Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 18: Giải Thoát


Bạn đang đọc Nhiệt Luyến Trí Mạng – Chương 18: Giải Thoát


Câu lạc bộ Tôn Đường.
Thân ảnh cao lớn và thẳng tắp của Dung Thận chậm rãi đi tới bãi đậu xe, cúi đầu ngồi vào ghế sau, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Cơn gió nào lại đưa bà tới đây vậy?”
Dung lão phu nhân nhìn về phía trước, tư thế ngồi ngay ngắn khẽ nói: “Nghe nói, gần đây cháu qua lại rất thân với một cô gái tên là An Tống?”
Trong xe yên lặng vài giây, người đàn ông mới bình thản ung dung câu lên đôi môi, “Người nghe ai nói?”
“Điều này không cần cháu lo, cô gái có thể được cháu đối xử đặc biệt, trước tiên cháu hãy nói cho bà biết về lai lịch của cô ấy.”
Trong gia tộc khi chọn vợ, xem trọng không chỉ ngoại hình bên ngoài, mà còn có cả lễ nghi, giáo dưỡng và bản lĩnh tư duy cũng không thể thiếu.

Với mức độ hiểu biết của bà về tiểu Cửu, nếu An Tống này không xuất chúng hơn người, không thể nào chiếm được sự coi trọng của nó.
“Không phải A Kỳ đã giúp bà điều tra rồi sao.” Dung Thận nghiêng đầu nhìn thần sắc khá nghiêm túc của bà cụ, nghiền ngẫm đáp lại: “Cháu cũng chỉ biết giống như bà thôi.”
Lúc này, Dung lão phu nhân hoàn toàn ngạc nhiên, “Thật sao?”
“Đương nhiên.” Người đàn ông thản nhiên vắt chân, thâm thúy bổ sung thêm: “Cháu nói dối bà lúc nào?”
Biểu hiện của Dung Thận quá mức bình tĩnh, Dung lão phu nhân nhất thời cũng bối rối.
Lẽ nào đúng như những lời A Kỳ nói, lai lịch của An Tống không bình thường sao?
Nhưng sự thực là, cho đến bây giờ ngoài những tin tức đã biết, Dung Thận vẫn chưa từng điều tra An Tống.
Bất luận là xuất thân của cô, thậm chí cả thông tin chi tiết về cha mẹ cô, những điều này đều không quan trọng trong mắt anh.

Từ cái ngày mà An Tống coi nhầm anh là bác sĩ trị liệu tâm lý, mọi thứ đều chỉ là từ kết quả mà thuận theo.
Dung lão phu nhân không để ý đến ánh mắt đầy ẩn ý của người đàn ông, bà nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Hiếm khi thấy cháu quan tâm đến một cô gái như vậy, cháu chọn một ngày, nhanh chóng đưa cô ấy đến nhà cho bà gặp mặt, bà sẽ thay cháu kiểm định.
Dung Thận ý vị sâu xa nhìn ra ngoài cửa sổ, “Thời điểm đến, cháu sẽ đưa cô ấy trở về.”
Chưa đầy mười phút sau, xe của Dung lão phu nhân đã rời khỏi câu lạc bộ Tôn Đường.
Người đàn ông với dáng người khí thế ngang tàng cũng quay trở lại đại sảnh.
Xe chạy qua ngã tư, Dung lão phu nhân cảm khái thở dài: “Tiểu Vãn đã lâu không tới trò chuyện với tôi rồi.”
A Kỳ ngay lập tức tiếp lời: “Có lẽ dạo này Vãn tiểu thư bận ôn thi piano, không bẳng đến tối tôi gọi điện thoại cho cô ấy, để cô ấy có thời gian rảnh qua chuyện trò với người.”
“Ừ, làm theo ý cậu đi.”
Nói xong, Dung lão phu nhân đỡ trán, có chút khó chịu nhắm mắt lại.
Bất kể nói thế nào, thì trong lòng bà tiểu Vãn mới là ứng cử viên có điều kiện tốt nhất để trở thành cháu dâu, cho dù cuối cùng không thể kết thông gia với nhà họ họ Văn, thì vợ của tiểu Cửu chí ít cũng phải sánh được với tiểu Vãn.
…..
Thời gian như nước chảy, cuộc sống của An Tống vẫn trước sau như một bình yên và đơn giản.
Bây giờ trong nhà có thêm An An, ngày tháng trái lại trôi qua nhanh chóng, cũng không đến nỗi cô đơn, vất vả.
Lại đến thứ Hai, ngày tiếp nhận trị liệu.
Tiết trời cuối thu càng ngày càng lạnh, An Tống mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác len đã lâu không mặc, lại chọn một chiếc áo sơ mi cổ cao, ăn mặc chỉnh tề xong liền nhắn nhủ vài câu với An An, rồi rời khỏi căn nhà gỗ.

Thời gian gặp mặt hôm nay đã đổi sang buổi chiều, vẫn là Trình Phong đến đây đón người.
An Tống gặp anh ở đầu ngõ, lên xe, cũng không có hỏi nhiều, theo thói quen ngẩn người ngồi bên cửa sổ.
Mặc dù Trình Phong muốn cùng cô trò chuyện vài câu, nhưng vì không tìm được chủ đề thích hợp, chỉ có thể từ bỏ.
Chưa đến một giờ rưỡi, xe dừng trước cửa của một cửa hàng cà phê thư viện.
Đây là một con phố cổ, hai bên đường trồng đầy cây long não, cành lá chưa rụng chắn ngang trước những kiến trúc của tòa nhà, không có nhiều người đi đường và xe cộ, nơi đây tràn ngập sự yên tĩnh cách xa cái hối hả và nhộn nhịp của thành phố.
An Tống bước vào thư viện, đại sảnh trống trải đầy những tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, xung quanh thoang thoảng hương thơm của cà phê và mùi mực.
“An tiểu thư, ngài Cửu ở trên lầu.”
“Cảm ơn.”
Lúc này lầu hai không có nhiều người, chỉ có lác đác vài vị khách tự đọc sách, uống cà phê.
Dung Thận đang ngồi ở một bàn đơn trong khu đọc sách, trên tay cầm một cây bút đang đọc tài liệu.
An Tống không nhanh không chậm bước tới, nhân cơ hội ngắm nhìn động tác cúi đầu viết của người đàn ông.
Bất kể làm gì, bác sĩ Dung luôn gọn gàng ngăn nắp, trong bầu không khí yên tĩnh và thanh bình của thư viện, cử chỉ cùng phong thái thận trọng và nội liễm của anh ta càng lộ rõ ra.
An Tống bước tới, nhẹ giọng gọi người.
Dung Thận không ngẩng đầu, tiếp tục viết vài nét trên tài liệu, nhưng giọng nói từ tính trầm thấp đã truyền đến, “Đã ăn cơm trưa chưa?”

“Đã ăn rồi.” An Tống cho rằng đây là câu hỏi thăm thông thường, liền nói ngắn gọn cho đối phương biết, cô ăn cơm chiên trứng.
Cây bút của người đàn ông dừng lại một lúc, khi anh ta ngước mắt lên, thần sắc ôn hòa nhẹ nhàng ra hiệu: “Ngồi xuống nói chuyện.”.

Truyện Sủng
An Tống kéo ghế ngồi xuống, trực tiếp nhìn về phía Dung Thận, “Anh cứ bận trước đi, tôi không vội.”
“Tôi còn một ít tài liệu cần xử lý.” Dung Thận vừa nói vừa giãn ra đôi mày, “Giá sách bên cạnh đều là sách liên quan đến lập trình.

Nếu có hứng thú, cô chọn trước một vài quyển đọc xem.”
An Tống cười nhẹ gật đầu nói được, đi tới giá sách, bộ dạng trông giống như là cẩn thận lựa chọn sách.
Thực ra…!sách ở đây, trong nhà cô đều có.

Thư viện cà phê này, đã được An Tống đến thăm từ những năm đầu, lúc đó nghe nói ở đây có nhiều sách đã xuất bản, còn có một số bộ sưu tập tài liệu.
Cô ấy phần lớn đã xem qua, nhưng thực tế rất ít dùng.
An Tống lơ đễnh nhìn lướt mấy quyển sách, rất nhanh đã đi qua hai dãy giá sách, cầm lên một quyển “Album chủ đề thể thao mạo hiểm”, trở lại bàn đơn.
Lật trang đầu tiên, người đàn ông đóng nắp bút, dùng giọng điệu dẫn dắt hỏi: “Bình thường ngoài bay phi hành, còn thích môn thể thao nào nữa?”
An Tống thành thật trả lời: “Không có đặc biệt thích cái gì, nhưng tôi đã thử nghiệm qua rất nhiều.”
“Là những cái gì?”

“Nhảy bungee, dù lượn, leo núi đá cao, bay phi hành, đều chơi qua.”
Những thứ này đối với cô mà nói không phải là thích, mà là một cách khác để phát tiết cảm xúc.
Người đàn ông đóng tập tài liệu lại, thản nhiên dựa vào lưng ghế, “Với nhiều môn thể thao mạo hiểm như vậy, không sợ trong qua trình phát sinh chuyện ngoài ý muôn sao?”
An Tống nhìn lướt qua cuốn album trước mặt, hiển nhiên trong lòng có chút đắn đo.
Cô hiểu rất rõ rằng một khi những từ này được nói ra, phần lớn sẽ gây khó chịu cho người khác.
Ngay cả bác sĩ Dung kiên nhẫn và rộng lượng, cũng chưa hẳn có thể chấp nhận được những suy nghĩ thực tế trong lòng của cô.
“Dám thử thách với môn thể thao mạo hiểm quả thực là dũng khí đáng khen ngợi.” Người đàn ông nhìn thấy ra được sự lo lắng của An Tống, sau khi nhẹ giọng khen ngợi, mới từng bước nhắc nhở nói: “Nhưng tiền đề của thử thách là phải đảm bảo rằng bản thân có thể bình an vô sự, nếu chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ngược lại chính là được một mất mười.”
An Tống còn rất trẻ, nhưng hầu như những môn thể thao cô vừa kể, đều thuộc loại cực hạn, đầy nguy hiểm và thử thách đi kèm.
Nếu như chỉ đơn thuần là vì kiếm tiền, rất dễ dàng vì lợi ích trước mắt mà đánh mất đi những thứ to lớn khác.
Tuy nhiên, những gì An Tống nói tiếp theo lại khiến Dung Thận có phần hơi bất ngờ.
Cô ấy nói: “Nếu như thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng tính là…!một loại giải thoát khác,.”
An Tống do dự không dám nói nguyên nhân thực sự, chính là vì lo lắng rằng những mặt trái trong cảm xúc tiêu cực của mình, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của bác sĩ Dung về cô.
Cảm xúc trong mắt người đàn ông có chút phức tạp, trong nháy mắt đã khôi phục lại trạng thái bình thường, “Hiện tại vẫn là quan điểm như vậy sao?”
An Tống nhìn chăm chú vào ánh mắt của Dung Thận, cũng không có nhìn ra được bất kỳ sự chán ghét và bất mãn nào, cô cười nhẹ lắc đầu, “Bây giờ không còn nữa.”
Ngày mà cô bước vào trung tâm y tế, điều đó có nghĩa là cô đã đưa ra một lựa chọn để thay đổi.
Con đường này không dễ đi, may mắn là, cô đã gặp được bác sĩ Dung..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.