Bạn đang đọc Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây – Chương 20: Chỉ Hy Vọng Con Bình An Hạnh Phúc
Edit: Rea
—————
Qua hai tháng nữa sẽ đến Tết Âm Lịch, trong lòng Hạ Kiến Vi có chút khẩn trương, người già rất khó chịu đựng qua mùa đông, người qua đời vào dịp tết cũng không ít.
Anh nhớ ông cụ Lý ở gần đây đã qua đời vào ngày ba mươi tết, khi còn nhỏ Hạ Kiến Vi còn được ông ấy cho kẹo.
Giấc ngủ của Hạ Dĩ Lương vừa nông lại ngắn nên không ngủ được bao lâu đã tỉnh, “Sao con lại tới đây?”
Hạ Kiến Vi kéo tay ông, tủi thân nói: “Ông nội, ngày mai là sinh nhật của con, người sẽ không quên đó chứ?”
Hạ Dĩ Lương sửng sốt một chút, “Già rồi, không ghi lại.
Kiến Vi của chúng ta lại lớn thêm một tuổi.”
“Vậy cũng mới vừa tròn hai mươi tám mà.”
“Đi, ông nội vẽ cho con một bức tranh mừng sinh nhật.” Bàn tay to của Hạ Dĩ Lương vung lên, hào hứng bảo Hạ Kiến Vi đẩy ông đến thư phòng.
Hạ Kiến Vi ngược lại rất vui khi ông có thể cử động một chút, bế Hạ Dĩ Lương gầy yếu lên, đặt ông lên xe lăn rồi đẩy về phía thư phòng.
“Ba con có được một quyển Thanh triều độc bản, con đã mượn nó.” Trong lời Hạ Kiến Vi mang theo ý cười đắc ý.
“Không có kiến thức, có đồ gì trong thư phòng ta mà con chưa từng thấy, chẳng phải năm ngoái ta cũng đã cho con một quyển Bắc Tống độc bản sao?” Tuy Hạ Dĩ Lương nói như vậy nhưng khóe mắt vẫn chứa ý cười.
“Thứ tốt con cũng không ngại nhiều.” Hạ Kiến Vi đẩy Hạ Dĩ Lương đến trước bàn, sau đó thay ông mài mực.
“Nội định vẽ gì?”
Hạ Dĩ Lương vừa ngâm bút vừa trả lời anh, “Con tuổi rồng, thế thì ta vẽ rồng vậy.”
“Rồng bay trên trời ạ?”
“Với tính tình này của con ta cũng không trông cậy con như rồng bay trên trời, chỉ hy vọng con bình an hạnh phúc.” Hạ Dĩ Lương thấp giọng nói.
Hạ Kiến Vi không nói tiếp, trước kia khi anh còn nhỏ luôn được ông bà nội đặt rất nhiều kỳ vọng, thư pháp là do bà nội tự tay dạy, vẽ tranh là ông nội dạy, những món đồ cổ trân bảo kia từ nhỏ anh đã có thể sờ trong tay, trở thành món đồ chơi, năng lực hiểu biết của anh cũng tốt, nếu không phải sau kỳ phản nghịch của tuổi thiếu niên anh thiếu chút nữa giỡn toang luôn mạng mình, thì có lẽ bây giờ ông nội anh vẫn còn sẽ ôm kỳ vọng cao đối với anh.
Hạ Dĩ Lương vẽ một con sông, phía dưới là một con rồng nằm uốn khúc và ngọn núi sau lưng.
“Nước không tại sâu, có rồng thì hóa linh*.” Hạ Kiến Vi nhìn thoáng qua nói.
Hạ Dĩ Lương lắc đầu, viết lời chúc mừng sinh nhật Hạ Kiến Vi phía trên bức tranh, sau đó in tên lên bằng con dấu của mình.
“Đầy đủ như vậy sao?” Hạ Kiến Vi trêu ghẹo nói.
“Một năm chỉ có một lần.” Cũng có khả năng là một lần cuối cùng.
Hạ Dĩ Lương nhìn bức tranh trên giấy Tuyên Thành, rồng ẩn náu trong vực thẳm, hy vọng con bất cứ lúc nào cũng không đánh mất bản thân.
“Chúc cháu Kiến Vi của ông Hạ sinh nhật lần thứ hai mươi tám vui vẻ.” Hạ Kiến Vi nhìn lối viết thảo* ở phía trên, tâm trạng vô cùng tốt.
(kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh)
“Viết rất đẹp, đẹp hơn ba con nhiều, quả nhiên là gừng càng già càng cay.” Trình độ nịnh nọt của Hạ Kiến Vi từ trước đến nay rất tốt, khen đến mức Hạ Dĩ Lương thoải mái cười to.
“Khụ khụ khụ…” Hạ Dĩ Lương bỗng nhiên ho khan, ho lên một cái là có chút không dừng lại được.
“Dì Hứa, dì Hứa, rót ly nước tới đây.” Hạ Kiến Vi vội vàng gọi với ra ngoài, vừa vỗ lưng Hạ Dĩ Lương giúp ông thuận khí.
Hạ Dĩ Lương xua tay, “Không sao…!Khụ khụ…”
“Sao lại ho nữa vậy? Mau uống miếng nước đi.” Dì Hứa vội vàng đưa ly nước cho Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi nếm thấy độ ấm vừa phải, lúc này mới đút cho Hạ Dĩ Lương uống.
Qua một hồi lâu Hạ Dĩ Lương mới bình phục lại, Hạ Kiến Vi vuốt ngực thuận khí cho ông.
Thu xếp ổn thỏa Hạ Dĩ Lương xong, Hạ Kiến Vi đóng cửa lại đi tìm dì Hứa.
“Đây không phải lần đầu tiên ông nội tôi ho như vậy sao?”
Ánh mắt của dì Hứa có hơi né tránh, mặt Hạ Kiến Vi lập tức lạnh xuống, “Dì Hứa, những năm gần đây dì chăm sóc ông nội tôi rất tốt, tôi rất cảm kích dì, nhưng dì phải biết rằng chỉ cần có tiền, bao nhiêu người tận tâm tận lực chăm sóc ông tôi đều có thể mời đến.”.
ngôn tình tổng tài
Hạ Kiến Vi ngày thường rất dễ nói chuyện, lời nói nặng như vậy đây là lần đầu dì Hứa nghe được.
Bà lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Là…!Là ông cụ không cho tôi nói, ông ấy nói không đáng ngại, không muốn làm cậu lo lắng.”
Hạ Kiến Vi cau mày gật đầu, “Sau này cho dù là ông nói cái gì, chỉ cần có liên quan đến bệnh tình của ông nội tôi thì dì đều phải kịp thời nói cho tôi biết, chủ của dì từ trước tới giờ đều chỉ có tôi.”
“Vâng vâng vâng, tôi hiểu rồi.” Trên trán dì Hứa không ngừng toát mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu đồng ý.
“Ừ, mấy năm nay dì Hứa làm rất tốt, tôi cũng rất sẵn lòng hợp tác lâu dài với dì, hôm nay nói chuyện có hơi nặng lời, nhưng xin dì thông cảm tâm tình làm cháu trai của tôi một chút.”
“Hiểu rồi, tôi hiểu.” Tiền lương Hạ Kiến Vi trả rất cao, việc bà phải làm mỗi ngày thật ra cũng không nhiều, biết kiếm đâu ra công việc nhẹ nhàng mà chủ nhà còn hiền hòa như vậy chứ, đương nhiên dì Hứa không muốn ném bát cơm đi rồi.
Hạ Kiến Vi ra sân hút một điếu thuốc, anh bắt đầu suy xét có nên dọn đến đây ở hay không, nhưng đến lúc đó chắc chắn ông nội lại muốn đuổi anh đi, nói anh tuổi còn trẻ không đi lang bạt mà chạy đến đây trông một lão già như ông làm gì.
Trong lúc hít mây nhả khói, Hạ Kiến Vi nhận được điện thoại của Diêm Hồng Phi.
“Kiến Vi, tao nói với mày, nếu tao lại đi tìm Du Phinh Phinh nữa thì tao chính là cháu trai!”
“Chuyện gì vậy?”
Anh vừa mở miệng, Diêm Hồng Phi đã phát hiện anh có gì đó không ổn.
“Mày làm sao vậy?”
Hạ Kiến Vi rít một hơi thuốc rồi chậm rãi nhả ra, “Không có việc gì, vừa rồi ông nội tao ho hơi nặng, dì Hứa lại không nói cho tao nên tâm trạng tao không tốt.”
“Ông nội Hạ thế nào rồi?” Diêm Hồng Phi biết ông nội Hạ là vùng cấm của Hạ Kiến Vi, không thể giẫm vào, hơn nữa chỉ một chút biến động nhỏ là có thể khiến tinh thần của Hạ Kiến Vi căng chặt.
“Không có gì đáng ngại, vẫn là bộ dạng cũ.” Hạ Kiến Vi ngồi xổm dưới mái hiên nhìn cảnh sắc tiêu điều bên ngoài, điếu thuốc anh đang cầm trong tay đã cháy gần hết, anh bị bỏng một chút, lúc này mới hồi phục lại tinh thần.
“Du Phinh Phinh làm gì mày?”
“Đậu mé! Cô ấy không có ở Pháp! Cô ấy lừa tao!” Ngay khi Diêm Hồng Phi vừa đến Pháp, anh ta đã lấy địa chỉ mẹ mình đưa để đi tìm, kết quả là người ta nói với anh ta là Du Phinh Phinh đã rời đi ba ngày trước.
Hạ Kiến Vi nhìn lướt qua vòng bạn bè của Du Phinh Phinh, nói cho Diêm Hồng Phi, “Cô ấy về nước rồi.”
“Cái gì?! Cô ấy cố ý phải không?! Cô ấy có biết giá vé máy bay đắt như thế nào không hả?!” Diêm Hồng Phi tức giận đến tưởng chừng như muốn hộc máu.
“Vậy khi nào mày trở về?”
“Tao tới cũng tới rồi, chắc chắn phải trả lại giá vé, chơi mấy ngày rồi nói.” Diêm Hồng Phi cảm giác mình vô cùng đau.
“Vậy được rồi, nếu bên Du Phinh Phinh có tin tức gì mới tao sẽ nói cho mày.” Hạ Kiến Vi dùng ngón tay cái và ngón trỏ bóp tắt tàn thuốc, rồi ném vào thùng rác.
Anh vừa mới cúp điện thoại Diêm Hồng Phi xong thì thấy tin nhắn của Lục Tri..