Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 67: Không gian chi lực


Đọc truyện Nhiếp Hồn Vương Phi – Chương 67: Không gian chi lực

Đối thủ là Mộ Hi Thần, Lam Ảnh Nguyệt không dám khinh thường chút nào, cấp tốc tránh khỏi những mũi tên kia, không nghĩ tới mới một năm, mà Mộ Hi Thần đã đột phá thất giai.

Tốc độ của Lam Ảnh Nguyệt nhanh đến nỗi chỉ còn lại một đạo tàn ảnh, khiến mọi người phía dưới hoa mắt choáng đầu.

Ninh Trí Viễn lạnh lùng nói: “Lam Dật chỉ biết phòng thủ, tiếp tục như vậy sớm hay muộn cũng thất bại.”

Tần Ngọc liếc nhìn hắn một cái, không chút để ý mở miệng nói: “Không biết không cần nói nhiều.”

“Băng lao.” Lam Ảnh Nguyệt vung tay lên, một băng lao to lớn từ trên đầu Mộ Hi Thần phi xuống.

Mọi người cả kinh, nhưng mà Mộ Hi Thần vẫn không nhúc nhích, có người sợ tới mức hô to lên: “Điện hạ, mau tránh ra.”

Lam Ảnh Nguyệt không nói gì xem những người đó: “Ngu xuẩn.”

Chẳng lẽ bọn họ cho rằng chỉ một băng lao có thể vây khốn Mộ Hi Thần sao? Nàng chỉ muốn tranh thủ thêm một giây cho mình mà thôi.

Quả nhiên, băng lam kia đến gần Mộ Hi Thần lập tức bị phá nát, nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt đã đóng tứ hải băng lam dứpi chân Mộ Hi Thần.

Hắn bay vút lên không trung, vô số mũi tên bay về phía Lam Ảnh Nguyệt, mọi người bị tình cảnh này làm cho sợ ngây người, tinh thần lực phải mạnh đến mức nào mới có thể đứng trong không trung như vậy, hơn nữa mũi tên bắn ra lại còn nhiều như vậy, đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

“Điện hạ lợi hại quá.” Một thiếu nữ ngơ ngác nhìn Mộ Hi Thần ánh mắt như muốn rớt ra vậy.


Một thiếu nữ háo sắc khác lại mở miệng nói: “Ta không thể thở được.”

Sau đó chỉ nghe thấy thanh âm phanh phanh, hai thiếu nữ háo sắc khi nãy đã ngã trên mặt đất, Mộ Thiển Thiển thu hồi nắm tay, mặt không đổi sắc nói: “Ầm ĩ chết đi được.”

An Nhã nuốt nước miếng: “Bạo lực.”

“Hung tàn.” Tần Ngọc lập tức nói.

Ánh mắt Lâm Khiêm nhíu lại: “Đây là thật tình.”

Đúng lúc này, không khí chung quanh chuyển lạnh, Tần Ngọc vội vàng nhìn về phía lôi đài, vừa quay lại, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Chỉ thấy Lam Ảnh Nguyệt bị vũ tiễm của Mộ Hi Thần bức đến cạnh lôi đài, nửa thân mình đã rời khỏi lôi đài.

Nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt chẳng những không hoảng hốt, ngược lại nở nụ cười, Mộ Hi Thần chỉ cảm thấy có một dự cảm không rõ, nhưng là cái loại cảm giác này lại không biết nói thế nào.

Đúng lúc này, Lam Ảnh Nguyệt dường như đã bị đẩy vào tuyệt lộ đột nhiên tiêu thất, thật ra là biến mất, mặc dù tốc độ vừa rồi có mau, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy tàn ảnh, nhưng hiện giờ bọn họ chỉ có thể nhìn nàng biến mất trên lôi đài.

Mộ Hi Thần nắm chặt cung thủ trong tay, giây tiếp theo, lập tức ly khai lhỏi nơi hắn vừa đứng, thân mình Lam Ảnh Nguyệt quỷ mị không giống bình thường, xuất hiện tại nơi hắn vừa mới đứng.

Khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt gợi lên, nhìn về phía đôi mắt ngăm đen của Mộ Hi Thần, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Lần đầu tiên sử dụng kỹ năng này, còn chưa có thuần thục, kế tiếp, ngươi cũng nên cẩn thận.”


Mấy ngày nay đánh nhau với Bi Phong, cho nên nếu chỉ có tấn chức thất giai mà không học được pháp thuật nào, quả thật ủy khuất bản thân.

Nói xong vô số hỏa long từ ngón tay nàng bắn ra, quét nhanh về phía Mộ Hi Thần, cùng với hỏa long xuất hiện, thân ảnh Lam Ảnh Nguyệt lập tức biến mất.

Một màn quỷ dị này khiến mọi người phía dưới chấn kinh, còn có thể biến mất như vậy sao, tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng chỉ một giây thôi cũng có thể quyết định sinh tử rồi, vốn cho rằng nhất định Lam Ảnh Nguyệt thua rồi, lúc này dù mở ra mười hai thành tinh thần lực, cũng không thấy được thân ảnh của nàng.

Mộ Hi Thần tuy rằng khiếp sợ, nhưng không đến mức loạng choạng tay chân, trong thời khắc mấu chốt vẫn có thể né tránh sát chiêu của Lam Ảnh Nguyệt, nhưng làm như vậy cũng tốn một lượng lớn tinh thần lực của hắn, trên trán đã mơ hồ xuất hiện mồ hôi.

Đây là lần đầu tiên Mộ Hi Thần gặp được kì phùng địch thủ của mình, vốn hắn không muốn tranh vị tró đầu bảng, hắn chỉ muốn thoải mái đánh một trận cùng nàng mà thôi.

Tay hắn vừa giơ lên, một Giao Long ngăm đen xuất hiện trên lôi đài: “Ngươi là người đầu tiên bức ta phải triệu hồi tiểu U Nhân.”

Lam Ảnh Nguyệt túm Tiểu Long trong tay áo ra, cười nói: “Ta thật vinh hạnh.”

Tiểu Long bị đánh thức, buồn bực quệt cái miệng nhỏ nhắn: “Mẫu thân, ta muốn ngủ.”

Lam Ảnh Nguyệt đưa tay vỗ vỗ mông nó: “Đi, đánh xong rồi trở về ngủ.”

Ngay tại thời điểm Tiểu Long đứng trên mặt đất, bầu trời vốn đang sáng tự nhiên tối lại, tiếp theo vô số hắc y nhân từ trên trời bay xuống, đứng xung quanh lôi đài.


Biến cố bất thình lình này khiến mọi người sững sờ tại chỗ, Lam Ảnh Nguyệt nhìn vô số hắc y nhân kia, trong lòng run lên, người dưới lôi đài sớm đã loạn thành một đoàn.

Mộ Thiển Thiển nhảy lên lôi đài, hô lớn: “Ta xem ai dám chạy! Một đám vẫn hay xưng mình là pháp sư, võ giả đâu sao bây giờ trốn hết cả rồi!”

Tần Ngọc cùng mấy người đã lên lôi đài từ sớm, bởi vì bọn hắn biết những hắc y nhân này nhắm vào ai, Tiểu Dật.

Nhìn ma trận hơn một trăm một ngàn hắc y nhân này, cho dù Tần Ngọc có tự kỉ thế nào, cũng không kềm được: “Tiểu Dật, rốt cuộc ngươi trêu chọc phải ai vậy?”

Lam Ảnh Nguyệt còn chưa kịp trả lời hắn, trước mặt đã xuất hiện một hắc y nam tử, ngân diện kia Lam Ảnh Nguyệt cực kì quen thuộc, là người Ám Vực.

Nam nhân ngân diện kia đi lên phía trước, âm thanh lạnh lùng nói: “Là ngươi giết Tam Cửu Thất.”(tam=3, cửu=9, thất=7 =) tam cửa thất= 397 mố cái tên)

Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, đáp: “Tam Cửu Thất là ai, ta không biết.”

Không phải là nàng giả ngu, mà căn bản nàng cũng không biết nam nhân đeo mặt nạ bị chết kia tên Tam Cửa Thất, hơn nữa, người cũng không phải nàng giết.

Nhưng là, nếu theo như lời nói của hắc y nhân này, thì phải rất khủng bố, việc này đại biểu cho Ám Vực kia ít nhất cũng có mấy trăm chuyển chức cường giả.

“Chỉ là một con kiến hèn mọn, còn muốn gạt ta sao.” Nam tử vừa nói, vừa vung tay lên, thiếu niên gần hắn nhất lập tức bay ra ngoài, bất động trên mặt đất cách đấy vài dặm.

“Nếu ngươi lấy mạng đền mạng, ta lập tức thả bọn họ, nếu không.” Tay nam tử kia lại bắt đầu huy động, vài thiếu niên khác bị nhấc lên không trung, hai tay ôm cổ, đau khổ giãy dụa trong không trung, sắc mặt chuyển sang tím.

“Ha ha ha.” Nam tử cười lớn, tay Mộ Hi Thần vừa muốn nâng lên, Lam Ảnh Nguyệt lại đưa tay lên ngăn cản hắn.

Lập tức ánh mắt nam tử kia nhìn xuống, thiếu niên kia lại thoát được khống chế của hắn, rơi trên đất, nam tử nghi hoặc nhìn nhìn tay của mình, giơ tay lên đánh về hướng Lam Ảnh Nguyệt.


Nhưng mà, điều làm hắn kinh ngạc đã xảy ra, hắn cảm giác được cánh tay của mình như bị ai bắt lại vậy, cách chỗ Lam Ảnh Nguyệt đứng không xa, không thể nhúc nhích!

Du Hồn đứng bên cạnh Lam Ảnh Nguyệt, một bàn tay cầm lấy tay nam tử kia, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.

“Ngươi là yêu nữ, rốt cuộc ngươi đã sử dụng pháp thuật gì.” Nam tử hét lớn.

Lam Ảnh Nguyệt lạnh lùng nở nụ cười, mở miệng nói: “Không phải vừa mới nói ta chỉ là một con kiến sao? Ta lập tức cho ngươi cảm thụ lực lượng của con kiến là thế nào.”

Nhìn đôi mắt đang cười của nàng, hắc y nhân chỉ cảm thấy trong lòng cả kinh.

Giây tiếp theo, Lam Ảnh Nguyệt biến mất tại chỗ, con mắt của nam tử kia mở lớn, bất khả tư nghị nhìn lôi đài trống trơn, thiếu nữ kia còn có thể ngay trước mắt hắn!

Chỉ cảm thấy phía sau chợt lạnh, tay Lam Ảnh Nguyệt cầm chủy thủ xuất hiện phía sau hắn, không chút do dự cắt vào yết hầu của hắn, nam tử cười lạnh một tiếng, còn tưởng dùng chủy thủ giết hắn sao.

Nhưng mà rất nhanh hắn cười không nổi, bởi vì hắn phát hiện cánh tay vừa mới hoạt động được lại trở nên trì độn, thậm chí không thể nâng lên, hắn hoảng sợ nhìn Lam Ảnh Nguyệt cầm chủy thủ cắt yết hầu của hắn, thậm chí còn cảm giác được máu tươi đang không ngừng phun ra.

Sau đó chủy thủ kia cắm mạnh vào ngực hắn, bên tai truyền đến thanh âm lạnh như băng: “Cảm giác như thế nào?”

——————————————————————————

p/s: Đoán được tên truyện của video phía trên thì mình bắt đầu làm chương mới

Không được nói đâu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.