Đọc truyện Nhiếp Chính Vương – Chương 22: Qua lớp Giao tiêu
Mấy hôm sau, đoàn người tới Hoa Thành, quả không phụ danh tiếng, trong thành bạt ngàn sắc hoa thi nhau đua thắm, muôn màu vạn trạng.
Dọc đường đi, hoa đào nở rộ, đỏ rực đường trường, hệt như chốn bồng lai tiên cảnh.
Diêu Thư Vân diện bộ cánh hồng đào, thủng thẳng cưỡi ngựa đi trên, khuôn mặt lại phong lưu trời phú, hấp dẫn không ít ánh mắt nữ tử trên phố phường.
Chỉ thấy hắn ta giơ tay ngắt một cành đào, quay lại tặng cho ta, “Trao người vật đính ước.”
Bản Vương cười, vươn tay đón nhận.
Ngoái đầu lại thì bắt gặp ngay cả đám hộ vệ đang nghiến răng ken kén, lẩm bẩm phỉ nhổ nào “Hồ ly tinh”, nào “Quân phụ bạc” rồi thì “Mặt trơ trán bóng”.
Bản Vương nhíu mày. Hồ ly tinh thì chắc là mắng Diêu Thư Vân rồi, vậy quân phụ bạc hẳn là chửi ta.
Còn mặt trơ trán bóng, chắc chỉ cả hai.
Hồ ly tinh kia tai cực thính, nghe thế liền nới cổ áo, lộ cả bờ ngực sắc xuân, cắn môi, híp mặt, biểu cảm khát khao khôn cùng, vặn vẹo trên lưng ngựa, hổn hển: “Vương gia ~ hạ quan ~ nóng ~ quá ~ à.”
Bản Vương sởn gai ốc, tự giác dịch xa hẳn hắn.
Ấy thế mà hắn càng quấn lấy ta, ánh mắt thèm khát, thở nặng nề, “Cũng chẳng rõ là trời nóng, hay người nóng, mà hạ quan vừa thấy Vương gia đã cảm thấy chịu không thấu vậy cà.”
Bản Vương sợ run người, quất roi đuổi hắn, “Cút!”
Đến khi ngoái đầu, chỉ thấy đám người phía sau càng chửi càng thậm tệ, “Dâm đãng”, “Đốn mạt”, “Cầm thú”.
Được lắm, nhờ Diêu Thư Vân mà từ quân phụ bạc, Bản Vương được nâng cấp thành đốn mạt, cầm thú rồi.
Diêu Thư Vân khép cổ áo, cứ như được người ta khen, toét mỏ cười tươi như hoa nở.
Bản Vương thì quen bị người đời phỉ báng và chửi rủa riết rồi, mới có thế này thì chưa thấm vào đâu đâu.
Huống chi, lời đồn Bản Vương đam mê đoạn tụ còn do chính ta gieo rắc mà.
*
Đoàn người đội nắng rẽ ngang rẽ dọc lòng vòng, cuối cùng đến một ngôi nhà tên “Quán trọ Hoa Đào”. Chỉ thấy trước hiên trồng đủ các loại đào, bên trong có bờ rào vây quanh, trong sân có đàn gà mái đang cục tác kiếm mồi.
Tuy nói là quán trọ nhưng cảm giác như có tiên khí lượn lờ, ngăn cách với thế gian.
Bản Vương ghìm dây cương, xuống ngựa hỏi Yến Cửu, “Vi thần thấy phong cảnh nơi đây không tệ, Hoàng Thượng nghĩ sao?”
Yến Cửu vén rèm nhìn vào, bình thản bảo: “Tạm được.”
Bản Vương: “Vậy đêm nay chúng ta trọ lại đây nhé.”
“Ừ.” – nó nhoài người để ta đỡ xuống.
Vào trong, Bản Vương tìm chủ quán, bao trọn phòng.
Lần này ra ngoài du chơi, tiêu xài của công, Bản Vương chả đau lòng tẹo nào.
Đoàn người chia nhau ngồi xuống các bàn. Yến Cửu gọi đại mấy món, hỏi tiểu nhị: “Nghe nói rượu của Hoa Thành các ngươi không tệ?”
“Ô đương nhiên.” – tiểu nhị kiêu ngạo ưỡn ngực, “Không phải ta nổ chứ rượu ngon của toàn bộ Đại Yến đều từ Hoa Thành mà ra cả đấy. Còn loại rượu ngon nhất Hoa Thành thì đều bắt nguồn từ Thiên Phường. Chủ nhân của Thiên Phường, chắc mọi người nghe danh rồi chứ, chính là Thư Cảnh Càn, thế nhân gọi hắn là Tửu Thánh, Tửu Thần. Hắn ủ ra một loại rượu tên là ‘Giải Trăm Sầu’, uống vào là có thể hóa giải trăm nỗi sầu ưu.”
“Thư Cảnh Càn?” – Diêu Thư Vân rờ cằm, “Đại Yến ta lưu truyền một câu nói: Thư Thánh Tương Vương, Tửu Thánh Cảnh Càn, Cầm Thánh Thư Vân, Hương Thánh Mộ Ngôn.”
“Xía —” – tiểu nhị tỏ thái độ khinh khỉnh ngay được, “Diêu Thư Vân với Tương Vương là cái giề, hai tên cẩu quan ấy cũng xứng được tôn làm ‘Thánh’, theo ta ấy á, chắc chắn là chúng mua danh chuộc tiếng, tự mình phong mình thì có.”
Bản Vương: …
Diêu Thư Vân: …
Có Thiên Tử tọa trấn ở đây, hai người chúng ta cũng không tiện lên tiếng, chỉ biết tấm tức nhìn Yến Cửu.
Chỉ thấy Yến Cửu cầm chén lên, gạt vụn trà trên mặt nước, “Vậy lấy hai siêu rượu Thư Cảnh Càn ủ ra đây. Ta muốn nếm thử xem, hắn có xứng với chữ ‘Thánh’ này không.”
“Ngài chờ chút nha.” – tiểu nhị vui vẻ chạy xuống, không lâu sau bưng hai siêu Túy Hoa Âm lên, quảng cáo: “Đây chính là loại rượu nổi danh nhất Hoa Thành chúng ta, không chỉ là mỹ tửu được ủ bằng lương thực mà còn gia giảm cả mật ong, chạm lưỡi là ngọt mát không hăng, rất thích hợp cho những công tử như các vị.”
“Thật không.” – Yến Cửu rót rượu, không quên lẩm bẩm: “Chỉ là tay ủ rượu thôi mà cũng xứng ngang hàng với Hoàng Thúc, trèo cao quá đấy.” – nói rồi uống một hơi hết sạch, rất chi là hào sảng.
Tiểu nhị không nghe thấy nó vừa lẩm bẩm, chỉ nhanh nhảu ghé lại hỏi: “Công tử, thế nào?”
Yến Cửu chẹp chẹp miệng, chả chí khí bắn ngược quân mình, “Vào miệng là êm ru, mát lành và ngon ngọt, quả là mỹ tửu.”
“Chuyện.” – tiểu nhị thấy Thư Cảnh Càn được khen thì sung sướng cứ như mình vừa thi đỗ Trạng Nguyên.
Bản Vương nhìn hắn, buồn cười hỏi: “Thấy ngươi kính trọng hắn như thế, chứng tỏ tay Thư Cảnh Càn này quan hệ tốt quá nhỉ.”
“Dĩ nhiên.” – tiểu nhị hớn hở kể: “Ông chủ Thư của chúng ta hành thiện tác phước, trọng nghĩa khinh tiền, là người rất tốt. Rất nhiều dân chúng trong Hoa Thành đều từng được hắn cứu giúp.”
“Trọng nghĩa khinh tiền à? Người này khá phết nhỉ.” – Bản Vương gật gù, lại bảo: “Ngươi lui đi, giục nhà bếp khẩn trương mang thức ăn lên đây.”
“Vâng vâng.” – tiểu nhị xoay người chạy đi.
Diêu Thư Vân nhướn mày hỏi ta, “Sao, trông Vương gia trầm tư suy nghĩ, có phải là hứng thú với tay Thư Cảnh Càn kia rồi không?”
“Có hơi.” – Bản Vương nói rồi rót cho hắn một chén rượu.
Diêu Thư Vân nhấp thử một ngụm, “Có khi mai phải đến thăm hỏi cái vị thánh nhân nổi tiếng ngang ta và ngài kia xem hắn ta tròn méo thế nào mới được. Tiếc là Mộ Ngôn mất sớm, nếu không bốn người chúng ta đã có thể ngồi chung một bàn uống chung một vò rượu ấy nhỉ.” – rồi hắn chán nản thở dài, “Tài tình chi lắm cho trời đất ghen, cũng chả hiểu đang yên đang lành, tự dưng Mộ Ngôn lại chết bất đắc kỳ tử.”
Bản Vương im lặng, không đáp.
Cơm nước xong, Yến Cửu đi loang quanh tiêu thực trong khuôn viên sân trải đầy hoa đào.
Bản Vương cũng ra theo, phủi tảng đá bỏ không bên cạnh, ngồi xuống nhìn nó đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại vung tay đá chân, động tác ngốc nghếch lại rất đáng yêu.
Đi mệt, nó ngồi xổm trước mặt Bản Vương, nói rằng: “Hoàng thúc, người dạy võ cho ta đi.”
Bản Vương lắc đầu, “Không được, ngươi yếu quá, không chịu nỗi khổ ấy được đâu.”
“Nhưng yếu thì mới phải tập để rắn rỏi hơn chứ.” – nó vỗ tấm ngực mỏng manh của mình làm chứng, “Huống chi mấy hôm nay Trẫm khá hơn nhiều rồi á.”
“Đừng lộn xộn.” – Bản Vương ngắt lời nó, vươn tay hất vài cánh hoa đào vương trên tóc nó, rồi nắm bờ vai nó, cúi đầu.
Nó nao nao hỏi ta: “Người làm gì đấy?”
“Yên nào.” – Bản Vương cúi đầu, khoảng cách lại xích gần hơn một chút.
Đột nhiên nó căng thẳng, vành tai đỏ lừ, muốn giãn khoảng cách lại cố không dám cục cựa, hàng mi run se sẽ, “Sao… đột nhiên lại…”
Bản Vương nhẹ nhàng vuốt bờ môi nó, vừa định nói, lại thấy nó khẽ khàng khép mắt lại.
Bản Vương: …
Ể khoan, ngươi nhắm mắt làm gì? Bản Vương chỉ định xem vết bỏng trên môi ngươi thế nào, đã đỡ hơn chưa thôi.
Bản Vương nắm thời cơ, lấy hộp thuốc mỡ, bôi lên môi nó, “Đỡ hơn nhiều rồi đấy, đã bóc vẩy, đang lên da non rồi.”
Mặt nó đứng hình luôn, rồi đột nhiên tung cước, đá Bản Vương ngã nhoài khỏi tảng đá, sau đó hất cằm, đùng đùng quay vào nhà.
Bản Vương ngồi bệt trên đất, chả hiểu đầu cua tai nheo làm sao.
Mới nãy còn hoa cười dưới nguyệt, không khí yên lành, hai ta chẳng phân biệt quân thần thứ bậc, trò truyện vui vầy, thế sao đột nhiên lại —
Trở mặt rồi?
Rốt cuộc ta phải sống sao!
*
Sáng hôm sau, Yến Cửu dậy rất sớm, cầm gáo đựng đầy thóc, lon ton ra sân sau cho gà ăn.
Lúc ấy ánh dương sáng dịu, xuyên qua cành lá ngả lên người nó thành những vết loang dài. Nó mặc chiếc áo ngoài màu hồng cánh sen, khuôn trăng hiền hòa, không còn vẻ quý phái bức người như thường nhật, thay vào đó là một thiếu niên nhà bên, dịu dàng và dễ thân.
Một cơn gió thoảng qua, hoa rơi tứ tán, nó vươn tay vén gọn lọn tóc ra sau tai, ngửa khuôn mặt ngây ngô nhìn muôn hoa trên đỉnh đầu, nở một nụ cười nhẹ nhàng và trong veo.
Lấp lánh dưới ánh dương buổi sớm.
Bên cạnh nó vây đầy hộ vệ, đang tranh nhau nịnh đầm, “Được Hoàng Thượng đích thân nuôi nấng chính là phúc cả họ nhà nó.”
“Đúng đúng, Hoàng Thượng quả là một đấng minh quân, tấm lòng Bồ Tát.”
“Có thể gặp được Hoàng Thượng, đời này thật đáng giá.”
“Vậy à.” – Yến Cửu biếng nhác rải thóc, ngoảnh mặt thì nhìn trúng ta đang đứng dưới mái hiên nhìn nó, thế là bao nhiêu dịu dàng hiền hậu đi đâu tiệt, lạnh lùng ngay được bảo: “Trẫm thấy mấy con gà này béo đấy, trưa này làm thịt đi.”
Đám hộ vệ: …
Bản Vương: …
“Hoàng Thượng nói chí phải.” – chúng hộ vệ lại xoay theo chiều gió, tiếp tục tung hê: “Có thể khiến Hoàng Thượng no bụng cũng là phúc cho cả họ nhà nó.”
“Đúng đúng, phải tu mấy đời mới được á.”
“Nhất định Vương gia cũng nghĩ vậy cho xem!”
Không dưng bị người ta điểm danh, Bản Vương chỉ đành phụ họa, “Chí lí.”
“Hứ!” – Yến Cửu quay ngoắt đi, vụng về nhảy qua bờ rào ra khỏi viện, nói với đám hộ vệ: “Ra đây, đi dạo với Trẫm.”
“Có ngay!” – đám hộ vệ cũng tung tăng vượt rào, tiếp tục sự nghiệp vuốt đuôi không bờ bến, “Hoàng Thượng, dáng vẻ ban nãy của ngài thật là oai phong bất phàm.”
“Tuấn tú phiêu diêu.”
“Phong độ ngất trời.”