Bạn đang đọc Nho Đạo Chí Thánh – Chương 7: Minh Châu! Thánh Tiền!
Dịch: Taurus
năng quân sự của Gia Cát Lượng, cũng đưa đến một số người dùng chính sử đem Gia Cát Lượng phê bình thậm tệ, nhận định Gia Cát Lượng không có vĩ đại như vậy, đều là [ Tam Quốc Diễn Nghĩa ] tiểu thuyết tạo ra.
Nhưng chân chính xem qua chính sử [ Tam Quốc Chí ]mọi người đều sẽ không coi thường Gia Cát
Lượng, bởi vì [ Tam Quốc Chí ] có tổng sáu mươi lăm cuốn, trừ đi cần thiết viết về đế vương 1 cuốn đơn lẽ, đơn độc chiếm cứ một quyển thì vẻn vẹn chỉ có một mình Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lượng xuất sắc nhất lĩnh vực có thể không phải là lãnh binh đánh giặc, mà là trị quốc, hắn là văn tài, không phải là soái tài.(tài làm soái)
Ở trước lúc [ Tam Quốc Diễn Nghĩa ] được viết, thì có đại lượng văn nhân khen ngợi Gia Cát Lượng, mấu chốt nhất là, Gia Cát Lượng vào “Khổng miếu”, được phong làm tiên nho, cái này ở cổ đại không phải địa vị, không phải La Quán Trung viết bộ phận tiểu thuyết là có thể để cho hắn đi vào.
Ở trước lúc [ Tam Quốc Diễn Nghĩa ] được viết, Gia Cát Lượng tài năng quân sự cũng nhận được rất nhiều nhà quân sự thừa nhận.
Tư Mã Ý thấy Gia Cát Lượng bố thiết doanh trại bộ đội, khen ngợi rằng “Thiên hạ kỳ tài”, cũng chỉ ra
Gia Cát Lượng ở phương diện quân sự là không phải không có chân tài, nhưng đối với Gia Cát Lượng trị quốc năng lực cũng không dám có nửa điểm phê bình.
Lý Tịnh cũng đối với Gia Cát Lượng tài năng quân sự sùng bái đầy đủ.
Đường Huyền Tông thiết lập “Miếu Quan Công”, cung phụng mười vị nhà quân sự cổ đại vĩ đại nhất, trong đó có Gia Cát Lượng, mặc dù Đường Huyền Tông vô cùng đề cao Gia Cát Lượng tài năng quân sự, nhưng là đủ để chứng minh Gia Cát Lượng ở quân sự có một chút hiểu rõ.
Văn miếu miếu Quan Công đều có, duychỉ có Gia Cát Lượng một người.
Ở thánh nguyên Đại Lục, Gia Cát Lượng bởi vì từng bảo vệ giang sơn Thục quốc 100 năm, công che thiên hạ, khoa cử thỉnh thánh ngôn bên trong đều có tên hắn, chưa từng ngoại lệ.
Sử quan ghi lại, Gia Cát Lượng trước khi chết vẫn không quên khôi phục Hán thất, nhất thống thánh nguyên Đại Lục, ở đại hạn đến trước khi tới tự mình lãnh binh xuất chiến, nhưng địch quốc cũng có
Bán Thánh, cuối cùng tuổi thọ hao hết, chết bởi ngũ trượng nguyên.
Phương Vận sở dĩ đặc biệt coi trọng Gia Cát Lượng, là bởi vì có liên quan Gia Cát Lượng thi từ rất nhiều, hơn nữa còn chưa có xuất hiện ở thánh nguyên Đại Lục, hết lần này tới lần khác thánh nguyên
Đại Lục có 1 loại lực lượng phi thường thần kỳ gọi là “thỉnh thánh”(kêu thánh).
Phương Vận hiểu 2 Gia Cát Lượng bất đồng, tiếp tục múa bút thành văn.
Sau lại gặp phải đề cùng hai vị khác Bán Thánh quan chấm thi có liên quan, Phương Vận đều nhớ, mà kỳ thư trong thiên địa lại tăng lên tân sách.
Phương Vận rất nhanh đáp xong Top 3 trangng bài thi, phần lớn đều vô cùng đơn giản, nhưng có ba đạo đề phi thường khó khăn. Có một đạo đề thậm chí bố trí chữ viết bẫy rập, dựa theo sách cũng chưa chắc có thể trả lời được, thật may là Phương Vận từng có cuộc sống ở thời đại bùng nổ thông tin, trò chơi chữ trong mắt hắn không đáng giá nhắc tới.
Cái này chỉ là đơn giản nhất đồng sinh khảo thí, tú tài thử thỉnh thánh ngôn càng thêm khó khăn, bất quá chân chính khó khăn là thi từ, kinh nghĩa cùng sách luận.
Phía sau đề thi là miêu tả Chúng Thánh từ phú, sau là lấp chỗ trống, đối với người khác mà nói có thể rất khó, nhưng đối phương vận mà nói đơn giản như ăn cháo.
Bút lông viết chữ thật chậm, đến trưa, Phương Vận chỉ viết đến trang thứ mười chín, không thể không nghỉ ngơi ăn cơm.
Liền nước, Phương Vận ăn xong kẹo bột đường, kẹo bánh, đứng lên ở căn phòng hẹp hoạt động một hồi, tiếp tục bài thi.
Tiếp theo chính là cuối cùng Chương thứ chín bài thi, tổng cộng mười tám đề, yêu cầu miêu tả đề mục
Chúng Thánh danh thiên chương tiết.(tên và nội dung tác phẩm)
Khổng tử cùng sáu vị Á Thánh tất thi, lấy bảy vị trí đầu đạo đề, một điểm đều không lạ, hơn phân nửa thí sinh cũng có thể biết.
Còn dư lại mười một đạo đề xuất từ những khác Bán Thánh, trong đó ba vị Bán Thánh quan chấm thi tên quyển sách tất cả chiếm một đề, Phương Vận đều làm qua, đã chứa đựng ở kỳ thư trong thiên địa
.
Đáp xong tất cả đề, Phương Vận buông xuống bút lông, xoa xoa cổ tay đang đau nhức.
“Đùng! Đùng!”
Hai tiếng cái chiêng vừa đúng vang lên, Phương Vận lập tức biết là hai giờ chiều.
Thánh nguyên đại lục quan phương thời gian vẫn là thời gian phân mười hai(12 canh giờ), nhưng trăm năm trước thợ mộc họ Công Thâu vì để cho thời gian càng tinh xác, đem mỗi ngày phân hai lần mười hai, bởi vì tân thời gian đơn vị chỉ bằng đơn vị cũ một nửa, cho nên xưng là giờ. Con số dù sao so với chữ viết tiện lợi, cùng lối viết thảo trong trong quân rất được hoan nghênh, sau đó ở dân gian từ từ truyền ra.
Chưa tới một giờ, sẽ phải thu bài thi, sau đó sẽ phát thi từ bài thi.
Phương Vận cẩn thận kiểm tra một giờ, không có một điểm nhơ, lổi chính tả, trả lời toàn bộ đề thi.
“Đáng tiếc, ta trước kia không luyện chữ, chữ này có chút kém, dựa theo lệ thường sẽ hàng nhất đẳng
. Giáp là không cầm được, cũng có thể cầm ất. Đợi thi xong đồng sinh, nhất định phải cố gắng luyện chữ, ở thánh nguyên Đại Lục không luyện chữ không được.”
(điểm phân như bên nước ngoài 4 cấp giáp ất bính đinh = A, B, C, D)
Cuối cùng, Phương Vận ở chỉ định địa phương viết lên mình khi đi thi bảng số, tên họ cùng với địa chỉ
Không lâu lắm, đồng la vang lên ba lượt, xe ngựa lần nữa đến đây, phụ cận lập tức truyền tới trầm thấp tiếng động, lớn tiếng huyên náo cùng oán trách thanh âm, hiển nhiên đại đa số người đều không cách nào đáp xong, đều cảm giác thời gian không đủ dùng. người Phát đề đem thi từ đề cho Phương Vận, sau đó lấy đi “thỉnh thánh ngôn ” ba mươi tấm bài thi.
Phương Vận nhìn kỹ thi từ đề mục yên tâm, không có yêu cầu nhất định bằng trắc, chỉ là yêu cầu áp vận cùng trọng tâm, ngũ ngôn, thất ngôn, tuyệt cú, luật thơ, từ, văn biền ngẫu hoặc phú đều có thể.
Trừ văn biền ngẫu cùng phú, thi từ yêu cầu áp dương bộ phận, tiêu bộ phận, đông bộ cùng nguyên bộ phận bốn vận một trong.(cài này cấu trúc làm thơ bên china t k dịch)
Chủ đề cũng thường gặp, xuân cùng biên tái hai cái chủ đề bên trong chọn một mà thôi.
Phương Vận suy nghĩ chốc lát, quyết định viết một bài biên tái thơ, bởi vì dựa theo lúc trước tính cách của Phương Vận, tất nhiên sẽ chọn như vậy, không cần nghĩ.
Phương Vận trong mắt một mảnh mờ mịt, không thể nào hạ bút.
“Bằng vào ta bây giờ thi từ tài nghệ, ở giáp ất Bính Đinh tứ đẳng ở bên trong, nhiều lắm là là bính đẳng
, rất có thể không cách nào khảo trúng đồng sinh, Nhưng nếu là thi không trúng đồng sinh, ta chắc chắn phải chết!”
Phương Vận trầm tư hồi lâu, than nhẹ một tiếng, trong lòng mặc niệm kỳ thư Thiên Địa.
Lần này không có sách xuất hiện, cũng không có vượt trội chữ vàng.
Phương Vận đoán được có thể là không có cố định câu trả lời, cho nên kỳ thư Thiên Địa không thể chính xác đưa ra.(như gg ==)
Vì vậy Phương Vận ở trong lòng làm ra điều kiện, muốn áp bốn vận một trong, nếu là biên tái thơ, hơn nữa muốn phù hợp chủ chiến tư tưởng, phải là danh nhân tác phẩm, cần phải thi một lần nổi danh, tận lực có thể trở thành đồng sinh.
Phương Vận chọn tới chọn đi, chọn một bài thi thánh Đỗ Phủ [ Tuế Mộ ], ngũ ngôn luật thơ, là một bài rất nổi danh biên tái thi, vần chân phù hợp bốn vận bên trong dương bộ phận.
Phương Vận không có trực tiếp viết trên mặt bài thi, mà là cử bút viết ở một tờ giấy trắng làm bản nháp, viết xong nhìn lại thích hợp hay không thích hợp, dù sao cuộc thi kiêng kỵ quá nhiều. tướng sĩ ngày đêm chảy máu, nhưng triều đình đại viên lại không có toàn lực xuất chiến, thi nhân muốn đền nợ nước cũng không có lối, công kích quan viên vô năng.
Cảnh Quốc cùng thảo man bên trong lang man nhất tộc thường giao chiến, năm trước đánh giặc rất bình thường, cho nên Phương Vận không sợ lạc đề.
“Tuế mộ viễn vi khách, Biên ngung hoàn dụng binh. Yên trần phạm tuyết lĩnh”
Viết tới đây thời điểm, Phương Vận đột nhiên dừng lại bút.
Nhưng vào lúc này, ở phụ cận một chỗ lương đình bên ngoài thi phòng, Huyện lệnh cùng huyện văn viện viện quân đột nhiên đứng lên, nhìn về Phương Vận vị trí.
Hai người nhìn chỉ chốc lát, nhìn nhau cười một tiếng, đều từ đối phương trong mắt thấy nồng nặc vui sướng.
Một bên châu văn viện học chánh đứng lên sau chậm hơn, cười nói: “Chúc mừng chúc mừng, tài khí phiêu động, ít nhất là thơ thành xuất huyện, thậm chí có thể là thơ thành Đạt phủ, hai vị giáo hóa có công a, năm nay khảo bình phải là tốt nhất!”
Huyện lệnh Thái Hòa cười nói: “Đâu có đâu có, Vạn Học Chính khen trật rồi, trước mắt tài khí chưa định, vẫn không thể dễ dàng kết luận.”
Vạn Học Chính lại nói: “Chắc là thần đồng Phương Trọng Vĩnh đi.”
Thái huyện lệnh chần chờ ngồi xuống, nói: “Không, ta nhớ được rất rõ ràng, Phương Trọng Vĩnh không thi ở hướng kia.”
Thái huyện lệnh xuất thân là Tiến sĩ, người mang cường đại tài khí, đã có thể gặp qua là không quên được.
Thái huyện lệnh mới vừa nói xong, ba người kinh ngạc lần nữa nhìn về phía Phương Vận thi phòng vị trí.
“Tài khí biến mất, đáng tiếc rồi.” Thái huyện lệnh nói xong, mất mác ngồi xuống.
Huyện viện quân thở dài nói: “Đáng tiếc.”
Vạn Học Chính vội vàng nói: “Hai vị khoan hãy rầu rỉ, hoặc có thể là thí sinh kia có thể làm bài thơtiếp theo, huống chi vị kia thần đồng còn không có viết xong.”
Đột nhiên, ba người cùng nhau quay đầu nhìn về một hướng khác, lộ ra vẻ chờ mong.
Chỉ chốc lát sau, Thái huyện lệnh mỉm cười nói: ” được! Tài khí vững chắc, thơ thành xuất huyện, cái vị trí kia, ngồi chính là Phương Trọng Vĩnh!”
Huyện viện quân phất râu mà cười, nói: “Không hổ là bổn huyện thần đồng.”
“Chúc mừng chúc mừng!” Châu viện học chánh lần nữa chúc mừng, sau đó tiếc nuối nhìn về phía
Phương Vận vị trí. trong Thi phòng, Phương Vận buông xuống bút lông, nhíu mày.
“Bài thơ này không được! Ta ngay cả đồng sinh đều không có thể liền chỉ trích Đại Thần trong Triều, ba vị quan chấm thi chưa chắc tất cả đều thích, chỉ sợ sẽ cớ không có công danh lại vọng nghị triều chánh…, dù là thơ khá hơn nữa cũng không được. Nhưng là, nếu như ngay cả bài thơ này cũng không được, những bài khác càng không được, có là chưa đủ tốt, có là thật tốt quá, có là không áp bốn vận
, có rõ ràng không phải là ta có thể viết ra đấy.”
Phương Vận nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên đem tờ giấy kia vò thành một cục, đặt ở bàn bên trên.
Phương Vận đặt bài thi đặt ở trước mặt, nhấc bút lên yên lặng suy tính, không lâu lắm, nhớ tới hôm nay sau cơn mưa khí mùa xuân đập vào mặt, tên một bài thơ hiện lên trong đầu một cách tự nhiên.
Phương Vận bút hạ.
Xuân hiểu.
Xuân miên bất giác hiểu,
Xứ xứ văn đề điểu.
Dạ lai phong vũ thanh,
Hoa lạc tri đa thiểu? đại đường một trong các thi nhân trứ danh Mạnh Hạo Nhiên, một tác phẩm của ông.
Thơ thành, tài khí giống như suối phun bùng nổ.
Phương Vận lập tức cảm thấy một cổ ấm áp khí lưu từ trên trời giáng xuống, thẳng vào mi tâm chỗ sâu
.
Phương Vận chợt trợn to hai mắt, không nghĩ tới bản thân đang trong cuộc thi lại bị tài khí giội vào đầu
, trở thành đồng sinh!
Tất cả ấm áp khí lưu ngưng tụ ở mi tâm “Văn cung”, sau đó nổ tung, tràn vào Phương Vận thân thể mỗi một chỗ, để cho Phương Vận đêm qua bị đánh vết thương lấy tốc độ như kỳ tích khép lại.
Phương Vận cảm giác ánh mắt ngứa ngáy, không tự chủ được nháy mắt một cái, vốn là cặp mắt cận thị không chỉ khỏi hẳn, thị lực cũng so với người bình thường tốt gấp mấy lần.
“Là tài khí hoán thể! Mỗi một lần tăng lên văn vị, thân thể khắp mọi mặt đều sẽ có tăng cường, tuổi thọ cũng sẽ đề cao, đại nho thọ trăm hai, Bán Thánh thọ hai trăm tuổi. Đợi điều dưỡng tốt thân thể, dù chỉ là đồng sinh, tố chất thân thể cũng mạnh hơn tinh binh!”
Ở thơ thành đồng thời, cách thi phòng cách đó không xa Thái huyện lệnh ba người đột nhiên chợt từ trên ghế bật lên, khó có thể tin nhìn Phương Vận vị trí.
“Chuyện này…” Vạn Học Chính đã nói không ra lời.
Huyện viện quân tự lẩm bẩm: “Tài khí Đạt phủ, gần như minh châu, chỉ cần thêm chút lan truyền, phải là minh châu chi thơ!”
Tiếp theo, ba người sắc mặt đại biến, đồng thời sợ hãi kêu.
“Thánh tiền đồng sinh!”
Thi đậu đồng sinh về sau, liền muốn đi vào thánh miếu quỳ lạy, đến lúc đó sẽ có được tài khí giội vào đầu, chính thức tấn thăng đồng sinh, nếu như ở trước đó từ trên trời hạ xuống tài khí, gọi là thánh tiền đồng sinh.
Thông thường đồng sinh chỉ là “Chúng Thánh đệ tử”, Nhưng thánh tiền đồng sinh cũng là “Thiên chi môn sinh”, ý nghĩa không thể so sánh tầm thường, bởi vì khổng tử cùng Chu Văn Vương đều là “Thiên chi môn sinh”.
“Thánh nguyên Đại Lục nhân khẩu vài chục ức, ba năm cũng chưa chắc có thể ra một thánh tiền đồng sinh! Thánh hữu Cảnh Quốc! Thiên Hữu Cảnh Quốc!” Huyện viện quân kích động toàn thân phát run.
Thái huyện lệnh hít sâu một hơi, nói: “Cái vị trí kia, liền là vừa rồi làm thơ cắt đứt địa phương.”
Tuế mộ (đỗ phủ)
Cuối năm (Người dịch: Khương Hữu Dụng)
Tuế mộ viễn vi khách,
Yên trần phạm tuyết lĩnh,
Cổ giác động giang thành.
Thiên địa nhật lưu huyết,
Triều đình thuỳ thỉnh anh.
Tế thì cảm ái tử,
Tịch mịch tráng tâm kinh.
Cuối năm mòn thân khách,
Ngoài biên giặc chửa ngừng.
Bụi mù xông núi tuyết,
Trống ốc dậy thành sông.
Trời đất ngày thâm máu,
Triều đình ai ấy trung?
Cứu đời dám chịu chết,
Sốt ruột phải ngồi không
Xuân hiểu
Buổi sáng mùa xuân (Người dịch: Hoàng Giáp Tôn)
Xuân miên bất giác hiểu,
Xứ xứ văn đề điểu.
Dạ lai phong vũ thanh,
Hoa lạc tri đa thiểu?
Đêm xuân ngủ sáng chẳng hay,
Bên ngoài chim đã hót đầy nơi nơi.
Đêm nghe mưa gió tơi bời,
Chẳng hay hoa rụng hoa rơi ít nhiều?