Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!!

Chương 50


Đọc truyện Nhỏ Đáng Ghét … Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!! – Chương 50

Áng mây thứ 50 : Nghịch (2)
“Lúc còn trẻ không biết, cứ nghĩ rằng chỉ một chút thương tổn thôi là bản thân cũng sẽ không chịu đựng nỗi…Nhưng sau khi trải qua mưa gió nhấp nhô trong cuộc sống, mới biết qua những tháng ngày dài đằng đẳng của một kiếp người, thì không có gì là không thể tha thứ, là không thể không buông tay…”
_ Anh Vĩnh Khoa, xem em đem gì tới cho anh nè!
Từ ngoài cửa, Bảo Châu hớn hở chạy vào với cái túi bé xinh trong tay, gương mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Nhìn Bảo Châu mà Vĩnh Khoa thoáng buồn, mấy tuần nay, không ngày nào là cô không mang cơm đến cho cậu. Sự quan tâm của Bảo Châu dành cho Vĩnh Khoa ngày càng nhiều, điều đó làm cậu… càng nhớ Thiên Di hơn. Nỗi nhớ chưa bao giờ vơi đi…
Gương mặt lạnh như tiền, Vĩnh Khoa trầm ngâm cất giọng :
_ Không cần phải thường xuyên đến đây đâu, Bảo Châu.
_ Mặc em.
Nét cười thoáng vụt mất theo làn không khí, Bảo Châu ngồi xuống ghế, phơi bày “thành quả” của một buổi sáng dậy từ sớm ra trước mặt Vĩnh Khoa rồi bảo :
_ Anh ăn đi. Em đã dậy rất sớm để làm đó.
_ Bảo Châu, nghe anh này…
_ Không nghe, anh mau ăn đi.
Lập tức chặn ngang câu nói của Vĩnh Khoa, Bảo Châu ương bướng nói, cô thừa biết Vĩnh Khoa muốn nói gì, những câu nói ấy cô như đã thuộc nằm lòng, hôm nào đến mà không nghe chứ.
Đan xen hai tay vào nhau, Vĩnh Khoa đưa ánh nhìn rơi tõm vào nét buồn ngự trên gương mặt xinh xắn kia, khẽ cất giọng :
_ Dù em cố chấp thì vẫn vậy thôi. Anh chỉ xem em như em gái. Em hiểu điều đó chứ?
Gương mặt phụng phịu dỗi hờn, mắt long lanh như muốn khóc. Nắm chặt tay mình, Bảo Châu mím môi cho nước mắt không rơi :
_ Em gái thì không hôn anh được, không hẹn hò, không thể ôm anh, không thể ở gần anh…
_ Ngốc! Những việc đó đâu quan trọng. Em gái cũng có thể đi chơi với anh trai mà.
Cốc nhẹ vào đầu Bảo Châu, Vĩnh Khoa cười nhẹ.
Thở hắt, Bảo Châu buồn bã xăm soi đôi giầy mình đang mang, có lẽ cô nên dừng lại chăng?
Dù có cố gắng cách mấy cô cũng chẳng thể nào thay thế hình ảnh Thiên Di trong lòng Vĩnh Khoa được. Bằng chứng là một tuần qua, ngày nào cô cũng nhìn thấy Vĩnh Khoa buồn rầu qua ô cửa kính. Khuôn mặt anh tuấn hiện rõ hai chữ Thiên Di trên đó. Ấy vậy mà khi cô vờ hỏi, anh lại chẳng buồn thừa nhận.
Biến tình yêu trong cô thành tình anh em!…

Biết là khó nhưng có lẽ, điều đó làm cô vơi đi nỗi buồn khi không được đón nhận tình cảm. Cũng đúng thôi, khi có hạnh phúc ở trong tay, Bảo Châu đã vứt bỏ vậy thì làm sao cô níu giữ được cái hạnh phúc mà cô đã để vụt mất ấy!
Ngẩng mặt lên nhìn vào mắt Vĩnh Khoa, Bảo Châu hỏi khẽ :
_ Anh yêu cô nhóc ấy nhiều lắm hả?
_ …
Không nhận được câu trả lời, Bảo Châu cười nhẹ rồi đứng dậy, ánh mắt trở nên tinh quái.
Cô bước từng bước ra khỏi phòng làm việc của “anh trai”, bỗng, cái giọng trong trẻo thánh thót vang lên kèm theo tiếng cười khúc khích :
_ Anh là tên đại ngốc. Người mình yêu bỏ đi mà chẳng giữ lại. Khi nào Thiên Di về đây, em sẽ mách Thiên Di tội xấu của anh và xuôi em ấy bỏ anh cho xem.
Bảo Châu là vậy. Cô luôn dùng nụ cười để che lấp đớn đau….
Nhìn theo cái dáng của Bảo Châu khuất dần sau cánh cửa, Vĩnh Khoa khẽ cười, chiếc ghế được xoay đến bậu cửa sổ, bầu trời trong vắt gieo đầy tia tinh quái. Một cảm xúc khó tả dâng trào trong tâm can. Điềm báo gì chăng?
——
Tại Mỹ :
“Chuyện bí mật gì mà anh lại giấu em?”
“Nói ra em không được giận anh đấy. Anh biết mình có lỗi nhưng… thôi, để anh chuộc lỗi cái đã. Em nghe cho kĩ những gì anh sắp nói nhé. Không được bỏ sót chữ nào, nhớ nhé!”
“Em biết rồi. Anh nói mau đi em còn ngủ nữa”
“Bảo đảm nghe xong em sẽ thức trắng đêm”
“Có nói không thì bảo?”
“Anh đã thông đồng với Vĩnh Khoa. Anh giúp tên ngốc đó diễn một vở kịch mục đích là để em hận tên ấy và đồng ý theo anh sang đây. Sở dĩ Vĩnh Khoa muốn làm vậy là vì… em chính là “chìa khóa vàng”, người Vĩnh Khoa bắt buộc phải giết để được công nhận là chủ tịch trong tổ chức. Vì đó quy luật có từ rất lâu, không một ai dám làm sai quy luật ấy…”
Món qùa lại là một lời thú nhận…
Mẩu chuyện vụn vặt ban tối choáng lấy tâm trí của Thiên Di, từng câu chữ như ăn sâu vào trong mọi ngóc ngách của tế bào cơ thể, âm vực trong mỗi thanh giọng cứ truyền đến tai trong đêm đen. Lời nói được lặp lại cả ngàn lần trong giấc ngủ, ngân vang trong đầu óc.
Ánh sớm ban mai xông thẳng vào căn phòng nhỏ, mọi luồng sáng vô hình ôm lấy thân hình trên giường, sưởi ấm cho cơ thể bé nhỏ bằng ánh sáng mỏng manh.
Dụi dụi mi mắt sâu giấc ngủ mơ màng, Thiên Di vẫn không quên mẫu chuyện hôm qua. Vùng chăn lên và bước xuống giường, chỉnh chu lại mình xong, Thiên Di rón rén sang phòng Hải Nhân.

Rụt rè nhìn người con trai trước mặt, Thiên Di nắm chặt lấy hai tay mình đầy hồi họp như chuẩn bị phỏng vấn không bằng.
Tia nhìn lọt vào cử chỉ ấy, Hải Nhân nheo mắt, chất giọng ma mãnh vang lên trong màn sương sớm :
_ Em muốn tìm hiểu mẫu chuyện hôm qua?
_ Dạ. – Hít thở sâu, Thiên Di nhanh miệng hỏi – Sao phải giết “chìa khóa vàng” thế?
_ Đó là quy luật của tổ chức. Vì Vĩnh Khoa là chủ tịch đương thời nên cậu ấy phải giết “chìa khóa vàng” , và vì không thể nào làm điều đó nên cậu ấy đành chọn cách khiến em rời xa cậu ấy.
Bẫng đi một lúc lâu, Thiên Di ngâm mình trong mớ chữ rời rạc phát ra từ miệng Hải Nhân. Chỉ vì muốn bảo vệ nó mà lại làm cho nó phải khóc? Chỉ vì không muốn giết nó mà bắt nó phải rời xa cậu? Thật quá đáng, không thể nào tha thứ được.
Trong đầu Thiên Di bây giờ là hàng ngàn mớ hỗn độn về Vĩnh Khoa, biết được sự thật ấy, niềm vui trong lòng bỗng dưng dâng lên. Việc Vĩnh Khoa phải giết “chìa khóa vàng” và việc nó chính là “chìa khóa vàng” thì đã sao. Chắc là có cách huỷ bỏ quy luật ấy!
Dựa người vào tường, Thiên Di khẽ cười, có lẽ nó chưa nhận thức được mối nguy hiểm đang rình rập, có lẽ nó chưa biết đến cái người tên Trương Tề… nên mới nở nụ cười ấy chăng!
Cái nhếch môi tinh quái hình thành trên khóe miệng bé xinh, thật giống với một ai đó. Chỉ vì những lý do “ngớ ngẩn” ấy mà Vĩnh Khoa đã cướp đi bao nhiêu là nước mắt của nó, cậu phải trả giá đắc cho những việc cậu đã gây ra cho nó. Nhất định là vậy!
_ Trông em…. gian quá bé Di.
Hải Nhân nhìn dáng người bé xíu trước mặt, khẽ run lên rồi nói bằng giọng lo sợ, nét mặt hài vô cùng.
Ánh nhìn chứa đầy sự tinh quái, nghịch ngợm. Vốn chẳng phải cô nhóc tay vừa trong việc “tiếp đãi” hôn phu Vĩnh Khoa nên trong đầu ai đó đã có sẵn “bản án” và “phương pháp dạy dỗ chồng” chất cao như núi. Nhoẻn miệng cười kèm theo cái nháy mắt ma lanh, Thiên Di chậm rãi phát âm thật chuẩn từng câu chữ bằng chất giọng trong veo như ánh ban mai :
_ Vì anh đã “thú nhận” mọi chuyện với em nên em không “tính toán”. Còn ai kia, sẽ biết tay Lữ Thiên Di này.
Dobacachi.
Đúng. Chính là nụ cười ấy. Nụ cười ngây thơ, trong sáng bao ngày đã trở lại. Hải Nhân mừng vì điều đó, tình yêu cậu dành cho con sóc đáng yêu này không bao giờ tắt, thế nên, cậu chọn cách nói ra tất cả để được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên kia. Bao ray rức, dằn vặt trong cậu giờ đây tan biến tựa bọt biển, chúng hòa vào lòng đại dương bao la. Một tâm hồn thanh khiết, không vướng bận sầu muộn và mất ngủ triền miên vì nỗi day dứt khi phải lừa dối người mình yêu.
—–
Xoảng!
Ly thủy tinh trên tay Hiệu trưởng Lâm bỗng chốc tan vỡ khi chạm vào nền gạch trường học bóng loáng. Khóe mắt hình thành nỗi sợ hãi tột độ, môi run bần bật mãi không thốt nên lời. Như một pho tượng bất động tại điểm đang đứng, Hiệu trưởng gieo tia nhìn hãi hùng của mình khắp cơ thể người đứng trước mặt.
Mái đầu điểm bạc khẽ động đậy, bước đến và nghiễm nhiên đặt mình lên chiếc ghế bên phải giang phòng, một cái môi ma mị thoáng phảng phất trong làn gió trời trong vắt :
_ Lâu không gặp nhỉ, Lâm Kỳ. Giờ đã một cơ ngơi đồ sộ thế này rồi sao?

Như có dòng điện lướt qua người Hiệu trưởng Lâm, ông nhấc từng bước chân nặng chịch tiến đến chiếc ghế bên bàn Hiệu trưởng, ngồi xuống mà mắt vẫn dõi nhìn người trước mặt.
Đưa ánh nhìn chạm vào đôi đồng tử đang sợ hãi, Trương Tề nhếch môi, chất giọng tràn vào khoảng không bao la, hắc mùi của nguy hiểm :
_ Sao thế? Ông tiếp đãi bạn cũ thế này à? Chẳng mời nổi một tách trà ư?
_ Nơi đây không tiếp đón ông đâu, Tề lão gia.
Giọng nói vừa dứt thì cái bóng của thầy Vinh đã in hằn trên nền gạch. Một tay đẩy gọng kính lên, một tay cho vào túi đầy sự trang nhã, thầy Vinh tiếp tục dõi chân bước vào giang phòng với ánh nhìn khinh khinh.
Trương Tề khẽ hếch môi cười, đứng phắt dậy trong tích tắc, mắt chiếu những tia hiểm đến đáy mắt thầy Vinh :
_ Hơ hơ, vậy tôi xin cáo từ. Tôi đâu phải kẻ mặt dày, người ta có ý đuổi thì nán lại để làm gì.
Trước khi bước ra khỏi ngưỡng cửa phòng Hiệu trưởng, Trương Tề không quên để lại một câu nói khô khốc :
_ Gắng bảo vệ cho tốt nhé.
——
Hương thơm từ làn không khí sạch bay thẳng vào mũi, khẽ vươn vai, Vĩnh Khoa đưa tay lấy cái áo khoác rồi bước ra khỏi phòng làm việc.
Bãi đỗ xe chứa đựng hàng nghìn con xe sang trọng và đẹp mắt. Chiếc BMW màu đen bóng loáng như nổi bật hẳn lên nhờ hai chùm bong bóng bảy sắc đang lơ lửng trên kính chiếu hậu. Đó chẳng phải xe của cậu sao?
_ Cái quái gì thế này?
Chau mày đầy nghi hoặc nhìn con xe yêu quí của mình, Vĩnh Khoa thận trọng vòng ra sau xem lại biển số xe để chắc rằng đây là bé cưng của mình.
Đúng là biển số của xe cậu.
Vĩnh Khoa nhăn trán suy nghĩ, rốt cuộc là kẻ nào to gan lớn mật dám làm thế với con xe yêu quí của cậu chứ?
Tiến đến phía cửa xe, Vĩnh Khoa đưa tay vịn tay nắm cửa…
Cạch.. cạch… cạch…
_ Lại gì nữa đây?
Kéo mãi mà tay vịn cửa chẳng chịu mở ra.
Đi sang cửa khác, cửa khác rồi cửa khác… trong 4 cánh cửa vào xe, cửa nào cũng như nhau. Chúng cứ dính chặt vào xe là thế nào!
Dồn hết sức lực vào hai cánh tay, Vĩnh Khoa kéo mãi, kéo mãi mà cái cửa chẳng hề động đậy hay có dấu hiệu sẽ mở ra.
Cậu tức giận đạp vào cửa xe.
Cuối cùng, sau một hồi nghiên cứu 4 cửa, Vĩnh Khoa đã tìm ra nguyên nhân khiến chúng cứ dính chặt và xe không rời.

Một loại keo dính có tính bấu chặt hơn keo 502 được viền sát mép cửa…
_ Rốt cuộc là tên nào?
Sa sầm mặt lại, vầng quang u ám ngập đầy bãi đổ xe. Mây mù như kéo đến và tụ lại một chỗ.
Gương mặt lanh tanh chứa đầy nét giận dữ đáng sợ, Vĩnh Khoa quăng cái áo khoác lên mui xe rồi đá thật mạnh vào bánh xe cho thỏa tức.
Dọc hai bên đường, người đi bộ không nhiều lắm. Cái nắng dịu nhẹ chiếu thẳng xuống mặt đường. Hàng cây xanh mơn mởn theo gió lung lay trong nắng.
Chỉ có thế này mới cảm nhận được hương của sự sống.
Từng bước chân sải dài trên sa lộ, dáng người cao quý, sang trọng nổi bật trên con đường lớn. Mọi người nhìn chằm chằm Vĩnh Khoa hệt như cậu là con quái vật. Đấy là bộ vest sang trọng kia và gương mặt điển trai ấy chứ. Họ không nghĩ rằng một người cao quý thế lại thích… tản bộ.
Vĩnh Khoa thề sẽ giết cái kẻ nào dám hành xác thế này.
_ Ôi, đúng rồi, đúng thật là có anh đẹp trai đang đi dạo ở đây.
_ Woa, xem anh í kìa, thích quá, sao lại đẹp đến vậy chứ.
Những tiêng suýt xoa bỗng dưng vang lên, Vĩnh Khoa khẽ nhíu mày, chậm chậm quay mặt lại đằng sau… Một tốp con gái với đôi mắt sáng rực đang nhìn cậu như muốn… ăn tươi nuốt sống.
Chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra nữa.
Vĩnh Khoa bỏ ngoài tia những lời trầm trò khen ngợi ấy, cậu dửng dưng bước tiếp. Những bước chân nhanh chóng khựng lại vì phía trước cũng có một tốp con gái bao quanh.
_ Anh gì ơi, cho em làm quen nhé.
_ Cho em xin số phone nha anh.
_ Tránh ra.
Chất giọng lạnh tủa ra khắp đường, luồng sát khí trở nên dày đặt hẳn hoi.
_ Woa, đúng rồi. Anh ấy rất lạnh lùng nhưng cũng rất dịu dàng.
_ Biến hết mau.
Nghiến răng ken két, Vĩnh Khoa gằng từng chữ như muốn xé nát những con chữ ấy. Chợt, một câu nói nhỏ vọng đến tai cậu, đôi mày rậm nhíu lại, ánh nhìn quấn lấy người phát ngôn vừa nãy, gắt lên :
_ Ai nói với các người là tôi đang ở đây?
_ Em chẳng biết, chỉ nhận được tờ giấy này nè. – Cô gái ấy ngượng ngùng lắc đầu rồi chìa tờ giấy ra trước mặt Vĩnh Khoa.
Giật lấy tờ giấy một cách vô duyên, Vĩnh Khoa nhướn mày khi dòng chữ đỏ đập vào mắt cậu.
“NGẮM TRAI ĐẸP MIỄN PHÍ TRÊN ĐƯỜNG. CHÀNG TRAI CÓ DUNG MẠO TUYỆT ĐẸP ĐANG DẠO MÁT TRÊN SA LỘ. NHANH CHÂN LÊN NẾU BẠN MUỐN CHIÊM GƯỠNG NHUNG NHAN MĨ MIỀU CỦA CHÀNG ẤY. TUY LẠNH LÙNG NHƯNG THẬT RA RẤT DỊU DÀNG…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.