Đọc truyện Nhỏ Đáng Ghét … Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!! – Chương 70
Áng mây thứ 70 : Tiễn biệt
Lung linh vệt sáng mờ trước khóe mắt.Hỡi cô bé ngốc nghếch lắm trò.Biết anh đang nhìn thấy gì trước mắt mình không?Ừ. Anh sẽ không nói cho em biết.Bởi anh chắc chắn, em đã đoán được.Rồi thời gian sẽ chóng qua.Chờ anh nhé, anh sẽ ôm em vào lòng.Khi thức giấc…
Một tuần sau,
Trời trong vắt chứa màu xanh hy vọng. Gió nhè nhẹ ướm thử chiếc áo chuyển mùa. Cũng đã đến giữa kỳ nghỉ hè rồi còn gì.
Ánh nắng ban mai rọi khắp sân bay bạt ngàn. Trong cả ngàn người có mặt tại sân bay, chỉ duy có ba chàng thanh niên trẻ tuổi là nổi bật.
Đến tận sân bay, Wen cười hiền nhìn cậu học trò đến nay đã có thể gượng dậy bằng chính sức lực của mình và đã có thể đứng vững trên đôi chân tưởng chừng vô dụng.
Chuyến du học không biết sẽ kéo dài trong bao lâu nhưng dường như mọi người điều đang rất phấn khởi cho hành trình phía trước.
Màn làm quen với hai người bạn đồng hành diễn ra chớp nhoáng. Họ khớp ý nhau đến từng chút một tuy không có những sở thích giống nhau.
A Huân hòa đồng, thân thiện. Triết Minh lạnh lùng, tốt bụng. Bách Nhật lóc chóc, trầm tĩnh. Cả ba cá tính khác biệt như gặp nhau, liệu có tạo nên một tình bạn tốt đẹp khi mà chỉ vừa đặt chân lên máy bay, cả ba đã tranh cãi về chuyện sang Úc sẽ đi những đâu.
Xin nhắc lại, sang đó để học chứ không phải để ngao du và ngắm cảnh!
Thiên Di không đến.
Tất cả hiểu, ngày chuyến bay cất cánh cũng là ngày Vĩnh Khoa có chiều hướng tỉnh dậy. Nhưng… đâu ai biết sóc con đang rất hụt hẫng khi mà chiều hướng tỉnh lại chỉ xuất hiện trong vài giây ngắn ngủi rồi sau đó mất hút.
Đến bao giờ thì hoàng tử mới chịu hé mắt sau những ngày ngủ vùi đây?
_ Haizz, mệt thật!
Chính An vừa bước đi, vừa thở dài rồi chán chườn nói. Gương mặt có lợi thế chóng thu hút tầm nhìn của những cô nàng thích cái đẹp.
Chẳng phải mấy ngày nay ăn không ngồi rồi hay sao mà than mệt?
Nghĩ thầm, Vĩnh Kỳ huých mạnh vào người Chính An, cười nham nhỡ :
_ Sao mệt? Công việc ít quá nên mệt à?
_ A, đến giờ rồi. Tạm biệt nhé! – Bỏ qua câu nói có hàm ý “khiêu chiến” của tên “cà chớn” Vĩnh Kỳ, Chính An giơ chiếc đồng hồ trên tay lên xem rồi chợt reo lên, nét mặt như muốn nói “Ta không rảnh mà đôi co với nhà ngươi!”
Quay sang Wen, Chính An khẽ chào rồi chạy đi, hòa vào dòng người đông đúc nơi sân bay.
Quái lạ. Anh chàng lại tỏ ra bí mật trước mặt Vĩnh Kỳ. Có chuyện gì mà cậu không biết sao?
Hay là… hẹn hò với bạn gái mà giấu?
Vĩnh Kỳ nghi ngờ nhìn theo dáng Chính An, chẳng hiểu sao chàng ta lại vội vàng thế nữa. Tự cười thầm với ý nghĩ vừa đặt ra, Vĩnh Kỳ đưa tay che miệng đầy ma quái. Chính An mà có người yêu thì thế nào nhỡ?
_ Mấy đứa nhóc có vẻ thích con nhỉ?
Chất giọng trầm tĩnh của Wen đã đưa Vĩnh Kỳ thoát khỏi lối suy nghĩ ấy. Cho hai tay vào túi, cậu hắng giọng rồi nói :
_ Đương nhiên. Ai mà cưỡng lại được vẻ đẹp hút hồn của con!
_ Tự tin quá đấy. À, con bé Bảo Châu ấy cũng chăm nhỉ?
Wen cười nhẹ, đẩy ánh nhìn sang cho Vĩnh Kỳ. Tia nhìn lấp lửng của Wen khiến ai đó sững người.
Hắng giọng lấy lại phong độ, chả hiệu sao Wen lại nhắc đến đứa con gái hung hăng ấy nữa. Vĩnh Kỳ nhếch môi, nhìn Wen đầy tinh ranh :
_ Her, thế thì Wen mời cô ta sang phụ giúp đi.
Đâu ai ngờ câu nói ấy đúng ý Wen. Ông cười ma mãnh rồi quay sang chàng trai trẻ vừa “sụp bẫy” :
_ Bảo Châu chân yếu tay mềm, chắc gì đã phụ giúp ta được nhiều việc. Ta biết, Vĩnh Kỳ rất giỏi trong khoảng này. Thế nhé. Mỗi ngày cứ đến giờ cao điểm thì con sang bệnh viện nhé.
Kể từ cái ngày “định mệnh xui xẻo” kia, Vĩnh Kỳ thường nhật đến bệnh viện hơn, diện lý do là đến chăm Vĩnh Khoa thay sóc con. Chứ thật ra là ngược lại, cậu ta đến là để chơi cùng đám trẻ nhỏ. Chẳng biết thế nào mà chơi cùng bọn nhóc lại thú vị đến thế.
Nhờ thế, bệnh viện ngày càng đầy ắp tiếng cười hơn. Từ đó, tình trạng sức khỏe của bọn nhóc có chuyển biến tốt hơn, hồi phục nhanh hơn. Điều đó khiến Wen rất hài lòng về chàng thanh niên trẻ này.
Cũng từ đó, Wen lại nhận thêm một nhân viên mới cho việc tổng vệ sinh. Cô nàng Bảo Châu xinh đẹp luôn làm hài lòng những cụ bà ở đấy, ai ai cũng ngợi khen tài dẻo miệng của cô nàng.
Nhưng… cũng kể từ đó, bệnh viện được dịp ồn ào hơn nhờ hai chiếc miệng suốt ngày tranh cãi nhau.
Wen cũng rất đau đầu vì điều đó.
Sắc u ám, ảm đạm của bệnh viện dần biến mất, mọi gam sắc đẹp đẽ của sự sống như nảy nở thêm. Tiết trời ngày một vui tươi hơn. Vì thế, mỗi ngày điều có người xuất viện vì sức khỏe đã hồi phục.
Điều đáng lo ngại nhất vẫn là… Vĩnh Khoa. Gương mặt điển trai ngủ miệt mài ngày qua ngày. Mi mắt ương bướng chẳng chịu hếch lên. Chất giọng lạnh lùng cao ngạo cũng chẳng thấy đâu.
_ Vĩnh Khoa sẽ tỉnh mà!
Để ý thấy nét mặt thất thiểu của Wen đa trò, Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, ánh mắt đầy kiên định nhìn thẳng phía trước.
Hàng mi rớm bạc khẽ cụp xuống. Thay thế cho nét mặt thoáng buồn khi nãy là một gương mặt đầy tự tin, rạng rỡ cười. Wen nhẹ thảy chất giọng trầm tĩnh của mình vào khoảng không ồn ào, xô bồ. Chất giọng ấy như nhấn chìm mọi thanh âm đang phát ra, lan rộng cả sân bay :
_ Nhất định thế! Đừng lờ đi lời đề nghị của ta, Nhớ đấy!
Cuối cùng thì chàng thanh niên trẻ tuổi vẫn thua Wen thêm vố nữa. Vẫn không sao đánh lạc hướng Wen đại nhân được.
——
_ Mong tin tốt từ hai người, nhé! – Chính An cười nhẹ, mắt lướt qua ba dáng người trước mặt rồi nói tiếp – Con sẽ chăm sóc tốt cho sóc con và Vĩnh Khoa.
Nụ cười dịu dàng khẽ ngự trị trên gương mặt người phụ nữ trung niên. Bà nhẹ nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh rồi bước vào trong.
Chính An khẽ cuối đầu chào rồi vẫy tay.
Lại thêm một chiếc máy bay nữa cất cánh.
Cùng một sân bay, cùng tiễn biệt hai tốp người.
Khẽ quay người đi, Chính An vươn vai đầy mệt mỏi, cậu bỏ qua mọi ánh nhìn mê mẫn của các cô gái sang một bên mà thản nhiên bước đi.
Mong sao mọi chuyện ổn thỏa. Nhưng… cái gì mà “Vật báu dưới gối nằm. Là cách để gỡ rối!” chứ?
Chẳng có câu đố nào lại đơn giản đến như thế. Hơn nữa, vị chủ tịch đáng kính cũng chẳng phải người đơn giản, tầm thường.
Thật ra ngụ ý trong câu đố của ông để lại là gì?
—–
Ban mai một lần nữa vút qua.
Mãi ngồi hàng giờ trước chiếc giường đáng ghét, Thiên Di đưa ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn người trước mặt. Nhưng… ánh nhìn trở nên vô vọng khi chẳng thấy chàng trai ấy nhúc nhích hay hé mắt sau những ngày ngủ vùi trong một thế giới khác. Thế giới không có Thiên Di.
Một giọt nước mắt lăn nhẹ trên bờ má xinh. Gương mặt đáng yêu đã thiếu mất nét cười. Trở nên xanh xao hơn. Cứ thế thì người không bệnh sẽ trở thành người bệnh mất.
Hoàng hôn dần buông xuống cho ngày dài chóng qua.
Chưa bao giờ sóc con cảm thấy ghét thời gian đến thế. Thời gian giống như đang cướp đi Vĩnh Khoa vậy.
Dần thiếp đi sau một ngày buồn bã, Thiên Di vẫn nắm chặt bàn tay to rộng kia, ý thức cứ mong muốn cho tất cả chỉ là một giấc mơ và hôm sau, khi tỉnh giấc, mọi chuyện lại tiếp diễn như cũ.
_ Vĩnh Khoa… anh mau tỉnh dậy đi mà… em xin anh đấy….
Quá mệt mỏi với sự chờ đợi vô vọng, không ngày nào Thiên Di không nói chuyện với Vĩnh Khoa cả. Nhưng rốt cuộc thì sao, những âm từ ấy cũng chẳng có chân để đi vào tâm trí ai kia.
Đôi môi chúm chím khẽ thốt lên vài chữ đầy mệt mỏi, gục đầu bên giường bệnh, sóc con lại chìm vào giấc ngủ.
Hơi ấm lạ thoáng bên tai, giấc ngủ như trở nên dễ chịu hơn khi sóc con có cảm giác người mình trở nên nhẹ tênh. Sau đó, cả thân người dễ chịu hẳn ra, giống hệt đang nằm trên chiếc giường êm ái.
—–
Trong giấc mơ, dường như có ai đó khẽ gọi tên sóc con rất thân thiết. Chất giọng lạnh lùng mang đến cảm giác quen thuộc. Ánh nhìn đầy trìu mến. Người trước mặt cười nhẹ nhìn sóc nhỏ, bàn tay to rộng khẽ giơ ra phía trước. Nhưng.. chỉ khi sóc con vừa rướn mình để nắm lấy cánh tay ấy thì mọi thứ lại trắng xóa. Tất cả biến mất!
Dáng người trước mặt tan biến, hòa vào không khí.
Nụ cười mất hút.
Ánh nhìn như bị che khuất.
Khoảng không vắng lặng đến đáng sợ. Điều đáng sợ hơn là khi sóc con nhìn rọ nét mặt anh tuấn ấy.
_ Vĩnh Khoa…
Mồ hôi túa ra khắp gương mặt bé xinh, thoát khỏi giấc mộng ảo thật may mắn. Và may mắn hơn nữa khi đó chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng.. cảm giác sợ hãi vẫn là thật.
Sau khi định thần lại, sóc con đưa mắt nhìn quanh không gian trắng toát rất đõi quen thuộc.
Dường như Thiên Di vẫn còn chìm trong cơn chiêm bao.
Sao thế này?
Nhìn chiếc đồng hồ cạnh cửa vẫn đang quay những vòng tròn vô vọng quanh một trục xoay cố định. Bây giờ là 3h sáng.
3h sáng?
Nhìn lại một lần nữa khoảng không quen thuộc. Lúc này, Thiên Di mới thực sự hoàn hồn.
Gương mặt trở nên sợ hãi tột độ.
Vĩnh Khoa đã biến mất.
Hơn nữa, sao sóc con lại nằm trên chiếc giường bệnh của Vĩnh Khoa cơ chứ?
Luống cuống leo vội xuống giường, Thiên Di hoang mang tìm khắp phòng nhưng chẳng thấy.
Bật vội tay nắm cửa, hành lang bệnh viện vắng tanh, không một người.
Cảm giác sợ hãi lan rộng cả cơ thể yếu ớt. Như một loài động vật gặm nhắm dần chiếm lấy cả mọi ý thức.
Đôi chân nhỏ thoăn thoắt chạy khắp hành lang bệnh viện mong muốn thấy một người nào đó. Vô vọng.
Chợt, Thiên Di giật mình khựng bước. Nồng súng lạnh toát chỉa thẳng vào thái dương đầy đáng sợ. Hệt một con hổ dữ đang nhắm thẳng vào con mồi bé nhỏ, nồng súng mang màu bóng đêm và hoang sơ như cánh rừng không người.
Nhận ra người đứng trước mặt, Thiên Di như chôn chân tại chỗ.
Ném ánh nhìn hung hãng sang tia nhìn sợ sệt, Trương Tề lạnh nhạt nhếch môi :
_ Số phận của “Chìa khóa vàng” là phải chết.
_ …
_ Bất ngờ lắm đúng không?
_ …
_ Vĩnh Khoa không biết khi nào mới tỉnh. Nhưng đừng lo, nếu không còn “chìa khóa vàng” tồn tại trên đời này nữa, nó chắc chắn sẽ trở về với con người trước đây. Còn giờ thì…
Tách.
Thanh âm ghê rợn vọng lại khắp hành lang, nồng súng lạnh toát vẫn không chuyển dời.
Sóc con hoang mang nhìn người trước mặt. Dường như lo lắng đã choáng lấy não bộ khiến cảm giác sợ hãi trước nồng súng là không có. Khi nghe Trương Tề nhắc đến cái tên thân thuộc, sóc con mới hoàn hồn, môi khẽ lắp bắp :
_ Vĩnh.. Khoa.. mất…
Nỗi sợ hãi làm sóc con không tài nào nói trọn vẹn những gì mình muốn thốt ra. Sóc con sợ, không phải vì nồng súng lạnh toát kia, càng không phải người đứng trước mặt kia mà là sợ vì không tìm thấy một ai đó, sợ vì khi chỉ vừa chợp mắt một lúc thì ai đó đã biến mất. Và sợ cơn ác mộng kia sẽ biến thành sự thật!
Xoạt…
Bỗng chốc, tầm nhìn bị che khuất bởi một bàn tay khác khiến Thiên Di không kịp phản ứng. Thụt một chân lại phía sau, Thiên Di chỉ biết đứng lặng yên trước bóng tối. Nỗi hoang mang lấn dần thần trí khiến sóc nhỏ thấy bất lực.
Cảm nhận được hơi lạnh từ bàn tay ấy, trong đầu hiện lên một người duy nhất có thể đến đây vào lúc này, Thiên Di khẽ gọi nhỏ :
_ Chính An, là cậu à?
_ …
Không có lời đáp trả, không một thanh âm nào vang lên cả làm sóc con càng thất vọng.
Trương Tề lặng người, khẩu súng trên tay dần chao đảo. Nhãn thần run bần bật, khóe môi chẳng thốt lên lời nào.
Hơi ấm từ người phía sau như vòng tay ấm áp xiếc nhẹ cơ thể bé nhỏ. Thật nhẹ. Thật khẽ.
Khóe môi bất giác run lên, Trương Tề nữa muốn cười, nữa muốn thực hiện việc vừa chuẩn bị thực hiện. Nhưng có điều gì đó thôi thúc ông, mong muốn ông buông khẩu súng đáng sợ xuống khi mắt ông chạm ngay ánh nhìn sắc lạnh kia.