Nhiếp Chính Vương

Chương:7Quyển 1 -


Đọc truyện Nhiếp Chính Vương – Chương 17Quyển 1 –

Tan triều hôm sau, Bản Vương đang tính ra về thì bị tiểu thái giám trên điện gọi lại, bảo là Hoàng Thượng muốn giữ ta dùng bữa.

Đằng nào cũng đang rảnh rỗi, Bản Vương quyết định ở lại. Thế nhưng cái đám đại thần ghen ăn tức ở kia không quên mà mắng ta một tiếng “Lộng thần” trước đi kéo nhau ra về.

Ờ ha, từ này mới, Bản Vương lần đầu được nghe, thế là kéo Diêu Thư Vân lại hỏi, “Lộng thần là gì?”

Hắn híp mắt, cười mà như không cười trả lời ta, “Lộng thần ấy à, chính là thần tử được Đế Vương sủng hạnh chơi đùa đó.”

Bản Vương sa sẩm cả mặt mày, lại thấy hắn tiếp tục, “Hay chính là nam sủng ấm giường đó mà.”

Ít ra đấy cũng là hắn giải thích thế.

“Ý mà.” – Diêu Thư Vân cười mờ ám, “Trông Vương gia lực lưỡng thế này thì nằm dưới thế nào được, Hoàng Thượng mà có ý đó thật có khi nó mới là người bị thiệt ấy á.”

Bản Vương trợn mắt lườm hắn, “Đừng có bậy!”

“Rồi rồi, hạ quan nói chơi thôi, đường đường một đáng minh quân, cớ gì phải sủng hạnh nam thần để người đời xỉ vả.” – nói rồi hắn tí tởn đuổi theo lão đại thần đi đằng trước, bá vai bá cổ cợt nhả, “Hí hí, Vương đại nhân, nghe nói ngài lại mới nạp tiểu thiếp phỏng? Sao không gọi ta đến làm mấy chén chung vui vậy cà? Ấy, ngài đừng chạy —”

Bản Vương cười khổ trông theo, cũng đi ra khỏi điện chầu, tới Đông Noãn Các của Yến Cửu.

Lúc đó, cháo thanh và rau quả đã bày biện, vì Yến Cửu thích đồ ngọt nên cung nữ bưng thêm mấy đĩa điểm tâm.

Vừa thấy ta, Yến Cửu đã vẫy tay rối rít, “Hoàng thúc, ngồi đi.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng.” – ta vâng lời ngồi xuống, nhìn Yến Cửu tự tay múc cháo cho mình thì kinh hồn đón nhận.

“Hoàng Thúc chớ có đa lễ.” – nó cười, lại bảo đám nô tài đứng hầu xung quanh, “Các ngươi lui xuống đi, Trẫm có việc muốn bàn bạc với Tương Vương.”

“Dạ vâng.” – cả đám khom mình lui xuống, trước khi ra ngoài cũng không quên bắn cái nhìn đầy khinh bỉ cho ta như thể lũ chúng nó biết tỏng rồi nhé.

Bản Vương:…

Rốt cuộc chúng hiểu lầm cái gì ta?!


Hai người đối mặt, ăn bữa sáng trong không khí khá lúng túng, xong rồi Yến Cửu mở lời, “Hoàng thúc, mùa xuân sang năm, Trẫm phải chọn phi lập hậu rồi.”

Bản Vương ngẩn người, gật đầu bảo: “Đó là chuyện tốt mà.”

Nó hung hăng lườm Bản Vương, “Nhưng Trẫm không muốn.”

“Vì sao?” – Bản Vương hỏi.

Nó nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời một câu chẳng hề thuyết phục, “Trẫm còn nhỏ…”

Ra là ngại.

Bản Vương bật cười, “Sang năm Hoàng Thượng cũng mười sáu rồi, Tiên Đế lập hậu từ năm mười bốn kìa, như ngài là không sớm đâu. Mau chóng thành thân, sớm sinh Hoàng tử cho Đại Yến, tạo phúc cho muôn dân.”

Yến Cửu bắt đầu cáu gắt, “Trẫm có Hoàng tử thì dân chúng được hưởng phúc à? Là hết lũ lụt, không còn hạn hán ư? Hay là biên cảnh không còn chiến sự nữa? Nói đi, sao Trẫm phải lấy một người Trẫm không thích? Đừng nói là sinh con đẻ cái, ngay cả mặt nàng Trẫm cũng chả muốn nhìn!”

Thằng bé này thật lắm tật xấu, thân là Đế Vương, tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần cũng là bình thường. Không thích người này thì thích người kia, chả lẽ cả vườn oanh yến lại không vừa mắt được ai à.

Phận là bậc cha chú, ta chỉ đành kiên nhẫn khuyên nhủ, “Đã vào được thâm cung, tự khắc các nàng có cách làm Hoàng Thượng vui thích, ở chung lâu, Hoàng Thượng sẽ mến các nàng thôi —”

Nó lại gắt lên, “Làm Trẫm vui thì Trẫm phải thích các nàng à?! Nếu thế, đám tiểu thái giám bên cạnh Trẫm biết chùi đ*t rửa mông, mồm miệng ngọt sớt thì Trẫm cũng phải sủng ái chúng chắc?”

Bản Vương:…

Nhận ra mình quá lố, Yến Cửu húng hắng ho một tiếng, lại trở về dáng vẻ hiền hòa như ngày xuân ấm áp, gió thoảng tháng ba, “Hoàng thúc, kỳ thật Trẫm tìm ngươi cũng là hy vọng —”

“Vi thần hiểu rồi.” – làm một gã ‘Lộng thần’, ngay cả dò đoán ý Vua cũng không làm được thì còn tích sự chó gì, “Có phải Hoàng Thượng cảm thấy khó để được người thương trong đám con gái của các đại thần tiến cung phải không? Mà cũng phải, cái đám đại thần đó người ngợm có ra gì đâu, chắc con cái cũng chả tốt đẹp gì. Việc này thì Hoàng Thượng cứ yên tâm, vi thần có nhiều cách để tìm về cho ngài người con gái đoan trang hiền thục, có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ.”

Yến Cửu: “Không phải, ta —”

Bản Vương: “Hay là Hoàng Thượng thích kiểu năng động hoang dã?”

Yến Cửu: “Cũng không phải —”


“Thế nhất định là tài nữ đầy bồ kinh luân, thanh tú linh tuệ rồi.” – Bản Vương vỗ ngực cam đoan, “Hoàng Thượng cứ yên tâm giao cho thần, nhất định thần sẽ làm tốt việc này.”

Chỉ thấy Yến Cửu siết tay, vô cùng kiềm chế bảo: “Ngươi ra ngoài đi.”

Bản Vương khó hiểu, “Nếu Hoàng Thượng không thích tài nữ, vậy vi thần lại tìm —”

“RA NGOÀI!” – nó lặp lại, lần này còn tiện thể hất vỡ một chén trà.

Bản Vương không biết mình chọt trúng chỗ đau nào của nó, sững sờ mất một lúc đành khom người lui ra.

Thằng oắt con mới nãy còn vui vẻ, mà nói trở mặt là trở liền.

Bản Vương mới đi tới cửa, sau lưng đã bay tới một miếng bánh đậu xanh, nện cái ‘bộp’ vào cổ mình, bánh vỡ ra chui tọt vào cổ áo.

Chắc vẫn chưa hả giận, nó lại cầm miếng bánh xốp đậu đỏ mà nhè đúng lúc Bản Vương quay đầu lại để ném cái bốp vào mặt Bản Vương.

Võ vẽ thì chả học được, mà ném thì sao mà chính xác thế.

“Hoàng Thượng —” – liếm vụn bánh dính trên mép, Bản Vương còn định bụng hỏi nó làm sao, thì chỉ “Nghe” nó đùng đùng quát tướng, “Còn không mau xéo đi!”

Bản Vương: …

Ta đây xéo thẳng ra khỏi hoàng cung, bực dọc về phủ.

Vừa đến nhà thấy Tô Dung đang quét sân, thấy ta liền vội vàng hành lễ, “Nô tài bái kiến Vương gia.”

“Không cần đa lễ.” – Bản Vương ngồi phịch vào ghế đá cạnh bên, nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Ta hỏi này, nếu gặp một người điêu ngoa tùy hứng, lại rất vô lý thì phải làm sao mới có thể khiến hắn vui?”

“Ừm —” – Tô Dung do dự một lúc rồi hỏi lại: “Chẳng lẽ ngài để mắt tới tiểu thư nhà nào rồi?”

“Không.” – Bản Vương lắc đầu, “Người này còn khó hầu hạ hơn cả tiểu thư, tính tình thì thất thường, thật là khó đoán.”


“Thế thì —” – Tô Dung dò hỏi: “Có phải nàng ta chỉ thất thường với mình ngài, hay với ai cũng thế?”

Bản Vương ngẫm nghĩ, quả đúng là lúc nào thằng bé cũng hòa nhã, khách khí lễ độ với người ta, duy chỉ mình Bản Vương là hở cái thì nhe nanh mua vuốt, ngang ngược, thậm chí còn la lối om sòm.

Càng ngẫm ra, Bản Vương càng hoảng hốt, buồn phiền bảo: “Hình như chỉ bắt nạt có mình ta.”

“Hi hi.” – Tô Dung lại bật cười, “Vậy thì đúng rồi.”

Bản Vương nhìn nàng, “Là sao?”

Tô Dung: “Nô tì thấy cô gái kia thích Vương gia rồi.”

Bản Vương hộc máu, “Tuyệt đối không thể!”

Tô Dung: “Tại sao lại không?”

Bản Vương: “Đó là nam tử mà!”

Tô Dung điếng người, rồi cười rất chi là gượng gạo, “Thì ra lời đồn không sai, Vương gia quả là… có chút… khác người… Nô tì xin cáo lui.” – nói rồi xoay người chạy mất.

Bản Vương: …

Cô nương à, ngươi nghĩ đi đâu đấy?

*

Tối đến, Bản Vương sai người chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn.

Vì không có vị giác nên bữa ăn thường ngày của Bản Vương rất giản dị, cơm thường canh nhạt thế nào cũng xong, nếu hôm nay không phải vì thết đãi khách thì nào lại phí phạm thế này.

Trông một bàn đầy sơn hào hải vị, Bản Vương lại chẳng nếm được mùi vị nào, thật là đáng tiếc.

Giờ tuất canh ba, một cơn gió lạnh đẩy mở cánh cửa khép hờ, Chiêu Minh kia thật là đúng giờ.

Đã rất lâu không gặp, hắn ta vẫn giữ cái vẻ lạnh như đá đó, khuôn mặt sắc cạnh, lại thêm đường nét cơ thể cường tráng làm người ta có cảm giác chớ có lại gần. Hắn vừa đứng đó mà như khí lạnh tràn về, cả phòng đóng cả thành băng.

Hắn phủi bộ cánh đen tuyền, lại vẩy tay áo thêu hoa Mạn Châu Sa, thủng thẳng ngồi xuống, mở mồm ra đã rất ngứa đòn, “Sao mỗi lần luân hồi là người càng thêm tàn phế thế hả?”


Khóe môi Bản Vương co giật.

Tuy ta không anh khí bức người như ngươi, nhưng trông cả Kinh Thành, tướng mạo này cũng thuộc hạng nhất rồi á.

Thấy Bản Vương không nói gì, hắn hếch hàm hỏi: “Tìm ta có việc gì?”

“Muốn xin một hồn phách từ chỗ ngươi để hắn ta hoàn hồn.” – ta nói.

Hắn chau mày, “Không được.”

“Thương lượng đã nào.”

“Không thương lượng gì cả, sống rồi sẽ chết, chết lại luân hồi sang kiếp khác, đó là thiên định. Khi sinh thì về dương gian, khi chết thì xuống địa ngục, đây là đạo lý luân hồi, là một vòng tròn bất dịch, nào có thể tùy tiện thay đổi.” – hắn giảng bài đến khí thế, tiện tay gắp một miếng cá bỏ vào mồm, lại quay ra xỉa xói, “Không ngon bằng cá trong Vong Xuyên, thịt nát quá.”

Bản Vương buồn phiền bới miếng cơm, đương nhiên Bản Vương hiểu đạo lý hắn nói. Diêm Vương tuy lớn nhưng trên vẫn còn một Địa Tạng Vương Bồ Tát. Mà dù Địa Tạng Vương có mắt nhắm mắt mở cho qua thì trên cùng hãy còn Ngọc Đế trấn thủ.

Việc này, quả là làm khó hắn ta.

Cả hai lẳng lặng dùng bữa, thật lâu sau Bản Vương mới nói: “Những năm qua, ta còn chưa nói tiếng cảm ơn ngươi.”

Hắn liếc nhìn Bản Vương, hỏi lại: “Cảm ơn cái gì?”

“Cảm ơn người đã giấu diếm Ngọc Đế, cho mỗi lần luân hồi ta được đầu thai vào gia đình giàu có. Ngọc Đế đày ta xuống hạ giới chịu khổ, ngươi lại giúp ta hưởng phúc.”

Cuối cùng thì khuôn mặt lạnh như đá của hắn cũng rặn ra được nụ cười hiếm hoi, “Sợ cái gì, đâu chỉ mình ta âm thầm giúp ngươi. Nếu để lộ ra thì Thanh Vu và Mệnh Cách còn bị phạt thảm hơn ta. À đúng rồi, cả hai anh em Tinh Lang và Nguyệt Minh nữa.”

Bản Vương ấm lòng, “Tóm lại cũng cảm ơn ngươi.”

Ta – một kẻ mang trọng tội, nếu không có những người bạn khi xưa tương trợ, chả biết giờ này đang chịu khổ ở xó xỉnh nào.

Có khi là người hay thú còn chưa biết chừng.

Đánh chén no nê, Chiêu Minh cầm khăn lau miệng, lúc bỏ xuống thì nói rằng: “Nhiều nhất là ba tháng.”

Bản Vương ngẩn người, “Gì cơ?”

Hắn lạnh lùng nhìn Bản Vương, “Ta không biết ngươi muốn làm gì? Nhưng muốn người chết hoàn dương thì chỉ tối đa trong ba tháng. Hôm nay là ngày Thần nữ Linh sơn thành thân với Tinh quân Tử khí, thiên đình đang rất náo nhiệt, chả ai để ý đến âm phủ của ta. Nhưng tiệc cưới sắp tàn rồi, một ngày trên trời bằng một năm hạ giới, ta có gan to bằng trời cũng không thể dám để trễ hơn. Ba tháng thôi, nhân lúc tiệc tàn thì trả người về cho ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.