Bạn đang đọc Nhịp Đập Khó Cưỡng – Chương 6
Edit: Hy | Beta: Mây
Phó Ấu Sanh gửi tin nhắn Wechat xong, không chút để ý nằm sấp trên chiếc giường lớn trải ga trải giường màu lam nhạt.
Chân nhỏ tinh xảo đong đưa tới lui giữa không trung, móng tay màu anh đào nhạt làm nổi bật làn da tuyết trắng, lắc qua lắc lại khiến người ta muốn bắt lấy mắt cá chân cô.
Màn hình điện thoại sáng lên, Phó Ấu Sanh nhìn chính mình trong tấm ảnh vừa nãy, Ân Mặc không hề có động tĩnh.
Môi đỏ hơi mím lại, cẩu nam nhân nửa đêm không trả lời tin nhắn cô, chắc chắn lại ra ngoài vui chơi.
Rũ mắt nhìn cái váy dài đến đùi trên người mình.
Váy ngủ hai dây mỏng manh, cổ áo chữ V, lộ ra nửa trên xinh đẹp trắng nõn, bắt mắt nhất là nốt chu sa kia.
Cô biết Ân Mặc rất thích điểm này của cô.
Mỗi lần thân mật đều sẽ ở lại nơi này rất lâu.
Phó Ấu Sanh chuẩn bị đặt điện thoại xuống rồi tắt đèn đi ngủ.
Xung quanh yên tĩnh như gà, màn hình đột nhiên xuất hiện yêu cầu gọi video.
Đầu ngón tay Phó Ấu Sanh theo bản năng bấm nhận, tốc độ ngón tay so với phản ứng còn nhanh hơn.
Chờ đến khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông hiện lên màn hình, cô hơi hối hận mình nhận quá nhanh, không rụt rè.
Người đàn ông nhìn khung cảnh phía sau cô, xem ra đã rời suối nước nóng, đang trong phòng khách sạn, đáy mắt anh xẹt qua một tia thất vọng.
Giây tiếp theo.
Tầm mắt dừng trên người Phó Ấu Sanh, thấy cô đang mặc váy ngủ, đôi mắt đột nhiên nheo lại, môi mỏng mím lại, đột nhiên bật cười.
Biết Phó Ấu Sanh là đang nhớ anh.
Cái váy ngủ này giống như một ám hiệu.
Phó Ấu Sanh cảm giác mình đã lâu chưa được gặp anh, nghe được tiếng anh cười, bàn tay nhỏ xoa xoa lỗ tai, giọng nói nói người đàn ông sột soạt, làm tai cô hơi tê dại.
Cách màn hình, Phó Ấu Sanh nhìn anh đang ở trong xe, “Sao vẫn còn chưa về nhà?”
Ân Mặc cười nhẹ, “Bà Ân đang kiểm tra sao?”
Phó Ấu Sanh rất muốn trừng anh một cái: “Em có tư cách sao?”
Ân Mặc đè thấp âm thanh: “Có.”
Anh sự thật nói cho cô biết đêm này anh đi đâu.
Nghe thấy anh nói tụ tập cùng trong mấy anh em lớn lên ở trong đại viện, đôi môi Phó Ấu Sanh mím lại một chút.
Lại nhìn thấy người đàn ông xoa xoa đuôi lông mày, trông như đang mệt mỏi: “Chờ anh xong khoảng thời gian này, liền đến thăm em.”
Dừng một chút, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Được, anh nghỉ ngơi sớm đi, đừng cố quá thành quá cố đấy.”
Lúc kết thúc video, giọng điệu Ân Mặc đột nhiên trầm đi vài phần: “Chờ anh qua đó.”
Ánh mắt đảo qua váy ngủ cô đang mặc, dây vai tinh tế phác họa ra dáng người cân xứng như trong tưởng tượng, rất hợp với cô.
Dây quai váy rất mảnh, giống như chỉ cần kéo nhẹ một cái, sẽ bị đứt ngay.
Vải dệt tơ lụa, chảy xuống theo làn da mềm mại, che đi một nửa đôi chân ngọc ngà của cô.
Ngày thường Ân Mặc đều chuẩn bị cho Phó Ấu Sanh loại váy ngủ này.
Chỉ cần anh ở nhà, ngày đó tất cả váy ngủ kiểu này sẽ bị tiêu hao.
Mặc qua một lần rốt cuộc cũng không thể mặc lại được nữa.
Video kết thúc.
Đột nhiên Phó Ấu Sanh nghĩ đến Ân Mặc bất ngờ nói đến chuyện kia, đôi mắt xinh đẹp mở to chớp một cái, không phải là Ân Mặc nghĩ lầm mình là đang cùng anh —— cầu hoan chứ?
Phó Ấu Sanh che mặt: “……”
Chết tiệt, chỉ là cô đơn thuần nhớ lại chuyện trước kia Ân Mặc đối xử với cô rất tốt, lúc chọn váy ngủ, trong lòng nghĩ đến anh, liền chọn đúng cái váy anh mua cho mình mà thôi.
Đầu óc Ân Cẩu Đản đều là chất thải màu vàng!
Nằm trong ổ chăn mềm mại, Phó Ấu Sanh nhắm mắt lại, trong đầu đều là khuôn mặt đẹp trai của Ân Mặc, ngón tay đặt ở trước ngực cuộn tròn, không thể phủ nhận, đúng là cô có hơi nhớ anh.
Sau lại đoàn phim khai máy, Phó Ấu Sanh đếm từng ngày một, chờ Ân Mặc tới thăm cô.
Nhưng mà ——
Tiến độ quay đã bảy ngày ——
Mười ngày ——
Một tháng sau, Phó Ấu Sanh cũng không thấy bóng dáng Ân Mặc đến.
Mãi cho đến khi tiến độ quay phim đã được một phần ba, Phó Ấu Sanh được Chu Khanh Hòa mời tham dự tiệc rượu thường niên của tổng bộ TN, giới thiệu người phụ trách của tổng bộ cho cô biết.
Đến tận lúc này, Ân Mặc vẫn chưa tới.
Sau khi xin đạo diễn nghỉ phép mấy ngày, Phó Ấu Sanh liền mang theo người đại diện đến nước F.
*
Trong phòng chờ hạng thương gia của sân bay.
Văn Đình: “Cô được lắm Phó Ấu Sanh, khó trách sao cô có thể bình tĩnh như thế, thì ra là đã để mắt tới người phát ngôn toàn cầu của TN!”
So với Văn Đình đang kinh hỉ, Phó Ấu Sanh lại vô cùng bình tĩnh: “Đừng vui mừng quá sớm.”
Văn Đình cảm thán: “Tôi đây là đang vui vẻ đấy, rốt cuộc cô cũng có tham vọng.”
“Chỉ bằng vẻ đẹp của cô, dáng người cùng kỹ thuật diễn, bây giờ còn tham vọng, nếu lần này không lấy được đại ngôn của TN, sau này cũng là tiền đồ vô hạn.”
“Tôi tin tưởng cô.”
Phó Ấu Sanh rũ mắt nhìn điện thoại, click mở giao diện WeChat, nhìn cuộc trò chuyện phiếm của cô cùng Ân Mặc một tháng qua.
Trên giao diện Wechat với Ân Mặc.
Trên cơ bản đều là cô gửi tin nhắn cho Ân Mặc, anh dường như thật sự rất bận, mỗi lần trả lời không phải còn đang bận, thì chính là đang họp, hoặc là một chữ rất ngắn —— ngoan.
Đôi mắt xinh đẹp xẹt qua tia thất vọng, nhưng càng nhiều hơn là muốn gặp anh.
Phó Ấu Sanh suy nghĩ một chút, thừa dịp còn chưa lên máy bay, gửi cho Ân Mặc một tin nhắn WeChat:
【Đợi anh lâu như vậy, anh còn không tới, bây giờ không cần tới nữa, em sẽ ra nước ngoài một thời gian, có công việc.】
Phó Ấu Sanh chọc chọc vào ảnh đại diện của Ân Mặc.
Là lúc cô còn học cao trung, quấn lấy Ân Mặc nằng nặc đòi đổi ảnh đại diện, bức ảnh này bóng họ nắm tay nhau tản bộ.
Ánh mắt cô rủ xuống, có hơi uất ức.
Lần này Ân Mặc trả lời thật sự rất nhanh.
YM:【 Đi đâu?】
Phó Ấu Sanh chạm chạm vào màn hình:【Nước F.】
Lòng bàn tay vuốt ve khung điện thoại lạnh lẽo, rũ mắt nhẹ nhàng ấn bàn phím —— em có hơi nhớ anh…
Còn chưa kịp gửi đi.
Điện thoại đã rung nhẹ lên.
YM:【Đã biết.】
Lông mi Phó Ấu Sanh khẽ run lên, ngón tay dừng lại bên khung chat, sau đó từ từ xóa những chữ vừa rồi.
Dáng người tinh tế dựa vào sofa bọc da, mu bàn tay khẽ đưa lên che mặt, Phó Ấu Sanh không thể nói nên lời.
Ở phòng nghỉ sáng chói vì ánh đèn chiếu xuống.
Khuôn mặt trắng nõn bị chiếu có hơi trong suốt và yếu ớt.
Văn Đình vừa rồi không cẩn thận quét mắt qua lịch sử trò chuyện của cô: “Nói chuyện cùng cô, cô không để ý, lại nói chuyện phiếm cùng người người chồng vô dụng ngoại trừ ngủ ra?”
Phó Ấu Sanh nhắm mắt ừ một tiếng.
Liền nghe thấy Văn Đình lảm nhảm ở bên tai cô: “Thật ra tôi cảm thấy Chu Khanh Hòa đối với cô cũng không tồi, còn cho cô tài nguyên phát ngôn toàn cầu của TN.”
“Đáng tiếc là đã kết hôn.”
“Ôi, nhưng mà kết hôn cũng có thể ly hôn, đến lúc đó cô cũng cùng chồng cô cũng ly hôn, ai cũng không chán ghét ai.”
Phó Ấu Sanh thấy anh ta càng nói càng lệch, vốn dĩ tâm trạng đang không vui, trực tiếp hạ mu bàn tay xuống, nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Văn Đình cảm nhận được ánh mắt của cô, thức thời che miệng lại: “Cô không thích nghe vậy tôi cũng không nói nữa.”
“Nhưng mà tôi cảm thấy cô nên đổi chồng đi, kiếm một người như Chu Khanh Hòa ấy.”
“Được được được, tôi không nói nữa, cô đừng tức giận.”
Phó Ấu Sanh không thích người khác nói xấu Ân Mặc, “Sau này đừng nói như vậy nữa.”
“Tôi không muốn nghe.”
Bay thẳng suốt một đêm cũng đến nước F.
*
Tiệc rượu là vào buổi tối.
Dưới sự giới thiệu của Chu Khanh Hòa, Phó Ấu Sanh và tổng phụ trách của TN gặp mặt vô cùng thuận lợi.
Phó Ấu Sanh vì muốn giành được đại ngôn, lần này cũng chuẩn bị vô cùng kỹ càng.
Từ trong bộ sưu tập sườn xám của mình, đến lựa chọn trang sức TN phù hợp nhất với bộ sườn xám hoa đào, màu nền là trắng ngà, mặt trên đó từng đóa hoa được thêu thủ công dương như có thể lấy giả đánh tráo hoa đào thật.
Làn váy dài đến mắt cá chân, khi cô đi lại, hoa đào như đang sống, từng bước đi mọc ra hoa, đều không phải là lời đồn đãi.
Lần này Phó Ấu Sanh không khiêm tốn, trên người đeo nguyên bộ trang sức trân châu mới của TN, đều không phải bản giới hạn, mà là kiểu dáng sắp được ra mắt.
Rõ ràng là kiểu dáng phổ biến, cố tình được cô đeo ra cảm giác sang trọng mà ngay cả những mẫu cao cấp cũng không thể nào có được.
Quả nhiên ——
Vừa thấy Phó Ấu Sanh đến, mắt người phụ trách của TN cũng sáng lên.
Bên cạnh anh ta là nhà thiết kế chính người nước ngoài của trang sức TN đã thốt lên: “OMG, mỹ nhân sườn xám phương Đông!”
“Tôi thiết kế trang sức, là để đeo trên người phụ nữ này.”
Mỗi cái đưa tay nhấc chân của Phó Ấu Sanh đều sinh ra sự ưu nhã thong dong đã có sẵn, đây là sinh ra từ trong xương cốt.
Mỗi một nụ cười là ưu nhã lại mê người.
“Cảm ơn.”
Thật ra cũng phải cảm ơn Chu Khanh Hòa, lúc đang họp video cùng tổng bộ, đã khen Phó Ấu Sanh khen không dứt miệng.
Nói cô thực sự thích hợp với triết lý thiết kế của trang sức TN.
Vì thế lần này Phó Ấu Sanh mới có cơ hội.
Bằng không tiệc rượu hằng năm của tổng bộ TN, không phải là ai cũng có thể được mời.
Khi tiệc rượu sắp kết thúc, trợ lý của người phụ trách TN lại muốn xin phương thức liên hệ của người đại diện Phó Ấu Sanh, nói tổng giám đốc bọn họ muốn nói chuyện một chút với cô về người phát ngôn toàn cầu.
Mãi cho đến khi trở lại khách sạn, Văn Đình cũng đang choáng váng.
Anh ta nuốt nuốt nước miếng: “Tới tay dễ dàng như thế?”
Cảm giác có hơi không chân thật.
Sau đó anh ta nhìn về phía Phó Ấu Sanh ở trong thang máy.
“Cô không thể có chút cảm giác hưng phấn giống người bình thường khi giành được phát ngôn toàn cầu của hãng trang sức cao cấp toàn cầu không?”
“Đây chính là người phát ngôn toàn cầu của TN đó!”
“Lần đầu tiên!”
“Nhẹ nhàng lấy được!”
Phó Ấu Sanh xem điện thoại đồng thời nâng hàng lông mi nồng đậm lên, quét mắt liếc anh ta một cái: “Nhẹ nhàng?”
Môi đỏ hơi hơi nhếch lên, “Anh biết tôi ở bên Chu Khanh Hòa và vợ anh ta đã hao tổn bao nhiêu tâm huyết không?”
“ Ngay cả sườn xám người nhà tôi tặng lễ trưởng thành mười tám tuổi cũng đưa ra ngoài.”
Trên thế giới này nào có chuyện vô duyên vô cớ nhẹ nhàng thu hoạch được.
Đều là yêu cầu trả giá rất cao.
Văn Đình trầm mặc trong chốc lát.
Cho đến khi ra khỏi thang máy, nghiêm túc nhìn cô: “Chờ cô thật sự nhìn thấu nửa bầu trời, một bộ sườn xám tính là gì, sau này sẽ có vô số bộ sườn xám.”
Phó Ấu Sanh chưa nói cái sườn xám này là thứ duy nhất cô mang theo từ nhà đi.
Mà cho dù có nói, Văn Đình cũng sẽ không hiểu, còn có thể sẽ cảm thấy may mắn rằng cô mang chiếc sườn xám này ra, cho cô có được một cơ hội.
*
Sau khi trở về phòng, Phó Ấu Sanh còn chưa kịp tắm rửa, điện thoại đã rung hai cái.
Cô ý thức được cái gì đó.
Mở điện thoại ra, một tin nhắn hiện lên trước mắt cô, ánh mắt ảm đạm lập tức sáng lên.
YM:【Phòng tổng thống 1901, em đến đây đi.】
Trong lòng Phó Ấu Sanh mong chờ, rồi lại không thể tin được:【Anh tới nước F rồi!】
YM:【Ừ, đến đây.】
Phó Ấu Sanh nhìn ba chữ đơn giản này, khóe môi bất giác cong lên.
Ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, son môi đã phai một ít, cô lại tìm thỏi son anh đào từ vali của mình, thoa lên môi.
Người phụ nữ trong gương cười nhẹ nhàng, đẹp đến rực rỡ lại chói mắt.
Tính bảo mật của khách sạn tư nhân rất tốt.
Dọc đường đi Phó Ấu Sanh cũng không gặp người nào, nhẹ nhàng bước vào tầng cao nhất.
Đứng trước cửa phòng tổng thống mới phát hiện, cửa chỉ khép hờ.
Đã lâu không gặp Ân Mặc, nỗi nhớ của Phó Ấu Sanh dương như muốn tràn ra ngoài, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng ngập tràn ánh sáng.
Lọt vào tầm mắt là người đàn ông đang ngồi bên bàn trà dùng cơm.
Anh vẫn đang mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây như cũ, nút tay áo đang mở ra, gấp hờ lên hai vòng, lộ ra một phần cánh tay thon dài và mạnh mẽ.
Dưới ánh sáng dịu dàng, khuôn mặt xưa nay luôn lạnh lùng, lúc này lộ ra một chút cảm giác ấm áp.
Phó Ấu Sanh sửng sốt chớp mắt một cái.
Mới trở tay đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi về phía anh.
Thấy trước mặt anh đặt một bàn đồ ăn kiểu Pháp tinh xảo, dời tầm mắt, sau đó theo thói quen tự mình rúc vào người anh, đôi mắt đen nhánh, phản chiếu ánh đèn, còn có anh.
Hai người đều không nói chuyện.
Căn phòng yên tĩnh ngoài tiếng hít thở của họ, chỉ có tiếng dao nĩa Ân Mặc đang dùng vang lên.
Phó Ấu Sanh lẳng lặng nhìn anh ăn cái gì.
Ân Mặc thong thả ung dung cắt một miếng sò điệp áp chảo, tùy tiện ăn cơm, cũng bị anh làm ra cảm giác cực kỳ ưu nhã.
Thấy Phó Ấu Sanh vẫn luôn nhìn mình, Ân Mặc dừng một chút, đặt sò điệp xuống, lại cắt một miếng bò bít tết nhỏ đút cho cô: “Đói bụng sao?”
Động tác của Ân Mặc vô cùng tự nhiên, giống như đã làm vô số lần.
Đôi mắt đào hoa của Phó Ấu Sanh dường như có ẩn tình nhìn anh chăm chú, nghĩ đến anh trước kia cũng thích đút mình ăn, nhớ rõ ràng cô dị ứng sò điệp.
Thấy Phó Ấu Sanh tinh tế nhai đồ ăn trong miệng, không nói lời nào.
Ân Mặc cũng không thèm để ý, tiếp tục đút cô.
Ước chừng sau khi đem nửa miếng bò bít tết đút xong, bưng ly rượu vang đỏ bên cạnh lên, đưa tới bên môi cô.
Phó Ấu Sanh cúi đầu mới vừa nhấp một ngụm, còn không chưa kịp nuốt xuống.
Cằm nhỏ tinh xảo lại bị một bàn tay to cố định, khống chế cô ngẩng đầu, hôn thật sâu và nặng nề vào giữa môi răng cô.
Nửa ngày.
Đầu ngón tay Ân Mặc xoa xoa rượu đỏ chảy ra từ khóe miệng cô, lòng bàn tay trắng nõn trong nháy mắt bị màu sắc nhuộm lấy.
Phó Ấu Sanh ngồi trên sofa, nhìn anh nhẹ nhàng vân vê lòng bàn tay, vành tai đỏ lên.
Luôn cảm thấy hành động này của anh có chút dục vọng.
Ánh mắt lấp lánh bởi vì vừa rồi hôn môi, lúc này lộ ra lớp sương mù mỏng, ánh mắt mê ly.
Giây tiếp theo.
Lỗ tai trắng nõn của cô bị đôi môi môi mỏng của người đàn ông ma sát, giọng nói khàn khàn, còn hơi không kiềm chế được: “Giúp anh rửa tay.”
Phó Ấu Sanh rơi vào thâm tình của anh, ma xui quỷ khiến mà đem khăn ăn trắng tinh bên cạnh bàn đến, mí mắt mang theo sự run rẩy, không khỏi thất thần nhìn xương bàn tay rõ ràng của người đàn ông kia.
“Hửm?” Ân Mặc cúi xuống, hơi thở ấm áp phả vào sườn mặt cô.
Vốn là khuôn mặt nhỏ, xinh đẹp động lòng người, nháy mắt bị phủ lớp má hồng.
Lúc này Phó Ấu Sanh hơi nâng đôi mắt đào hoa kia lên, tức giận liếc mắt anh một cái.
Rơi vào trong mắt Ân Mặc càng như câu dẫn người.
Vào thời điểm Phó Ấu Sanh lau đôi bàn tay anh, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng run lên.
Không biết lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì.
Người đàn ông này có thói sạch sẽ, mỗi lần đều phải rửa sạch sẽ mới được.
Phó Ấu Sanh cố nén sự xấu hổ, một bên giúp anh lau ngón tay, một bên còn thỉnh thoảng để anh hôn một cái.
Cực kỳ trêu chọc người khác.
Cho đến, nụ hôn của Ân Mặc một lần nữa rơi vào bên vành tai cô, giọng nói khàn khàn mang theo chút kiềm chế: “Sạch chưa?”
Tay Phó Ấu Sanh run lên.
Khăn ăn rơi xuống đất theo đầu gối tuyết trắng của cô.
Không có phát ra một tiếng động nào.
Ân Mặc dùng ngón tay thon dài chậm rãi mở từng nút sườn xám của cô.
Nếu là người không quen thuộc sườn xám, mở nút áo đều phải tốn chút thời gian, nhưng Ân Mặc không biết đã luyện tập ở trên người Phó Ấu Sanh bao nhiêu lần.
Đầu ngón tay linh hoạt đem mấy cái nút cởi bỏ, nhìn chiếc cổ thiên nga tuyết trắng bắt đầu ửng đỏ giống như hoa đào, nhất thời cúi đầu cười ra tiếng.
Phó Ấu Sanh ngã vào sofa bọc da, da thật thấm vào làn da lạnh lẽo, cô nhẹ nhàng kêu một tiếng, yếu ớt ôm cổ Ân Mặc: “Em lạnh.”
Một câu này, giống như một công tắc bật gì đó.
Nhiệt độ trong phòng tổng thống vốn dĩ ổn định, dần dần tăng lên.
Cửa sổ của sân thượng mở một khe hở nhỏ, đêm khuya gió thổi to như vậy, thổi tung tấm rèm cửa to lớn, gió lạnh thoáng mát cũng không áp chế được nhiệt độ tăng lên trong phòng.
Chắc là vắng vẻ hơn một tháng, lần này Ân Mặc muốn rất quyết liệt.
Cảm giác dữ dội làm Phó Ấu Sanh vừa mới bắt đầu đã muốn khóc.
Ánh mắt Ân Mặc thâm thúy, khẽ thở dài bên tai cô: “Ân phu nhân, tiềm năng khai phá thân thể nữ tính này thật khiến cho người ta kinh ngạc.”
Phó Ấu Sanh không nhịn xuống được, buông môi kiều diễm ướt át ra, hung hăng cắn vào cổ anh một cái, mới hỏi: “Anh có nhớ em không?”
Ân Mặc mặc cho cô cắn, hỏi lại: “Em muốn nói không nhớ sao?”
“Anh nhớ em thế mà không đi thăm ban.” Phó Ấu Sanh nâng thân thể mềm mại như không xương lên, ôm lấy cổ anh, đôi môi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, chủ động thân mật với anh, “Lúc nào em cũng nhớ anh.”
Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, dọc theo sống lưng mảnh khảnh đi xuống, dừng ở phía sau lưng, cực kỳ giống động tác dỗ dành sủng vật nhỏ, cười nhẹ hai tiếng: “Yên tâm, đêm nay anh là của em.”
Đêm nay, anh là của cô.
Tim Phó Ấu Sanh đập nhanh hơn, trái tim của một kẻ hèn bị mấy chữ quấy nhiễu đến long trời lở đất.
Edit: Hy.
| Beta: Mây.
Phó Ấu Sanh gửi tin nhắn Wechat xong, không chút để ý nằm sấp trên chiếc giường lớn trải ga trải giường màu lam nhạt.
Chân nhỏ tinh xảo đong đưa tới lui giữa không trung, móng tay màu anh đào nhạt làm nổi bật làn da tuyết trắng, lắc qua lắc lại khiến người ta muốn bắt lấy mắt cá chân cô.
Màn hình điện thoại sáng lên, Phó Ấu Sanh nhìn chính mình trong tấm ảnh vừa nãy, Ân Mặc không hề có động tĩnh.
Môi đỏ hơi mím lại, cẩu nam nhân nửa đêm không trả lời tin nhắn cô, chắc chắn lại ra ngoài vui chơi.
Rũ mắt nhìn cái váy dài đến đùi trên người mình.
Váy ngủ hai dây mỏng manh, cổ áo chữ V, lộ ra nửa trên xinh đẹp trắng nõn, bắt mắt nhất là nốt chu sa kia.
Cô biết Ân Mặc rất thích điểm này của cô.
Mỗi lần thân mật đều sẽ ở lại nơi này rất lâu.
Phó Ấu Sanh chuẩn bị đặt điện thoại xuống rồi tắt đèn đi ngủ.
Xung quanh yên tĩnh như gà, màn hình đột nhiên xuất hiện yêu cầu gọi video.
Đầu ngón tay Phó Ấu Sanh theo bản năng bấm nhận, tốc độ ngón tay so với phản ứng còn nhanh hơn.
Chờ đến khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông hiện lên màn hình, cô hơi hối hận mình nhận quá nhanh, không rụt rè.
Người đàn ông nhìn khung cảnh phía sau cô, xem ra đã rời suối nước nóng, đang trong phòng khách sạn, đáy mắt anh xẹt qua một tia thất vọng.
Giây tiếp theo.
Tầm mắt dừng trên người Phó Ấu Sanh, thấy cô đang mặc váy ngủ, đôi mắt đột nhiên nheo lại, môi mỏng mím lại, đột nhiên bật cười.
Biết Phó Ấu Sanh là đang nhớ anh.
Cái váy ngủ này giống như một ám hiệu.
Phó Ấu Sanh cảm giác mình đã lâu chưa được gặp anh, nghe được tiếng anh cười, bàn tay nhỏ xoa xoa lỗ tai, giọng nói nói người đàn ông sột soạt, làm tai cô hơi tê dại.
Cách màn hình, Phó Ấu Sanh nhìn anh đang ở trong xe, “Sao vẫn còn chưa về nhà?”
Ân Mặc cười nhẹ, “Bà Ân đang kiểm tra sao?”
Phó Ấu Sanh rất muốn trừng anh một cái: “Em có tư cách sao?”
Ân Mặc đè thấp âm thanh: “Có.”
Anh sự thật nói cho cô biết đêm này anh đi đâu.
Nghe thấy anh nói tụ tập cùng trong mấy anh em lớn lên ở trong đại viện, đôi môi Phó Ấu Sanh mím lại một chút.
Lại nhìn thấy người đàn ông xoa xoa đuôi lông mày, trông như đang mệt mỏi: “Chờ anh xong khoảng thời gian này, liền đến thăm em.”
Dừng một chút, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Được, anh nghỉ ngơi sớm đi, đừng cố quá thành quá cố đấy.”
Lúc kết thúc video, giọng điệu Ân Mặc đột nhiên trầm đi vài phần: “Chờ anh qua đó.”
Ánh mắt đảo qua váy ngủ cô đang mặc, dây vai tinh tế phác họa ra dáng người cân xứng như trong tưởng tượng, rất hợp với cô.
Dây quai váy rất mảnh, giống như chỉ cần kéo nhẹ một cái, sẽ bị đứt ngay.
Vải dệt tơ lụa, chảy xuống theo làn da mềm mại, che đi một nửa đôi chân ngọc ngà của cô.
Ngày thường Ân Mặc đều chuẩn bị cho Phó Ấu Sanh loại váy ngủ này.
Chỉ cần anh ở nhà, ngày đó tất cả váy ngủ kiểu này sẽ bị tiêu hao.
Mặc qua một lần rốt cuộc cũng không thể mặc lại được nữa.
Video kết thúc.
Đột nhiên Phó Ấu Sanh nghĩ đến Ân Mặc bất ngờ nói đến chuyện kia, đôi mắt xinh đẹp mở to chớp một cái, không phải là Ân Mặc nghĩ lầm mình là đang cùng anh —— cầu hoan chứ?
Phó Ấu Sanh che mặt: “……”
Chết tiệt, chỉ là cô đơn thuần nhớ lại chuyện trước kia Ân Mặc đối xử với cô rất tốt, lúc chọn váy ngủ, trong lòng nghĩ đến anh, liền chọn đúng cái váy anh mua cho mình mà thôi.
Đầu óc Ân Cẩu Đản đều là chất thải màu vàng!
Nằm trong ổ chăn mềm mại, Phó Ấu Sanh nhắm mắt lại, trong đầu đều là khuôn mặt đẹp trai của Ân Mặc, ngón tay đặt ở trước ngực cuộn tròn, không thể phủ nhận, đúng là cô có hơi nhớ anh.
Sau lại đoàn phim khai máy, Phó Ấu Sanh đếm từng ngày một, chờ Ân Mặc tới thăm cô.
Nhưng mà ——
Tiến độ quay đã bảy ngày ——
Mười ngày ——
Một tháng sau, Phó Ấu Sanh cũng không thấy bóng dáng Ân Mặc đến.
Mãi cho đến khi tiến độ quay phim đã được một phần ba, Phó Ấu Sanh được Chu Khanh Hòa mời tham dự tiệc rượu thường niên của tổng bộ TN, giới thiệu người phụ trách của tổng bộ cho cô biết.
Đến tận lúc này, Ân Mặc vẫn chưa tới.
Sau khi xin đạo diễn nghỉ phép mấy ngày, Phó Ấu Sanh liền mang theo người đại diện đến nước F.
*
Trong phòng chờ hạng thương gia của sân bay.
Văn Đình: “Cô được lắm Phó Ấu Sanh, khó trách sao cô có thể bình tĩnh như thế, thì ra là đã để mắt tới người phát ngôn toàn cầu của TN!”
So với Văn Đình đang kinh hỉ, Phó Ấu Sanh lại vô cùng bình tĩnh: “Đừng vui mừng quá sớm.”
Văn Đình cảm thán: “Tôi đây là đang vui vẻ đấy, rốt cuộc cô cũng có tham vọng.”
“Chỉ bằng vẻ đẹp của cô, dáng người cùng kỹ thuật diễn, bây giờ còn tham vọng, nếu lần này không lấy được đại ngôn của TN, sau này cũng là tiền đồ vô hạn.”
“Tôi tin tưởng cô.”
Phó Ấu Sanh rũ mắt nhìn điện thoại, click mở giao diện WeChat, nhìn cuộc trò chuyện phiếm của cô cùng Ân Mặc một tháng qua.
Trên giao diện Wechat với Ân Mặc.
Trên cơ bản đều là cô gửi tin nhắn cho Ân Mặc, anh dường như thật sự rất bận, mỗi lần trả lời không phải còn đang bận, thì chính là đang họp, hoặc là một chữ rất ngắn —— ngoan.
Đôi mắt xinh đẹp xẹt qua tia thất vọng, nhưng càng nhiều hơn là muốn gặp anh.
Phó Ấu Sanh suy nghĩ một chút, thừa dịp còn chưa lên máy bay, gửi cho Ân Mặc một tin nhắn WeChat:
【Đợi anh lâu như vậy, anh còn không tới, bây giờ không cần tới nữa, em sẽ ra nước ngoài một thời gian, có công việc.】
Phó Ấu Sanh chọc chọc vào ảnh đại diện của Ân Mặc.
Là lúc cô còn học cao trung, quấn lấy Ân Mặc nằng nặc đòi đổi ảnh đại diện, bức ảnh này bóng họ nắm tay nhau tản bộ.
Ánh mắt cô rủ xuống, có hơi uất ức.
Lần này Ân Mặc trả lời thật sự rất nhanh.
YM:【 Đi đâu?】
Phó Ấu Sanh chạm chạm vào màn hình:【Nước F.】
Lòng bàn tay vuốt ve khung điện thoại lạnh lẽo, rũ mắt nhẹ nhàng ấn bàn phím —— em có hơi nhớ anh…
Còn chưa kịp gửi đi.
Điện thoại đã rung nhẹ lên.
YM:【Đã biết.】
Lông mi Phó Ấu Sanh khẽ run lên, ngón tay dừng lại bên khung chat, sau đó từ từ xóa những chữ vừa rồi.
Dáng người tinh tế dựa vào sofa bọc da, mu bàn tay khẽ đưa lên che mặt, Phó Ấu Sanh không thể nói nên lời.
Ở phòng nghỉ sáng chói vì ánh đèn chiếu xuống.
Khuôn mặt trắng nõn bị chiếu có hơi trong suốt và yếu ớt.
Văn Đình vừa rồi không cẩn thận quét mắt qua lịch sử trò chuyện của cô: “Nói chuyện cùng cô, cô không để ý, lại nói chuyện phiếm cùng người người chồng vô dụng ngoại trừ ngủ ra?”
Phó Ấu Sanh nhắm mắt ừ một tiếng.
Liền nghe thấy Văn Đình lảm nhảm ở bên tai cô: “Thật ra tôi cảm thấy Chu Khanh Hòa đối với cô cũng không tồi, còn cho cô tài nguyên phát ngôn toàn cầu của TN.”
“Đáng tiếc là đã kết hôn.”
“Ôi, nhưng mà kết hôn cũng có thể ly hôn, đến lúc đó cô cũng cùng chồng cô cũng ly hôn, ai cũng không chán ghét ai.”
Phó Ấu Sanh thấy anh ta càng nói càng lệch, vốn dĩ tâm trạng đang không vui, trực tiếp hạ mu bàn tay xuống, nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Văn Đình cảm nhận được ánh mắt của cô, thức thời che miệng lại: “Cô không thích nghe vậy tôi cũng không nói nữa.”
“Nhưng mà tôi cảm thấy cô nên đổi chồng đi, kiếm một người như Chu Khanh Hòa ấy.”
“Được được được, tôi không nói nữa, cô đừng tức giận.”
Phó Ấu Sanh không thích người khác nói xấu Ân Mặc, “Sau này đừng nói như vậy nữa.”
“Tôi không muốn nghe.”
Bay thẳng suốt một đêm cũng đến nước F.
*
Tiệc rượu là vào buổi tối.
Dưới sự giới thiệu của Chu Khanh Hòa, Phó Ấu Sanh và tổng phụ trách của TN gặp mặt vô cùng thuận lợi.
Phó Ấu Sanh vì muốn giành được đại ngôn, lần này cũng chuẩn bị vô cùng kỹ càng.
Từ trong bộ sưu tập sườn xám của mình, đến lựa chọn trang sức TN phù hợp nhất với bộ sườn xám hoa đào, màu nền là trắng ngà, mặt trên đó từng đóa hoa được thêu thủ công dương như có thể lấy giả đánh tráo hoa đào thật.
Làn váy dài đến mắt cá chân, khi cô đi lại, hoa đào như đang sống, từng bước đi mọc ra hoa, đều không phải là lời đồn đãi.
Lần này Phó Ấu Sanh không khiêm tốn, trên người đeo nguyên bộ trang sức trân châu mới của TN, đều không phải bản giới hạn, mà là kiểu dáng sắp được ra mắt.
Rõ ràng là kiểu dáng phổ biến, cố tình được cô đeo ra cảm giác sang trọng mà ngay cả những mẫu cao cấp cũng không thể nào có được.
Quả nhiên ——
Vừa thấy Phó Ấu Sanh đến, mắt người phụ trách của TN cũng sáng lên.
Bên cạnh anh ta là nhà thiết kế chính người nước ngoài của trang sức TN đã thốt lên: “OMG, mỹ nhân sườn xám phương Đông!”
“Tôi thiết kế trang sức, là để đeo trên người phụ nữ này.”
Mỗi cái đưa tay nhấc chân của Phó Ấu Sanh đều sinh ra sự ưu nhã thong dong đã có sẵn, đây là sinh ra từ trong xương cốt.
Mỗi một nụ cười là ưu nhã lại mê người.
“Cảm ơn.”
Thật ra cũng phải cảm ơn Chu Khanh Hòa, lúc đang họp video cùng tổng bộ, đã khen Phó Ấu Sanh khen không dứt miệng.
Nói cô thực sự thích hợp với triết lý thiết kế của trang sức TN.
Vì thế lần này Phó Ấu Sanh mới có cơ hội.
Bằng không tiệc rượu hằng năm của tổng bộ TN, không phải là ai cũng có thể được mời.
Khi tiệc rượu sắp kết thúc, trợ lý của người phụ trách TN lại muốn xin phương thức liên hệ của người đại diện Phó Ấu Sanh, nói tổng giám đốc bọn họ muốn nói chuyện một chút với cô về người phát ngôn toàn cầu.
Mãi cho đến khi trở lại khách sạn, Văn Đình cũng đang choáng váng.
Anh ta nuốt nuốt nước miếng: “Tới tay dễ dàng như thế?”
Cảm giác có hơi không chân thật.
Sau đó anh ta nhìn về phía Phó Ấu Sanh ở trong thang máy.
“Cô không thể có chút cảm giác hưng phấn giống người bình thường khi giành được phát ngôn toàn cầu của hãng trang sức cao cấp toàn cầu không?”
“Đây chính là người phát ngôn toàn cầu của TN đó!”
“Lần đầu tiên!”
“Nhẹ nhàng lấy được!”
Phó Ấu Sanh xem điện thoại đồng thời nâng hàng lông mi nồng đậm lên, quét mắt liếc anh ta một cái: “Nhẹ nhàng?”
Môi đỏ hơi hơi nhếch lên, “Anh biết tôi ở bên Chu Khanh Hòa và vợ anh ta đã hao tổn bao nhiêu tâm huyết không?”
“ Ngay cả sườn xám người nhà tôi tặng lễ trưởng thành mười tám tuổi cũng đưa ra ngoài.”
Trên thế giới này nào có chuyện vô duyên vô cớ nhẹ nhàng thu hoạch được.
Đều là yêu cầu trả giá rất cao.
Văn Đình trầm mặc trong chốc lát.
Cho đến khi ra khỏi thang máy, nghiêm túc nhìn cô: “Chờ cô thật sự nhìn thấu nửa bầu trời, một bộ sườn xám tính là gì, sau này sẽ có vô số bộ sườn xám.”
Phó Ấu Sanh chưa nói cái sườn xám này là thứ duy nhất cô mang theo từ nhà đi.
Mà cho dù có nói, Văn Đình cũng sẽ không hiểu, còn có thể sẽ cảm thấy may mắn rằng cô mang chiếc sườn xám này ra, cho cô có được một cơ hội.
*
Sau khi trở về phòng, Phó Ấu Sanh còn chưa kịp tắm rửa, điện thoại đã rung hai cái.
Cô ý thức được cái gì đó.
Mở điện thoại ra, một tin nhắn hiện lên trước mắt cô, ánh mắt ảm đạm lập tức sáng lên.
YM:【Phòng tổng thống 1901, em đến đây đi.】
Trong lòng Phó Ấu Sanh mong chờ, rồi lại không thể tin được:【Anh tới nước F rồi!】
YM:【Ừ, đến đây.】
Phó Ấu Sanh nhìn ba chữ đơn giản này, khóe môi bất giác cong lên.
Ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, son môi đã phai một ít, cô lại tìm thỏi son anh đào từ vali của mình, thoa lên môi.
Người phụ nữ trong gương cười nhẹ nhàng, đẹp đến rực rỡ lại chói mắt.
Tính bảo mật của khách sạn tư nhân rất tốt.
Dọc đường đi Phó Ấu Sanh cũng không gặp người nào, nhẹ nhàng bước vào tầng cao nhất.
Đứng trước cửa phòng tổng thống mới phát hiện, cửa chỉ khép hờ.
Đã lâu không gặp Ân Mặc, nỗi nhớ của Phó Ấu Sanh dương như muốn tràn ra ngoài, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng ngập tràn ánh sáng.
Lọt vào tầm mắt là người đàn ông đang ngồi bên bàn trà dùng cơm.
Anh vẫn đang mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây như cũ, nút tay áo đang mở ra, gấp hờ lên hai vòng, lộ ra một phần cánh tay thon dài và mạnh mẽ.
Dưới ánh sáng dịu dàng, khuôn mặt xưa nay luôn lạnh lùng, lúc này lộ ra một chút cảm giác ấm áp.
Phó Ấu Sanh sửng sốt chớp mắt một cái.
Mới trở tay đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi về phía anh.
Thấy trước mặt anh đặt một bàn đồ ăn kiểu Pháp tinh xảo, dời tầm mắt, sau đó theo thói quen tự mình rúc vào người anh, đôi mắt đen nhánh, phản chiếu ánh đèn, còn có anh.
Hai người đều không nói chuyện.
Căn phòng yên tĩnh ngoài tiếng hít thở của họ, chỉ có tiếng dao nĩa Ân Mặc đang dùng vang lên.
Phó Ấu Sanh lẳng lặng nhìn anh ăn cái gì.
Ân Mặc thong thả ung dung cắt một miếng sò điệp áp chảo, tùy tiện ăn cơm, cũng bị anh làm ra cảm giác cực kỳ ưu nhã.
Thấy Phó Ấu Sanh vẫn luôn nhìn mình, Ân Mặc dừng một chút, đặt sò điệp xuống, lại cắt một miếng bò bít tết nhỏ đút cho cô: “Đói bụng sao?”
Động tác của Ân Mặc vô cùng tự nhiên, giống như đã làm vô số lần.
Đôi mắt đào hoa của Phó Ấu Sanh dường như có ẩn tình nhìn anh chăm chú, nghĩ đến anh trước kia cũng thích đút mình ăn, nhớ rõ ràng cô dị ứng sò điệp.
Thấy Phó Ấu Sanh tinh tế nhai đồ ăn trong miệng, không nói lời nào.
Ân Mặc cũng không thèm để ý, tiếp tục đút cô.
Ước chừng sau khi đem nửa miếng bò bít tết đút xong, bưng ly rượu vang đỏ bên cạnh lên, đưa tới bên môi cô.
Phó Ấu Sanh cúi đầu mới vừa nhấp một ngụm, còn không chưa kịp nuốt xuống.
Cằm nhỏ tinh xảo lại bị một bàn tay to cố định, khống chế cô ngẩng đầu, hôn thật sâu và nặng nề vào giữa môi răng cô.
Nửa ngày.
Đầu ngón tay Ân Mặc xoa xoa rượu đỏ chảy ra từ khóe miệng cô, lòng bàn tay trắng nõn trong nháy mắt bị màu sắc nhuộm lấy.
Phó Ấu Sanh ngồi trên sofa, nhìn anh nhẹ nhàng vân vê lòng bàn tay, vành tai đỏ lên.
Luôn cảm thấy hành động này của anh có chút dục vọng.
Ánh mắt lấp lánh bởi vì vừa rồi hôn môi, lúc này lộ ra lớp sương mù mỏng, ánh mắt mê ly.
Giây tiếp theo.
Lỗ tai trắng nõn của cô bị đôi môi môi mỏng của người đàn ông ma sát, giọng nói khàn khàn, còn hơi không kiềm chế được: “Giúp anh rửa tay.”
Phó Ấu Sanh rơi vào thâm tình của anh, ma xui quỷ khiến mà đem khăn ăn trắng tinh bên cạnh bàn đến, mí mắt mang theo sự run rẩy, không khỏi thất thần nhìn xương bàn tay rõ ràng của người đàn ông kia.
“Hửm?” Ân Mặc cúi xuống, hơi thở ấm áp phả vào sườn mặt cô.
Vốn là khuôn mặt nhỏ, xinh đẹp động lòng người, nháy mắt bị phủ lớp má hồng.
Lúc này Phó Ấu Sanh hơi nâng đôi mắt đào hoa kia lên, tức giận liếc mắt anh một cái.
Rơi vào trong mắt Ân Mặc càng như câu dẫn người.
Vào thời điểm Phó Ấu Sanh lau đôi bàn tay anh, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng run lên.
Không biết lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì.
Người đàn ông này có thói sạch sẽ, mỗi lần đều phải rửa sạch sẽ mới được.
Phó Ấu Sanh cố nén sự xấu hổ, một bên giúp anh lau ngón tay, một bên còn thỉnh thoảng để anh hôn một cái.
Cực kỳ trêu chọc người khác.
Cho đến, nụ hôn của Ân Mặc một lần nữa rơi vào bên vành tai cô, giọng nói khàn khàn mang theo chút kiềm chế: “Sạch chưa?”
Tay Phó Ấu Sanh run lên.
Khăn ăn rơi xuống đất theo đầu gối tuyết trắng của cô.
Không có phát ra một tiếng động nào.
Ân Mặc dùng ngón tay thon dài chậm rãi mở từng nút sườn xám của cô.
Nếu là người không quen thuộc sườn xám, mở nút áo đều phải tốn chút thời gian, nhưng Ân Mặc không biết đã luyện tập ở trên người Phó Ấu Sanh bao nhiêu lần.
Đầu ngón tay linh hoạt đem mấy cái nút cởi bỏ, nhìn chiếc cổ thiên nga tuyết trắng bắt đầu ửng đỏ giống như hoa đào, nhất thời cúi đầu cười ra tiếng.
Phó Ấu Sanh ngã vào sofa bọc da, da thật thấm vào làn da lạnh lẽo, cô nhẹ nhàng kêu một tiếng, yếu ớt ôm cổ Ân Mặc: “Em lạnh.”
Một câu này, giống như một công tắc bật gì đó.
Nhiệt độ trong phòng tổng thống vốn dĩ ổn định, dần dần tăng lên.
Cửa sổ của sân thượng mở một khe hở nhỏ, đêm khuya gió thổi to như vậy, thổi tung tấm rèm cửa to lớn, gió lạnh thoáng mát cũng không áp chế được nhiệt độ tăng lên trong phòng.
Chắc là vắng vẻ hơn một tháng, lần này Ân Mặc muốn rất quyết liệt.
Cảm giác dữ dội làm Phó Ấu Sanh vừa mới bắt đầu đã muốn khóc.
Ánh mắt Ân Mặc thâm thúy, khẽ thở dài bên tai cô: “Ân phu nhân, tiềm năng khai phá thân thể nữ tính này thật khiến cho người ta kinh ngạc.”
Phó Ấu Sanh không nhịn xuống được, buông môi kiều diễm ướt át ra, hung hăng cắn vào cổ anh một cái, mới hỏi: “Anh có nhớ em không?”
Ân Mặc mặc cho cô cắn, hỏi lại: “Em muốn nói không nhớ sao?”
“Anh nhớ em thế mà không đi thăm ban.” Phó Ấu Sanh nâng thân thể mềm mại như không xương lên, ôm lấy cổ anh, đôi môi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, chủ động thân mật với anh, “Lúc nào em cũng nhớ anh.”
Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, dọc theo sống lưng mảnh khảnh đi xuống, dừng ở phía sau lưng, cực kỳ giống động tác dỗ dành sủng vật nhỏ, cười nhẹ hai tiếng: “Yên tâm, đêm nay anh là của em.”
Đêm nay, anh là của cô.
Tim Phó Ấu Sanh đập nhanh hơn, trái tim của một kẻ hèn bị mấy chữ quấy nhiễu đến long trời lở đất.
Edit: Hy.
| Beta: Mây.
Phó Ấu Sanh gửi tin nhắn Wechat xong, không chút để ý nằm sấp trên chiếc giường lớn trải ga trải giường màu lam nhạt.
Chân nhỏ tinh xảo đong đưa tới lui giữa không trung, móng tay màu anh đào nhạt làm nổi bật làn da tuyết trắng, lắc qua lắc lại khiến người ta muốn bắt lấy mắt cá chân cô.
Màn hình điện thoại sáng lên, Phó Ấu Sanh nhìn chính mình trong tấm ảnh vừa nãy, Ân Mặc không hề có động tĩnh.
Môi đỏ hơi mím lại, cẩu nam nhân nửa đêm không trả lời tin nhắn cô, chắc chắn lại ra ngoài vui chơi.
Rũ mắt nhìn cái váy dài đến đùi trên người mình.
Váy ngủ hai dây mỏng manh, cổ áo chữ V, lộ ra nửa trên xinh đẹp trắng nõn, bắt mắt nhất là nốt chu sa kia.
Cô biết Ân Mặc rất thích điểm này của cô.
Mỗi lần thân mật đều sẽ ở lại nơi này rất lâu.
Phó Ấu Sanh chuẩn bị đặt điện thoại xuống rồi tắt đèn đi ngủ.
Xung quanh yên tĩnh như gà, màn hình đột nhiên xuất hiện yêu cầu gọi video.
Đầu ngón tay Phó Ấu Sanh theo bản năng bấm nhận, tốc độ ngón tay so với phản ứng còn nhanh hơn.
Chờ đến khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông hiện lên màn hình, cô hơi hối hận mình nhận quá nhanh, không rụt rè.
Người đàn ông nhìn khung cảnh phía sau cô, xem ra đã rời suối nước nóng, đang trong phòng khách sạn, đáy mắt anh xẹt qua một tia thất vọng.
Giây tiếp theo.
Tầm mắt dừng trên người Phó Ấu Sanh, thấy cô đang mặc váy ngủ, đôi mắt đột nhiên nheo lại, môi mỏng mím lại, đột nhiên bật cười.
Biết Phó Ấu Sanh là đang nhớ anh.
Cái váy ngủ này giống như một ám hiệu.
Phó Ấu Sanh cảm giác mình đã lâu chưa được gặp anh, nghe được tiếng anh cười, bàn tay nhỏ xoa xoa lỗ tai, giọng nói nói người đàn ông sột soạt, làm tai cô hơi tê dại.
Cách màn hình, Phó Ấu Sanh nhìn anh đang ở trong xe, “Sao vẫn còn chưa về nhà?”
Ân Mặc cười nhẹ, “Bà Ân đang kiểm tra sao?”
Phó Ấu Sanh rất muốn trừng anh một cái: “Em có tư cách sao?”
Ân Mặc đè thấp âm thanh: “Có.”
Anh sự thật nói cho cô biết đêm này anh đi đâu.
Nghe thấy anh nói tụ tập cùng trong mấy anh em lớn lên ở trong đại viện, đôi môi Phó Ấu Sanh mím lại một chút.
Lại nhìn thấy người đàn ông xoa xoa đuôi lông mày, trông như đang mệt mỏi: “Chờ anh xong khoảng thời gian này, liền đến thăm em.”
Dừng một chút, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Được, anh nghỉ ngơi sớm đi, đừng cố quá thành quá cố đấy.”
Lúc kết thúc video, giọng điệu Ân Mặc đột nhiên trầm đi vài phần: “Chờ anh qua đó.”
Ánh mắt đảo qua váy ngủ cô đang mặc, dây vai tinh tế phác họa ra dáng người cân xứng như trong tưởng tượng, rất hợp với cô.
Dây quai váy rất mảnh, giống như chỉ cần kéo nhẹ một cái, sẽ bị đứt ngay.
Vải dệt tơ lụa, chảy xuống theo làn da mềm mại, che đi một nửa đôi chân ngọc ngà của cô.
Ngày thường Ân Mặc đều chuẩn bị cho Phó Ấu Sanh loại váy ngủ này.
Chỉ cần anh ở nhà, ngày đó tất cả váy ngủ kiểu này sẽ bị tiêu hao.
Mặc qua một lần rốt cuộc cũng không thể mặc lại được nữa.
Video kết thúc.
Đột nhiên Phó Ấu Sanh nghĩ đến Ân Mặc bất ngờ nói đến chuyện kia, đôi mắt xinh đẹp mở to chớp một cái, không phải là Ân Mặc nghĩ lầm mình là đang cùng anh —— cầu hoan chứ?
Phó Ấu Sanh che mặt: “……”
Chết tiệt, chỉ là cô đơn thuần nhớ lại chuyện trước kia Ân Mặc đối xử với cô rất tốt, lúc chọn váy ngủ, trong lòng nghĩ đến anh, liền chọn đúng cái váy anh mua cho mình mà thôi.
Đầu óc Ân Cẩu Đản đều là chất thải màu vàng!
Nằm trong ổ chăn mềm mại, Phó Ấu Sanh nhắm mắt lại, trong đầu đều là khuôn mặt đẹp trai của Ân Mặc, ngón tay đặt ở trước ngực cuộn tròn, không thể phủ nhận, đúng là cô có hơi nhớ anh.
Sau lại đoàn phim khai máy, Phó Ấu Sanh đếm từng ngày một, chờ Ân Mặc tới thăm cô.
Nhưng mà ——
Tiến độ quay đã bảy ngày ——
Mười ngày ——
Một tháng sau, Phó Ấu Sanh cũng không thấy bóng dáng Ân Mặc đến.
Mãi cho đến khi tiến độ quay phim đã được một phần ba, Phó Ấu Sanh được Chu Khanh Hòa mời tham dự tiệc rượu thường niên của tổng bộ TN, giới thiệu người phụ trách của tổng bộ cho cô biết.
Đến tận lúc này, Ân Mặc vẫn chưa tới.
Sau khi xin đạo diễn nghỉ phép mấy ngày, Phó Ấu Sanh liền mang theo người đại diện đến nước F.
*
Trong phòng chờ hạng thương gia của sân bay.
Văn Đình: “Cô được lắm Phó Ấu Sanh, khó trách sao cô có thể bình tĩnh như thế, thì ra là đã để mắt tới người phát ngôn toàn cầu của TN!”
So với Văn Đình đang kinh hỉ, Phó Ấu Sanh lại vô cùng bình tĩnh: “Đừng vui mừng quá sớm.”
Văn Đình cảm thán: “Tôi đây là đang vui vẻ đấy, rốt cuộc cô cũng có tham vọng.”
“Chỉ bằng vẻ đẹp của cô, dáng người cùng kỹ thuật diễn, bây giờ còn tham vọng, nếu lần này không lấy được đại ngôn của TN, sau này cũng là tiền đồ vô hạn.”
“Tôi tin tưởng cô.”
Phó Ấu Sanh rũ mắt nhìn điện thoại, click mở giao diện WeChat, nhìn cuộc trò chuyện phiếm của cô cùng Ân Mặc một tháng qua.
Trên giao diện Wechat với Ân Mặc.
Trên cơ bản đều là cô gửi tin nhắn cho Ân Mặc, anh dường như thật sự rất bận, mỗi lần trả lời không phải còn đang bận, thì chính là đang họp, hoặc là một chữ rất ngắn —— ngoan.
Đôi mắt xinh đẹp xẹt qua tia thất vọng, nhưng càng nhiều hơn là muốn gặp anh.
Phó Ấu Sanh suy nghĩ một chút, thừa dịp còn chưa lên máy bay, gửi cho Ân Mặc một tin nhắn WeChat:
【Đợi anh lâu như vậy, anh còn không tới, bây giờ không cần tới nữa, em sẽ ra nước ngoài một thời gian, có công việc.】
Phó Ấu Sanh chọc chọc vào ảnh đại diện của Ân Mặc.
Là lúc cô còn học cao trung, quấn lấy Ân Mặc nằng nặc đòi đổi ảnh đại diện, bức ảnh này bóng họ nắm tay nhau tản bộ.
Ánh mắt cô rủ xuống, có hơi uất ức.
Lần này Ân Mặc trả lời thật sự rất nhanh.
YM:【 Đi đâu?】
Phó Ấu Sanh chạm chạm vào màn hình:【Nước F.】
Lòng bàn tay vuốt ve khung điện thoại lạnh lẽo, rũ mắt nhẹ nhàng ấn bàn phím —— em có hơi nhớ anh…
Còn chưa kịp gửi đi.
Điện thoại đã rung nhẹ lên.
YM:【Đã biết.】
Lông mi Phó Ấu Sanh khẽ run lên, ngón tay dừng lại bên khung chat, sau đó từ từ xóa những chữ vừa rồi.
Dáng người tinh tế dựa vào sofa bọc da, mu bàn tay khẽ đưa lên che mặt, Phó Ấu Sanh không thể nói nên lời.
Ở phòng nghỉ sáng chói vì ánh đèn chiếu xuống.
Khuôn mặt trắng nõn bị chiếu có hơi trong suốt và yếu ớt.
Văn Đình vừa rồi không cẩn thận quét mắt qua lịch sử trò chuyện của cô: “Nói chuyện cùng cô, cô không để ý, lại nói chuyện phiếm cùng người người chồng vô dụng ngoại trừ ngủ ra?”
Phó Ấu Sanh nhắm mắt ừ một tiếng.
Liền nghe thấy Văn Đình lảm nhảm ở bên tai cô: “Thật ra tôi cảm thấy Chu Khanh Hòa đối với cô cũng không tồi, còn cho cô tài nguyên phát ngôn toàn cầu của TN.”
“Đáng tiếc là đã kết hôn.”
“Ôi, nhưng mà kết hôn cũng có thể ly hôn, đến lúc đó cô cũng cùng chồng cô cũng ly hôn, ai cũng không chán ghét ai.”
Phó Ấu Sanh thấy anh ta càng nói càng lệch, vốn dĩ tâm trạng đang không vui, trực tiếp hạ mu bàn tay xuống, nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Văn Đình cảm nhận được ánh mắt của cô, thức thời che miệng lại: “Cô không thích nghe vậy tôi cũng không nói nữa.”
“Nhưng mà tôi cảm thấy cô nên đổi chồng đi, kiếm một người như Chu Khanh Hòa ấy.”
“Được được được, tôi không nói nữa, cô đừng tức giận.”
Phó Ấu Sanh không thích người khác nói xấu Ân Mặc, “Sau này đừng nói như vậy nữa.”
“Tôi không muốn nghe.”
Bay thẳng suốt một đêm cũng đến nước F.
*
Tiệc rượu là vào buổi tối.
Dưới sự giới thiệu của Chu Khanh Hòa, Phó Ấu Sanh và tổng phụ trách của TN gặp mặt vô cùng thuận lợi.
Phó Ấu Sanh vì muốn giành được đại ngôn, lần này cũng chuẩn bị vô cùng kỹ càng.
Từ trong bộ sưu tập sườn xám của mình, đến lựa chọn trang sức TN phù hợp nhất với bộ sườn xám hoa đào, màu nền là trắng ngà, mặt trên đó từng đóa hoa được thêu thủ công dương như có thể lấy giả đánh tráo hoa đào thật.
Làn váy dài đến mắt cá chân, khi cô đi lại, hoa đào như đang sống, từng bước đi mọc ra hoa, đều không phải là lời đồn đãi.
Lần này Phó Ấu Sanh không khiêm tốn, trên người đeo nguyên bộ trang sức trân châu mới của TN, đều không phải bản giới hạn, mà là kiểu dáng sắp được ra mắt.
Rõ ràng là kiểu dáng phổ biến, cố tình được cô đeo ra cảm giác sang trọng mà ngay cả những mẫu cao cấp cũng không thể nào có được.
Quả nhiên ——
Vừa thấy Phó Ấu Sanh đến, mắt người phụ trách của TN cũng sáng lên.
Bên cạnh anh ta là nhà thiết kế chính người nước ngoài của trang sức TN đã thốt lên: “OMG, mỹ nhân sườn xám phương Đông!”
“Tôi thiết kế trang sức, là để đeo trên người phụ nữ này.”
Mỗi cái đưa tay nhấc chân của Phó Ấu Sanh đều sinh ra sự ưu nhã thong dong đã có sẵn, đây là sinh ra từ trong xương cốt.
Mỗi một nụ cười là ưu nhã lại mê người.
“Cảm ơn.”
Thật ra cũng phải cảm ơn Chu Khanh Hòa, lúc đang họp video cùng tổng bộ, đã khen Phó Ấu Sanh khen không dứt miệng.
Nói cô thực sự thích hợp với triết lý thiết kế của trang sức TN.
Vì thế lần này Phó Ấu Sanh mới có cơ hội.
Bằng không tiệc rượu hằng năm của tổng bộ TN, không phải là ai cũng có thể được mời.
Khi tiệc rượu sắp kết thúc, trợ lý của người phụ trách TN lại muốn xin phương thức liên hệ của người đại diện Phó Ấu Sanh, nói tổng giám đốc bọn họ muốn nói chuyện một chút với cô về người phát ngôn toàn cầu.
Mãi cho đến khi trở lại khách sạn, Văn Đình cũng đang choáng váng.
Anh ta nuốt nuốt nước miếng: “Tới tay dễ dàng như thế?”
Cảm giác có hơi không chân thật.
Sau đó anh ta nhìn về phía Phó Ấu Sanh ở trong thang máy.
“Cô không thể có chút cảm giác hưng phấn giống người bình thường khi giành được phát ngôn toàn cầu của hãng trang sức cao cấp toàn cầu không?”
“Đây chính là người phát ngôn toàn cầu của TN đó!”
“Lần đầu tiên!”
“Nhẹ nhàng lấy được!”
Phó Ấu Sanh xem điện thoại đồng thời nâng hàng lông mi nồng đậm lên, quét mắt liếc anh ta một cái: “Nhẹ nhàng?”
Môi đỏ hơi hơi nhếch lên, “Anh biết tôi ở bên Chu Khanh Hòa và vợ anh ta đã hao tổn bao nhiêu tâm huyết không?”
“ Ngay cả sườn xám người nhà tôi tặng lễ trưởng thành mười tám tuổi cũng đưa ra ngoài.”
Trên thế giới này nào có chuyện vô duyên vô cớ nhẹ nhàng thu hoạch được.
Đều là yêu cầu trả giá rất cao.
Văn Đình trầm mặc trong chốc lát.
Cho đến khi ra khỏi thang máy, nghiêm túc nhìn cô: “Chờ cô thật sự nhìn thấu nửa bầu trời, một bộ sườn xám tính là gì, sau này sẽ có vô số bộ sườn xám.”
Phó Ấu Sanh chưa nói cái sườn xám này là thứ duy nhất cô mang theo từ nhà đi.
Mà cho dù có nói, Văn Đình cũng sẽ không hiểu, còn có thể sẽ cảm thấy may mắn rằng cô mang chiếc sườn xám này ra, cho cô có được một cơ hội.
*
Sau khi trở về phòng, Phó Ấu Sanh còn chưa kịp tắm rửa, điện thoại đã rung hai cái.
Cô ý thức được cái gì đó.
Mở điện thoại ra, một tin nhắn hiện lên trước mắt cô, ánh mắt ảm đạm lập tức sáng lên.
YM:【Phòng tổng thống 1901, em đến đây đi.】
Trong lòng Phó Ấu Sanh mong chờ, rồi lại không thể tin được:【Anh tới nước F rồi!】
YM:【Ừ, đến đây.】
Phó Ấu Sanh nhìn ba chữ đơn giản này, khóe môi bất giác cong lên.
Ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, son môi đã phai một ít, cô lại tìm thỏi son anh đào từ vali của mình, thoa lên môi.
Người phụ nữ trong gương cười nhẹ nhàng, đẹp đến rực rỡ lại chói mắt.
Tính bảo mật của khách sạn tư nhân rất tốt.
Dọc đường đi Phó Ấu Sanh cũng không gặp người nào, nhẹ nhàng bước vào tầng cao nhất.
Đứng trước cửa phòng tổng thống mới phát hiện, cửa chỉ khép hờ.
Đã lâu không gặp Ân Mặc, nỗi nhớ của Phó Ấu Sanh dương như muốn tràn ra ngoài, cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng ngập tràn ánh sáng.
Lọt vào tầm mắt là người đàn ông đang ngồi bên bàn trà dùng cơm.
Anh vẫn đang mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây như cũ, nút tay áo đang mở ra, gấp hờ lên hai vòng, lộ ra một phần cánh tay thon dài và mạnh mẽ.
Dưới ánh sáng dịu dàng, khuôn mặt xưa nay luôn lạnh lùng, lúc này lộ ra một chút cảm giác ấm áp.
Phó Ấu Sanh sửng sốt chớp mắt một cái.
Mới trở tay đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi về phía anh.
Thấy trước mặt anh đặt một bàn đồ ăn kiểu Pháp tinh xảo, dời tầm mắt, sau đó theo thói quen tự mình rúc vào người anh, đôi mắt đen nhánh, phản chiếu ánh đèn, còn có anh.
Hai người đều không nói chuyện.
Căn phòng yên tĩnh ngoài tiếng hít thở của họ, chỉ có tiếng dao nĩa Ân Mặc đang dùng vang lên.
Phó Ấu Sanh lẳng lặng nhìn anh ăn cái gì.
Ân Mặc thong thả ung dung cắt một miếng sò điệp áp chảo, tùy tiện ăn cơm, cũng bị anh làm ra cảm giác cực kỳ ưu nhã.
Thấy Phó Ấu Sanh vẫn luôn nhìn mình, Ân Mặc dừng một chút, đặt sò điệp xuống, lại cắt một miếng bò bít tết nhỏ đút cho cô: “Đói bụng sao?”
Động tác của Ân Mặc vô cùng tự nhiên, giống như đã làm vô số lần.
Đôi mắt đào hoa của Phó Ấu Sanh dường như có ẩn tình nhìn anh chăm chú, nghĩ đến anh trước kia cũng thích đút mình ăn, nhớ rõ ràng cô dị ứng sò điệp.
Thấy Phó Ấu Sanh tinh tế nhai đồ ăn trong miệng, không nói lời nào.
Ân Mặc cũng không thèm để ý, tiếp tục đút cô.
Ước chừng sau khi đem nửa miếng bò bít tết đút xong, bưng ly rượu vang đỏ bên cạnh lên, đưa tới bên môi cô.
Phó Ấu Sanh cúi đầu mới vừa nhấp một ngụm, còn không chưa kịp nuốt xuống.
Cằm nhỏ tinh xảo lại bị một bàn tay to cố định, khống chế cô ngẩng đầu, hôn thật sâu và nặng nề vào giữa môi răng cô.
Nửa ngày.
Đầu ngón tay Ân Mặc xoa xoa rượu đỏ chảy ra từ khóe miệng cô, lòng bàn tay trắng nõn trong nháy mắt bị màu sắc nhuộm lấy.
Phó Ấu Sanh ngồi trên sofa, nhìn anh nhẹ nhàng vân vê lòng bàn tay, vành tai đỏ lên.
Luôn cảm thấy hành động này của anh có chút dục vọng.
Ánh mắt lấp lánh bởi vì vừa rồi hôn môi, lúc này lộ ra lớp sương mù mỏng, ánh mắt mê ly.
Giây tiếp theo.
Lỗ tai trắng nõn của cô bị đôi môi môi mỏng của người đàn ông ma sát, giọng nói khàn khàn, còn hơi không kiềm chế được: “Giúp anh rửa tay.”
Phó Ấu Sanh rơi vào thâm tình của anh, ma xui quỷ khiến mà đem khăn ăn trắng tinh bên cạnh bàn đến, mí mắt mang theo sự run rẩy, không khỏi thất thần nhìn xương bàn tay rõ ràng của người đàn ông kia.
“Hửm?” Ân Mặc cúi xuống, hơi thở ấm áp phả vào sườn mặt cô.
Vốn là khuôn mặt nhỏ, xinh đẹp động lòng người, nháy mắt bị phủ lớp má hồng.
Lúc này Phó Ấu Sanh hơi nâng đôi mắt đào hoa kia lên, tức giận liếc mắt anh một cái.
Rơi vào trong mắt Ân Mặc càng như câu dẫn người.
Vào thời điểm Phó Ấu Sanh lau đôi bàn tay anh, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng run lên.
Không biết lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì.
Người đàn ông này có thói sạch sẽ, mỗi lần đều phải rửa sạch sẽ mới được.
Phó Ấu Sanh cố nén sự xấu hổ, một bên giúp anh lau ngón tay, một bên còn thỉnh thoảng để anh hôn một cái.
Cực kỳ trêu chọc người khác.
Cho đến, nụ hôn của Ân Mặc một lần nữa rơi vào bên vành tai cô, giọng nói khàn khàn mang theo chút kiềm chế: “Sạch chưa?”
Tay Phó Ấu Sanh run lên.
Khăn ăn rơi xuống đất theo đầu gối tuyết trắng của cô.
Không có phát ra một tiếng động nào.
Ân Mặc dùng ngón tay thon dài chậm rãi mở từng nút sườn xám của cô.
Nếu là người không quen thuộc sườn xám, mở nút áo đều phải tốn chút thời gian, nhưng Ân Mặc không biết đã luyện tập ở trên người Phó Ấu Sanh bao nhiêu lần.
Đầu ngón tay linh hoạt đem mấy cái nút cởi bỏ, nhìn chiếc cổ thiên nga tuyết trắng bắt đầu ửng đỏ giống như hoa đào, nhất thời cúi đầu cười ra tiếng.
Phó Ấu Sanh ngã vào sofa bọc da, da thật thấm vào làn da lạnh lẽo, cô nhẹ nhàng kêu một tiếng, yếu ớt ôm cổ Ân Mặc: “Em lạnh.”
Một câu này, giống như một công tắc bật gì đó.
Nhiệt độ trong phòng tổng thống vốn dĩ ổn định, dần dần tăng lên.
Cửa sổ của sân thượng mở một khe hở nhỏ, đêm khuya gió thổi to như vậy, thổi tung tấm rèm cửa to lớn, gió lạnh thoáng mát cũng không áp chế được nhiệt độ tăng lên trong phòng.
Chắc là vắng vẻ hơn một tháng, lần này Ân Mặc muốn rất quyết liệt.
Cảm giác dữ dội làm Phó Ấu Sanh vừa mới bắt đầu đã muốn khóc.
Ánh mắt Ân Mặc thâm thúy, khẽ thở dài bên tai cô: “Ân phu nhân, tiềm năng khai phá thân thể nữ tính này thật khiến cho người ta kinh ngạc.”
Phó Ấu Sanh không nhịn xuống được, buông môi kiều diễm ướt át ra, hung hăng cắn vào cổ anh một cái, mới hỏi: “Anh có nhớ em không?”
Ân Mặc mặc cho cô cắn, hỏi lại: “Em muốn nói không nhớ sao?”
“Anh nhớ em thế mà không đi thăm ban.” Phó Ấu Sanh nâng thân thể mềm mại như không xương lên, ôm lấy cổ anh, đôi môi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, chủ động thân mật với anh, “Lúc nào em cũng nhớ anh.”
Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, dọc theo sống lưng mảnh khảnh đi xuống, dừng ở phía sau lưng, cực kỳ giống động tác dỗ dành sủng vật nhỏ, cười nhẹ hai tiếng: “Yên tâm, đêm nay anh là của em.”
Đêm nay, anh là của cô.
Tim Phó Ấu Sanh đập nhanh hơn, trái tim của một kẻ hèn bị mấy chữ quấy nhiễu đến long trời lở đất..