Đọc truyện Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài – Chương 31: Đàn ông trong thiên hạ chỉ chia làm hai loại, một là con gái để ý, hai là làm con gái chướng mắt
Editor: Hy
“Được, ông chủ, tôi tới nhà Nhan tiểu thư rồi, không cần lo lắng đâu.”
Mạnh trợ lý cảm thấy may mắn khi điện thoại của mình chất lượng không tệ, bố của Nhan tiểu thư có lẽ không nghe được ông chủ đang nói gì. Đây là hành vi giữ thể diện cho sếp, mà cậu ta có thể làm được.
Cậu không rõ sếp đang nghĩ gì, mình cũng đã gặp được bố của Nhan tiểu thư rồi, lúc này mà mình trở về, vậy mà bảo không phiền toái mình sao?
Vừa rồi có ý tốt như vậy sao? Hiện tại mới nhớ tới cầm son môi nịnh nọt bạn nữ, đã chậm rồi.
Tống Hải nhìn người trẻ tuổi tự xưng là trợ lý của Nguyên nhị thiếu gia, trên mặt lộ ra cười ôn hòa, nhưng thân hình mập mạp lại đứng chắn trước cửa, không để cho trợ lý Mạnh đi vào, “Mạnh tiên sinh, cậu đây là muốn làm gì?” Tuần trước ông nghe được một tin đồn, nói là Nguyên nhị thiếu gia đã xuất ngoại làm ăn, tin tức này truyền tới chưa bao lâu, liền có người tự xưng là trợ lý của Nguyên nhị thiếu gia tới tặng lễ vật, nếu như ông không hoài nghi cái gì, vậy chính là đầu óc có vấn đề rồi.
Nhưng lại sợ đối phương là thật, ông cũng không dám làm chuyện khó nào, cho nên dứt khoát ngăn người ở ngoài cửa, không đắc tội cũng không chào đón.
Trợ lý Mạnh nhìn ra Tống Hải có phòng bị với mình, cũng không cảm thấy bị mạo phạm, mặc kệ là ai, nếu có người lạ tới thăm, cũng sẽ có loại thái độ này. Kỳ thật cậu ta cảm thấy, bố của Nhan tiểu thư không đóng cửa lại trước mặt mình, đã là cho mình mặt mũi lắm rồi.
“Bố, hai người đang làm gì vậy?” Nhan Khê từ ngoài về, thấy một người đàn ông trẻ đứng ở cổng, tưởng rằng là công nhân của công ty Tống Hải, nên nhẹ gật đầu với cậu ta.
“Con không biết người này?” ánh mắt Tống Hải trở nên sắc bén, cái người này luôn miệng nói là tay mặt ông chủ đưa lễ vật tới, nhưng nếu ông chủ nhà cậu ta có quan hệ tốt với Nhan Nhan, vậy sao Nhan Nhan không biết mặt trợ lý này?
“Cậu ta không phải công nhân của bố sao?” Nhan Khê thấy trợ lý Mạnh ăn mặc sạch sẽ, cà vạt chỉnh tề, lập tức phản ứng, “Xin lỗi, nhà tôi không mua bảo hiểm, cũng không làm nghiệp vụ gì, cảm ơn.”
Không ngờ chính mình trong nháy mắt từ trợ lý cấp cao lại biến thành nhân viên bảo hiểm chào hàng, trợ lý Mạnh sửng sốt rất lâu rồi mới kịp phản ứng: “Nhan tiểu thư, tôi không phải là nhân viên chào hàng bảo hiểm, tôi là trợ lý của Nguyên Dịch tiên sinh.”
“Ai?” Nhan Khê nhìn trợ lý Mạnh vài lần, năng lực nhớ người của cô không tốt, nhưng thật sự là chưa từng gặp người này, “Anh ta bảo anh tới làm gì?”
“Đây là lễ vật mà Nguyên tiên sinh nhờ tôi đưa, xin cô nhận lấy.”
“Đây là cái gì?” Nhan Khê không đưa tay nhận, khuya hôm trước Nguyên tiểu nhị gọi điện cho cô, hỏi cô có muốn đồ gì hay không, lúc ấy cô đã cự tuyệt, tại sao vẫn mua?
“Là một bộ son môi cho nữ đang rất thịnh hành.” Trợ lý Mạnh thấy Nhan Khê mặc dù cười, nhưng lại là điệu bộ khách sáo, biết rõ hôm nay không nói rõ ràng, vậy thì bộ son môi này không thể đến tay rồi, “Nguyên tiên sinh không biết cô thích loại màu gì, cho nên bèn mua trọn bộ.”
“Nguyên tiểu nhị sẽ mua son cho tôi?” Nhan Khê giẫm lên bậc thang, đi vào cửa lớn, nụ cười trên mặt càng khách sáo, “Xin lỗi, tôi không thể nhận lễ vật này, cảm ơn ý tốt của anh, mời anh anh tôi nói cảm ơn với Nguyên tiên sinh!”
Trợ lý mạnh ngơ ngác nhìn cửa lớn của Tống gia đóng lại trước mặt mình, suy nghĩ chậm chạp.
“Bố, lần sau gặp người không quen, đừng mở cửa,“ Hôm qua mới có chuyện có kẻ bắt cóc đột nhập vào nhà phú hào xong, mặc dù trong đài nhận được tin tức này, nhưng sợ làm cho xã hội khủng hoảng, cho nên đè tin tức này lại, không truyền ra ngoài.
Với hiểu biết của mình về Nguyên tiểu nhị, không có khả năng anh ta sẽ mua son môi cho cô, trừ khi đầu óc có vấn đề.
Cô từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, người đàn ông kia đã cầm son môi rời đi, lúc này mới ngồi xuống sô pha, miễn cưỡng mệt nhọc, móc điện thoại từ trong túi ra, gọi cho Nguyên Dịch. Người này lấy danh nghĩa của Nguyên Dịch, nhất định biết rõ cô có giao tình với Nguyên Dịch, mặc dù không biết dụng ý của họ là gì, nhưng cô vẫn nên nhắc nhở Nguyên Dịch chú ý an toàn một chút.
Nhỡ may những người này không nhắm đến cô, mà là nhắm đến Nguyên Dịch thì sao?
Nguyên gia là đại phú hòa, liên lụy lợi ích rất nhiều, ai biết bên trong có âm mưu quỷ kế gì, cô không quen thuộc với những chuyện già giàu này, những chuyện như vậy nên giao cho người quen tay xử lí mới đúng.
Sau khi biết được Nhan Khê không có yêu đương, Nguyên Dịch cảm thấy mệt mỏi của mình biến mất không còn tăm hơi đâu, duy nhất hơi tiếc nuối là anh không tự đưa son môi. Anh ngồi dựa vào đầu giường, không buồn ngủ.
Điện thoại vang lên, anh cầm lên nhìn, không chút do dự ấn nút nghe. Anh muốn hỏi Nhan Khê có thích bộ son môi kia không, thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Nhan Khê đã nói trước.
“Nguyên tiểu nhị, vừa rồi xảy ra một chuyện,“ Ngữ khí Nhan Khê hơi nghiêm trọng, “Có người giả mạo anh tới tìm tôi, đưa lễ vật.”
Nguyên Dịch: “Hửm?”
“Vừ rồi có người cầm một bộ son môi đến đây, nói là anh bảo cậu ta đưa tới,“ Nhan Khê ôm một cái gối vào ngực, lười biếng nói, “Anh ta cho là tôi ngốc sao, nghĩ sao mà anh lại đưa son cho tôi được, đây không phải vô nghĩa sao. Gần đây anh cẩn thận một chút, tôi lo có người lấy danh nghĩa của anh làm chuyện xấu.”
Nguyên Dịch là kim cương lấp lánh, tên lừa đảo lấy danh nghĩa của anh, tới gần nhà phú hào có con gái đã đến lúc lập gia đình, lại để cho mọi người cho rằng Nguyên Dịch có hứng thú với cô gái này, đến lúc đó sẽ phát sinh nhiều chuyện lắm.
Ở trong giới truyền thông này, đã biết rõ cái gì gọi là mánh khóe lừa gạt, chỉ là bọn họ không gặp phải, không có tên lừa đảo nào không làm được.
“….”
Nguyên Dịch nhịn không được mà hoài nghi, anh ở trong lòng người phụ nữ Nhan Khê này, rốt cuộc là loại hình tượng gì, để cho cô nghĩ rằng ngay cả bộ son môi anh cũng không nỡ tặng?
Càng nghĩ anh càng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, “Tại sao tôi lại không có khả năng đưa son môi cho cô?”
Lời này nghe giống như có chút sai sai?
Nhan Khê cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Chẳng lẽ… Thật là anh tặng sao?”
Bên kia điện thoại trầm mặc.
Có đôi khi, trầm mặc là sự thừa nhận tốt nhất, đây là xấu hổ.
“Vậy, nếu không anh lại gọi trợ lý của anh đến,“ Nhan Khê cảm thấy làm truyền thông gặp quá nhiều chuyện, cô muốn từ bỏ cái bệnh nghề nghiệp này, “Xin lỗi, là tôi suy nghĩ quá nhiều, nhưng… làm sao anh lại đưa son cho tôi?”
Bị quê một vố lớn như vậy, cô đã tưởng tượng được đầu dây bên kia Nguyên tiểu nhị nhất định đang cười nhạo cô.
Nhưng rốt cuộc Nguyên tiểu nhị nghĩ gì vậy, vậy mà sẽ đưa cái đồ này cho cô?
“Đây là tôi nhận lỗi lần trước nửa đêm đánh thức cô,“ Nguyên Dịch nghe ra giọng Nhan Khê hơi quái dị, “Làm sao vậy?”
“Không sao, một bộ son như vậy tôi cũng không dùng hết, lần sau anh muốn mua, cũng đừng mua nhiều như vậy,“ Nhan Khê nhẹ nhàng thở ra, xem ra cô thực sự là nghĩ quá nhiều rồi, xem bộ dạng của Nguyên tiểu nhị, cũng không giống có hứng thú với cô.Có thể bởi vì cô độc thân quá lâu, tạo ra chứng tự kỉ, có đàn ông lại gần là cảm thấy người ta có vài phần ý tứ với mình.
Tự tin như vậy, có lẽ nên đi chọn thế giới tiểu thư.
“Cô còn muốn lần sau?” Nguyên Dịch đề cao giọng, “Nhan Tiểu Khê, đây là tôi nhận lỗi, không phải là tặng lễ vật,“ Vừa rồi thiếu chút nữa là anh thuận miệng đồng ý, may mắn trong khắc cuối cùng lại tỉnh táo lại, tại sao anh phải đi quan tâm son môi của phụ nữ có bao nhiêu chủng loại màu sắc? Dù sao chất chung chúng một chỗ, anh cũng không biết chúng có gì khác nhau.
“Vừa rồi còn muốn khen anh hào phóng, bây giờ tôi rút lại.” Nhan Khê đung đưa chân, lấy một miếng táo trên bàn ăn.
“Nói tôi giống như đang khích lệ cô vậy,“ nghe thấy trong điện thoại truyện đến âm thanh ken két, anh không nhịn được hỏi, “Cô đang làm gì đó, sao lại có âm thanh lạ vậy?”
“ăn trái cây,“ Nhan Khê cắn hai ba miếng đã xong, lại lấy miếng khác bỏ vào miệng, “Làm sao, anh muốn ăn à?”
“Nhan Tiểu Khê, rốt cuộc cô phải phụ nữ không, đang nói chuyện điện thoại còn ăn?” Nguyên Dịch nhịn không được nói, “Cô không thấy phụ gương mặt của cô sao?”
“Anh cũng không phải là thủ trưởng của tôi, cũng không phải đối tượng tôi thầm mến, tôi còn chú ý hình tượng làm gì, đám ông lớn có cần sĩ diện hão vậy không, ở giữa bạn bè vớinhau mà giảng quy củ, còn có thể vui vẻ chơi nữa không?” Nhan Khê lau miệng, “Được rồi, anh nghe không quen thì tôi không ăn nữa.”
Bạn bè?
Nguyên Dịch vuốt lỗ tai, không nhịn được nói, “Ăn ăn ăn, cô thích thì ăn đi.”
“Được rồi, tôi chiếu cố tâm tình của anh một chút, không ăn nữa,“ Nhan Khê quay đầu thấy hai mắt Tống Hải sáng quắc nhìn mình, liền nói với Nguyên Dịch, “Tôi cúp đây, anh thay tôi nói xin lỗi với cậu trợ lý kia nhá.”
“Ừ,“ Nguyên Dịch sờ mũi, không hiểu sao hơi chột dạ, “Ngày mai tôi đem son cho cô.”
Cúp điện thoại, anh phát hiện mình và Nhan Khê đã nói chuyện hơn 10 phút rồi.
“Rõ ràng ba bốn câu là có thể làm rõ chuyện, “Anh lắc đầu, bỏ di động lên tủ đầu giường, “Phụ nữ thật phiền toái.”
Gọi điện thoại liền thích nói lảm nhảm vô dụng nhiều như vậy.
“Nhan Nhan,“ ở bên cạnh Tống Hải thấy Nhan Khê cúp điện thoại, cố gắng bày ra bộ dạng trưởng bối, “Con quen biết Nguyên nhị thiếu gia?”
“Vâng, thời gian trước có quen,“ Nhan Khê biết rõ bố đang nghĩ gì, lập tức cường điều, “Anh ta không theo đuổi con, chúng con chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.”
Tống Hải cái gì cũng chưa hỏi:…
“Quan hệ nam nữ bình thường?” Tống Hải cầm chén trà của mình, giọng điệu hơi hoài nghi, “Nhan Nhan, bố không có ý định làm nhà giàu siêu cấp gì, con tuyệt đối đừng chịu ủy khuất đi ôm đùi nhà giàu. Nguyên gia mặc dù có tiền có thế, nhưng chúng ta cũng không thiếu tiền xài, đúng không?”
“Bố, bố nghĩ đi đâu vậy,“ Nhan Khê bật cười, “Với tại lực của Nguyên gia, nếu anh ta thực muốn theo đuổi con, không đưa con châu báu trang sức, đưa bộ son môi làm gì? Điều kiện kinh tế nhà mình không phải anh ta không biết, chẳng lẽ con còn thiếu tiền mua son?”
“Vậy cũng đúng, nếu như cậu ta muốn theo đuổi con, đưa ít đồ như vậy, vậy thì xác thực quá keo kiệt rồi,“ Chấp niệm của Tống Hải sâu, năm đó trong tay ông không có nhiều tiền, nhưng lúc theo đuổi vợ cũng vô cùng hào phóng đấy, “Dù sao bố nhìn dáng dấp của Nguyên nhị thiếu gia này tuy đẹp,nhưng không giống người dễ sống chung, nói không chừng còn có thói xấu bạo lực gia đình, con chớ đến gần cậu ta.”
Nhan Khê nghe vậy bật cười, “Bố, bố nghĩ nhiều rồi, nhân vật như Nguyên tiểu nhị, dạng mĩ nhân nào chưa gặp qua, dựa vào cái gì mà đi thích con?”
“Làm sao lại không thích con? Con xinh đẹp lại có khí chất, lại thông minh tài giỏi, cậu ta dựa vào cái gì mà không vừa mắt con?” Tống Hải nghe vậy không vui, bố trong thiên hạ đều có loại tự tin mù quáng, đó chính là xem con gái nhà mình là tiểu tiên nữ, còn đàn ông trong thiên hạ chia làm hai loại, loại làm con gái để ý, loại làm con gái chướng mắt.
Nhan Khê không phản bác được, loại tâm tính này của bố cô có phải hơi mâu thuẫn không?
Tám rưỡi, “Những câu chuyện bên mình” phát sóng, chương trình vừa mở là nhà hàng phòng bếp khí thế ngút trời, thực khách chờ đợi đồ ăn trên bàn, đầy đủ màu sắc.
“Đồ ăn của nước ta thực ra rất đẹp, thế nhưng nhiều khi, chúng ta bận rộn không thể tự mình ăn, hoặc không muốn đi xa để ăn, không thể không nói, đây là một loại tiếc nuối,“ Giongj nữ nhu hòa như dòng suối, nhu hòa lại linh động, “Thế nhưng đến hôm nay, có một người giúp chúng ta giải quyết nó.”
“Anh ấy là Chu Cường, một người giao hàng bình thường, ở Đế Đô có vô số người như anh ấy.”
Trời còn chưa sáng, tiếng mưa rơi rầm rầm, nhà hàng ven đường khai trương, phảng phất cũng thành bức tranh đẹp.
Nguyen Dịch ngồi ở sô pha, nhìn tivi không rời.
Trên tivi, thỉnh thoảng truyền ra tiếng của Nhan Khê, nhưng cô rất ít xuất hiện ở ống kính.
Góc quay rất lợi, hắn dùng màn ảnh ghi chép khách hàng, hành vi kinh doanh, còn có bóng lưng của Chu Cường, áo mưa ướt đẫm, túi giao hàng lại không dính giọt nước mừa nào.
“Cảm ơn, bên ngoài mưa lớn, phải chú ý an toàn.”
“Mưa to vậy mà còn nhờ anh đưa đồ ăn, thật phiền quá.”
“Gặp lại.”
Màn hình càng kéo dài, có khách hàng thậm chí đợi bọn họ đi xa mới đóng cửa lại.
“Ngày mưa hơi lạnh, nhưng thái độ của khách cũ rất tốt,“ giọng nữ tựa hồ nhiễm độ ấm áp, “giao hàng thỏa mãn nhu cầu của mọi người, đồng thời cũng tăng nhu cầu nghề, tôn trọng nhau, cũng kéo gần khoảng cách.”
Mãi đến khi chương trình hết, Nguyên Dịch mới từ trong bầu không khí này đi ra, anh rất ít ăn hàng giao, cơ hồ chưa bao giờ tiếp xúc với họ, nhưng chương trình này lại ghi chép một cách rất cảm động.
Nguyên Dịch cho rằng chủ quán sẽ xuất hiện nói vài câu, hoặc bắt bẻ thực khách, nhưng từ đầu tới cuối lại ấm áp, thân thiết, lễ phép, còn chăm chỉ nữa.
Xem hết, Nguyên Dịch cảm giác mình có vài phần xúc động với người giao hàng.
Bởi vì “Những câu chuyện quanh mình” vừa hot ở trên mạng, cho nên tiết mục về người giao hàng lại được hot lần nữa.
Bởi vì một vài người share, rất nhanh đã kéo sự chú ý của mọi người.
Netizen 1: phong cách của chương trình thật tươi mới, tôi một mực chờ khách hàng cực phẩm xuất hiện, mãi cho đến khi hết, cũng đều là nhạc dạo ấm áp, trái lại tôi lại muốn bán bên ngoài.
Netizen 2: Nhìn ra tổ chương trình rất dụng tâm, không thêu dệt chuyện, không có ý mở mâu thuẫn. Trên thực tế, toàn bộ xã hội đều là người bình thường, hiếm thấy, hơn nữa còn đi theo quay, phần lớn mọi người biểu hiện rất tốt, cho nên loại tình huống này, nếu như liên tiếp xuất hiện, tôi sẽ không nhịn được mà hoài nghi tính chân thật.
Netizen 3: CHẳng lẽ chỉ có mình tôi là si mê giọng của người dẫn chương trình thôi sao?
Netizen 4: giọng người dẫn chương trình quả thực rất hay, rất cuốn hút, chương trình có thể làm nhiều người cảm động như vậy, công lao lớn là do giọng của cô ấy.
Nhất phẩm minh trà: Xin hỏi các vị trên mạng, người dẫn chương trình có phải tên Nhan Khê không?
Trần Minh Động ở trong video nghe thấy giọng quen thuộc, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, không kịp xem hết video, mà bình luận ngay ở dưới.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình.
Đại Hải: con gái của tôi là tiểu tiên nữ.
Đại Hà: Bố vui vẻ là được rồi.