọn họ.
Có lẽ là làm nhiều việc nặng, thân thể Trì Yếm được rèn luyện rất khá, dù cho gầy nhưng lại đặc biệt cao, Trì Nhất Minh chỉ đứng tới bả vai anh.
Trì Nhất Minh đeo một chiếc cặp sách màu xám, thoạt nhìn cũng cực kì cũ.
Nhưng mà cậu ta nện bước nhẹ nhàng, nhìn qua có lẽ khai giảng khiến cho tâm tình Trì Nhất Minh đặc biệt sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙.
Lúc ánh mắt Khương Tuệ chuyển tới chiếc cặp trên vai Trì Yếm, cô liền giật mình, mặt keo công chúa Bạch Tuyết trên cặp đã bị cạo sạch sẽ.
Gió thổi vào đôi mắt, có chút chát chát nhàn nhạt.
Cô không nhìn bọn họ nữa, ngược lại thưởng thức phong cảnh quen thuộc ven đường.
Con đường nhỏ này, từ tiểu học cho đến sơ trung, cô đã đi suốt suốt chín năm trời.
Từ tháng 7 tới nay chuyện mà Khương Tuệ cảm thấy sốt ruột nhất, không gì hơn lúc tiểu học sẽ học cùng lớp với Trì Nhất Minh lại còn ngồi cùng bàn.
Tiểu học Ánh Dương và sơ trung Ánh Dương cùng chung một khu, những năm này vẫn còn chưa tách riêng tiểu học và sơ trung.
Trì Nhất Minh tới tiểu học học lớp 5, còn Trì Yếm hẳn là đến sơ trung.
Thời điểm cô giáo giới thiệu bạn học mới chuyển trường Trì Nhất Minh, mấy cô cậu bé đều tò mò nhìn cậu ta.
Cậu đeo cặp sách, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành.
Trì Nhất Minh lúc cười để lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ, thoạt nhìn vui mắt lại thẹn thùng.
Trần Thục Quân ở hàng trước quay đầu lại nói: “Tuệ Tuệ, bạn mới nhìn có vẻ rất dễ thân cận.”
Khương Tuệ cắn răng, chậm rãi đáp một tiếng, “Chắc là vậy.”
Trì thiếu nhìn qua “dễ thân cận”, tương lai lại âm hiểm xảo trá thẹn thùng nói: “Chào các bạn, tớ là Trì Nhất Minh.”
Cô giáo cười tủm tỉm gật gật đầu, giáo viên đều thích học trò giỏi, cô đã xem qua thành tích của Trì Nhất Minh, đứng nhất lớp mình cũng không thành vấn đề.
Vì trợ giúp bạn mới sớm hòa nhập với tập thể, cô giáo hỏi có bạn nào chủ động ngồi cùng bàn với bạn mới không.
Những học trò nhỏ nhiệt tình giơ tay, thường thì tiểu học là lúc mà bọn nhỏ biểu hiện sự tích cực mạnh nhất.
Khương Tuệ nghiêm mặt, lần này sẽ không bao giờ làm cái đồ ngốc vui vui vẻ vẻ nhấc tay thích giúp đỡ mọi người nữa.
Bây giờ cô cũng không phải là chín tuổi, ý chí cực kỳ sắt đá!
Ánh mắt của cô giáo cực kì vui mừng, mắt nhìn xuống Trần Thục Quân: “Vậy Trì Nhất Minh ngồi bên cạnh Trần Thục Quân, bạn học Lưu Tinh Việt ủy khuất một chút, em ngồi lên hàng trước nhé?”
Lưu Tinh Việt cũng không có ý kiến liền dọn lên phía trước.
Khương Tuệ nghiêm mặt, trong lòng phức tạp.
Cô không biết là nên vui hay buồn, vui vì không cần phải ngồi cùng bàn với tiểu biến thái.
Buồn là cậu ta lại ngồi cùng bàn với Trần Thục Quân, ngay phía trước bàn cô!
Cũng may cô là một cô bé lạc quan, rất nhanh liền an ủi chính mình, lần này Trì Nhất Minh là thời kỳ đơn thuần chín tuổi, không phải là thời kỳ động dục mười chín tuổi kia.
Khiến một người thích mình rất khó, nhưng khiến một người chán ghét mình, không phải rất đơn giản sao?
Chuyện này còn có thể làm từ nhỏ, càng nghĩ Khương Tuệ càng có niềm tin.
Ngày đầu tiên đi học cũng không giảng bài mà là phát sách giáo khoa.
Khương Tuệ được phát sách mới, hứng thú dạt dào mở ra.
Cô nhìn những văn bản xa lạ lại quen thuộc trên giấy.
《Bạc thuyền Qua Châu – 泊船瓜洲》,《Trân châu điểu – 珍珠鸟》,《Địa chấn trung đích phụ dữ tử – 地震中的父与子》…
Ánh dương ấm áp chiếu rọi vào phòng học năm 1997, tựa như có thể thấy những hạt bụi bay lơ lửng trong không khí, thanh âm bọn nhỏ ngây ngô, non nớt lại tràn ngập tinh thần phấn chấn, làm tâm Khương Tuệ trở nên vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ mềm mại.
Nhưng bên sơ nhị (lớp 8) ban 5 lúc này, các thiếu niên thiếu nữ đang dài cổ nhìn ra bên ngoài.
Cậu thiếu niên đứng ở ngoài cửa, chủ nhiệm lớp sơ nhị ban 5 thở dài: “Bạn học à, sổ điểm danh của thầy thật sự không có tên của em.”
Trì Yếm nắm chặt quai đeo cặp.
Thanh âm anh khô khốc, như là cái ống bễ (dùng để thổi gió) cũ kỹ, trầm khàn nặng nề: “Thầy, em tên Trì Yếm, là học sinh chuyển từ trường khác sang.
Cậu em nói là ở ban 5.”
Thầy Đàm khó xử nhìn anh một cái: “Thầy không có lừa em, không tin em xem đi, không có hồ sơ thanh toán tiền học của em.”
Hắn đưa sổ điểm danh cho Trì Yếm.
Cậu thiếu niên duỗi tay nhận lấy, trên trang giấy trắng tinh đều là chữ viết của thầy giáo, còn có mùi mực nước nhàn nhạt.
Thầy Đàm nhíu mày nhìn tay Trì Yếm.
Đó là một đôi tay thường xuyên làm việc nặng.
Khớp xương to rộng, đốt ngón tay nhô lên, trên những ngón tay thon dài đầy vết thương.
Trì Yếm nhìn kỹ một vòng, ánh mắt anh càng ngày càng tối đi.
Trong phòng học, các thiếu niên thiếu nữ khe khẽ nói nhỏ.
“Cậu ta là ai vậy? Sắp chuyển vào lớp chúng ta sao?”
“Tớ còn tưởng rằng cậu ta là bạn học mới, mà có vẻ là không phải rồi, thầy Đàm nói cậu ta chưa đóng tiền học.”
“Các cậu xem quần cậu ta kìa.”
Chân của cậu thiếu niên rất dài, nhưng mà vóc dáng cao khiến cho quần anh trông rõ ngắn, còn lộ ra mắt cá chân.
Ánh mắt không rõ ý vị, mái tóc đen sạch sẽ gọn gàng với bộ quần áo đơn bạc không hợp thân.
Trì Yếm không có tâm trạng nghe bọn họ đàm luận đến hứng thú bừng bừng, đốt ngón tay anh trắng bệch, bình tĩnh hỏi: “Nếu em giao đủ học phí thì có thể đi học không?”
Thầy Đàm trả lời anh: “Chuyện này có chút phiền phức, bạn học à, em vốn không phải học sinh của trường này, học sinh chuyển trường còn phải xử lý các thủ tục chuyển trường, giao thành tích để chứng minh.
Nếu em muốn đến trường học, người lớn trong nhà sao lại không đề cập tới việc xử lý thủ tục trước? Ôi, em trở về thương lượng với ba mẹ một chút đi, văn phòng luôn mở cửa trong giờ hành chính, em đến đó làm thủ tục trước đã.”
Trì Yếm rũ đôi mắt hẹp dài, anh lấy phiếu điểm trong cặp đưa cho thầy Đàm.
“Nếu em giao đủ học phí, có thể cho em một cơ hội không?”
Tiếng chuông vào học vang lên, Trì Yếm không chờ thầy Đàm trả lời, anh đi xuống thang lầu khu dạy học dưới ánh mắt xem náo nhiệt của mọi người.
Mỗi năm khai giảng đều sẽ có một trận mưa, mà hiện tại thì đã tạnh rồi.
Trì Yếm nhìn hàng liễu xanh um trong vườn trường, cảm xúc dần dần an tĩnh xuống.
Anh đeo chiếc cặp sách nhặt được đã phải tỉ mỉ giặt sạch rất nhiều lần kia đi ra cổng trường.
Tại cửa lớp sơ nhị ban 5, thầy Đàm cúi đầu nhìn phiếu điểm trong tay, một hồi lâu mới nặng nề thở dài.
Các môn học đều đạt điểm tối đa.
Thật là đáng tiếc.
Trì Yếm ngồi trên tảng đá ở cửa sân.
Chiếc cặp sách anh đặt ở bên chân, trong mắt là một mảnh sắc thu nhiễm vài phần thanh lãnh.
Triệu Tùng Thạch về nhà trước Đặng Ngọc Liên, ông thấy Trì Yếm ngồi ở cửa, thân thể liền cứng đờ.
Trì Yếm đã gọi ông lại bằng chất giọng khàn khàn: “Cậu.” Anh nói, “Học phí, sinh hoạt phí của con đều đã đưa cho hai người, hồ sơ chuyển trường cũng đưa cho cậu rồi, vì sao trường học lại không có hồ sơ thanh toán học phí?”
Triệu Tùng Thạch không dám nhìn vào đôi mắt của đứa “cháu ngoại trai” không hề có quan hệ huyết thống này.
Ông yếu đuối mở miệng: “A Yếm, số tiền của con là mợ cầm… Mợ con nói, bà ấy nói…” Rốt cuộc ông vẫn nói không nên lời, vẻ mặt hoảng sợ, dưới ánh mắt lạnh băng của Trì Yếm, Triệu Tùng Thạch thật muốn trốn vào nhà.
Trì Yếm bình tĩnh nói: “Hai người kêu con đi làm công ở chỗ ông chủ Trịnh, kiếm đủ học phí và sinh hoạt phí sẽ cho con đi học.
Con làm hai tháng, con biết rõ, nhà nước giảm chi phí phụ, sinh hoạt phí cũng đủ rồi, còn dư ra 50 đồng.
Hồ sơ chuyển trường của con…”
“Hồ sơ chuyển trường của mày!” Đặng Ngọc Liên không kiên nhẫn mà đi vào rồi nói, “Sớm đã bị đốt rồi!”
Trì Yếm ngẩng đầu nhìn bà ta.
“Mày nhìn tao làm gì? Mày cho rằng chỉ có đi học mới tốn tiền sao! Cái nhà này tốn hết mấy vạn, dọn tới đây trong nhà cũng chẳng còn đồng nào.
Mày với Trì Nhất Minh ăn của tao ở chỗ tao, chẳng lẽ còn muốn chúng tao nuôi mày đi học? Mấy ngày trước mày đủ mười ba tuổi, cỡ tuổi mày người ta đi làm công còn ít sao? Trương Cường trước kia kìa, mười hai tuổi cũng đi làm công để giảm bớt gánh nặng cho gia đình.
Tao cho mày ăn mày ở, cái ánh mắt đó của mày là sao!”
Trì Yếm đứng dậy.
Mùa hè này vóc dáng lại cao hơn một chút, anh đã muốn cao hơn cậu Triệu Tùng Thạch.
Ông ta cúi đầu không dám nhìn anh, bước nhanh vào sân.
Đặng Ngọc Liên nói: “Mày làm gì vậy, muốn tạo phản phải không!”
Trì Yếm vào nhà xách đống rác rưởi ra, từ cục tẩy cho đến cái cặp sách sạch sẽ, anh ném chúng vào thùng rác ở ngoài đại viện.
Ánh mắt anh dừng trên chiếc cặp, dù cho đã cạo sạch lớp keo công chúa Bạch Tuyết, nhưng vẫn có một chút dấu vết nhạt nhạt.
Đặng Ngọc Liên cười cười, ánh mắt có chút đắc ý.
Thằng oắt con, dù gì mày mới mười ba tuổi, tao không tin mày dám lộng hành.
Trì Yếm đột nhiên nhàn nhạt mở miệng: “Mợ.”
“Cái gì?”
“Mợ có từng nghe qua, trăm nhị Tần quan chung thuộc Sở(*) chưa?”
Đặng Ngọc Liên nghe không hiểu đây là cái quỷ gì, cảm thấy không thể hiểu được: “Cái gì?”
Trì Yếm nhàn nhạt liếc nhìn bà ta một cái, môi mỏng anh khẽ mở: “Không có gì.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trì Yếm (lạnh lùng nói): Tôi biết CMN bà nghe không hiểu.
Đặng Ngọc Liên: …
~~~~~~~~~~
Tiểu Hy: Thiệt sự là Hy cũng hong hiểu đấy các nàng ạ _(:3 」∠)_ Và thế là phải lên mạng search.
Nguyên văn là thế này: “百二秦关终属楚”
Và sau khi đi search là thế này:
Có chí người, sự tình lại thành, đập nồi dìm thuyền (đến đây mới biết cái ý của tên chương TvT), trăm hai Tần Quan cuối cùng thuộc Sở.
Dịch văn:
Chỉ cần có chí khí, có nghị lực, chuyện cuối cùng cũng sẽ thành công.
Hạ quyết tâm, liều lĩnh làm đến cùng, hai vạn người cũng có thể khiến Tần Quan thuộc nước Sở.
-> Ý nói: Người có chí khí, chuyện làm nhất định sẽ thành công..