Bạn đang đọc Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Chương 37: Hôm Nay Là Valentine
Êm tai của thầy Lục chỉ đến mức này, Chương Cư Bạch vô cùng bất đắc dĩ, nhưng đối với Lục Thâm da mặt mỏng mà nói thì đã xem như tiến bộ rất lớn rồi.
“Được rồi, tạm thời bỏ qua cho anh, lần sau không có dễ dàng như vậy đâu.”
Mặt Lục Thâm lúc này đã đỏ bừng, Chương Cư Bạch ngược lại còn nói lời giễu cợt như vậy, y tức giận la lên với Chương Cư Bạch một tiếng: “Sẽ không có lần sau!”
Sau đó thẹn quá hóa giận cúp máy, Chương Cư Bạch nghe điện thoại truyền đến âm báo bận, không để bụng cười cười, có lần sau hay không cũng không do Lục Thâm quyết.
Hạ Kiến Vi tống Lư Ngư cùng với cả đám người kia của gã vào nhà lao, lúc Lưu Trạch Dương đi ra ngoài tiễn Hạ Kiến Vi thì hỏi anh một câu: “Cậu đã làm gì hắn vậy? Sợ thành ra như thế.”
Hạ Kiến Vi cười nói: “Anh Lưu, tôi là thanh niên tốt biết luật hiểu luật, có thể làm gì với hắn chứ.”
Hiển nhiên Lưu Trạch Dương không tin lý do thoái thác này của Hạ Kiến Vi.
Trên người Lư Ngư có một vài vết thương rất nhỏ, không nghiêm trọng lắm, cũng không có thiếu tay gãy chân gì, nhưng trạng thái tinh thần của gã lại rất kém, đặc biệt là khi thấy Hạ Kiến Vi, toàn thân gã sẽ bắt đầu run rẩy.
Lưu Trạch Dương thật sự tưởng tượng không ra Hạ Kiến Vi không làm gì Lư Ngư.
“Anh Lưu, người giao cho anh đấy, tôi đi trước, hôm nào mời anh ăn cơm.”
Hạ Kiến Vi khép cổ áo lại, đút tay vào trong túi, chào tạm biệt Lưu Trạch Dương.
Hạ Kiến Vi luôn nói mời anh ăn cơm, nhưng thực tế hai người bọn họ cũng không đi ăn cùng nhau mấy lần, Lưu Trạch Dương lắc đầu, cũng may Hạ Kiến Vi hiện tại đã có chừng mực, sẽ không làm người ta quá khó coi, bọn họ bên này cũng không dễ ăn nói.
Hạ Kiến Vi mới vừa về đến nhà đã nhận được lời thăm hỏi thân thiết của Diêm Hồng Phi, còn nói muốn chỉnh đốn thằng nhãi Lư Ngư kia một trận, Hạ Kiến Vi cởi áo khoác ra, nói anh ta một câu mã hậu pháo*.
(thuật ngữ cờ tướng, ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)
“Người ta đã bị đưa vào cục cảnh sát rồi, không cần mày phải bận tâm.”
“Sao mày không gọi cho tao! Tao nhất định sẽ đánh thằng nhãi đó đến má cũng nhìn không ra.” Hồi còn đi học Diêm Hồng Phi đã thích đi lêu lổng theo Hạ Kiến Vi, xem nhiều phim truyền hình còn muốn cùng Hạ Kiến Vi uống rượu máu, kết nghĩa anh em.
Nhưng vừa mới cầm dao rạch một vết nhỏ đã đau đến cả mặt nhăn nhúm lại, cuối cùng là lấy nước cà chua thay cho rượu máu, lấy nhánh cây làm ba nén hương.
Về sau Hạ Kiến Vi nhớ tới chuyện này cũng cảm thấy đầu óc mình lúc đó có vấn đề mới làm cái chuyện thiểu năng như vậy với Diêm Hồng Phi.
“Được rồi, biết mày có lòng là được.” Hiện tại Hạ Kiến Vi không muốn để Diêm Hồng Phi liên lụy đến những chuyện này, dù sao thì Diêm Hồng Phi cũng là người đã có gia đình.
“Thằng nhãi Lư Ngư kia cũng quá nhỏ nhen, trên đường đua vốn là thắng thua bất định, tự hắn tìm đường chết biến mình thành như vậy, lại còn đổ lỗi lên đầu mày.”
Thật ra Lư Ngư cũng không phải chỉ vì chuyện lần này, Hạ Kiến Vi biết gã còn ghi hận cả chuyện trước kia nữa.
Nhưng mà cũng thật buồn cười, chuyện trước kia Hạ Kiến Vi còn không truy cứu vậy mà gã còn trả đũa.
“Nếu hắn không nhỏ nhen như vậy thì cũng không đến mức lăn lộn thành như bây giờ.” Lời Hạ Kiến Vi nói là thật, kỹ thuật lái xe của Lư Ngư cũng không tệ lắm, nhưng tính tình bụng dạ hẹp hòi, hay ngờ vực, nên không có mấy người muốn làm bạn với gã.
Valentine đến sớm hơn Tết Âm Lịch, trong quán của Hạ Kiến Vi cũng được trang trí theo xu hướng chung, còn làm một món ăn tình nhân, chụp ảnh lưu niệm thân mật có thể nhận được một ly đồ uống miễn phí, không phân biệt giới tính.
Mấy chữ không phân biệt giới tính lập tức làm không ít người sôi nổi, hiện trường ngày hôm đó vô cùng náo nhiệt, quán cà phê sách hoàn toàn trở thành quán đồ uống, trong quán rất bận rộn, đặc biệt là anh chàng nhân viên thu ngân – bạn học Lục Tri đây, không bao lâu đã có người hỏi Lục Tri có bạn gái chưa, Lục Tri nói không có thì sẽ có người thuận nước đẩy thuyền hỏi cậu, cậu thấy tôi thế nào.
Sau đó Lục Tri bất đắc dĩ nói với quản lý cho cậu ra phía sau hỗ trợ, đổi người khác ra làm thu ngân đi.
Sao quản lý có thể buông tha cho Lục Tri được, nhưng thay vì để cậu tiếp tục làm thu ngân thì để cậu hỗ trợ điều chế đồ uống, mặc dù không nói chuyện với cậu được, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nhìn thấy.
“Quản lý, anh trai nhân viên quán anh còn thiếu bạn gái không?”
Quản lý cười đến nếp nhăn đầy mặt, “Cậu ấy không thiếu, nhưng tôi thiếu.”
“Hahaha, quản lý anh thật biết nói đùa.”
Các cô gái hoàn toàn không nghĩ quản lý quán đang nói thật, quản lý thương tâm hỏi đồng nghiệp bên cạnh mình, “Tiểu Tuệ này, cô thấy tôi thật sự rất xấu sao? Sao các cô ấy đều cảm thấy tôi đang nói đùa vậy?”
Đồng nghiệp ngượng ngùng bày tỏ, “Không phải, quản lý không xấu, chỉ là trông hơi sốt ruột thôi.”
Có thể không nóng lòng sao, rõ ràng là bằng tuổi với ông chủ, nhưng lại trông giống như anh trai cả của ông chủ vậy.
Khi việc buôn bán trong quán đang tốt đẹp thì bỗng nhiên một chiếc Ferrari phong cách dừng trước cửa quán, khiến người đi đường nhao nhao ngoái nhìn.
Chỉ thấy một anh đẹp trai với đôi chân dài mặc áo bành tô màu đen bước xuống từ chiếc Ferrari, anh đẹp trai đi tới trước cốp xe, mở cốp xe ra, hóa ra đầy xe lại là hoa hồng đỏ.
Người qua đường hít một hơi khí lạnh, rốt cuộc là cô gái nhà ai lại may mắn có thể được người đàn ông điển trai như vậy tặng một xe hoa.
Hạ Kiến Vi đẩy cửa quán ra, nói với mọi người ở đây: “Cảm ơn mọi người đã ghé đến*, tôi có chuẩn bị một món quà nhỏ, hễ khách hàng nào đã tiêu tiền ở quán chúng tôi thì đều có thể đến trước xe tôi nhận một đóa hoa hồng, quà tặng không nhiều lắm, tặng hết mới thôi.”
(raw: quang lâm, là tiếng tôn xưng người trên tới thăm mình)
Lời anh vừa dứt, các cô gái tại hiện trường gần như phát điên, ngay cả những nhân viên quán cũng run giọng nói: “Ông chủ thật sự quá đẹp trai! Muốn gả!”
Lục Tri liếc nhìn các cô gái vây quanh Hạ Kiến Vi, các cô nói không sai, Hạ Kiến Vi rất đẹp trai, có một cô gái bởi vì chen chúc mà thiếu chút nữa té ngã, Hạ Kiến Vi vươn tay đỡ cô một cái rồi đặt một đóa hoa hồng vào tay cô, thành công bắt được trái tim đối phương.
Hạ Kiến Vi rất tuấn tú cũng rất có sức hấp dẫn, được người ta theo đuổi, được người ta thích là chuyện đương nhiên, thế nên Lục Tri rất khó hiểu sao một người như vậy lại cảm thấy hứng thú với một thằng nhóc như cậu.
Đám đông dần dần tản đi, một xe hoa hồng của Hạ Kiến Vi cũng bị càn quét không còn gì, mà điều anh không biết chính là, hành động này của anh thành công đưa anh và quán mình lên hot search Weibo.
#ông chủ quán cà phê sách đẹp trai tặng hoa ngày Valentine#
“Chàng trai này, cậu còn hoa không?”
Một ông lão lưng gù đi đến trước mặt Hạ Kiến Vi hỏi.
“Xin lỗi, đã tặng cho khách hết rồi ạ.”
Ông lão thở dài một hơi, nói: “Cảm ơn chàng trai.”
Ông loạng choạng chống gậy đi đến trước mặt một bà lão buộc tóc hai chùm, kẹp một cái kẹp tóc màu hồng phấn, trong tay cầm một ly trà bưởi cách đó không xa, nói với bà câu gì đó, bà lão nghe thế thì chu môi lên, lập tức mất hứng.
“Không chịu không chịu, người ta muốn hoa.”
“Hoa đã hết rồi, tôi cho bà kẹo được không?” Ông lão lấy một viên kẹo trái cây từ trong túi ra, đặt vào tay bà.
“Chờ mùa xuân đến, tôi sẽ dẫn bà đi xem hoa, hoa gì cũng có, rất xinh đẹp.” Ông lão không ngại phiền dỗ bà lão.
“Thật sao?” Bà lão nở một nụ cười, lúc này mới hài lòng nắm tay ông lão rời đi.
Hạ Kiến Vi đứng đó, bỗng nhiên lấy một bó hoa hồng đóng gói tinh xảo từ trong xe ra, chạy đến trước mặt cặp vợ chồng già.
“Hoa tặng khách đã hết, nhưng tặng cho tình yêu thì còn.”
Ông lão sững sờ vội vàng xua tay từ chối, vừa nhìn đóng gói của bó hoa này là biết hơn phân nửa là chàng trai này dùng để tặng cho bạn gái.
“Cảm ơn cậu, đây là cậu mua tặng bạn gái phải không, chúng ta không thể nhận được.”
Hạ Kiến Vi mỉm cười nói: “Không phải, ông lo lắng nhiều rồi.”
Không phải tặng bạn gái, mà là tặng cho bạn trai nhỏ tương lai.
“Hai vị có thể để lại một bức ảnh chụp chung không? Đây là món quà đặc biệt của quán chúng tôi.” Lời của Hạ Kiến Vi chân thành tha thiết, lại làm ông lão tin lý do này của anh.
Hạ Kiến Vi dùng máy ảnh trong quán chụp mấy tấm, bà lão nghe nói chụp ảnh thì cực kỳ vui vẻ, vô cùng phối hợp, còn hôn ông lão một cái, ông lão vừa thẹn vừa vui vẻ cười ngây ngô nhìn bà.
Hạ Kiến Vi nhân cơ hội chụp ảnh, tặng cho hai vợ chồng già một tấm, còn một tấm thì giữ lại trong tiệm để dán lên bức tường ảnh, người đến người đi đều có thể thông qua bức ảnh này cảm nhận được tình yêu lâu dài.
“Chụp ảnh, chụp ảnh.” Bà lão cầm hoa vui vẻ như một cô bé mười mấy tuổi.
“Chàng trai, cảm ơn cậu nhé.” Trong mắt ông lão lấp lánh ánh nước, trịnh trọng nói lời cảm ơn với Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi cười vẫy tay, sau khi tiễn họ đi, mấy cô gái trong quán thậm chí còn lau nước mắt.
“Thật tốt quá, nếu khi về già chồng tôi có thể đối xử với tôi như vậy, tôi cũng nhắm mắt được rồi.”
“Chắc là bà lão đó bị bệnh, trông giống một bé gái ấy, thật đáng yêu.”
Hạ Kiến Vi xua mọi người đi, mỗi người trước khi tan tầm còn nhận được một đóa hoa hồng, chỉ có một mình Lục Tri không nhận được gì cả.
“Có thể vinh dự được dùng bữa tối cùng em không?” Hạ Kiến Vi đi đến trước mặt Lục Tri hỏi.
“Tôi có thể chọn từ chối không?”
Hạ Kiến Vi uất ức nhìn cậu, nói: “Lạnh lùng như vậy sao?”
“Hôm nay là Valentine.” Lục Tri nhắc nhở nói.
“Đúng vậy, hôm nay là Valentine, vậy nên em nhẫn tâm để tôi về nhà ăn cơm một mình sao?”
Lục Tri không cảm thấy chuyện này có gì không đành lòng, nhưng nhìn vẻ mặt chờ mong của Hạ Kiến Vi, cậu lại hơi khó từ chối.
“Đi ăn cũng được, nhưng chú đừng có nghĩ nhiều*.”
(raw: divergent thinking hay còn gọi là tư duy phân nhánh.
Tư duy phân kì là khả năng suy nghĩ, tiếp cận theo những cách khác nhau, nhằm mục đích tìm ra nhiều ý tưởng, giải pháp tiềm năng khác nhau cho một vấn đề)
Hạ Kiến Vi nhếch khóe môi “Do em quyết định.”
Lục Tri thay quần áo của mình, ngồi trên xe Hạ Kiến Vi, trong xe mở điều hòa vô cùng ấm áp.
Lục Tri thắt xong dây an toàn nhưng Hạ Kiến Vi lại không có ý định lái xe.
Cậu nghi hoặc quay đầu nhìn qua Hạ Kiến Vi, đang muốn hỏi anh có chuyện gì thì Hạ Kiến Vi lại đột nhiên đưa một bông hồng gấp bằng giấy đến trước mặt Lục Tri, nếu không phải khoảng cách quá gần thì Lục Tri căn bản nhìn không ra bông hồng giống y như thật này lại là dùng giấy gấp.
“Valentine vui vẻ, xin lỗi, hôm nay tự ý đưa hoa tặng em cho người khác, thời gian có hạn nên chỉ có thể tặng em một đóa hoa giấy, mong em thứ lỗi.”
Lời nói Hạ Kiến Vi thành khẩn, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn chăm chú vào Lục Tri.
Lục Tri cũng không có hứng thú gì với hoa, mặc dù cậu đoán được bó hoa kia là Hạ Kiến Vi chuẩn bị để tặng cho cậu, nhưng trong lòng cậu cũng không hề xúc động.
Ngược lại khi Hạ Kiến Vi thật cẩn thận đưa bông hồng gấp bằng giấy này đến trước mặt cậu, trái tim cậu lại lỡ một nhịp.
Lục Tri nhận lấy đóa hoa, có hơi vụng về nói: “Cảm ơn ạ.”
Hạ Kiến Vi để ý thấy dọc đường Lục Tri luôn dùng ngón tay gảy bông hồng giấy kia, hình như trông cậu rất thích.
“Chú gấp sao?”
Hạ Kiến Vi gật đầu, “Ừ, gấp cũng không xấu lắm nhỉ?”
“Vâng, gấp rất đẹp.”
Cậu khen thẳng thắn như thế lại làm Hạ Kiến Vi có hơi ngượng ngùng.
Hạ Kiến Vi giả vờ ho khan một tiếng, nói: “Này có là gì, tôi còn biết khắc con dấu nữa, hôm nào khắc cho em một cái.”
“Em thích kiểu chữ nào?”
Lục Tri nghe Hạ Kiến Vi hỏi cậu kiểu chữ, trông không giống như đang khoác lác, “Không có nghiên cứu, kiểu gì cũng được.”
Hạ Kiến Vi suy tư một chút, cười nói: “Khắc kiểu vàng mảnh* đi, gầy thẳng cao ngất, giống em vậy.”.