Nhiếp Chính Vương

Chương:0Quyển 4 -


Đọc truyện Nhiếp Chính Vương – Chương 60Quyển 4 –

Yến Cửu lặng thinh ngồi trên ngai vàng, nhìn xoáy vào ta.

Cảm giác này nặng nề đến nỗi Bản Vương giác rằng, tất cả mọi thứ xung quang đều biến mất, chỉ còn mình ta trơ mặt quỳ trên đại điện, đem tình cảm đặt lên bàn cược.

Nếu thắng, Diêu Thư Vân sống. Còn thua, ta và hắn cùng chết.

Thực tế, ván cược này thật quá phiêu lưu.

Yến Cửu là ai, là người giẫm lên thi cốt anh em ngồi lên ngôi cửu ngũ. Khát khao và chấp niệm với Hoàng quyền trong nó còn lớn hơn hết thảy mọi thứ trên đời.

Một người như thế, liệu có vì ta mà thoái nhượng, thậm chí gánh trên vai tiếng xấu hôn quân, có thể không.

Thật lâu sau đó, Yến Cửu mới bật cười khẽ, nhìn tất cả mọi người dưới điện, “Các ngươi luôn miệng nói Diêu Thư Vân thông đồng với tên Vương gia giả, không điều tra rõ ngọn nguồn đã thảm sát cả nhà Triệu tướng quân. Nhưng Trẫm là Vua một nước, khi chưa điều tra rõ Triệu tướng quân có mưu phản hay không đã hạ lệnh giết cả nhà hắn, có phải cũng nên chịu tội liên đới hay không?”

“Hoàng Thượng!” – cánh đại thần đồng loạt hoảng hốt, “Hoàng Thượng là Vua một nước, công việc bộn bề, sao có thể xử lý tất cả mọi việc. Đã thiệt lấp Hình bộ, bổ nhiệm Diêu Thư Vân là Hình bộ Thượng thư, thì hắn phải có trách nhiệm điều tra rõ vụ án mới trình báo Hoàng Thượng. Việc này đều do hắn sai!”

“Nhưng Trẫm không nghĩ vậy,” – Yến Cửu nói: “Dù chính sự bộn bề, nhưng việc có liên quan đến một nhà Triệu tướng quân trung lương ái Quốc cũng hệ trọng khôn cùng. Nhưng không, Trẫm cũng chỉ nghe từ một phía Tương Vương giả, tin lời vu oan giá họa của hắn ta mà tru di cả nhà Triệu tướng quân. Việc này có cả trách nhiệm của Trẫm. Có câu Thiên tử phạm tội xử như thứ dân, nếu các khanh cũng cho rằng tội Trẫm không thể tha, thì Trẫm sẽ cởi ngay chiếc Long bào này, tự giác lên pháp trường.”

Bản Vương chẳng thể ngờ, nan đề mà ta đùn đẩy cho Yến Cửu, Yến Cửu lại đẩy lại cho đám quần thần.

Chỉ thấy tay nào cũng như chết điếng, hớt hải quỳ xuống, “Chúng thần tuyệt đối không có ý đó thưa Bệ Hạ.”

Yến Cửu xót xa bấu chặt vào tay vịn hai bên, thống thiết: “Là Trẫm hôn quân vô đạo, liên lụy Triệu tướng quân, uổng mạng quá nhiều người vô tội, tất cả đều do Trẫm…”

“Hoàng Thượng —” – nom Yến Cửu buồn đau đến ứa nước mắt, cả đám hốt hoảng theo, nào còn bận tâm Diêu Thư Vân có bị xử hay không nữa, chỉ nhao nhao dỗ dàng, “Việc này nào phải lỗi của Hoàng Thượng, rõ ràng là tên điêu dân to gan kia bày tính, Hoàng Thượng cũng bị gài bẫy thôi!”

“Đúng đúng, Hoàng Thượng đau nỗi đau mất tướng tài, Hoàng Thượng là người bị hại.”

“Việc này đều do tên giả mạo kia mưu tính kỹ lưỡng, Hoàng Thượng cũng bị gã lừa!”

“Hoàng Thượng anh minh, việc này tuyệt đối không phải do người!”

“Hoàng Thượng —”


Kẻ nào kẻ nấy sốt sắng, nét mặt cuồng si, tranh nhau an lòng Yến Cửu, bào chữa tội danh cho nó.

Trông có tẹo nào giống bề tôi, mà hệt như một đám giáo đồ ngoan đạo đó chứ.

Yến Cửu nghẹn ngào, “Đã do tên giả mạo kia giăng bẫy dẫn Trẫm và Diêu Thư Vân vào tròng, vậy vì sao Trẫm vô tội, mà Diêu Thư Vân phải gánh toàn bộ hình phạt?”

“Việc này —” – cả đám bắt đầu do dự, loay hoay không biết phải uốn lưỡi đường nào.

Dù biết thừa là Yến Cửu cố ý thiên vị Diêu Thư Vân đấy, vậy mà vẫn chả tài nào chịu nổi khi thấy Yến Cửu quá đỗi thương tâm.

Vừa tôn trọng vừa nuông chiều, thật chả có nguyên tắc gì cả.

Yến Cửu lau khóe mi ươn ướt, “Trong chuyện này, Diêu Thư Vân có sai, nhưng không phải hoàn toàn do hắn, nên Trẫm mong các khanh có thể rộng lượng cho hắn cơ hội lập công chuộc tội, các ái khanh thấy được không?”

“Lập công chuộc tội?” – mọi người khó hiểu.

“Phải, Khúc Châu gặp hạn hán nhiều năm, mùa màng thất bát, tuy hàng năm Trẫm vẫn tiếp tế bạc và lương thực cứu trợ, nhưng ba phần bị Châu mục Khúc Châu bớt xén, bốn phần bị hương thân và lưu dân tranh mua, chân chính phát được đến tay dân chúng chẳng còn là bao. Cho nên Trẫm chuẩn bị hạ lệnh cắt chức tay Châu mục kia, giao cho Hình bộ điều tra, sau đó cắt chức Thượng thư của Diêu Thư Vân, giáng hắn đến đảm nhiệm Châu mục ở Khúc Châu. Trong vòng năm năm, nếu cải thiện được tình hình, Trẫm sẽ cho hắn về Kinh, nếu tình hình Khúc Châu không biến chuyển, lúc ấy xử tội hắn, các khanh nghĩ sao?”

“Chuyện này —” – cả đám châu đầu bàn bạc, tuy rành là Hoàng Thượng thiên vị đấy, nhưng người ta đã xuống nước vậy rồi, cánh ta cũng không nên làm căng quá, thế là đồng loạt khom người, “Chúng thần không phản đối, tất cả đều do Hoàng Thượng an bài.”

Và mọi chuyện đã được định đoạt như thế.

Yến Cửu nhíu mày nói: “Diêu Thư Vân nghe lệnh.”

“Có thần.” – Diêu Thư Vân bước ra khỏi hàng.

Yến Cửu: “Đến Khúc Châu cố gắng chăm lo cho dân chúng. Ngươi giết oan bao nhiêu người, Trẫm sẽ để ngươi cứu lại bấy nhiêu người, ngươi hiểu rồi chứ?”

Diêu Thư Vân: “Thần nhất định không phụ sứ mệnh.”


“Tốt lắm.” – Yến Cửu thở dài, “Mấy ngày này ngươi ở nhà chuẩn bị hành trang. Mồng bảy tháng sau lên đường tới Khúc Châu.”

“Vi thần khấu tạ Long ân.” – Diêu Thư Vân quỳ trên mặt đá, cung kính dập đầu.

Yến Cửu chăm chú nhìn Diêu Thư Vân, lại nhìn sang phía Bản Vương, “Việc này đã ổn thỏa, các khanh lui xuống đi. Tương Vương nán lại, Trẫm có chuyện muốn bàn bạc với ngươi.”

“Thưa vâng.” – mọi người lần lượt đi ra, chỉ còn mình Bản Vương, chột dạ nhìn Yến Cửu.

Chỉ thấy nó bước xuống khỏi Long ỷ, đi đến bên Bản Vương, cười mà chẳng cười hỏi: “Không biết Trẫm làm thế, Hoàng Thúc đã hài lòng chưa?”

Bắp chân như bị chuột rút, miệng lưỡi cũng chạy đi đâu tiệt, Bản Vương hớt hải quỳ sụp xuống, “Tội, tội thần đáng chết, xin Hoàng Thượng trách tội.”

“Trách tội?” – nó cười giễu, “Chẳng phải vì biết thừa Trẫm sẽ không trách tội nên ngươi mới không sợ đấy sao?”

Tự biết bản thân đuối lý, Bản Vương ngậm bồ hòn luôn.

Cứ im lặng giằng co trong một khắc, cuối cùng Yến Cửu cũng cười khổ, “Vốn người không cần làm thế, đã là người Hoàng Thúc toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ, chỉ cần nói một tiếng với Trẫm, Trẫm sẽ không giết mà.”

Bản Vương: …

Này, có phải ghen rồi không?

Yến Cửu ngoảnh mặt nhìn ánh dương xán lạn ngoài cửa điện, “Hoàng Thúc, xuất cung vi hành với Trẫm đi.”

Bản Vương sửng sốt, bảo: “Không nên lắm đâu, trong Cung vừa bị thích khách náo loạn, nhỡ ra ngoài gặp kẻ có ý đồ hành thích thì —”

“Hoàng Thúc sẽ liều mình cứu ta chứ?” – Yến Cửu hỏi, nhìn thẳng vào mắt Bản Vương, “Nếu có kẻ muốn ám sát Trẫm, Hoàng Thúc có liều chết cứu Trẫm như liều mình cứu Diêu Thư Vân hôm nay không?”

“Có, chắc chắn có,” – Bản Vương trịnh trọng hứa, “Nhất định thần sẽ lấy thân mình che chở cho Hoàng Thượng.”


Yến Cửu nhoẻn cười, “Vậy có Hoàng Thúc bên mình, ta còn sợ gì nữa.”

*

Xuất cung, Bản Vương cùng Yến Cửu nghe hết một vở tuồng, lại tản bộ ngắm phố phường, mua cho nó mấy chiếc bánh hương quê.

Đã gần giữa trưa, nắng ngày một gắt, Bản Vương dắt Yến Cửu vào một quán trà gần đó.

Yến Cửu ngồi uống nước giải nhiệt, ăn mấy chiếc bánh no nê, rồi thì ngáp bảo: “Trưa rồi, ta buồn ngủ.”

Bản Vương: “Không thì đến phủ ta nghỉ ngơi một lát nhé?”

“Không cần đâu.” – nó lim dim làu bàu, “Lát nữa còn phải về Cung, làm biếng mấy hôm nay, tấu chương chất thành núi rồi.” – rồi thì ngả ra bàn, bảo: “Ta chỉ ngủ một tẹo thôi, hai khắc, cùng lắm chỉ hai khắc, Hoàng Thúc nhớ gọi ta dậy.”

“Ừ rồi.” – trông nó mệt mỏi, Bản Vương cũng không đành, đứng dậy đi sang quầy hàng gần đó mua cho nó chiếc gối để nó ôm ngủ.

Vừa về đến quán trà đã thấy dăm ba tên lưu manh lôi thôi lếch thếch, mồm ngậm cỏ, vây quanh Yến Cửu đang thư thư ngủ.

Một kẻ trong số chúng xoa xoa tay, “Ái chà ái cha, ở đâu ra nhóc con xinh xẻo thế này.”

Một tên khác hùa theo, “Nom cái miệng chúm chím, cái mũi xinh xinh này này, chu choa ơi, còn đẹp hơn gái thanh lâu ấy chứ.”

Lại thêm một kẻ “Chậc chậc” phụ họa, “Trông trắng trẻo mịn màng lắm cha, véo có khi còn chảy nước đấy.”

Mỗi kẻ chêm một câu, lời lẽ càng lúc càng dung tục.

Yến Cửu thì vẫn chu môi ngủ ngon lành, chẳng biết mình thu hút biết bao kẻ lưu manh.

“Hí hí, nhóc con.” – một gã thò tay định sờ mặt nó.

Bản Vương phóng lên túm tay gã, ấn xuống bàn, giận dữ quát: “Ngươi có biết người này là ai không mà dám sờ bậy bạ!”

“Á à, ông mày muốn sờ ai thì liên quan mợ gì đến mày.” – gã gào lên, định cắn ngược Bản Vương.

Bản Vương rút đoản kiếm giắt bên hông, ghim thẳng tay gã lên mặt bàn.


Tiếng động quá lớn đánh thức Yến Cửu giữa giấc ngủ nồng.

Nó híp đôi mắt nhập nhèm vì ngái ngủ, ngơ ngác nhìn kẻ đang gào khóc thảm thiết ngay bên, hỏi “Hoàng Thúc, chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” – Bản Vương đưa gối cho nó, “Dạy mấy tên côn đồ vô lễ một bài học thôi, nếu ngươi thấy ầm ĩ thì đổi bàn khác ngủ tiếp đi.”

Nó chớp chớp mắt, hiển nhiên là mờ mịt chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ nghe gã lưu manh tru tréo chửi tướng lên, “Đệt mợ cả nhà mày, đến cả ông mày mà mày cũng dám đâm, ông mày muốn sờ nó thì sao, cái mặt y như tiểu quan không phải để cho ông mày thượng — A —”

Lời chưa thoát hết khỏi mồm, Bản Vương đã nắm cán đao xoay một vòng trên mu bàn tay gã, khoét cả một lỗ tròn xoe, “Ngươi có biết chỉ bằng một câu này của nhà ngươi, ta cũng có thể gặt đầu ngươi xuống không.”

“A a a —” – gã gào toáng lên, “Khốn khiếp, thả ông mày ra, ông mày phải báo quan!”

Mấy tên còn lại đứng bên cạnh cũng chần chừ, muốn xông lên giải cứu đồng đội nhưng đều bị Bản Vương tung chân đạp bay ngã chổng vó.

Hai kẻ lồm cồm bò dậy, cân đo thực lực đôi bên xong thì rất biết điều quay lưng bỏ chạy.

Đến nước này thì Yến Cửu cũng đã đoán ra bảy tám phần, ngăn Bản Vương đang định đuổi cùng giết tận, bảo: “Thôi bỏ đi Hoàng Thúc, những kẻ này hay kết bầy, có khi chạy đi kiếm viện binh đấy, chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi.”

Bản Vương đá cho gã còn ghim tay trên bàn một cú, “Coi như ngươi gặp may.”

“Oa a ~” – gã chổng mông nằm bò ra bàn, ôm cánh tay be bét máu, khóc lóc thảm thương.

Đúng lúc này, Bạch Sam và Bạch Hoa cùng đến, gọi ta: “Chủ nhân.”

Bản Vương liếc nhìn hai người, hỏi: “Có việc gì?”

“Là có.” – Bạch Sam ghé lại gần, dùng môi ngữ cho ta hay tránh Yến Cửu để ý, “Thuộc hạ phát hiện một người ở trong phủ của Diêu đại nhân.”

Bản Vương ngẩn người, “Ai?”

“Chính là —” – Bạch Sam cẩn thận mấp máy vài câu, sau đó lui ra.

Bản Vương nhíu mày, ra lệnh: “Hai người các ngươi lập tức hộ tống Hoàng Thượng hồi cung, không được xảy ra sơ suất, Bản Vương đến Diêu phủ xem sao.”

“Rõ.” – hai người đồng thanh.

Trước khi đi, Yến Cửu nhoẻn cười với ta rằng, “Nói thật, thấy Hoàng Thúc tức tối trừng phạt đám lưu manh kia, ta vui lắm. Ta sẽ cho đó là Hoàng Thúc đang ghen nhe.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.