Nhìn Trúng Em! Nhị Thiếu Gia Nhà Người Ta!

Chương 22


Bạn đang đọc Nhìn Trúng Em! Nhị Thiếu Gia Nhà Người Ta! FULL – Chương 22


“Sao giờ mới về?” Lần trước có nghe nói cô đang du học ở nước ngoài.
“Tại phải điều động lực lượng kiếm cậu nên mới ở đó một thời gian.

Có tin cậu tôi liền về, thấy tôi thương cậu ghê chưa”.
“Phải không?” Cậu kẹp cổ cô ghì xuống đùa giỡn, cả hai chơi đùa dưới biển với nhau rất vui vẻ khiến người khác nhìn đầy vẻ ngưỡng mộ.

Thầm nghĩ là cặp tình nhân này thật đúng là đẹp đôi.
Chơi được một lúc, hai người vào ghế ngồi với đám bạn cũ.

Trong đó chỉ còn đúng một cái ghế, vì thế nên khi cậu vừa ngồi xuống thì cô ngồi ngang luôn trên đùi cậu.

Cả đám bạn trợn trắng mắt nhìn cảnh trước mắt.
“Bạn thân thôi mà, có cần phải vậy không?”
Cô nói: “Hết ghế”.
“Qua chỗ này nè ngồi, đùi Minh để tôi”.
“Mơ đi.

Bộ tưởng ai cũng được hả? Minh há?”
Cậu im lặng không nói, đối với cậu như vậy cũng không có gì quá quan trọng.
“Nghe nói cậu điều hành YS.

Hôm nay chẳng phải là ngày kỉ niệm ngày thành lập sao? Cậu không đi chơi với họ hả?”
“Thật ra địa điểm năm nay là ở đây, họ đang chơi ở đằng kia”.
Nói chuyện một lúc thì cô thấy bạn mình nên đã đến đó.

Một lúc sau thì thấy cô đứng cãi nhau với một người đàn ông trung niên.

Cậu và đám bạn mình liền chạy tới.
Cậu nói: “Sao vậy?”
“Minh.

Tên này sàm sỡ tôi.

Cố ý làm rơi đồ ăn lên áo mượn cớ đụng chạm”.
Không cần nói nhiều, cậu tung một phát như vỡ mồm vào mặt ông ta.

Ông ta nổi giận đứng dậy quát: “Mày là thằng nào? Chuyện của tao liên quan gì đến mày? Là cô ta cố ý lượn lờ trước mặt tao thì có”.
Cậu vẫn hành động tiếp tục, lần này có một đám nhân viên của cậu chạy đến đỡ ông ta đứng dậy.
“Giám đốc có sao không?”
giám đốc sao? có kịch hay thật rồi.

Lần này hẳn là sẽ biết nguyên nhân náo loạn thời gian qua.
“Cậu điên hả? Cả giám đốc cũng đánh, muốn bị đuổi việc sao?”
Kể cả những cô gái từng bênh cậu cũng ra sức mắng, lấy lòng ông ta.

Chắc là vì tình hình này có vẻ tệ nên không ai tự chuốc lấy phiền phức cho mình.

Vì tên này là giám đốc nhân sự, một khi đã muốn đuổi ai thì chỉ cần mượn lý do là hoàn toàn có thể.

Tuy phải được sự đồng ý của người điều hành cao nhất nhưng hầu như trước đây những người có tên trong danh sách đều có lý do chính đáng mà chưa một lần chứng thực.


Tính ra thì phải chăng đã có trường hợp sa thải lầm người.
“Còn cô, cô nghĩ mình là ai mà dám vu khống giám đốc chúng tôi”.
“Rõ ràng tôi thấy giám đốc sàm sỡ người ta”.
“Cô có phải người trong tập đoàn không hả? Tại sao lại đứng về phía cô ta?”
“Tôi chỉ đứng theo lẽ phải.

Thấy sao nói vậy”.
“Vậy thì sau hôm nay cô chắc chắn bị đuổi”.
“Đuổi thì đuổi.

Cho dù có phải làm những công việc nặng nhọc gấp trăm ngàn lần cũng được.

Chỉ cần tránh xa chỗ này, toàn một lũ nịnh bợ.

Thấy ông ta là giám đốc bản tính háo sắc nên các người bám theo đòi hưởng lợi chứ gì.

Tôi đây vô cùng chán ghét cái không khí ngột ngạt này lắm rồi”.
“Tụi này cũng đi.

Không thể nào mà tiếp tục làm việc mà người thì ngồi không, người thì làm việc sấp mặt như vậy được”.
Cậu đứng im quan sát hai nhóm đấu nhau, dần cũng hiểu được nguyên do.

Trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, xem như nhiệm vụ hoàn thành.

Không ngờ sức mạnh danh vọng phù phiếm lại mạnh mẽ như vậy.
Ông ta bây giờ mới bình tĩnh lại sau hai quả đấm của cậu, một thân tiến tới đầy vẻ mặt đắc ý.
“Cậu cũng là nhân viên YS sao? Chắc cậu cũng biết luật nhỉ? Một khi bị tôi sa thải, cậu sẽ chẳng còn cơ hội xin việc bất cứ đâu”.
“Haha haha….” Bạn cậu nhìn nhau rồi nhìn sang ông ta mà cười mỉa.
“……”
“Tôi nghĩ người nên nghe câu đó là ông”.

Linh Đan nói.
“Có ý gì?”
“Nghĩa là ông chính thức bị sa thải”.

Cuối cùng cậu cũng lên tiếng.
“Cậu nghĩ mình là ai?”
“Triệu Gia Minh.

Tên tôi cấp bậc quản lý như ông chắc phải biết”.
“…”
“Cậu là…Chủ…chủ tịch?”
Bạn cậu: “Yes.

Mấy người đúng là có mắt không nhìn thấy núi thái sơn mà.

Cả ông chủ mình tên họ là gì cũng không biết”.

Vấn đề chính là không phải họ không biết mà là không ai quan tâm họ của cậu hay nói chính xác hơn là cậu khai họ giả trong hồ sơ, cho nên ngay cả người trực tiếp phỏng vấn cũng không biết.

“Chắc ông cũng biết luật nhỉ? Một khi đã bị cậu ấy sa thải thì ông chẳng còn cơ hội xin việc ở bất cứ đâu”.

Linh Đan một lần nữa nói lại giọng điệu lúc nảy của ông ta làm ông ta mồ hôi rơi ròng ròng.
“Xin lỗi chủ tịch là tôi sai, xin đừng sa thải tôi.

Tôi hứa sau này, à không ngay từ bây giờ tôi sẽ sửa đổi, tôi nếu không có công việc ở đây về sau tôi biết sống làm sao? Xin cậu, chủ tịch”.
“Có thể tiếp tục làm.

Nhưng chức vụ hiện tại chắc chắn không còn.

Nếu ông muốn tiếp tục thì có phải bất cứ việc gì cũng làm?”
“Đúng”.
“Bảo vệ”.
“???”
“Thái độ của ông có vẻ không hài lòng?”
“Không không.

Cảm ơn chủ tịch”.
“Còn các người?” Cậu hướng sang đám người đang ngẩn ra có vẻ như vẫn chưa thích ứng được chuyện gì đang xảy ra vì sự việc đến quá nhanh nhưng cũng quá là nguy hiểm.
“……”
“Tôi không muốn chuyện này lặp lại một lần nữa.

Những ngày vừa qua tôi xem như chưa xảy ra chuyện gì”.

Cậu hướng sang đám nữ lẫn đám nam từng sai khiến mình như con rối với một lời cảnh cáo đầy quyền lực.
“Cô.

Có bằng cấp gì không?” Ý hỏi cô gái đã nói sự thật, thẳng thắn lúc nãy.
Cô gái ấy còn đang suy nghĩ nói thế nào thì một người khác nhanh miệng chen vào.
“Dạ chủ tịch, chị ấy tốt nghiệp đại học chuyên ngành quản lý.Lúc trước từng nộp hồ sơ ứng cử nhưng bị ông ta giở trò cướp mất cơ hội của chị ấy nên mới khiến chị chỉ làm nhân viên bình thường”.
Cậu gật gật xem như đã biết: “Nếu muốn có thể thử lần nữa”.
Cơ hội lại một lần nữa đến với cô, cô rất vui mừng khi nghe cậu nói.

Cứ tưởng suốt đời cũng không tìm được công việc đúng chuyên môn đã được học, thật không ngờ trong lúc đang đứng trước vực thẳm khi sắp bị sa thải lại có một phép màu vực dậy.
“Cảm ơn chủ tịch.

Cảm ơn chủ tịch”.

Cô cúi đầu nói vô vàn lời cảm ơn với cậu, cậu bây giờ lại cảm thấy làm sếp đúng là tốt thật.

Muốn xử sao cũng được.
*****
Tập đoàn MK..
Phòng làm việc của hắn nằm ở tầng 20, cũng là tầng cao nhất tập đoàn.

Nhân viên làm việc ở đây đều là những người có năng lực và được hắn tín nhiệm, hầu như là chưa từng phạm phải dù chỉ một lỗi nhỏ.
“Đại ca, em…”
Tần Nguyên từ ngoài hấp tấp chạy vào báo tin mà quên cả gõ cửa, trực tiếp xông thẳng vào phòng làm việc của hắn.


Khi cánh cửa vừa mở cũng là lúc một con dao găm vừa lướt ngang qua.

Rất may chỉ làm rơi vài cọng tóc.
Hắn chau mày nhìn y, sau khi y bình tĩnh lại hướng hắn nói: “Đại ca, em vừa mới…..”
Y chưa nói xong đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang, một cô gái xinh đẹp bước vào.

Ấy là thư ký của hắn:
“Chủ tịch, Dương tổng đã tới”.
Hôm nay tập đoàn hắn sẽ hợp tác với một tập đoàn có thương hiệu thời trang nổi tiếng trên thị trường.

Và mục đích chính vụ hợp tác lần này chính là sự kết hợp giữa trang sức đá quý cùng với trang phục sang trọng.

Nó giúp tôn lên vẻ đẹp của người sở hữu cũng như khẳng định thân phận cao quý của mỗi người.
Hắn gật đầu, đối y nói: “Có gì lát nói” rồi bỏ đi cùng cô thư ký.
Y nhìn hắn đi mà trong lòng lại dâng lên thắc mắc: Nếu đại ca biết chuyện này có liên quan tới Triệu Gia Minh thì có như vậy mà đi không?
Sau khi mọi chuyện bàn bạc xong, hai bên đại diện liền thuận lợi ký hợp đồng.

Lúc người kia ký tên hắn thấy cái tên Dương Nhất Lâm quen quen, hình như nghe ở đâu rồi thì phải.

Nghĩ mãi vẫn không nhớ ra người này là ai nên thôi.
“Hùng tổng, hợp tác vui vẻ”.
“Dương tổng, hợp tác vui vẻ”.
Hai bên bắt tay giao hữu rồi rời khỏi đó.

Hắn trở lại phòng mình, Tần Nguyên vẫn ngồi đó đợi hắn trở về.
Hắn ngồi vào ghế đối diện với y, sắc mặt không cảm xúc: “Nói”.
“Đại ca, như lời căn dặn trước đó, em đã theo dõi cậu Minh suốt thời gian qua.

Cũng không có gì quan trọng, chỉ là cậu ấy giả làm nhân viên vào đó điều tra một số chuyện.

Nhưng hôm nay em bắt gặp cậu Minh có hành động thân mật với một cô gái, mọi người còn tán dương hai người nhìn vô cùng đẹp đôi, rất có thể cô gái kia là bạn gái của cậu ấy.

Còn đây là hình em chụp được”.
Y đưa một sấp hình trong tay cho hắn, như dự đoán trước đó mặt hắn đã biến sắc.

Khó coi đến mức khiến người đối diện run sợ, hắn nhàu nát những tấm hình trên tay rồi lớn tiếng mắng.
“Sao tới giờ cậu mới nói?”
“Đại ca, tại anh……..”
“Mang cậu ấy trở về ngay cho tôi”.
“Đã biết”.
Y không dám chậm trễ nên đã nhanh chóng triệu tập anh em đến đưa cậu về.

Sau bao nhiêu chuyện, hắn chưa bao giờ yên tâm khi cậu không ở bên cạnh.

Lúc nào cũng có nỗi bất an lấn ác, nó cũng chính là nguyên nhân làm hắn liên tục mất kiểm soát.

Liên tục không gái thì trai quấn lấy, hắn chỉ muốn giam cậu lại muốn cậu vĩnh viễn chỉ ở bên hắn.
Vừa rồi nhìn thấy bức ảnh một cô gái ngồi lên đùi cậu, vì không nhìn thấy khuôn mặt cô gái kia nếu không hắn nhất định không để cô gái ấy sống thêm một ngày.

Nhưng đối với hắn việc này không quan trọng, quan trọng nhất là tại sao cậu lại để cô ấy muốn làm gì thì làm.

Cậu yêu cô ấy lắm sao?
Những suy nghĩ tiêu cực liên tục quanh quẩn trong tâm trí hắn.

Rồi hắn lái xe đến địa bàn của mình, ngồi uống hết chai này đến chai kia.

Vì hắn là đại ca nên chuyện của hắn không ai dám quản.


Đây cũng là lần đầu mọi người thấy hắn như vậy.

Trước giờ chỉ khi nào có sự kiện gì vui hắn mới uống với anh em, hiếm khi thấy hắn một mình bất cần như vậy.
Một lúc sau, có người không biết sống chết chạy tới giật lấy chai rượu trong tay hắn.

Cậu ta là Khải Hiên cũng là người thầm thương đại ca mình từ rất lâu.
“Cậu làm cái khỉ gì thế? Có phải chê mình sống đủ lâu rồi không? CÚT!”
“Đại ca, anh uống vậy đủ rồi.

Bộ dạng này của anh mà để người khác thấy chỉ làm người ta khinh thường thôi”.
Một người khác xen vào: “Im đi.

Đừng nói nữa”.
“Tôi vẫn cứ nói thì làm sao? Có phải vì cái tên họ Triệu kia không?”
“Anh chẳng phải có rất nhiều nhân tình sao? Vì một người không ra gì mà hại bản thân mình thành như vậy.

Rốt cuộc anh ta có gì tốt? Có phải anh ta bỏ bùa anh rồi không, nếu không tại sao có biết bao người yêu anh như vậy anh không màng, vậy mà đối với anh ta anh lại yêu đến thế.

Em nghĩ anh ta không đáng sống trên đời này”.
Hắn vung tay đấm thẳng vào gương mặt thanh tú trước mặt: “Ai cho cậu dám nói em ấy như vậy.

HẢ? Tôi nói cho cậu biết, người không đáng sống nhất chính là cậu”.
“Đại ca, Khải Hiên chỉ là muốn tốt cho anh nên mới nói như vậy.

Anh đừng tức giận, tha cho cậu ấy đi”.

Mọi người vào can ngăn hắn, mong hắn không vì nóng giận mà thật sự gϊếŧ chết cậu ta.

Một phần cũng vì ở đây ai cũng biết tình cảm của cậu ta đối với hắn.
Từ lúc cậu ta gia nhập vào là khoảng mấy năm trước.

Người đưa cậu ta về là hắn, người trực tiếp huấn luyện cậu ta cũng là hắn, người đứng ra bảo vệ cậu ta không bị người khác trong băng khi dễ cũng là hắn.

Có thể nói nếu đụng tới cậu ta chính là đối nghịch với hắn.

Mọi sự chở che của hắn luôn được cậu ta khắc sâu trong đầu, chỉ là hắn không quá quan tâm.

Hắn chỉ không muốn nháo loạn đội hình gây ra quá nhiều phiền, hoặc là vì hắn xem cậu là em trai, vả lại cậu lại rất nghe lời.
“Hừ…haha…..Anh vì anh ta mà đánh em.

Em nói sai chỗ nào?”
“Thôi đi.

Khải Hiên đừng nói nữa”.
“Chuyện gì vừa xảy ra?” Vì lúc nảy quá loạn nên một trong số những tên có mặt ở đó gọi cho Tần Nguyên, vì biết y nhất định biết đại ca đang cần gì.

Và đúng vậy, lúc y biết tin cũng là lúc y đang trên đường đưa cậu về.

Nghe tin y tức tốc chạy ngay tới đó, tất nhiên lúc này đây cậu cũng có mặt.
Thấy sự xuất hiện của cậu, mọi người đều chuyển ánh nhìn dán hết lên cậu.

Nghe tên đã lâu và đây là lần đầu họ gặp trực tiếp cậu.

Trang phục sơ mi trắng, quần tây đen, giày thể thao tuy đơn giản nhưng lên người cậu lại rất nổi bật, ngũ quan hoàn hảo.

Nhìn cậu trông thư sinh thế nhưng lại không có gì là yếu đuối, ngược lại toát lên vẻ mạnh mẽ không dễ dàng khuất phục hay gọi tắt là bản lĩnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.