Bạn đang đọc Nhỏ Đáng Ghét Em Đã … Cướp Trái Tim Anh Rồi ! Phần 2 – Chương 4
Phần 2 :
Áng mây thứ 4 : Lại ghen
Trong vắt.
Áng mây đầu tiên của ngày mới lướt nhẹ trên mặt phẳng ngang, vi vu chầm chậm trên nền thảm xanh xanh trông thật yên bình. Ông mặt trời dần dụi mắt đón ngày mới qua khung mây mềm, ban phát những tia sáng đầu tiên uôn loài.
Sớm hơn bình minh kia, một vài người đã dạy từ trước và tất bật vào công việc bận rộn của ngày mới với năng lượng tràn mình.
Một quán nước ven đường, có hai người đang ngồi đó, một trung niên, một trai trẻ. Cả hai cùng nhìn đối phương, không nói gì mặc cho những tia sáng ban mai kia khẽ chạm nhẹ tay họ.
Tách cà phê đen trên bàn cũng thế, nó đặc sánh mùi ngột ngạt. Những viên đá nhỏ tan dần trong thứ nước đen đắng ngắt nhiều người thích ấy, chúng cứ tan dần, tan dần cho đến khi có một nhân viên phục vụ nhẹ nhàng bước đến và thực hiện công việc của mình, cho thêm đá vào.
Chàng thanh niên đối diện đưa tay lấy tách cà phê của mình rồi thư thả nhâm nhi từng ngụm nước đắng của thứ nước ưa chuộng kia. Vị đắng chạy dài xuống cổ họng rồi tràn vào cơ thể cường tráng, tạo cho người đó cảm giác thích thú vô cùng.
Đặt lại tách cà phê xuống chiếc bàn kính đã ố vệt nước do tách nước động lại, chàng thanh niên đặt luôn hai tay lên bàn, mắt hướng sang người trung niên đang nhìn con đường thưa thớt xe dưới kia.
_ Thế nào?
Bất giác, người trung niên quay sang chàng trai trẻ, hơi thở của ông đều đặn lẫn vào không khí. Tựa hẳn ra thành ghế phía sau, ông từ tốn nói :
_ Chuyện gì?
Như đã đặt câu hỏi này cả ngàn lần và chẳng có lời đáp đàng hoàng, chàng trai kia khá bực bội. Đôi mày rậm nhíu lại đầy giận dữ, chàng trai nói như hét :
_ Ông đùa tôi chắc? Còn chuyện gì?
_ Lớn tiếng đấy, cậu bình tĩnh không được sao? Chỉ vì cái tính hiếu thắng của cậu mà đã vào tù khá lâu, giờ vẫn không đổi, thế mà đòi làm việc lớn? Tôi tưởng vào đó ra cậu sẽ khác chứ, Hiếu Thiên!
Đáp lại chất giọng hung hăng kia lại là một giọng nói khá chậm và từ tốn. Khác với lối suy nghĩ của chàng trai kia, rằng ông sẽ cáu lên và mắng cho cậu một trận ra trò, nhưng không, ông vẫn bình tĩnh thật sự, không có dấu hiệu nào cho thấy là ông sẽ nổi giận cả. Thật đáng khâm phục!
Nghĩ lại, những lời lẻ kia cũng có phần đúng đấy, nếu chẳng vì hiếu thắng mà ra tay bắt cóc cô nhóc nào kia thì có lẽ giờ cậu đã chẳng mang một quá khứ vào nhà đá thế rồi. Cái tính này, chắc sẽ phải sửa đổi, không thì chẳng làm nên việc lớn được…
_ Xin lỗi đã lớn tiếng – Cụp mắt, Hiếu Thiên tỏ vẻ biết lỗi của mình rồi nói khẽ. – Thế chuyện đó tính thế nào?
_ Tôi đã sắp xếp cho cậu một chân vào bệnh viện…
_ Lại đùa à? Tôi biết khám gì? Khám cho ai? Ông bảo tôi làm bác sĩ khác nào biến tôi thành kẻ sát nhân?
Trố mắt ngạc nhiên, Hiếu Thiên hung hăng nhìn người trước mặt rồi nói nhanh sự thật. Đáp lại cậu là cái nhìn hờ hững từ ông.
_ Phụ tá cho tôi thôi, tôi không dại gì mà giao tính mạng người khác cho cậu. Rồi mọi thứ sẽ thuộc về chúng ta, nhanh thôi! Chẳng phải chúng ta đã mơ ước khá lâu rồi sao? Cũng tại cậu phải vào tù mà mơ kia gián đoạn cả, một ngày nào đó, tất cả những thứ thuộc kia sẽ nằm trong tay ta. Vì, con mồi khá tin tưởng nên ta dễ dàng hành động hơn rồi. Ha ha ha…
_ Ông thật… lắm mưu nhiều kế!
Buông câu nói nhạt, Hiếu Thiên tiếp tục nhâm nhi tách cà phê đen rồi đảo mắt xung quanh như để ghi lại hình ảnh đẹp đẽ của buổi sớm tinh sương.
————
_ Gì đây?
Vờ ngu ngơ nhìn vào “thứ trên tay”, Vĩnh Khoa chậm rãi gieo tia nhìn ngờ vực lên con người đang ngáy ngủ kia, đơn giản vì chủ nhật nên ai kia tha hồ “nướng”, nhưng với tình trạng bây giờ thì chắc có lẽ không “nướng” được bao lâu…
_ Dậy nào vợ!
…
Kéo mềm. Trùm kín đầu. Ngủ tiếp.
Bực mình, Vĩnh Khoa cầm “thứ đó” bước thẳng đến giường ngủ rồi kéo ai kia ra khỏi chăn, trừng mắt nhìn người ngáy ngủ rồi hung hăng chất vấn, theo đó là “thứ trên tay” Vĩnh Khoa hiện ra trước mặt sóc con khiến cô nàng như tỉnh ngủ hẳn. Đưa tay dụi dụi mắt cho tỉnh táo, Thiên Di gật gù đáp một cách tỉnh bơ :
_ Ừ. Tranh vẽ!
_ Vẽ ai?
Vẫn không buông tha, Vĩnh Khoa lại nghiến răng ken két đầy hung tợn, gương mặt không thể bình tĩnh hơn nữa, tay thì như muốn xé tan bức tranh kia ra thành ngàn mảnh giấy vụn và thiêu hủy kiệt tác được phác trên tờ giấy mỏng manh kia.
_ Anh đui à? Thấy còn hỏi? Phiền quá, ngủ cũng không yên nữa!
Hay… hay lắm… cực kì hay…. Rất có khí phách! Hôm nay còn dám trả treo với cậu cơ đấy! Càng ngày càng hay!
_ Ai vẽ?
_ Bạn! – Đáp gọn.
Nghe xong, Vĩnh Khoa lạnh lùng quay mặt sang hướng khác rồi trầm ngâm bước lại khung cửa đang chơi đùa cùng nắng tinh khôi, đưa mắt nhìn mông lung. Bỗng, cậu nhẹ đặt câu hỏi :
_ Lý do?
Nhận thấy sự khác thường trên gương mặt ai đó và cái giọng điệu lạ lẫm được phát ra nãy giờ, Thiên Di chau mày hồi lâu rồi tủm tỉm cười lén. Bước khỏi giường, sóc con nhón chân khẽ khàng, lon ton nhấc từng bước nhẹ tênh đến cạnh ai kia. Một vòng tay nhỏ nhắn được vòng sang eo ai đó một cách bất ngờ cùng chất giọng trong trẻo vang nhẹ bên tai :
_ Tặng em. Anh sao thế? Ghen hả? Ghen thật sao? Hi hi, chồng ngốc, có thế cũng ghen. Đáng yêu thật! Bức tranh đó là Minh Tuấn vẽ, bạn ấy vẽ chỉ để tặng em thôi, chắc là cách chào bạn mới, không có gì đâu. Vợ anh đâu phải kẻ hai lòng!
Từng nhịp đập hai con tim như hòa chung vào nhau giữa giây phút lắng trầm đó. Chiếc thật nhẹ, thật khẽ và cũng thật bất ngờ…
Nét cười thoáng ngự trị trên khóe môi ranh mãnh, Vĩnh Khoa quay người lại, đưa tay vén lọn tóc còn vương trên vầng trán xinh rồi nhẹ nhàng cất giọng :
_ Nhưng em… thích trai đẹp còn gì!
…
“Thế là thế nào? Câu nói đó có ý gì hả Trương Vĩnh Khoa?”
Cố nhẫn nhịn, Thiên Di nở một nụ cười thật tươi tắn rồi đưa ánh mắt long lanh nhìn chồng mình đầy tình cảm, nói khẽ :
_ Anh là đẹp nhất, chịu chưa?
_ Ừ. Mà nè, sao không nói anh là người yêu mà nói là anh họ? Lỡ bạn em thích anh rồi sao? Vì anh đẹp quá mà, ai không thích chứ!
_ Tại… lúc đó em không nghĩ ra nên buộc miệng nói thế! Anh nói cũng đúng, hình như Diễm My có gì đó…
_ Anh đã nói với cô gái đó rồi! Yên tâm!
Chặn ngang câu nói của sóc con, Vĩnh Khoa cười gian manh khi nhớ đến những gì mình đã nói hôm trước cùng gương mặt ngớ ra của cô bạn kia. Trước khi Thiên Di kịp hỏi thêm gì đó thì Vĩnh Khoa đã nhanh chóng đặt lên vầng trán xinh một nụ hôn rồi ung dung bước ra ngoài kèm theo cái nháy mắt của kẻ gian manh.
“Nói gì không biết? Có nói gì bậy không trời?”
Nghĩ thầm, Thiên Di vội lắc đầu rồi tiếp tục trèo lên giường. Kéo chăn kín người. Nhắm mắt thực hiện nhiệm vụ còn đang dang dở. Ngủ…
———–
_ Khoa…
Chính An đang ngồi trên sofa trầm ngâm suy nghĩ, vừa nhìn thấy Vĩnh Khoa sải chân xuống nhà cậu vội đưa tay ngoắc ai kia lại với nét mặt ngờ vực. Đứng dậy khỏi sofa, Chính An chậm rãi đối mắt với ánh nhìn lạ từ Vĩnh Khoa bằng câu nói khẽ :
_ Đến tổ chức đi!
Vĩnh Khoa thấy lạ là hoàn toàn đúng, vì ngày thường, Chính An không bao giờ dùng giọng điệu nhỏ nhẹ kia hay phải mò đến tận nhà cậu vào sáng sớm thế này. Hình như có chuyện gì đó rất quan trọng thì phải?
_ Đã xảy ra chuyện gì à?
Cho hai tay vào túi, Vĩnh Khoa bình tĩnh hỏi lại, mắt vẫn không rời Chính An giây nào.
_ Không rõ, chỉ nghe người khác báo lại thôi. Tôi nghĩ… có kẻ đang chơi khâm chúng ta.
Hai tia nhìn bỗng chốc chạm nhau, tận sâu đáy mắt là mối hoài nghi mơ hồ tựa sương ảo.
Suy nghĩ hồi lâu, Vĩnh Khoa khẽ thở dài rồi quăng chìa khóa xe sang Chính An bảo rằng cậu mệt, nhiệm vụ lái xe thuộc về người giữ chìa khóa, tức Chính An. Trừng mắt, Chính An nhận lấy chìa khóa xe rồi chán ngán bước đi, nghĩ sao giờ mà còn tâm trạng để giỡn… chắc chỉ có Trương Vĩnh Khoa mới làm được điều trẻ con đó.
Được rồi, hôm nay sẽ cho chủ tịch trẻ trải nghiệm tay lái lụa cừ khôi. Đó cũng chỉ là những trò đánh đu Chính An đã học lỏm từ ai đó thôi…
BMW qua tay lái của Chính An bỗng nhiên trở nên hưng phấn hơn bao giờ hết. Hết lượn lờ quanh các cua quẹo hiểm rồi lại đánh đu qua lại trên đoạn đường dài. Lúc thì chạy nhanh hết vận tốc, khi thì thắng gấp khiến Vĩnh Khoa muốn đập mặt vào thành xe.
Đến một lúc nào đó, khi ý chí chịu đựng đã sôi trào và vượt qua lằn ranh màu đỏ đang được báo động, Vĩnh Khoa quay quắt sang Chính An rồi nghiến răng hung tợn, rít lên :
_ Dừng xe!
Két….
Bộp!
Vì đang nhìn Chính An để cảnh cáo trò lượn vòng trên BMW nên ai kia nào chú ý đến sự an toàn của mình. Thế là, nghe khẩu lệnh, Chính An lập tức đạp phanh một cách ngoan ngoãn… và… đầu Vĩnh Khoa cũng theo đó mà đập ngay vào thành xe…
_ Dương Chính An….
_ Hà hà, sorry, sorry nhá, tại cậu bảo tôi lái còn gì? Thế nào, cảm giác niếm mùi vị đánh đu trên đường ấy, vui không? Tôi nghĩ chắc cảm giác của sóc con khi bị cậu cho chơi tàu lượn cũng thế này nhỉ?
…
$@%^#$%!#!@
Đương nhiên, một trận “ẩu đả” không giấy phép đã xảy ra trên BMW đen bóng mà không một ai hay biết… Đó chỉ là một chuyện xảy ra thường ngày như ăn cơm bữa rồi, không sớm thì muộn cũng phải xảy ra, ít nhất 2 lần trong 1 ngày làm việc…