Nhìn Lên - Ngưỡng Vọng

Chương 34: ter 33


Bạn đang đọc Nhìn Lên – Ngưỡng Vọng – Chương 34: ter 33

Thời Lục bình yên nằm ngủ  trên lưng Hứa Túc Dã.

Cô mơ về chuyện rất lâu trước đây.

Nghỉ hè năm cấp 2, cô và người nhà cùng nhau đi biển chơi, Hứa Túc Dã cũng ở đó.

Anh trai cô chỉ bị cảm nắng nhẹ, ba mẹ đã rất lo lắng, vội vàng đưa anh ta đến chỗ mát nghỉ ngơi.

Thật ra Thời Lục cũng cảm thấy chóng mặt, chỉ là sắc mặt anh trai đỏ hơn cô thôi. Biểu hiện cảm nắng của cô không quá rõ ràng.

Nhưng trong lòng ba mẹ đều đặt trên người anh cô, cũng không ai để ý đến cảm nhận của cô.

“Thời Lục, chị làm sao thế?” Hứa Túc Dã đi đến bên cạnh cô, phát hiện cô ra rất nhiều mồ hôi.

Thời Lục dùng tay che mắt lại, môi trắng nhợt, không có sức nói chuyện.

Hứa Túc Dã đoán được tình trạng của cô, nên liền ngồi xổm ở trước mặt cô.

Vào lúc đó, anh rất gầy yếu, nhưng vóc dáng rất cao, sức lực cũng lớn.

Toàn thân của Thời Lục suy yếu, nên bị anh cõng một cách dễ dàng.

Sau khi Hứa Túc Dã cõng Thời Lục đi một đoạn không xa, phía dưới cái lều của một cửa hàng nhỏ ven biển.

Anh mượn một cái quạt giúp cô hạ nhiệt, bản thân cũng cầm quạt quạt cho cô.

“Uống miếng nước đi.”

Thời Lục miệng đắng lưỡi khô, vô thức mở miệng ra, sau đó miệng chai lạnh lạnh mang dòng nước mát mẻ tiến vào cổ họng cô. Động tác của Hứa Túc Dã rất nhẹ nhàng, không để miệng chai đập vào môi cô.

Không biết anh lấy từ đâu ra nước muối lạnh, sau khi uống xong, tình trạng của Thời Lục chuyển biến tốt hơn rất nhiều.

Ngồi dưới bóng râm của lều 20 phút, tình trạng choáng váng mới dần dần tan biến.

Thời Lục mới có chút sức lực nhìn về hướng Hứa Túc Dã.

Anh ngồi bên cạnh cô luôn giúp cô quạt mát, hiện tại cũng chưa dừng lại. Thời Lục nhìn thôi mà đã thấy mỏi tay rồi.

“Ba mẹ tôi đâu?” Thời Lục hỏi.

Hứa Túc Dã mím môi, rất gượng gạo thay đổi chủ đề câu chuyện: “Giày của chị đâu rồi?”

“Tôi hỏi anh, ba mẹ tôi đâu?”

Cô tra hỏi quá mạnh mẽ, Hứa Túc Dã chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: “Đi bệnh viện rồi.”

Bởi vì Thời Thanh Duyên bị cảm nắng, bọn họ đã đưa anh ta đi bệnh viện, còn hai người bọn họ bị bỏ lại bãi biển.

Thời Lục không nói tiếp, cho dù Hứa Túc Dã nói cái gì, cô đều không trả lời.

Cô ngồi trên cái ghế tựa sơ sài, chán nản, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hứa Túc Dã quay lại tìm giày cho cô. Anh ngồi xổm trước mặt, rồi giúp cô thay giầy.

“Tôi không mang.”

“Trên mặt đất có đá và mảnh chai vỡ, sẽ đâm vào chân chị.”

Hứa Túc Dã mang giày cho cô, Thời Lục giãy giụa không cẩn thận vô tình đá vào cằm anh. Mặc dù sức lực không lớn, nhưng hành vi như vậy rõ ràng làm cho người khác cảm thấy rất khó chịu.

Cú đá này, làm cho Thời Lục đứng hình. Nhìn thấy sắc mặt của Hứa Túc Dã lạnh nhạt, cô do dự có nên xin lỗi hay không.

Hứa Túc Dã không có phản ứng, vẻ mặt bình thường giống như không có chuyện gì xảy ra. Anh nắm lấy mắt cá chân trắng gầy của cô, không động đậy nữa, kiên nhẫn đợi cô bình tĩnh lại.

Thời Lục dần dần không động nữa. Anh giúp cô mang giầy vào.

Bọn họ ở dưới mái che rất lâu.

Phía trước là bãi cát ồn ào, phía sau là rạn đá lổm chổm rất nhiều người đi qua bên đó nghịch nước.


Hầu hết thời gian Hứa Túc Dã đều rất yên lặng, Thời Lục cũng không thích nói chuyện, so với sự nhộn nhịp trên biển, bọn họ trong có vẻ rất lạc lõng. Giống như một mảnh nhỏ của thế giới bị ngăn cách vắng vẻ. Chỉ có hai người bọn họ ở đó.

Ngày trước, khi Thời Lục mơ về chuyện lúc nhỏ, cô sẽ luôn cảm thấy bất an và khổ sở.

Nhưng lần này, trong lòng cô thấy rất bình yên, bình tĩnh giống như xem lại quá khứ của một người khác, không hề dao động.

Sau khi đến khách sạn, Thời Lục bị Hứa Túc Dã đánh thức.

“Đi tắm nước nóng trước đi, rồi thay quần áo ướt ra.”

Thời Lục quá buồn ngủ không mở mắt được, không trả lời.

“Anh giúp em tắm?”

Thời Lục không quá tỉnh táo, nên chỉ “Ừ” một tiếng.

Hứa Túc Dã ôm cô đi vào phòng tắm. Qua mười mấy phút, anh ôm cô đi ra.

Điều hòa trong khách sạn đã mở ấm áp dễ chịu, cho dù chỉ mặc một chiếc áo tắm mỏng cũng không cảm thấy lạnh.

Từ hơn 7 giờ sáng ngủ đến 12 giờ trưa, tinh thần của Thời Lục mới hồi phục một chút.

Lúc cô thức dậy Hứa Túc Dã vẫn còn ngủ, có thể là chuyện hôm qua đối với anh tiêu hao tinh thần quá lớn.

Thời Lục lại tiếp tục ngủ tiếp, lần này cô trực tiếp ngủ đến tối. Lúc tỉnh lại Hứa Túc Dã không ở trong phòng. Nghĩ đến điện thoại vẫn còn đang ở ngoài biển, Thời Lục mặc quần áo đi ra ngoài.

Mở cửa phòng ngủ ra, Thời Lục nhìn thấy Hứa Túc Dã đang ngồi ở sofar phòng khách xử lý công việc.

Nghe thấy tiếng động, ánh mắt của anh di chuyển từ màn hình máy tính nhìn về hướng cô.

“Muốn ra ngoài sao?” Nhìn thấy cách ăn mặc của cô, Hứa Túc Dã hỏi.

“Điện thoại của tôi còn để trên bãi biển.”

“Anh kêu trợ lý giúp em đi lấy. Bên ngoài rất lạnh, em đừng ra ngoài.”

“Anh còn mang theo trợ lý à?” Thời Lục ngạc nhiên.

Hứa Túc Dã im lặng trong chốc lát, rồi giải thích: “Ừ, anh ta đi mua máy tạo tuyết.”

“.…”

Thời Lục mang lại dép lê, rồi đi đến phòng khách, rót một ly nước, uống một hơi: “Anh gọi cho anh ta đi.”

Hứa Túc Dã hỏi vị trí của điện thoại, rồi gọi cho Diêu Lập.

Thật ra cho dù không hỏi, anh cũng biết được vị trí điện thoại của Thời Lục ở đâu.

Tối hôm qua, lúc Thời Lục rời đi, vốn dĩ anh không ngủ.

Chỉ là bởi vì không chắc chắn Thời Lục sẽ làm gì nên anh mới giả vờ ngủ say.

Sau khi Thời Lục ra cửa, anh dựa theo định vị trên điện thoại luôn không gần không xa đi theo cô.

Hứa Túc Dã không dám ngủ là vì anh nghi ngờ việc anh bị tai nạn xe và mất trí nhớ đã bị Thời Lục phát hiện.

Ngày đó, Thời Lục bỗng nhiên hỏi anh, có phải anh có chuyện gì giấu cô.

Vì vậy, anh mới trở nên cảnh giác.

Sau đó anh kiểm tra lịch sử sử dụng ứng dụng trên điện thoại của mình, nhìn thấy thời gian lúc anh đi tắm điện thoại anh đã mở một lần, weichat bị xem qua.

Suy đoán được chứng thực.

Vậy nên Thời Lục càng bình tĩnh, càng không chủ động đề cập đến chuyện này, anh càng không thể yên tâm, cả đêm không ngủ.

May mắn là cuối cùng tất cả vẫn còn kịp.


Sau khi Diêu Lập mang điện thoại đến rồi rời đi.

Hứa Túc Dã đóng máy tính lại, hỏi: “Em muốn đi ăn cơm không?”

“Ừ.”

Ăn cơm xong, bọn họ trở về phòng.

Thời Lục ở lại phòng khách xem phim, Hứa Túc Dã ngồi trên ghế sofar đơn bên cạnh xử lý công việc.

Đèn phòng khách không mở, rèm cửa sổ dày cũng được kéo kín.

Căn phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng từ máy chiếu phát ra chiếu lên bức tường trắng.

Bộ phim Thời Lục đang xem là bộ phim mà cô tùy tiện tìm, đúng lúc là cảnh tình yêu, vẫn là kiểu lấy đi nước mắt của người xem.

Quả thật ở giữa có nhiều cảnh cảm động, nhưng mặt Thời Lục không có cảm xúc không mấy hứng thú.

Thẳng cho đến đoạn ký ức giết chết trong sân trường, ánh mắt Thời Lục mới bắt đầu có hơi thay đổi.

Cô nhớ lại quá khứ của Mình với Hứa Túc Dã.

Kết thúc bộ phim, kèm theo tiếng nhạc nhẹ nhàng và du dương bắt đầu phát danh sách các diễn viên.

Thời Lục vô thức nhìn về phía Hứa Túc Dã, anh vừa vặn cũng nhìn cô. Trong phòng khách tối thui, đồng tử của anh đen kịt, ánh sáng le lói phản chiếu  từ bức tường chiếu sáng góc mặt anh.

Nhìn nhau một lúc, Thời Lục hỏi: “Bận xong chưa?”

“Ừ.”

Thế là Thời Lục đi qua, ngồi lên tay vịn ghế của anh.

Hứa Túc Dã đặt máy tính sang một bên, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô. Để cô ngồi trong lòng mình.

Cái ôm của Hứa Túc Dã rất nóng, khuôn ngực rộng cường tráng.

Thời Lục cởi nút áo sơ mi của anh ra, bàn tay lạnh từ phía ngoài chui vào.

“Mát không?” Cô hỏi.

“Không mát.” Tay của Hứa Túc Dã cách một lớp quần áo, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Nhịp tim trong phút chốc tăng vọt.

Tay của Thời Lục không ở yên một chỗ mà là di chuyển không hề có chút quy luật nào, dao động khắp nơi.

Trước đây cô làm rất nhiều chuyện quá đáng với anh.

Cùng bàn cấp 2 ba năm, mỗi lần đổi chỗ ngồi đến gốc cuối cùng của lớp, Thời Lục đều sẽ tận dụng thời gian tiết tự học không ai chú ý lén lút vươn tay đến chỗ anh.

Cách một lớp quần áo chạm vào cơ bụng của anh.

Cô nhớ, Hứa Túc Dã trước đây rất gầy, cơ bụng chỉ có những đường viền nhỏ. Tràn đầy cảm giác thanh xuân tươi trẻ.

Sau này vì để làm theo sở thích của cô, anh cố tình đi tập thể hình làm cơ bụng lộ rõ hơn. Eo săn chắc đường nét sắc xảo hơn.

“Anh vẫn còn rèn luyện sao?” Thời Lục hỏi.

“Ừ.” Thân trên của Hứa Túc Dã ngã ra sau, dựa vào lưng ghế sofar.

“Mệt không?”

“Không mệt.”

Thời Lục cười thầm một tiếng: “Nói dối.”

Cô nhìn thấy rất nhiều người sau khi làm việc, bởi vì áp lực quá lớn rất dễ phát phì ra.


Hơn nữa Hứa Túc Dã còn bận như vậy, thường thường yêu cầu tăng ca đến rạng sáng mới được nghỉ ngơi. Anh vẫn dành thời gian đi luyện tập, giữ vóc dáng làm sao có thể không mệt.

Yết hầu của Hứa Túc Dã chuyển động.

Mặc dù anh đang dựa vào sofar nhưng cơ thể vẫn trong tình trạng căng cứng.

“Thả lỏng một chút.”

“Ừ.” Miệng thì nói vậy nhưng cơ thể anh vẫn căng cứng như đá.

Chỉ cần Thời Lục ở lại bên cạnh anh, anh không có cách nào thả lỏng.

Thời Lục nhìn thấy anh căng thẳng như vậy, không nhịn được cong môi.

Chóp tai của Hứa Túc Da đỏ ửng, mắt trở nên ẩm ướt.

Có thể Thời Lục nghiêng về phía trước, tay cũng đưa lên từ từ bò lên cơ thể của anh.

Cô nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Theo bản năng Hứa Túc Dã ôm cô, đáp lại nụ hôn.

Thắt lưng của anh bị Thời Lục dễ dàng cởi ra.

Chơi một chút, lúc Thời Lục vẫn còn muốn tiếp tục hôn, Hứa Túc Dã đã nghiêng đầu tránh đi, hơi thở hỗn loạn: “Anh đi lấy đồ.”

“Tôi đi.” Thời Lục đứng lên: “Anh đừng động.”

Hứa Túc Dã vừa định đứng dậy, nhưng anh lại dựa vào ghế sofar đơn lần nữa.

Rất nhanh Thời Lục đã quay trở lại.

Cô không để anh động thì Hứa Túc Dã sẽ không động. Để cô xé bao mặc vào.

Anh nhắm mắt lại, tay nắm chặt, các mạch máu màu xanh nhô ra đập liên hồi.

Thật ra Hứa Túc Dã đã từng có một ý nghĩ rất điên cuồng.

Anh muốn chọc thủng bao cao su, muốn thông qua cách này làm cho Thời Lục mang thai để giữ cô lại.

Nhưng cuối cùng anh cũng không chọn làm như vậy.

Cơ thể của Thời Lục không tốt, nếu như thật sự mang thai sẽ liên lụy đến sức khỏe của cô.

Anh muốn giữ cô lại, nhưng không nở để cô chịu khổ.

Sau khi máy chiếu tạm dừng khoảng 10 phút, tự động phát một bộ phim khác là phim văn học tình yêu.

Ngày nắng gió nhẹ, nam nữ chính nằm lên bãi cỏ xanh trên núi tâm sự cùng nhau.

Khi bộ phim đang chiếu, trong phòng khách sáng tối không ổn định.

Một chân của Thời Lục quỳ trước người Hứa Túc Dã, một bên hôn anh, một bên nhẹ nhàng ngồi vào trong lòng anh, ôm anh thật chặt.

Màn đêm buông xuống.

Ban ngày nghỉ ngơi đủ rồi, ban đêm tự nhiên không muốn ngủ nữa.

Thể lực của Thời Lục không quá tốt, luôn muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút. Nhưng điều này đối với Hứa Túc Dã mà nói là dày vò không chịu được.

Nhưng anh không chọn giành lại vị trí chủ động.

Cảm nhận của Thời Lục mới là quan trọng nhất, anh khó chịu một chút cũng không có vấn đề gì.

Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, bọn họ trở về Kỳ Thành.
___

Sắp cuối kỳ, hệ thống chọn môn học sẽ lập tức được mở ra. Yêu cầu Thời Lục nộp lên các khóa học tự mình giảng dạy trong năm nay.

Môn tự chọn thưởng thức âm nhạc của cô trong năm rồi được đánh giá cao, rất nhiều học sinh đang đợi hệ thống chọn môn học mở ra dù có thức khuya cũng muốn chọn lớp.

Nhưng Thời Lục suy nghĩ rất nhiều lần, cuối cùng ngoài các môn chuyên ngành bắt buộc không có môn học tự chọn nào được thêm vào.

Cô cảm thấy trạng thái cảu bản thân gần đây không được tốt, tạm thời không thích hợp đứng lớp.

6 giờ chiều, Thời Lục nhận được tin nhắn của Hứa Túc Dã.

Cô tắt máy tính đi, cầm túi sách lên rời khỏi văn phòng.


Đi đến cổng phía đông của trường gần học viện nghệ thuật, quả nhiên thấy xe của Hứa Túc Dã đậu dưới gốc cây gần đó.

Thời Lục đi qua, ngồi ở vị trí ghế phụ, cởi áo khoác ra và cầm trên tay.

“Sách để phía sau.”

Nghe vậy Thời Lục quay đầu lại, thật sự nhìn thấy phía sau đặt một quyển sách mới tinh.

Cô đứng lên, cầm quyển sách lên là một quyển sách về cấu trúc số liệu.

Hứa Túc Dã khởi động xe, không nhịn được nhắc nhở cô “Cẩn thận say xe, về nhà rồi đọc.”

“Không sao.” Thời Lục đặt quyển sách lên chân, mở ra một trang.

Ngày đó Thời Lục nhàn rỗi không có chuyện gì làm đi đến phòng sách cùng Hứa Túc Dã.

Trong phòng đặt rất nhiều sách và tạp chí, đa phần là liên quan đến máy tính và lập trình.

Thời Lục từ trên kệ lấy ra một quyển sách, tùy tiện lật xem.

Cô không hề có căn bản, xem rất vất vả.

Mặc dù có vẻ hiểu nhưng Thời Lục xem rất say mê, ở phòng sách cả ngày.

Hứa Túc Dã thấy Thời Lục có hứng thú như vậy, thì giúp cô mua sách về chuyên ngành thuật toán bắt đầu học nền móng cơ bản.

Về đến nhà Hứa Túc Dã đi nấu cơm, Thời Lục vẫn ngồi trên ghế sofar xem sách.

Vốn dĩ cô đối với toán học rất có hứng thú, trong sách đề cập đến một số thuật toán, thực chất là những bài toán phức tạp chỉ có dùng máy tính mới có thể giải mà thôi. Cô thích như vậy cũng không có gì lạ.

Ăn cơm xong, Hứa Túc Dã bị Thời Lục gọi vào phòng sách dạy cô học.

Anh đặc biệt hỏi giáo viên cũ về ppt của khóa học và giải thích cặn kẽ với cô.

Bọn họ ngồi cạnh nhau trước bàn học, máy tính để ở giữa. Hứa Túc Dã một bên nói, một bên viết trên giấy những quy trình phức tạp cho cô.

Trong phòng sách yên tĩnh, chỉ có giọng nói trầm thấp và từ tính của anh.

Lông mi của Hứa Túc Dã rủ xuống, ở dưới mí mắt tạo thành một cái bóng mờ. Da của anh rất trắng, môi đỏ, vừa đẹp trai vừa sạch sẽ. Trên cơ thể có loại khí chất văn nhã và hờ hững, nhìn chính là thành phần tri thức được giáo dục rất tốt.

Anh nói rất chậm rãi, giọng nói rất dễ nghe.

Tình huống quen thuộc như vậy, luôn làm cho Hứa Túc Dã cảm thấy giống như trở về lúc học trung học.

Lúc đó cô có vấn đề gì đều sẽ chạy đi hỏi Hứa Túc Dã. Anh vĩnh viễn đều rất kiên nhẫn, nói vài lần cũng không thấy phiền. Anh cũng biết rất rõ điểm mạnh và điểm yếu của cô ở đâu.

Qua nửa tiếng, trong lòng Thời Lục có chút tiếc nuối không muốn đi, cô không muốn tiếp tục làm chậm trễ thời gian của anh.

“Anh không cần dạy tôi nữa, anh bận việc của mình thì cứ đi đi.”

“Anh không bận.” Hứa Túc Dã nói.

Nhưng Thời Lục ở cùng anh đương nhiên biết anh không hề thoải mái, mỗi ngày đều làm việc đến rất khuya mới ngủ.

Thời Lục trực tiếp lấy viết ra khỏi tay anh “Tôi tự mình học, sẽ không hỏi anh nữa.”

Hứa Túc Dã nhìn cô, cuối cùng anh vẫn gật đầu đồng ý: “Ừ.”

Cho đến 10 giờ đêm, Hứa Túc Dã mới nhắc nhở Thời Lục cần uống thuốc và nghỉ ngơi.

Lúc này, Thời Lục mới cố gắng dừng lại.

Cô đóng sách lại đứng lên, đang chuẩn bị rời khỏi phòng sách. Mới vừa đi hai bước, nhưng bỗng nhiên bị gọi lại.

“Thời Lục.” Lúc Hứa Túc Dã gọi tên cô giọng nói luôn không tự chủ được mà trở nên dịu dàng: “7 năm trước, vì sao em lại ra nước ngoài?”

Lúc học cấp 3, vì thành tích toán học rất tốt, lúc đó, cô nói với anh muốn học khoa tài chính học, vì có khoa toán học. Nhưng sau đó, cô lại chọn ra nước ngoài học âm nhạc.

Hứa Túc Dã nghĩ rằng cô thay đổi sở thích, so với toán thì cô thích âm nhạc hơn.

Nhưng hiện tại, xem ra giống như không phải vậy.

Vậy là sau khi tốt nghiệp cấp 3, nhất định đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết.

Thời Lục hơi choáng váng.

Sau một lúc, cô xoay người, nhưng không nhìn về hướng của Hứa Túc Dã mà là hơi cúi đầu, nhìn xuống mặt đất.

Hứa Túc Dã im lặng chờ cô nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.