Đọc truyện Nhiếp Hồn Vương Phi – Chương 10: Nội bộ mâu thuẫn
“Ta phải đi về.” trước mặt cái nam nhân này, nàng luôn cảm thấy bản thân quá bị động, bất đắc dĩ người trước mắt quá mức cường đại, hiện tại nàng không có biện pháp gì.
Phượng Diệc nghe vậy cũng không giận, nhìn nhìn Tiểu Long trong lòng nàng, hơi nhíu mày, tiểu nha đầu vận khí ngược lại không tệ, tiểu gia hỏa này so với phế vật Thanh Long kia mạnh hơn nhiều, “Ngươi hiện tại cũng không thể trở về, dù sao Lam Chấn cũng nghĩ ngươi đã chết.”
Uy chấn gia chủ của Thanh Long thế gia ở Phượng Quốc, liền ngay cả Hoàng thượng Phượng Quốc cũng cấp cho ba phần mặt mũi, mà nam nhân trước mắt cư nhiên liền hô thẳng kỳ danh, hơn nữa ánh mắt còn có chút khinh thường.
“Hắn nhưng là ước gì ta nhanh chút biến mất khỏi thế giới này.” Vừa rồi nàng không nhìn thấy Lam Nguyệt Ngôn bọn họ, nàng liền kết luận bọn họ đã đi ra ngoài, không ai tìm đến nàng, không đã nói lên Lam Chấn đã bỏ rơi nàng rồi sao?
Bất quá, đối với Thanh Long thế gia, nàng vốn cũng là không hiếm lạ.
Không nhìn thấy thất lạc trong mắt Lam Ảnh Nguyệt, lông mày xinh đẹp của Phượng Diệc hơi nhíu, “Ngươi muốn làm thế nào?”
“Tự nhiên là đáp lễ cho bọn họ một phần đại lễ.” đôi mắt đẹp mắt của Lam Ảnh Nguyệt hiện lên một tia lãnh ý.
Thừa dịp bóng đêm, Phượng Diệc đưa nàng về sân viện, nhưng mà còn không chờ bọn hắn đến phá nát sân viện kia, lại thấy xa xa ẩn hiện nhiều ánh lửa, khói dày đặc cuồn cuộn.
Lam Ảnh Nguyệt trong lòng cả kinh, hai đấm gắt gao nắm lại, chỉ cảm thấy sự tình không ổn: “Thanh Vân còn ở bên trong.”
Ngay cả bất quá chỉ ở chung hai ngày, Thanh Vân đối với nàng bảo hộ như thế nào nàng sao có thể không biết? Cho dù là vì nguyên chủ, nàng cũng muốn đem Thanh Vân cứu ra!
Nguyên bản tiểu viện cũ nát, lúc này đã bị một lồng lửa lớn úp lại, liền ngay cả nhà chính cũng đã lung lay sắp đổ.
Sắc mặt Lam Ảnh Nguyệt đã tái nhợt, khá lắm Thanh Long thế gia, đều cho rằng nàng đã chết ở sơn động đi, khẩn cấp liền muốn đến thiêu sân viện của nàng.
“Đừng sợ, có ta.” Nhìn sắc mặt Lam Ảnh Nguyệt tái nhợt, nếu như không phải là hắn cầm tay nàng, chỉ sợ nàng liền muốn vọt vào biển lửa.
Một bàn tay Phượng Diệc chậm rãi nâng lên, hướng tới biển lửa kia nhẹ nhàng phun ra hai chữ, “Đóng băng.”
Trong phút chốc, Băng Lam Quang* từ lòng bàn tay Phượng Diệc khuếch tán, nhiều đóa Băng hoa ở trong lòng bàn tay hắn nở rộ, hai mắt hắn tà mị hơi hơi nhắm lại, môi mỏng khẽ mở, “Đi.” (*Băng Lam Quang: băng phát ra ánh sáng màu lam)
Băng hoa nhanh chóng khuếch tán thành Băng Hải, mà vừa rồi biển lửa còn tùy ý thiêu đốt, nháy mắt đã bị một tầng băng trong suốt óng ánh bao trùm, biến thành một tòa Băng Khắc vĩ đại, sau đó tầng băng nháy mắt hóa thành nước, dập tắt ngọn lửa cuối cùng.
Lam Ảnh Nguyệt biết hắn rất mạnh, nhưng là không nghĩ tới hắn cư nhiên nhẹ nhàng bâng quơ như vậy liền diệt một mảnh biển lửa, bình tĩnh trong mắt nhấc lên một tia gợn sóng, đây là năng lực của cường giả.
Ngay lúc Phượng Diệc ra tay, đồng thời, ở chỗ tối Dạ Phong đã động thủ, tiêu diệt hết ngọn lửa, hắn liền cứu Thanh Vân ra, “ Ngũ tiểu thư, nha hoàn của ngươi, ngất đi thôi, không có trở ngại.”
Cũng may Thanh Vân nàng không có việc gì, bằng không nàng nhất định áy náy cả đời.
“Chủ thượng, vừa rồi ở cửa bắt được người này.”Một cái hắc y nhân cầm người trong tay ném xuống đất, phảng phất như ném một cái bao tải.
Nam nhân hoảng sợ nhìn nam nữ trước mắt, run run mở miệng, “Ngũ, Ngũ tiểu thư, ngươi không phải là, là…”
Đại thiếu gia rõ ràng nói Ngũ tiểu thư đã chết, mới cho hắn đi phóng hỏa thiêu viện này, nhưng là Ngũ tiểu thư trước mắt chẳng những sống sờ sờ đứng trước mặt hắn ta, hơn nữa đứng bên cạnh nàng còn có một cường đại nam nhân đáng sợ.
Vừa rồi hắn ta chính là bị tình cảnh trước mắt khiến cho sợ ngây người mới không kịp chạy trốn, hắn nơi nào gặp qua một chiêu có thể dập tắt lửa Hải Nhân a, hơn nữa Băng hệ ma pháp kia là thuấn phát*, hắn lớn tới như vậy cũng chưa từng nghe nói ma pháp không cần ngâm hát, mà hiện tại nam nhân này cư nhiên còn ôm thắt lưng Ngũ tiểu thư, nhu tình như nước nhìn Ngũ tiểu thư. (*thuấn phát là gì? Có nàng nào hiểu không? Ta ngu ngơ TT.TT)
Nghĩ đến hắn ta vừa mới phóng hỏa thiêu sân, kém chút thiêu chết nha hoàn Ngũ tiểu thư, hiện tại chỉ cảm thấy nửa phần khí lực cũng không có, xụi lơ.
Lam Ảnh Nguyệt hèn mọn nhìn nam nhân trước mắt, nhẹ tay xoa xoa cái bụng Tiểu Long, không chút để ý mở miệng nói: “Là ai?”
Nam nhân ở trên mặt đất, thân mình càng không ngừng run run, hèn mọn đến mức như một hạt bụi, “Là đại thiếu gia, là đại thiếu gia cho tiểu nhân đến, oan có đầu nợ có chủ, Ngũ tiểu thư tha mạng a.”
“Ngươi ngẩng đầu lên.”Lam Ảnh Nguyệt trong lòng sớm đã có dự tính, Lam Hạo Phong đã thích lửa như vậy, vậy nàng tự nhiên cũng sẽ không thể làm cho hắn thất vọng.
Nam nhân run run rẩy rẩy ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ trước mắt, thân mình đột nhiên cứng đờ, ánh mắt tiêu cự rồi mất đi ý thức.
“Đi đem sân viện của Lam Hạo Phong phóng hỏa.”Lam Ảnh Nguyệt nhàn nhạt mở miệng, khóe môi nhếch lên mỉm cười, Lam Hạo Phong, hi vọng ngươi sẽ thích lễ vật ta đưa cho ngươi.
Dạ Phong cảm thấy chút kỳ quái, nam nhân này rõ ràng là người của Lam Hạo Phong kia, làm sao có thể sẽ đi phóng hỏa viện của chủ nhân hắn ta? Loại ý tưởng kỳ lạ như thế này mà Ngũ tiểu thư cũng nghĩ ra được?
Mà chủ thượng cư nhiên tùy nàng hồ nháo, cũng không ngăn cản nàng!
“Là, tiểu thư.”Nam nhân mặt không biểu cảm đứng lên, xoay người liền hướng ra phía ngoài, không có một chút do dự.
Dạ Phong hoảng sợ nhìn thân mình của nam nhân cứng ngắc đi ra ngoài, điều này cũng rất kỳ quái, nam nhân kia không phải là thật sự đi thiêu Lam Hạo Phong sân chứ?
Phượng Diệc mỉm cười nhìn Lam Ảnh Nguyệt, đột nhiên cười mỉm, viện này bị thiêu, hắn cũng có thể có cơ hội đem tiểu nha đầu trở về phủ của hắn, Lam Hạo Phong này cử chỉ vô tình, nhưng là giúp hắn một cái đại ân.
“Cười đến thực âm hiểm.”Lam Ảnh Nguyệt lạnh lùng nhìn nam nhân tuấn mỹ vô song trước mắt, hắn muốn làm cái gì nàng còn không biết sao?
Phía sau Dạ Phong triệt để thạch hóa, dám nói chủ thượng như vậy, Ngũ tiểu thư nhưng là người đầu tiên.
Nhưng mà, nghe xong lời của nàng, Phượng Diệc chẳng những không có sinh khí, ngược lại cười đến càng thêm rực rỡ.
Tay Dạ Vũ nắm lấy tên gia đinh cũng cứng lại rồi, vì sao hắn mới trở về sau khi xuất môn làm việc vài ngày, chủ thượng tựa như thay đổi hoàn toàn tính tình, chủ thượng lạnh lùng khí phách của hắn đâu? Chủ thượng không gần nữ sắc của hắn đâu? Chủ thượng tiếc chữ như vàng của hắn đâu?
Dạ Vũ quay đầu, dùng ánh mắt đầy nghi vấn nhìn Dạ Phong, Dạ Phong khẽ lắc đầu, nếu quen được thì tốt rồi..
Đúng lúc này, trong đêm đen phát ra một tiếng thét chói tai, chỉ thấy phía nam bốc lên khói đặc cuồn cuộn, cùng với tiếng thét chói tai của nam nhân cùng nữ nhân, rất không náo nhiệt
Hai người Dạ Phong cùng Dạ Vũ nhìn nhau một chút, đều thấy được sự khiếp sợ ở trong mắt đối phương, nam nhân kia thật sự đem sân viện của Lam Hạo Phong thiêu! Ngũ tiểu thư làm sao có thể làm được như thế!
Mà người khởi xướng hết thảy, đang ôn hòa vuốt ve Tiểu Long trong lòng, phảng phất hỗn loạn kia cùng bản thân hoàn toàn không quan hệ.
Nửa canh giờ sau, Lam Hạo Phong vừa từ trong hôn mê tỉnh lại, nghe nói Lam Ảnh Nguyệt đã chết ở sơn động, không khỏi vui vẻ không thôi, nhớ tới hắn ở sơn động nhận hết khuất nhục, hắn liền tràn đầy không cam lòng, Thanh Long lại còn nói hắn không bằng phế vật kia!
Hắn muốn dấu vết của Lam Ảnh Nguyệt triệt để biến mất ở Lam phủ, vì thế liền kêu một hộ vệ đi phóng hỏa thiêu sân viện của Lam Ảnh Nguyệt.
Qua hồi lâu, cũng không thấy người nọ trở về, liền nghe được có tiếng hạ nhân hô to, “Cháy!”
Không phải là sân viện của Lam Ảnh Nguyệt cháy sao? Vì sao sân viện của hắn lại cháy?
Hắn vội vã lao ra nhìn, vừa nhìn hắn liền thấy một bóng dáng đi xung quanh sân viện của hắn, một đám hỏa cầu nho nhỏ đang bay về phía sân viện của hắn, Lam Hạo Phong giận không thể át, hét lớn: “Dừng tay!”
Nhưng người nọ căn bản là mắt điếc tai ngơ, tiếp tục bình tĩnh phóng ra hỏa cầu, vội bất diệc nhạc hồ*. (*Ta thấy một vài nhà làm ‘Bất diệc nhạc hồ’ nghĩa là vui đến quên trời quên đất. Nàng nào có cách nói hợp lý hơn thì nói ta nha)
Lam Hạo Phong nhìn chằm chằm bóng dáng kia, chỉ cảm thấy có chút quen mắt, chẳng lẽ người này hắn từng gặp qua?
“Bắt hắn lại đây cho bổn thiếu gia.” Một hộ vệ đi lên, rất nhanh đã đem người đưa tới trước mặt Lam Hạo Phong.
Khi Lam Hạo Phong nhìn đến khuôn mặt kia, kém chút hôn mê đi, người này hắn chẳng những nhận thức, còn rất quen thuộc a!
Này không phải là người mình phái đi thiêu sân viện của Lam Ảnh Nguyệt sao? Lam Hạo Phong một cước đạp lăn người quỳ trên mặt đất, “Cho ngươi đi thiêu sân viện của phế vật kia, ngươi cư nhiên đến thiêu sân viện của bổn thiếu gia?!”
Nhìn sân viện bị cháy hỏng, Lam Hạo Phong chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, thời điểm hắn kiến tạo viện này nhưng là tiêu tốn rất nhiều tiền, hiện tại lửa tuy rằng đã diệt, lại cháy hỏng rất nhiều nơi, khiến tâm của hắn đều là máu a.
Nam nhân trên đất ngơ ngác như cũ quỳ ở nơi đó, sau khi Lam Ảnh Nguyệt đột phá Nhất giai, tinh thần lực cường đại hơn rất nhiều, cho nên, người này còn chưa có từ trong khống chế thanh tỉnh, chất phác đổ ở nơi đó, không nói một lời, hai mắt trống rỗng.
Lam Hạo Phong nhìn nam nhân không nói một lời, quả thực trong cơn giận dữ, một cái tát chụp ở trên đầu nam nhân, Nhị giai hắn nơi nào chịu được thịnh nộ toàn lực nhất kích của Lam Hạo Phong, nhất thời ngã xuống đất, không có hô hấp.
Vào thời điểm ở đây một mảnh hỗn loạn, Lam Ảnh Nguyệt đã bị Phượng Diệc mang cách xa Lam phủ, tiểu viện hoang tàn cơ hồ bị thiêu đến sáng, nhưng mà cũng không có người để ý.
Thời điểm rời đi, Lam Ảnh Nguyệt quay đầu nhìn khói đặc cuồn cuộn kia, cười lạnh nói: “Sau này, vô luận phát sinh cái gì, đều là các ngươi tự tìm.”