Bạn đang đọc Nhỏ Đáng Ghét Em Đã … Cướp Trái Tim Anh Rồi ! Phần 2 – Chương 15
Phần 2 :
Áng mây thứ 15 : Sự trở về của A Huân
Rầm!
– Khốn khiếp.
Dằng mạnh bàn tay đang nhuốm máu tươi xuống mặt bàn đầy thủy tinh, Vĩnh Khoa… à, không, đến bây giờ thì phải gọi cậu là Vĩnh Kỳ mới đúng. Vĩnh Kỳ chau mày cố nén thương đau trong lòng rồi bật cười, nụ cười kia có vẻ rất chua xót, đớn đau.
Máu rỉ ra từ vết thương ngày càng nhiều, mùi máu quyện vào không khí khiến người ta cảm thấy ngột ngạt và đáng sợ. Gục đầu, Vĩnh Kỳ lại cười chua xót rồi cụp mi mắt, chẳng nói thêm gì nữa.
Những điều cậu đang cố làm tốt, những chuyện cậu đang cố giấu nhẹm nay đã được phô bày bởi tên Minh Tuấn. Liệu… hắn có nói với sóc con? Không thể được. Hoàn toàn không thể để chuyện đó xảy ra được! Cú shock này quá lớn, chắc chắn sẽ làm cô nhóc kia ngã gục mất.
Ngã người ra ghế, buông thỏng hai tay đầy bất lực, Chính An chỉ biết cười trong nước mắt. Suốt bao năm làm việc cùng Vĩnh Khoa và Vĩnh Kỳ, chưa khi nào cậu có cảm giác bất lực đến tuyệt vọng này cả. Cảm giác lúc này… thật tệ hại.
Nhưng… lúc nãy, chính miệng Vĩnh Kỳ đã khuyên cậu đừng bao giờ bỏ cuộc mà, cho dù có còn 1% hy vọng cũng không được nản lòng. Nhất quyết không nản lòng. Vậy thì tại sao bây giờ Vĩnh Kỳ lại buông tay một cách thất vọng đến thế? Niềm tin mạnh mẽ mà cậu thể hiện khi nãy tiêu tan đâu mất rồi?
Lấy lại tinh thần, Chính An đứng lên rồi bước tới trước mặt Vĩnh Kỳ, đặt một tay lên bờ vai đang âm thầm run lên từng đợt, cậu dịu giọng cất lời :
– Đi. Đến bệnh viện băng bó vết thương cho anh.
Cạch!
– Xem ra… mọi chuyện đã dần bắt đầu rồi đây!
Cánh cửa phòng đột ngột mở toang kèm theo chất giọng trầm trầm quen thuộc thoáng vang lên. Cả hai chàng trai trong giang phòng nhuốm mùi máu điều hướng tia nhìn ngơ ngác sang người đang ung dung sải nhẹ chân bước vào.
Đúng là nghịch cảnh…
– Tại sao chứ… tại sao… với vai trò là một hậu duệ, chính tôi phải bảo vệ cậu mới đúng… tại sao…
– Tôi… không… cần… hậu… duệ… tôi… cần… một… người… bạn… luôn… bên… mình… Chính… An… à…
– Cậu là chủ tịch ngốc nhất mà tôi biết, Vĩnh Khoa ạ! Tại sao lại cứu cả tôi?
– Vì… cậu… đã… từng… cứu… sống… tôi…
– Đồ ngốc, cứu cậu là trách nhiệm của một bác sĩ, và vì tôi là bác sĩ nên tôi phải có trách nhiệm đó. Cậu hiểu không hả?
– Phiền… hai… người… nhờ… Vĩnh… Kỳ…sóc…sóc…con…
– Biết rồi! Tôi biết mình sẽ làm gì mà! Cậu hãy mau chóng tỉnh lại, nếu không tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu.
– …
Những lời nói trước khi ngất đi của Vĩnh Khoa cứ luôn ám ảnh Chính An và A Huân, từng thanh âm yếu ớt mất đi sức lực như những mũi dao cứa vào tim hai chàng trai trẻ trong đêm tối hôm đó. Họ sẽ chẳng thể nào có thể quên được mẩu chuyện kia.
—————————-
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc sộc vào mũi Vĩnh Kỳ như muốn cướp đi hơi thở của cậu. Nếu biết trước cậu sẽ ngồi trong bệnh viện mặc cho người ta băng bó hay làm gì với cánh tay đầy thương tích kia và ngửi mùi thuốc quái quỷ này thì cậu nào dại dột trút giận vào thân xác mình. Nghĩ lại… thật hối hận biết bao!
Chán nản nhắm mắt lại, Vĩnh Kỳ chẳng muốn nhìn thấy công việc băng có kia chút nào nên chỉ có nhắm mắt mới giúp cậu quên đi… Nhưng không, cái đau kia vẫn đến với thân xác cậu cho dù cậu có cố nhắm mắt để không nhìn thấy.
– A, đau, đau quá, nhẹ tay, nhẹ tay thôi A Huân…
– Giờ mới biết đau sao? Muộn rồi!
Cười nhạt, A Huân tiếp tục sát trùng vết thương cho con người sợ đau kia rồi quấn băng quanh vùng bị thương. Thật là… nếu biết đau sao lại còn chơi trò trút giận lên đồ vật chứ!
– Cậu có phải bác sĩ không vậy, làm nhẹ tay chết à?
Cau có gắt lên, Vĩnh Kỳ trừng mắt nhìn A Huân rồi cất giọng. Nhưng ngay sau đó, A Huân lập tức xiếc chặt vòng băng rồi nới lỏng ra. Đừng quên là cậu đang nắm giữ cánh tay bị thương của tên ngốc kia nhé!
– A, đau… coi như tôi thua, làm ơn nhẹ nhẹ thôi…
Hét lên, Vĩnh Kỳ đành phải xuống nước trong tình cảnh éo le này chứ biết làm thế nào. Cậu không muốn thân xác bị hành hạ dưới tay bác sĩ trẻ “tốt bụng” này chút nào.
Ngồi yên vị trên ghế, Vĩnh Kỳ lẳng lặng nhìn sang A Huân một lúc lâu rồi mới cất giọng, hỏi khẽ :
– Cậu chưa từng phải đấu trí và vướng vào những chuyện bạo lực như thế bao giờ, phải không?
Vẫn tiếp tục việc quấn băng, A Huân im lặng hồi lâu rồi khẽ thở dài. Buột miếng băng trắng trên bàn tay đã được khử trùng, cậu cất lại mọi thứ vào hộp y tế rồi cười nhẹ, nói như thể không có gì là nguy hiểm khi cậu tự nguyện trở về đây để tham gia vào việc được cho là nguy hiểm này.
– Tôi rất thích trải nghiệm. Dù sao thì… có một bác sĩ tốt bụng như tôi bên cạnh chắc mọi người sẽ đỡ mệt mỏi hơn. Không phải sao?
Cậu mà là bác sĩ tốt bụng?
Trố mắt nhìn A Huân như thể muốn bật miệng thốt ra những từ đang suy nghĩ kia, nhưng chợt nhớ lại rằng mình đang là kẻ yếu thế nên Vĩnh Kỳ đành ngậm ngùi im lặng. Cậu chỉ biết nhoẻn miệng cười như thể mình là tên ngốc không bằng.
– Cậu có vấn đề… ở đây à?
Đưa tay chỉ vào đầu mình, A Huân buông lời trêu chọc rồi chậm rãi bước đi trước cái nhìn chết người của Vĩnh Kỳ. Cậu thừa biết, nếu không mau chóng rời khỏi đây thì cậu sẽ bị phanh thây bởi bàn tay ma quái của Vĩnh Kỳ mất.
Còn lại một mình trong phòng, Vĩnh Kỳ ngưng cười rồi khẽ ngã lưng xuống giường. Có khi… A Huân trở về lại tốt. Nhờ vào tài năng mua vui của anh chàng bác sĩ chất phác kia mà nụ cười có thể lại hiện diện trên khóe môi của cả cậu và Chính An.
Đôi lúc tự thấy, A Huân lại là người tâm lí nhất trong bốn người. Lối suy nghĩ của A Huân luôn luôn theo hướng tích cực và thấu đáo khiến mọi người cảm phục và quý cậu hơn. Cũng có lẽ là do A Huân được sinh ra ở làng chài đầy ấp tình thương yêu con người, và được nuôi lớn bởi tấm lòng bao la của biển khơi nên cậu mới chững chạc đến thế!
Đúng là chàng trai của biển cả…