Nhỏ Đáng Ghét Em Đã ... Cướp Trái Tim Anh Rồi ! Phần 2

Chương 19


Bạn đang đọc Nhỏ Đáng Ghét Em Đã … Cướp Trái Tim Anh Rồi ! Phần 2 – Chương 19

Áng mây thứ 19 : Nghi ngờ

Một tuần sau,

Việc làm đám tan cho Vĩnh Khoa cũng chỉ diễn ra trong yên ắng và vô cùng bí mật, chỉ có ba người tham dự. Sau khi mọi chuyện đã chấm dứt thì mọi người vẫn giữ vẻ bình thản như chẳng có gì vừa xảy ra.

Mọi chuyện vẫn cứ trôi đi như chính nó phải thế. Không có một dấu hiệu gì cho thấy sẽ lại có chuyện xấu xảy đến cả. Vì sao à? Vì Minh Tuấn đã báo thù được cho Wen rồi còn gì? Hắn ta đã giết Vĩnh Khoa rồi còn gì? Thế thì việc gì hắn phải tạo nên sóng, dệt nên gió nữa để phí công.

Vẫn dồn hết sức lực vào công việc ở công ty và tổ chức, Vĩnh Kỳ trong vai Vĩnh Khoa làm việc như chưa từng được làm, như thể ngày mai cậu sẽ chết và như thể nguồn năng lượng trong người cậu luôn tràn trề. Ngày và đêm vẫn luân phiên trôi, Vĩnh Khoa vẫn không ngừng làm việc. Điều đó khiến một cô nhóc tinh ý như sóc con khá nghi ngờ, rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với cậu, rằng có điều gì đó mà cô không được biết hoặc không được phép biết đến, rằng có việc gì đó… rất đau lòng. Việc đau lòng ấy như vô hình, nhưng nó cứ khiến tâm trạng Thiên Di ngày một tệ đi, cô bắt đầu nghi ngờ Vĩnh Khoa. Mối ngờ vực mà sóc nhỏ đang cố giấu nhẹm đi ngày một lớn dần mà Vĩnh Khoa lại chẳng để tâm nhận ra hay đề phòng.

Kể từ cái hôm làm vỡ đồ trong nhà thì không ngày nào Thiên Di không suy nghĩ về Vĩnh Khoa. Tâm trí cô cứ tồn tại những chuyện của trước đây, chuyện Vĩnh Khoa đã luôn tự hứng chịu mọi thứ, chỉ một mình. Chuyện cậu giấu cô để gọi Vĩnh Kỳ thế vai…

Vĩnh Kỳ? Thế vai?

Có thể không?

Lẽ nào mọi chuyện cứ như một vòng xoay như thế? Vĩnh Khoa đã lật ngược đồng hồ cát ư? Cậu lại muốn sóc con phải nếm vị thương đau thêm một lần nữa thì mới vừa lòng hả dạ chăng?

Vĩnh Khoa chưa từng hứa là sẽ không giấu nhẹm mọi chuyện nữa… Nhưng… cậu cứ thích làm cô phải rơi nước mắt hay sao?

Mọi chuyện cứ rối tung lên trong trí óc cô gái nhỏ, khiến cô không ngừng nghĩ ngợi lung tung.

Về Chính An, cậu vẫn cứ một mình, một máy làm việc điên cuồng chẳng khác Vĩnh Kỳ. Suốt ngày, chỉ thấy anh chàng ngồi bên chiếc máy tính thân quen, gõ cạch cạch cứ như trong đầu cậu có nhiều điều phải viết ra. Lấp lánh trong ánh nắng tỏa sáng mỗi ngày là ánh phản chiếu sáng chói của đôi cánh bạc được đặt trên bàn máy tính. Còn cô nhóc Diễm My nào đó mà cậu thoáng để ý qua cũng đã cho vào dĩ vãng, đối với Chính An bây giờ thì chẳng có gì quan trọng ngoài việc ngồi vào bàn máy tính và chăm chỉ làm việc như kẻ ngốc.

Hằng ngày, ngoài việc ngồi yên một góc trong căn phòng im lặng ra thì A Huân còn là người phải nhắc nhở hai chàng trai ngốc nghếch kia ăn uống đầy đủ và ngủ đủ giấc.


A Huân, với vai trò là một bác sĩ, cậu chỉ luẩn quẩn quanh những nơi hai anh chàng kia xuất hiện và luôn ngầm quan tâm đến sức khỏe của cả hai. Cậu thực sự không muốn có thêm một ai phải chết hay bị thương nữa. Như thế đã là quá đủ rồi. Thật sự đã đủ rồi!

————————————–

Cạch!

Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, mang theo luồng ánh sáng bên ngoài tràn vào không gian yên ắng bên trong. Từ ngoài cửa, Thiên Di chậm rãi bước vào với gương mặt tươi tắn.

Tan học, vì muốn gặp Vĩnh Khoa nên sóc con mới đến tổ chức. Chẳng biết vì sao nữa, nhưng lý trí cứ thôi thúc cô đến gặp Vĩnh Khoa, dường như có gì đó không ổn thì phải? Mọi chuyện gần đây thật lạ! Lạ đến mức Thiên Di phải nghi ngờ Vĩnh Khoa, rằng Vĩnh Khoa đã không còn là Vĩnh Khoa nữa, cậu thay đổi chăng?

Rõ ngốc!

Làm gì có chuyện đó kia chứ? Vĩnh Khoa vẫn là Vĩnh Khoa, cậu chẳng thay đổi gì cả. Chỉ có điều…

Cảm nhận được sự khác thường trong căn phòng ảm đạm phủ màu tan thương, sóc con ngơ ngác nhìn sang Chính An đang miệt mài đánh máy rồi lại đảo mắt sang Vĩnh Khoa đang hăng say làm việc. Đúng thật là có gì đó lạ lắm!

Bỗng dưng, bàn tay trong vô thức của cô nhóc đã nắm chặt lấy sợi dây chuyền có đôi cánh màu bạc đang đung đưa trên cổ. Cảnh tượng này… rất quen!

Rồi, như có ai đó mê hoặc, đôi môi chúm chím khẽ mấp máy hai từ quen thuộc mà khi xưa đã từng thốt ra.

– Vĩnh… Kỳ…

Bộp!


Cộc… Cộc… Cộc…

Cây bút trên tay Vĩnh Kỳ lặng lẽ rơi xuống nền đất lạnh, lăn vài vòng rồi nằm im lìm tại đó.

Đôi mắt đen mệt mỏi khẽ lay động, khóe môi hếch lên như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Bần thần nhìn sóc con không thốt nên lời, Vĩnh Kỳ đột nhiên như biến thành kẻ vô hồn.

Cô vừa gọi cậu là…

Vậy… mọi chuyện…

Ngưng hẳn việc đánh máy, Chính An lập tức quay mặt sang cô nhóc đang đứng đó, đỡ lời giúp Vĩnh Kỳ :

– Sao thế sóc con? Sao em lại gọi tên Vĩnh Kỳ?

Như nhận ra việc mình vừa nói khá điên rồ, Thiên Di lúng túng chớp chớp mắt rồi khẽ nói :

– Không… không có gì! Em xin lỗi, chắc là tại lâu quá không gặp anh Vĩnh Kỳ nên thuận miệng nhắc tên anh ấy vậy thôi. À, cũng trễ rồi, em phải về nhà. Tạm biệt nhé! – Quay người đi, sóc con toan chạy thật nhanh nhưng chợt nhớ đến một chuyện nên cô cười tinh nghịch rồi nói tiếp – Vĩnh Khoa, anh đừng lo làm việc mà quên ăn, quên ngủ. Không biết tự chăm sóc sức khỏe thì chết chắc với em đấy. Thôi, mọi người làm việc tiếp đi, em phải về.

Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô nhóc, Vĩnh Kỳ cuối đầu đau khổ. Một lúc sau, môi cậu khẽ mấp máy, giọng nói nhỏ đến mức không một ai trong phòng nghe thấy được.

– Sóc con… anh… xin lỗi…


———————————–

Bước thật chậm trên vỉa hè vắng người, Thiên Di thả tâm trí trôi lơ đễnh theo dòng suy nghĩ mông lung trong đầu. Cứ bước đi như kẻ mất hồn. Tình huống này… đúng thật là rất quen, quen đến đau lòng.

Rốt cuộc là có chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì mà mọi người lại cố giấu nhẹm đi?

Còn Vĩnh Khoa… thái độ của Vĩnh Khoa dạo này cứ là lạ làm sao. Cậu không thường xuyên về nhà như trước, cũng không hôn cô vào mỗi sáng thức dậy như trước, càng tiết kiệm những lời nói hay cử chỉ thân mật hơn so với trước. Có thật Vĩnh Khoa là Vĩnh Khoa không?

Đầu óc như muốn nổ tung khi phải nghĩ đến những việc đã xảy ra trước đây, Thiên Di chỉ muốn biết được sự thật nhưng sao mọi người lại cố giấu cô? Như vậy chỉ khiến cô càng đau đầu thêm thôi.

Nghĩ đến đây, sóc con bỗng dưng cảm thấy hận… cô hận Vĩnh Khoa biết bao. Chính cậu, cậu đã luôn dày vò cô khi mà cứ luôn hứng chịu mọi chuyện, một mình. Cậu muốn cô phải đau khổ đến bao giờ nữa đây?

Tìm điện thoại trong túi xách, Thiên Di vội nhấn số của Bảo Châu rồi ấn phím gọi. Cô quyết phải tìm ra sự thật này, cô không muốn để mình mãi bị dày vò như thế nữa.

– Alo, chị nghe!

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào của Bảo Châu, giọng nói mà rất lâu rồi sóc con chưa được nghe thấy.

Nắm chặt điện thoại trong tay, Thiên Di hít thở chậm rồi nhẹ nhàng hỏi. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm trạng để tiếp nhận mọi chuyện từ lâu rồi. Rằng Vĩnh Khoa hiện tại không ai khác chính là Vĩnh Kỳ.

– Chị, em rất tin tưởng chị, xin chị đừng cùng bọn họ gạt em nữa. Anh Vĩnh Kỳ… chính là người đang ở cạnh em, phải không chị?

– …

– Chị, đừng im lặng như thế. Em muốn khẳng định, chị làm ơn… làm ơn nói cho em biết đi mà… linh cảm của em là đúng… là đúng phải không?

– Thiên Di…


– Em ghét anh ta… hận anh ta… Tại sao chứ… tại sao đến bây giờ anh ấy vẫn sử dụng chiêu đó, anh ấy còn muốn dày vò em đến bao giờ nữa thì mới chịu buông tha em, anh ấy muốn lấy sạch nước mắt của em thì mới hả dạ sao?

– Thiên Di…

– Anh ấy xem em là con ngốc, mãi mãi cũng xem em là con ngốc. Nếu biết trước sự việc như thế này thì em sẽ không đồng ý lấy anh ta đâu. Em ghét anh ta, em sẽ không tha thứ cho anh ta nữa…

– Thiên Di, em bình tĩnh lại đi, mọi chuyện không như em nói đâu, Vĩnh Khoa là vì có nỗi khổ…

– Chị, chị không cần nói giúp con người đó nữa. Em không muốn nghe. Xin lỗi vì đã làm phiền chị, em cúp máy đây. Tạm biệt chị!

– Thiên Di… em…

Tút. Tút. Tút.

Rõ rồi! Cuối cùng cũng rõ rồi! Linh cảm của Thiên Di không bao giờ là sai cả! Thảo nào những dạo gần đây ở cạnh Vĩnh Khoa cô nhóc lại chẳng thấy cảm giác hạnh phúc là gì cả. Thì ra, cái con người phụ bạc kia đã “mời” Vĩnh Kỳ về đây để thế vai như trước! Thì ra, cái con người nhẫn tâm kia vẫn luôn muốn cướp đi nước mắt của cô bằng cách làm đau lòng đó!

Lần này sẽ không còn như những lần trước đâu. Sẽ không có một sự tha thứ nào tồn tại nữa! Đơn giản bởi Thiên Di đã chịu đựng dày vò đủ rồi, không còn sức để chống chịu thêm nữa thì đành buông xuôi thôi.

Nếu muốn chấm dứt, thì chấm dứt.

Đơn giản, nhanh, gọn, lẹ.

Giải thoát cho nhau.

Không ai níu kéo ai nữa.

Không ai dày vò ai nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.