Đọc truyện Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài – Chương 38
Nhan Khê làm sao cũng không ngờ được, bản thân cô không dẫn chương trình nổi tiếng, nhưng bởi vì tai nạn đèn trần rơi trúng mà lại được lên trang nhất. Trên đó đăng ảnh động khi cô bị đèn trần rơi trúng, còn nói cô là người dẫn chương trình có vận rủi trăm năm khó gặp.
Người khác là người đẹp soái ca trăm năm khó gặp, đến lượt cô lại thành quỷ xui xẻo, mức chênh lệch giữ dòng sông và biển cả này cũng quá lớn rồi.
Cô lên weibo, có hơn mấy ngàn tin nhắn, tất cả đều là hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô. Lúc trước có phát mấy chương trình cô dẫn lên mạng, số người biết đến cũng không nhiều, bây giờ khi “Sống chết” của cô không biết ra sao, bắt đầu có người đứng ra lên tiếng, những chương trình cảm động lúc trước, đều là do cô dẫn, rồi lại khen ngợi cô bỏ ra biết bao nhiêu công sức để làm chương trình, là người tốt bụng và chính nghĩa.
Bạn trên mạng 1: Bà nội tôi cực kỳ thích người dẫn chương trình này, mỗi khi tới tám giờ rưỡi tối luôn ngồi trước TV, cho dù đến chủ nhật phát lại vẫn luôn theo dõi. Bây giờ cô ấy xảy ra chuyện, bà nội tôi giống như mấy fan nữ cuồng hiện nay, không ngừng kêu tôi lên mạng tìm tin tức cô ấy, cũng không biết bây giờ cô ấy sao rồi. Hy vọng là sẽ không sao, nếu không bà nội tôi sẽ rất khổ sở.
Bạn trên mạng 2: Thực khéo, tôi cũng là người thủ đô, ông bà và ba mẹ tôi cũng rất thích xem chương trình của cô ấy, ông bà đã lớn tuổi, trí nhớ không tốt, thường không phân biệt được những người trên TV là ai, nhưng cô Nhan Khê này là ngoại lệ mỗi lần đến chương trình của cô ấy, ông bà đều khen ngợi dáng vẻ xinh đẹp của cô, cũng là mệnh khổ.
Ban trên mạng 3: Bạn ở trên, ông bà bạn biết xem tướng sao? quả thật dung mạo của người dẫn chương trình này có vài phần xinh đẹp, nhìn có chút nhu nhược dễ bắt nạt, nói cô ấy mạng khổ cũng không phải không có lý, không phải không hiểu sao bị đèn rơi trúng sao?
Bạn trên mạng 4: Ha ha, bây giờ là thời đại nào rồi, mà còn tuyên truyền mấy cái mê tin này, người ta còn đang chữa trị trong bệnh viện, đừng nói mấy lời không may như vậy. Nghe nói cô này mới hai mươi bốn tuổi, là nghiên cứu sinh ngành truyền thông của trường đại học danh tiếng, là người dẫn chương trình có tâm, luôn kêu gọi mọi người quan tâm đến trẻ em bị ngược đãi, luôn nhìn đến những điểm tốt của mọi tầng lớp trong xã hội, bây giờ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, chúng ta nên cầu cho cô ấy sớm ngày bình phục, không bị nguy hiểm gì.
Nhan Khê phát hiện rất nhiều trang báo nổi tiếng trên mạng đưa tin cô bị đèn trần rơi trúng, bỗng nhiên cảm thấy mất mặt vô cùng, thật sự muốn cô nổi tiếng theo phương thức này sao?
Nghĩ đến sau này vừa bước ra ngoài, lập tức có người chỉ trỏ: “Nhìn kìa, là cái cô dẫn chương trình truyền hình trực tiếp bị đèn trần rơi làm bị thương đó.”
Cái này thì có cái gì để mà kiêu ngạo hả?
Cô mở wechat, bên trong có rất nhiều bạn bè nhắn tin, cô mở vòng bạn bè, đăng một trạng thái.
Sông lớn, ta là suối nhỏ: Cảm ơn các anh chị em, đừng lo lắng, tôi còn sống.
Trạng thái này vừa đăng lên không lâu, có vô số bình luận, Nhan Khê thấy mấy đứa bạn xấu xa ở dưới cười ha hả, nói chúc mừng cô rốt cuộc đã nổi tiếng theo cách này, hỏi cô ở bệnh viện nào, bọn họ muốn tới góp vui.
“Đã là ai đâu chứ.” Vẫn luôn nằm sấp nên có chút mệt, Nhan Khê khó khăn giật giật cánh tay, thoáng hơi cảm nhận được vết thương sau lưng, nhưng cũng không rõ ràng.
Nhưng rất nhanh cảm giác này càng rõ rệt, Nhan Khê muốn bỏ qua cũng không được, chắc là thuốc tê đã hết tác dụng.
Vừa rồi Nhan Khê còn có sức lên wechat đấu võ mồm với bạn bè, nháy mắt đã trở nên uể oải, muốn cầm điện thoại xem phim để dời sự chú ý, kết quả điện thoại hết pin. Lúc này, bỗng nhiên cô cảm nhận được mình có chút tủi thân, tuy nhiên cảm giác khó hiểu này lại ập đến, cô cũng không khống chế được. Hộ lý lấy điện thoại của cô sạc pin, cô nằm sấp trên giường không hiểu sao lại tự mình hờn dỗi.
“Cốc cốc.”
Cửa bị gõ nhẹ hai cái, Nhan Khê nghiêng đầu nhìn lại, là Nguyên Dịch cái người vừa rồi nói muốn đi ăn thức ăn ngon bây giờ thì tay không mà quay lại. Anh thấy Nhan Khê nhìn mình với ánh mắt u oán, cho là cô đang giận anh không mang đồ ăn cho cô, “Bác sĩ nói, cô vừa phẫu thuật xong, tạm thời vẫn chưa ăn được, nên tôi không mua cho cô.”
“Không phải anh đi ăn cà chần nước sôi, gà xào cay gì gì đó sao?” Nhan Khê trừng mắt nhìn, “Quay lại nhanh vậy hả?”
Nhan Khê còn đang nằm viện, Nguyên Dịch nào có tâm tình ăn mấy thứ này, anh đến cạnh bệnh viện tùy tiện ăn chút gì đó, rồi vội vàng quay về, anh ngồi xuống ghế: “Mấy món kia vị nặng quá, không tốt.” Anh thấy sắc mặt Nhan Khê tái nhợt, khẽ cau mày, đoán là thuốc tê đã hết, “Vết thương có đau không?”
Nhan Khê nằm sấp trên giường không nói câu nào, nắm chặt drap gối, một người hơn bốn lăm ký mà dáng vẻ tủi thân như trẻ nhỏ.
Thấy cô như vậy, Nguyên Dịch lập tức gọi bác sĩ, hỏi ông nên làm sao.
Bác sĩ tỏ ý không biết làm sao, không nên lạm dụng thuốc giảm đau, tiêm trước hai liều thuốc chống nhiễm trùng. Vì thế trên lưng đã có vết thương, trên mu bàn tay lại bị tiêm một cây kim truyền dịch.
Nhan Khê trừng mắt liếc Nguyên Dịch, Nguyên Dịch chỉnh chậm tốc độ túi truyền dịch: “Nghe lời dặn của bác sĩ, mới tốt cho sức khỏe.”
“Nếu còn nằm sấp như vậy, tôi sẽ biến thành sân bay mất.” Nhan Khê có chút đau lòng vốn ngực mình đã không lớn, “Bác sĩ có nói, khi nào tôi được xuất viện không?”
Nguyên Dịch liếc mắt nhìn nửa người trên đang nằm sấp của Nhan Khê, lại rất nhanh thu hồi ánh mắt: “Không phải là từ sân bay biến thành bình địa sao?”
“Cút!” Nhan Khê trợn mắt quát to.
Nguyên Dịch bình tĩnh nói: “Tôi chỉ nói sự thật.”
“Nguyên Tiểu Nhị, anh cố ý sắp xếp phòng bệnh này cho tôi, là vì quan tâm tôi, hay là để cho dễ dàng bắt nạt tôi hả?” Nhan Khê vỗ tay không có kim tiêm lên gối, anh ta lại có thêm năng lực chọc điên người khác rồi hả?
Nguyên Dịch thấy Nhan Khê đã bị chọc tức, quên luôn vết thương sau lưng, lấy điện thoại trong túi ra: “Tôi là người nhàm chán vậy sao?”
Chẳng lẽ không sao? Nhan Khê lại cho anh một cái liếc mắt.
Nguyên Dịch… Nguyên Dịch cảm thấy dáng vẻ Nhan Khê tức giận đến hai má đỏ bừng, trợn mắt nhìn anh trông thật đáng yêu. Chẳng lẽ không chỉ mắt nhìn người của anh có vấn đề, mà ngay cả thẩm mỹ cũng thay đổi rồi sao?
Hai người cứ tranh cãi nhau như vậy, Nhan Khê cũng gian nan vượt qua thời kỳ khó khăn của việc hết thuốc tê, bởi vì ngày hôm sau… cơ thể cô bắt đầu sinh ra miễn dịch với cơn đau này, dần dần cảm giác này đã thành quen.
Rạng sáng ngày hôm sau, khi Nhan Khê tỉnh lại, ngửi được mùi cháo trong phòng, hôm qua Nguyên Dịch ở lại với cô tới hơn mười giờ tối mới về, không biết quay lại đây lúc nào, bây giờ đang ngủ trên sofa.
Cô không quan tâm việc đột nhiên trong phòng bệnh xuất hiện một người ngủ trên sofa, chỉ là bất ngờ khi Nguyên Dịch lại đến.
“Cô Nhan, cô dậy rồi sao?” Hộ lý thấy cô tỉnh, cùng người hộ lý khác đỡ cô đến toilet, sau khi rửa mặt, Nhan Khê lại nằm sấp lên giường, nghiêng đầu nhìn Nguyên Dịch, đối phương vẫn còn đang ngủ.
Chờ cô ăn xong bữa sáng Nguyên Dịch mang đến, lại lướt weibo một hồi, Nguyên Dịch mới tỉnh lại. Chỉ là nhìn đến sắc mặt tái nhợt kia, để người không biết nhìn thấy, còn tưởng là người bị thương là anh chứ không phải cô.
“Anh bị bệnh rồi hả?”
“Không có.” Nguyên Dịch đứng dậy đến phòng vệ sinh rửa mặt, đến khi lau mặt xong thì quay lại phòng, “Tối hôm qua tôi nằm mơ thấy cô biến thành một vùng bình địa, làm tôi sợ đến mức ngủ cũng không ngon.”
“Nguyên! Tiểu! Nhị!”
Kim đài trưởng và mấy lãnh đạo trong đài đến thăm, không ngờ mới mở cửa lại thấy cảnh hai người trong phòng trêu chọc nhau, nếu Nhan Khê không nằm trên giường, họ lại không dám bước vào.
Bây giờ bọn họ tới, chỉ là đến an ủi, thuận tiện cho thấy đài bọn họ quan tâm đến cô, trong đài mọi người đêu chờ cô quay lại vân vân…
Nhan Khê trong lúc đang ghi hình trực tiếp thì bị thương, bây giờ mọi tờ báo đều đưa tin, trong đài thấy được giá trị của Nhan Khê, làm sao có thể làm ra việc gì làm cô thất vọng được, Trên thực tế không chỉ có bọn họ quan tâm tới, mà rất nhiều tờ báo cũng chú ý tới việc này, nhưng không biết vì sao, mà lại không có phóng viên nào đến phòng bệnh phỏng vấn.
Có một ký giả rơi vào đường cùng, đành phải đến phỏng vấn bác sĩ trị liệu của Nhan Khê, ai ngờ mấy người này ai cũng giữ im lặng, bọn họ làm sao cũng không hỏi thăm được tin gì. Một số người có kinh nghiệm cho rằng cô gái này có thân phận không tầm thường, cũng không điều tra tin tức của Nhan Khê nữa, mà lại đưa những tin khích lệ động viên Nhan Khê.
Cũng có những phóng viên lớn mật muốn vòng đường tắt, gây sự chú ý, nói nữ dẫn chương trình này trời sinh mệnh xấu, cho nên mới gặp phải chuyện này, thậm chí có người còn xác thực, tướng mạo của Nhan Khê là người cơ khổ trong truyền thuyết, cả đời đều gặp khổ sở, phải lang bạc khắp nơi. Vì để tăng độ tin cậy, hắn còn liệt kê tình hình mấy nữ diễn viên trong nước, cuộc sống bây giờ gặp khó khăn, để minh chứng cho bài viết của hắn.
Bài viết này vừa đăng, đều nhận được những lời chửi rủa, nhưng người làm truyền thông thì không sợ bị mắng, bị mắng cũng được người chú ý, còn làm tăng lượt view của trang, càng được chú ý, thì càng vui à?
Những bàn luận trên mạng này Nhan Khê vẫn chưa biết, sau khi ứng phó xong với mấy người lãnh đạo trong đài, Nguyên Dịch lấy thân phận bạn bè tiễn họ về.
Những người trong đài đều cho rằng anh là bạn trai Nhan Khê, nên thái độ với Nguyên Dịch rất hòa ái, chỉ có Kim đài trưởng có chút nghi ngờ, rốt cuộc ông đã gặp người này ở đâu rồi nhỉ?
“Lão Kim, ông sao vậy?” Sau khi vào thang máy, tổng đài trưởng thấy Kim đài trưởng lơ đãng, nói đùa, “Tôi biết cô ấy là người dẫn chính của đài ông, ông không cần lo bị người đài khác cướp mất.”
“Tôi không phải lo chuyện này.” Kim đài trưởng xấu hổ cười, không nói nghi ngờ trong lòng ra, “Hơn nữa, Tiểu Nhan là người có năng lực, nếu có nơi cho cô ấy phát triển, tôi còn mừng đó.”
Bởi vì gần đây chương trình ngày càng được chú ý trên mạng, tổng đài trưởng đang có ý định chuyển tiết mục này sang phát trên đài truyền hình vệ tinh, chỉ là chưa chọn được khung giờ phát, thì Nhan Khê đã gặp tai nạn.
Nhưng mà bởi vì chuyện này, Nhan Khê được không ít người chú ý, cũng coi như là vì họa mà được phúc, nhưng xem xét mọi chuyện ban đầu, chuyện này cũng xem như là ván đã đóng thuyền, cho dù nó có được phát lúc đêm khuya hay sáng sớm, cũng là chương trình của các ngôi sao.
Tổng đài trưởng biết Kim đài trưởng đang dò xét lời ông nói, thuận miệng cười nói: “Trong đài cũng nguyện ý cho người trẻ tuổi cơ hội phát triển.”
Trong lòng Kim đài trưởng bình tĩnh hơn, cuối cùng trong tay ông cũng có một người dẫn chương trình có năng lực rồi.
“Hắn ta mới trời sinh số khổ.” Nhan Khê đọc xong bài viết nói cô số khổ, “Chị đây chính là phú nhị đại, từ nhỏ đã không biết khổ là gì, khổ ở đâu hả, mắt bị mù sao?”
“Thần con mẹ nó chứ mệnh cô tinh, viết tốt như vậy sao không đi làm nhà văn, làm phóng viên làm gì cho mai một tài năng của hắn chứ!”
“Lúc nào mà tôi lại có bạn trai trước bị tung xe chết rồi hả?” Nhan Khê tiếp tục lướt tin, “Phóng viên này trước kia làm tại tòa soạn , đúng là chuyên viết những chuyện đau khổ.”
Nguyên Dịch ngồi bên cạnh, nghe Nhan Khê vừa lướt điện thoại, vừa châm chọc mấy người viết bài kia, bình tĩnh mà xét duyệt văn kiện trong hộp thư mà trợ lý gửi, “Nhan Tiểu Khê, cô mắng cho tới trưa, có khát nước không. Muốn uống nước chưa?”
Nhan Khê nói: “Vào lúc này, anh thân là bạn thân của tôi, nên phải có chung mối thù với tôi, cùng mắng tên phóng viên vô lương kia mới đúng!”
Rót nước xong, lại đặt một cái ống hút vào trong ly, đưa đến trước mặt Nhan Khê: “Cô là con gái, sao mà tôi là bạn thân được.”
Nhan Khê ngậm ống hút uống vài ngụm nước, “Nguyên Tiểu Nhị, tôi cảm thấy có anh ở đây, chúng ta chỉ cần thuê một hộ lý là được.”
“Tôi biết mình có tài năng trong việc này, nhưng chút tiền ấy thì không cần tiếc.” Lấy ly nước Nhan Khê đã uống xong, đặt lên bàn, “Buổi chiều tôi phải đến công ty họp, không thể ở lại với cô được.”
“Ừm…” Nhan Khê thuận miệng lên tiếng.
Sau khi Nguyên Dịch về, lo lắng điện thoại cô hết pin, nên để lại máy tính cho cô, không biết có phải trùng hợp hay không, trên đó đang mở trò chơi, ngay cả thành viên cũng đã đăng ký xong hết rồi.
Thì ra Nguyên Tiểu Nhị lại tri kỷ như vậy, Nhan Khê lại yên lặng khen ngợi Nguyên Dịch một hồi.
Sau khi hồi phục lại tâm trạng hai ngày nay, lại lướt mấy cái tin tức loạn thất bát tao về mình, tất cả đều đã biến mất, nhất là cái tin nói cô có mệnh cô đơn suốt đời, không chỉ bị xóa trên weibo, thậm chí còn có một bài trên weibo là, phải tin vào khoa học, không nên mê tín, bài viết trước là của một phóng viên thực tập, bọn họ công khai giải thích với Nhan Khê, hơn nữa còn đuổi phóng viên đã viết bài viết mê tín đó.
Tên phóng viên kia kỹ năng viết rất tốt, lại biết tìm đề tài, không giống người đang thực tập.
Chẳng lẽ bởi vì viết bài tuyên truyền mê tín, nên mới bị cộng đồng mạng ép gỡ bỏ? Nếu bài viết bị gỡ bỏ, không bằng hạ mình, chân thành xin lỗi cô, còn được cộng đồng mạng bỏ qua vì thái độ “Biết sai mà thay đổi.”
Bây giờ cộng đồng mạng càng ngày càng có phong thái chính nghĩa rồi.
Nhan Khê rất cảm động, đăng nhập weibo, đăng trạng thái lên.
Tài khoản Nhan Khê: Làm mọi người lo lắng rồi, tôi bị thương không nghiêm trọng lắm, cảm ơn các bạn đã quan tâm đến tôi, chân thành cảm ơn!
Gần đây công ty Nguyên Dịch đang chuẩn bị phát hành một trò chơi, nhưng vì ý tưởng sáng tạo của người thiết kế chưa đáp ứng đủ kỳ vọng của Nguyên Dịch, nên toàn bộ đội phát triển trò chơi phải làm lại.
Làm xong việc này, anh mới có thời gian xem điện thoại, quả nhiên mấy tin loạn thất bát tao trên mạng đã hết, rốt cuộc anh không cần phải nghe Nhan Khê lải nhải nữa rồi.
Trời mới biết phụ nữ sao lại hay phàn nàn như vậy, cảm ơn trời.