Đọc truyện Nhiếp Chính Vương – Chương 12Quyển 1 –
Những ngày lạnh nhất trong năm, cũng là lúc tuyết giăng trắng núi, gió rét luồn thấu xương.
Có một thiếu niên xinh xẻo trốn trong một hố tuyết, nhìn chằm chằm đoàn người ngựa đang tiến lại gần. Đi đầu là một nam tử trung nhiên anh tuấn, theo sau là một vị phu nhân mỹ lệ, cùng một bé trai phấn điêu ngọc mài, cộng thêm dăm ba tôi tớ nữa.
Có vẻ dễ xơi.
Thiếu niên nắm dây thừng, nhẩm đếm ngược từ mười đến một, đến khi đoàn người tới gần thì căng người giật dây, sau đó nhảy tót vào hố tuyết trốn.
Chỉ thấy trên sườn núi vang tiếng ‘Ầm ầm’, một quả cầu tuyết lăn lông lốc xuống, càng lăn càng bự, nhằm thẳng về phía đoàn người.
Nam tử dẫn đầu đoàn nhận ngay ra có chuyện chẳng lành, nhanh tay hất cậu bé ra, may mắn thế nào rơi trúng hố tuyết. Mấy người còn lại thì không tránh kịp, bị tuyết chôn vùi.
Thiếu niên bên trong hố thó đầu lên xem, bất thình lình bị bé trai bay vèo cái đụng trúng cái rầm, mỏ chụm cái mỏ.
Cảm xúc trên môi mềm mại và ẩm ướt, mang theo cả mùi sữa thơm tho.
Thiếu niên giật mình, đẩy vội cậu bé ra, nhổ ‘Phì phì’ mấy cái, rồi chạy ra chỗ tuyết, móc tay nải của đoàn người đã đổ ngã liểng xiểng, mở ra xem thì thấy có quần áo, ngân phiếu, thế là huýt gió cái định bỏ đi.
“Ngươi, đứng lại!” – phía sau, cậu bé kháu khỉnh loạng choạng đi trên mặt tuyết, tay chống nạnh quát lên: “Ngươi hôn ta!”
Thiếu niên hếch hàm, “Thì sao nào?”
Cậu bé ưỡn ngực, lại thấy chưa đủ khí thế lắm, thế là ra sức hít căng đầy bụng, hùng hồn tuyên bố: “Ngươi hôn ta, phải gả cho ta!”
Thiếu niên “Xì —” cười.
Thấy thiếu niên sắp đi, cậu lại hổn hển với theo: “Nè nè, đứng lại!”
Thiếu niên quay lại, “Nhìn cho rõ vào, ông đây là nam nhé.”
Cậu ngây người, “Nói dối! Ngươi xinh như thế sao là nam được!”
Thiếu niên lập tức tháo đai tụt quần, để lộ thứ trong khố ra cho cậu xem, “Thấy chưa.” – rồi vội vàng kéo quần mặc lại, vừa mặc vừa run cả người, “Ối mẹ ơi, lạnh quá, cẩn thận rét sun hàng của ông không lên được thì toi.”
“Ngươi ngươi ngươi!” – bé trai lắp bắp một thôi một hồi, cuối cùng vẫn dậm chân quả quyết, “Dù sao cũng hôn rồi, ngươi vẫn phải gả cho ta.”
“Được thôi.” – thiếu niên hất mái tóc dài rối loạn, “Nhưng ta đây tâm cao khí ngạo, có gả cũng phải gả cho người có quyền thế, khi nào ngươi thăng quan tiến chức, thắt lưng giắt vạn lượng rồi thì hãy mang sính lễ đến hỏi cưới ta.” – nói rồi, huýt sáo nghênh ngang bỏ đi.
Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Phong Mộ Ngôn và Tô Thanh Mặc.
*
Phong Mộ Ngôn từng là một cô nhi lang thang đầu đường xó chợ, thường mai phục trên sườn núi trộm cắp của thương nhân và người đi đường qua lại. Được nhiều ăn nhiều, được ít ăn ít, dù sao cũng có cái ăn, không chết được.
Có lần hắn nhìn thấy hành khất đi ăn xin, thấy chuyện xòe tay xin xỏ người ta thật hèn và mất mặt, thế là hắn chọn cách cướp bóc.
Đoàn người hôm đó hắn vớ được chính là cả nhà Kinh Triệu Doãn – Tô Kỳ Tuyên đang trên đường lên kinh đô nhận chức, còn trộm cả quan ấn của Tô Kỳ Tuyên để trong túi đồ.
Mất quan ấn là phải tội chết, may thay Tiên Đế niệm tình Tô Kỳ Tuyên có công cai quản một vùng nên miễn tội cho, nếu không chỉ e cả nhà già trẻ lớn bé đã mất đầu.
Nhưng hiển nhiên là chẳng can hệ gì tới Phong Mộ Ngôn cả, hắn nuôi thân còn chưa xong thì rảnh đâu đi lo lắng sống chết của kẻ khác, sau khi ném chiếc ấn quan vô tích sự vào xó nào đó, hắn chui vào một ngôi miếu hoang trú ẩn. Gió lùa tứ phía, trời hoang đất lạnh, trên người chỉ cuốn manh chiếu rách, rét đến run người, có thể sống sót qua mùa đông giá rét đã là cả vấn đề.
Nào còn dư hơi đi nghĩ những chuyện khác.
Đêm hôm đó, có lẽ số chưa phải chết, một thương nhân vào miếu tránh gió tuyết đã nhặt hắn về, nhận làm con nuôi, để bên cạnh người.
Thương nhân đó tên Phong Vô Nhai, cả người đầy vẻ trộm cướp, chả biết bao nhiêu chữ nghĩa, có lẽ khi đặt cho hắn cái tên Phong Mộ Ngôn đã dốc cạn tinh hoa cả đời gã rồi.
Ngay từ thuở bé, Phong Mộ Ngôn đã không thể cảm nhận tình thương gia đình, Phong Vô Nhai cho hắn miếng lương khô, cho hắn ở phòng chứa củi, nuôi hắn như một con chó, cũng đủ để hắn nhớ ơn, mặc cho Phong Vô Nhai sai khiến.
Phong Mộ Ngôn không biết thế nào là tốt, thế nào là xấu. Hắn chỉ biết rằng, theo Phong Vô Nhai sẽ không chết đói.
Phong Vô Nhai thuê thầy dạy võ cho hắn, mời tiên sinh dạy chữ nghĩa cho hắn, dốc cạn trách nhiệm đắp nặn ra một chàng thiếu niên văn võ song toàn, duy chỉ không dạy hắn phân biệt đúng sai.
Gã truyền cho Phong Mộ Ngôn thứ tư tưởng, chỉ cần đạt được mục đích thì không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Phong Mộ Ngôn vốn chịu đủ ấm lạnh nhân gian, nếm trải muôn ngàn nỗi khổ đau tủi nhục, vốn chẳng phải người thiện lương, cũng vì sự dạy dỗ ấy mà ngày càng trở nên độc ác nham hiểm.
Phong Mộ Ngôn trở thành công cụ đắc lực của Phong Vô Nhai, đã có thể giúp gã làm ăn, đã có năng lực chắn đao chặn thương cho gã.
Thỉnh thoảng có những phi vụ làm ăn trắc trở, Phong Vô Nhai cũng chỉ cần phái Phong Mộ Ngôn hy sinh nhan sắc trợ giúp là gã đạt thành tâm nguyện.
Mà Phong Mộ Ngôn, trời sinh đã mang vẻ phong tình, chỉ cần bán rẻ tiếng cười, nịnh bợ đôi câu trước mặt những ả đàn bả của đám thương nhân, để các nàng thỉ thủ lời ngon tiếng ngọt bên tai cánh đàn ông nhà mình, thì không chuyện gì là không làm được.
Hắn rất biết lợi dụng triệt để cái mẽ ngoài của mình.
Nhưng hắn nào ngờ tới một ngày, chính khuôn mặt này của hắn lại lọt vào mắt xanh của một nam tử, còn bị bám dai như đỉa đói, nhất quyết chưa cưới được hắn thì chưa thôi.
Đó là khi chuyện làm ăn của Phong Vô Nhai ngày một lớn mạnh, cả nhà chuyển tới Kinh thành…
Khi ấy, Tô Thanh Mặc đã trở thành một chàng thư sinh nho nhã thanh tú, một thân áo trắng, tay cầm quạt ngọc, đứng dưới hoa đào mười dặm cũng là nhân vật mà chỉ thoáng trông đã nhớ mãi chẳng quên.
Xuân tới hoa khai, mùa của hoa nở chim truyền, cũng là lúc thích hợp nhất cho các thi sĩ đạp thanh, ngâm thơ đối vế. Tô Thanh Mặc là nhân vật số một số hai Kinh thành, tự nhiên cũng không ngoại lệ, rủ mấy người bạn tri giao, dẫn theo vài kẻ hầu, cùng nhau lên đồi đào ngắm hoa, du sơn nghịch thủy.
Trùng hợp thế nào, hôm đó Phong Mộ Ngôn cũng có mặt. Hắn đến là để lấy lòng cô con gái rượu của chủ hiệu tơ lụa lớn nhất Kinh thành Quảng Sinh Tài.
Gần đây Phong Vô Nhai có ngắm trúng một mối làm ăn, gã muốn cung ứng tơ lụa vải vóc cho Quảng Sinh Tài. Nhưng tay Quảng Sinh Tài kia không thiếu nguồn hàng, tự nhiên cũng chẳng bận tâm đến gã, Phong Vô Nhai đến nhà mấy lần mà đều bị chắn ở ngoài.
Đường thẳng không được, Phong Vô Nhai nghĩ ngay đến đường vòng, gã sai Phong Mộ Ngôn đến rù quyến cô con gái độc nhất của Quảng Sinh Tài, nếu cần thì có phải cưới nàng cũng không từ.
Dù sao Phong Mộ Ngôi cũng chỉ là một quân cờ, khi đặt cờ, nên đặt ở vị trí thích hợp nhất.
Trên đường lên đồi đào, Phong Mộ Ngôn không ngừng hỏi han săn sóc, dốc hết khả năng, lại có khuôn mặt bảnh bao, dáng người cao lớn, Quảng tiểu thư chẳng mấy đã mất sức đề kháng, ánh mắt nhìn hắn cũng dần đong đầy tình ý.
Thấy thời cơ đã chín muồi, Phong Mộ Ngôn tiện tay ngắt một đóa hoa đào, cắm lên mái tóc cô gái, đang chuẩn bị cúi đầu đưa đến một nụ hôn, thì bỗng dưng có thấy tiếng cười khoái trá cùng với tiếng nịnh nọt vọng lại từ phía sau, “Tô huynh quả là tài hoa xuất chúng, câu thơ vừa ra khỏi miệng đã trôi chảy mượt mà, thật là tuyệt diệu!”
“Lưu huynh quá khen.” – Tô Thanh Mặc khiêm tốn trả lời, ngửa đầu ngắm hoa đào rực rỡ, cũng thấy Phong Mộ Ngôn đang ngoái đầu.
Vừa hay có cơn gió thoảng, hoa đào ào ạt rơi, thấp thoáng ánh mắt đối phương, cũng rung động tiếng lòng đôi lứa.
Một người là công tử phiêu dật giữa trần thế, một kẻ là yêu dị giữa cuồn cuộn hồng trần.
Tô Thanh Mặc đứng giữa làn mưa hoa, nhoẻn cười, “Tại hạ họ Tô, tên Thanh Mặc, tự Thiếu Hiên, nhân sĩ Kinh thành. Không biết vị huynh đài này xưng hô ra sao?”
Phong Mộ Ngôn thoáng ngừng, rồi ôm quyền đáp, “Tại hạ Phong Mộ Ngôn.”
“Mộ Ngôn huynh.” – Tô Thanh Mặc bỏ luôn họ đi, gọi đến là thân mật.
Phong Mộ Ngôn nhíu mày, hắn đang có việc, là việc phải dùng mỹ nam kế, không phải lúc hàn huyên tâm sự với người ta. Việc còn chưa xong, hắn không dư hơi quanh co với đám mọt sách, nghĩ vậy liền khom người từ biệt, “Thứ cho Phong mỗ còn có việc, không thể tiếp chuyện, xin cáo từ trước.” – dứt lời xoay người bước đi.
“A —” – Tô Thanh Mặc gọi không kịp, chỉ đành chạy theo, ai ngờ chân giẫm phải bùn, người lao về trước, ôm chầm lấy Phong Mộ Ngôn lăn xuống núi, bản thân hắn cũng không kịp trở tay, mất đà ngã theo.
“A —”
Với bản lĩnh của Phong Mộ Ngôn, tìm đại một chỗ làm điểm tựa nhảy lên là xong, ai biết đâu được rằng Tô Thanh Mặc như miếng cao dán lên người hắn, lúc rơi còn quặp chặt lấy hắn, cũng thét ầm ĩ vào lỗ tai hắn.
Phong Mộ Ngôn không bám được vào đâu, cũng lăn lông lốc xuống.
Vì Tô Thanh Mặc co quắp người, đầu dúi vào ngực Phong Mộ Ngôn, thành ra chẳng bị va quệt gì mấy, ngược lại, sau lưng Phong Mộ Ngôn là núi đá, cả đường trượt xuống bị cào không ít vết thương.
Đến khi chạm đất, bụi mù tung lên, cả người Tô Thanh Mặc nghiêng ngả, ịn luôn môi mình lên môi Phong Mộ Ngôn.
Cái chạm mang theo cả mùi hương thơm mát, say hơn cả hoa đào.
Hai người tròn mắt nhìn nhau một lúc thật lâu, Phong Mộ Ngôn mới hất y ra, đau đến hổn hển, bực dọc hỏi: “Ngươi làm gì thế?”
Trên cánh tay Tô Thanh Mặc xước xát vài vết thương, y vừa xoa vừa giải thích, “Xin lỗi, xin lỗi.”
“Hừ!” – Phong Mộ Ngôn phủi áo, đang định lấy đà nhảy lên đã lại bị Tô Thanh Mặc nắm góc áo, đầy vẻ lưu manh bảo: “Sao, hôn cũng hôn rồi, định bỏ của chạy lấy người hả?”
Lần đầu tiên Phong Mộ Ngôn gặp phải loại người vô lại như thế, dở khóc dở cười nhìn y, “Theo ta thấy thì là ngươi hôn ta đấy chứ? Có chịu thiệt, thì cũng là ta thiệt mới đúng?”
“Cũng đúng.” – Tô Thanh Mặc vuốt cằm, khuôn mặt vô cùng nhã nhặn lại nói ra những lời rất hạ lưu, “Nếu là ta sàm sỡ ngươi, hôn ngươi, thế ta cưới ngươi nhá?”
Phong Mộ Ngôn trợn tròn mắt, “Ngươi nói gì cơ?”
Tô Thanh Mặc nhắc lại, “Ta nói ta cưới ngươi nhá.”
Phong Mộ Ngôn chết điếng, hằm hằm nổi điên bảo, “Mở to mắt chó ra mà xem, ông đây là nam!”
“Nam á?” – Tô Thanh Mặc rướn người, ra chiều đăm chiêu, “Ta thấy ngươi xinh như thế, không giống.”
“Vậy nhìn cho rõ đây.” – Phong Mộ Ngôn nóng đầu, tụt thẳng quần ra.