Đọc truyện Nhiếp Chính Vương – Chương 10Quyển 1 –
Vào khuya, Bản Vương cởi áo tháo đai, nằm lên giường.
Sau khi hít ‘Mộng Tiêu Tương’, ý thức của Bản Vương dần rệu rã, thân thể cũng dần nhẹ nhàng lửng lơ, cảm giác như chẳng biết đêm nay là đêm nao.
Trong giấc mộng là một cõi mơ hồ, như lớp sương mờ quanh năm khói tỏa, chẳng thể thấy rõ bất cứ thứ gì.
Bản Vương mịt mờ đi về phía trước, nhận ra xung quang đều có đường, rồi lại như chẳng đường nào đi được. Kẻ đã phiêu bạt nhiều năm trên phàm trần như ta, đâu cũng như chốn quay về, rồi đâu cũng không phải.
Chẳng phải mơ rồi sẽ gặp được người mình khắc khoải nhất, thực hiện được ý nguyện mong muốn nhất hay sao?
Nhưng thế này là thế nào?
Người khác dùng ‘Mộng Tiêu Tương’ thì có đôi có cặp, nắm tay nhau đồng hành, còn Bản Vương hít ‘Mộng Tiêu Tương’ vào, lại vẫn cứ cô đơn chiếc bóng, một mình một đường thế này ư?
Cảnh vật chìm sâu trong sương khói, đừng nói người, cả quỷ cũng chả thấy bóng đâu!
Đã chẳng thể phân biệt bắc nam, thôi thì Bản Vương cứ chọn đại một hướng.
Tận sâu trong lớp mây mù, rốt cuộc Bản Vương cũng gặp gỡ hai người, một người đưa lưng về phía ta, đứng trên Tru Tiên đài, tay chân bị xích tiên trói chặt, trên không tới trời, dưới không chạm đất, trông thật thê lương mà bi tráng.
Hắn ta cúi đầu nhìn nam tử anh tuấn với bộ y phục đỏ tươi dưới đài, nói: “Lăng Quang à, giờ thì ngươi sẽ không phải gặp ta rồi.”
Bản Vương ngạc nhiên không phải vì mình có thể nghe thấy, mà vì cảm giác như bóng dáng hai người đó thật thân quen, chân chẳng chờ ý đã tiến về phía trước.
Chỉ thấy người tên Lăng Quang đang cau mày lại, “Thiên Tuyền, chuyện tới nước này, ngươi có hối hận không?”
“Hối hận?” – Thiên Tuyền rũ xuống bật cười, xiềng xích trên người gã rung động, phát ra từng tiếng trầm buồn, gã ngả ngớn nói: “Ba mươi ba tầng trời, cao nhất là tầng Ly Hận, bốn trăm bốn mươi bệnh, khổ nhất là bệnh tương tư. Tầng Ly Hận quá cao, không trèo lên là được, nhưng tương tư đắng khổ, phải chịu đựng thế nào?” (Hận vì phải chia ly)
“Ngươi!” – Lăng Quang tức giận, hào hển: “Tưởng ngươi đã biết tội thì ta còn chạy đến cầu xin Ngọc Hoàng tha cho, vậy mà sao ngươi vẫn cố chấp ngu muội đến thế!”
Thiên Tuyền vẫn cứ cười khúc khích, cười đến run rẩy, “Ngươi cho là ta sợ chết à? Vạn vạn năm qua, bản tiên đã sớm ngán ngẩm, chết thì có đáng sợ gì?”
Lăng Quang hụt hơi, “Thân là thượng tiên, sao ngươi sa đọa đến nước này?”
“Sa đọa?” – Thiên Tuyền thôi cười, quắc mắt nhìn về phía Lăng Quang, “Nhân gian đều nói, chỉ nguyện làm uyên ương chẳng làm tiên, bản tiên mới chỉ dính chút phàm trần, rung động một trái tim trần tục. Thế nào là sa đọa? Yêu một người là sa đọa ư? Giờ bản tiên nghĩ lại, đời này điều ta sa đọa nhất chính là đã yêu phải kẻ như ngươi.”
“Thiên Tuyền —”
“Đừng nói nữa.” – Thiên Tuyền lắc mái tóc dài đã rối bù, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không dính líu gì tới ngươi nữa. Dù có bị đầy xuống hạ giới, rơi vào luân hồi, hay bị nghiền nát thành tro, tiên thể hủy diệt, thì ta cũng sẽ quên ngươi. Còn ngươi, cũng tự mà quên ta đi.”
Lăng Quang thì thào: “Quên… ư…”
Đột nhiên một cơn tanh ngọt trào lên cổ họng, Bản Vương che miệng ho quặn lên từng cơn, đến khi buông tay xuống, lòng bàn tay đã nhuốm đỏ.
Phải rồi, quên đi mới tốt, quên rồi sẽ hết đau thương.
Tỉnh lại từ cơn mơ, Bản Vương chỉ thấy mùi máu tanh vẫn chưa nguôi trong cuống họng, sau đó nhổ ra một búng máu.
Nha hoàn gác đêm vội vã châm đèn, hoảng hốt: “Vương gia, ngài làm sao thế?”
Bản Vương kéo màn, lau khóe môi, “Không sao, ngày đông hanh hao, Bản Vương nóng trong người.”
“Nhưng ngài nôn cả ra máu rồi, không được.” – nha hoàn do dự, đặt nến xuống, hớt hải chạy đi gọi Tô Dung.
Bản Vương ngả lưng trở lại. Nhìn ánh nến lắt lay, bật cười.
À, của cho quả là của ôi. Hương liệu Phong Mộ Ngôn đưa ta ấy, có lẽ để lâu quá hạn rồi.
Và kẻ bệnh “Vật lộn giữa sinh tử, thổ huyết ra đầy giường” ta đây, vì hôm sau không ai gọi dậy mà ngủ quên. Đến khi mở mắt, mặt trời đã nhô cao.
Bản Vương nhấc mông ngồi dậy, vừa mặc đồ vừa hỏi: “Sao không ai gọi Bản Vương dậy?”
Nha đầu đứng bên tiu nghỉu vẻ âu lo, “Vương gia, ngài đã bệnh thế rồi cũng nên nghỉ ngơi đi, đừng lao lực quá. Sáng sớm nay, Lý quản gia đã sai người sang Diêu phủ báo cho Diêu đại nhân biết chuyện ngài đổ bệnh, nhờ hắn báo lên Hoàng Thượng rồi, Hoàng Thượng sẽ không trách tội ngài đâu.”
Bản Vương ngẩn người, rồi cứ lăng lăng nằm lại.
Ta đây mới khí huyết công tâm, nôn ra ít máu, thế mà đã bị cho là bệnh tình nguy kịch, vô phương cứu chữa rồi.
Nếu để truyền ra, không khéo đám cựu thần đó lại sướng phát rồ mà chạy ngay đi đốt pháo ăn mừng ấy chứ, coi như Đại Gian Vương ta đây sắp toi rồi.
Bản Vương còn đang nghĩ có nên nhân cơ hội giả bệnh, tranh thủ mấy ngày nghỉ ngơi ở quý phủ hay không, thì đã thấy Tô Dung bưng bát thuốc đến, nói rằng: “Vương gia yên tâm, ngài chỉ khỏe quá lại nóng trong, uống ít thuốc là khỏi.”
Bản Vương: …
Thôi, cái này thì không chối được.
Nhận bát thuốc, Bản Vương hỏi: “Đêm qua ngươi xem bệnh cho ta à?”
“Vâng, thấy Vương gia ngủ say, nô tì không dám quấy nhiễu.” – Tô Dung đáp, nhìn ta uống cạn bát thuốc mới nói: “Vương gia, thứ cho nô tì mạo phạm, muốn bắt mạch lại cho ngài. Đêm qua, nô tì không tiện ở lại trong phòng ngài lâu, nay muốn thử lại.”
“Ngươi muốn thử cái gì?”
“Căn bệnh bẩm sinh của Vương gia.” – nàng nói, “Nô tì muốn thử xem có thể chữa cho ngài không.”
“Ý ngươi là chứng điếc tai của Bản Vương?” – ta đưa bát thuốc cho nàng, “Ngươi không chữa được.”
Nàng không chịu thua, bướng bỉnh cãi: “Tuy không tinh thông nhưng nô tì vẫn biết một ít, việc gì cũng phải thử mới biết được, sao chưa gì ngài đã coi thường rồi?”
Bản Vương lắc đầu, “Không phải ta nghi ngờ y thuật của ngươi, mà bệnh này, y thuật thế gian không thể nào cứu chữa.”
Nàng sửng sốt, còn định khuyên nhủ mấy lời, lại bị ta xua tay ngăn cản, “Ngươi không phải phí công, một ngày nào đó bệnh của Bản Vương tự khắc sẽ khỏi.”
Nàng gật đầu, “Vương gia nói vậy chắc đã tìm ra cách chữa rồi, nô tì cũng không nhiều lời. Có gì cần, ngài cứ tìm nô tì.”
“Chắc rồi.” – Bản Vương xua tay, “Các ngươi lui xuống đi, Bản Vương muốn một mình yên tĩnh.”
Mọi người lui xuống hết, Bản Vương xoa bóp ấn đường.
Thiên Tuyền, Lăng Quang.
“Ài, vật vả lắm mới quên được, sao đã nhớ lại rồi…”
*
Trưa hôm đó, Diêu Thư Vân và Yến Cửu đến thăm ta.
Vốn đã lường được trước, Bản Vương gặp nguy không loạn, kịp thời giả chết, nằm dí trên giường rên hừ hừ, định bụng giả vờ để đỡ một cái tội khi quân.
Yến Cửu sai người mang tới một đống dược liệu quý giá có thể xếp lên thành một tòa núi nhỏ, có vẻ như đã vơ vét gần nửa kho của thái y viện.
Bản Vương kinh hồn cảm tạ, nằm trên giường lại rên hừ hừ, thầm nghĩ ta đang bệnh không tiện tiếp khách, các ngươi mau mau về cho.
Diêu Thư Vân híp mắt nhìn ta, cười đểu: “Trông Vương gia vẫn hồng hào khỏe mạnh, không giống bệnh lắm nhỉ.”
Biến! Bản Vương liếc xéo hắn, lại nhìn về phía Yến Cửu, “Vi thần không ngờ bệnh tới như núi đổ, bảo đổ là đổ liền, lại phiền hà cả Hoàng Thượng và Diêu đại nhân tới thăm, thật là hổ thẹn.”
“Không sao, Hoàng Thúc khó chịu cũng nên nghỉ ngơi mà.” – Yến Cửu lại tỏ ra rất thấu tình đạt lý, chỉ tiếc rằng, nói xong thì đột nhiên kéo ghế ngồi xuống bảo: “Trẫm ở lại với ngươi.”
Bản Vương:…
“Thế không ổn lắm.” – ta gắng gượng nói, “Hoàng Thượng trăm công nghìn việc đã vất vả, vi thần không dám để Hoàng Thượng mệt thêm. Huống chi thân là thần, chết cũng không tiếc, nhưng Hoàng Thượng là —”
“Không sao, không sao mà.” – Yến Cửu ngắt lời Bản Vương đang thảm thiết tỏ lòng trung, kéo ghế xích lại thêm gần hơn nữa, “Lần trước Trẫm đổ bệnh cũng là Hoàng Thúc không ngại vất vả chăm sóc cho. Giờ đã ở ngoài cung, đừng để quy củ gò bó, Hoàng Thúc chỉ cần an tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thôi.”
Bản Vương đau đầu.
Trước giờ thằng gấu con ấy vẫn luôn ra vẻ Đế Vương, gặp ai cũng khiêm nhường lễ độ, rồi lại lạnh nhạt khó gần. Dù là Bản Vương, nó cũng tuân thủ nghiêm ngặt đạo lễ quân thần.
Thế nhưng dạo gần đây nó lại như đổi tính, trở nên dính người.
Có lần Bản Vương đi qua ngự hoa viên thấy nó đang đứng hát nghêu ngao: “Hoa lê rụng, xuân thưa hồng, cả mênh mông. Sớm đến mưa, rơi lạnh buốt, buổi chiều dông. Hoa như lệ, say níu khách, hỏi trùng phùng. Vốn dĩ đời, người luôn khổ, nước xuôi đông.”
Hát xong nó lại bùi ngùi cuộc đời ngắn khổ, năm tháng lạnh trôi, thế là hát tiếp: “Quay đi quay lại chỉ chớp mắt, năm tháng thoắt trôi, hồng nhan hóa lão, chỉ giữ tháng năm hiện tại, chiều muộn gió, vò rượu hoa, cùng hắn trải cảnh xuân hòa.”
Thật là, càng hát càng kỳ cục!
Trưa nay cũng thế, Bản Vương nằm trên giường, Yến Cửu thì híp mắt, ngoan ngoãn mà nhìn ta, làm ta như nổi rận, dù chả cảm thấy ngứa, cũng thấy mất tự nhiên.
Lại ngó sang Diêu Thư Vân, hắn đủng đỉnh ngồi xuống, tự rót một chén trà, chân thì bắt chữ ngũ, thủng thẳng ngồi nhâm nhi.
Trông ra tuyệt không định bỏ về.
Bản Vương nằm trong chăn ai oán nhìn hai người họ, chỉ giác như cả người đều nổi rôm sẩn, cuối cùng cũng đành thua, nhấc mông ngồi dậy, “Nghe nói hôm nay có hội chùa, hiếm có dịp Hoàng Thượng xuất cung, vi thần dẫn ngài ra ngoài bách bộ.”
Yến Cửu: …
Diêu Thư Vân: “Chà chà, ai cũng bảo Vương gia khỏe khoắn, bách bệnh bất xâm, ban đầu hạ quan còn không tin, nay được thấy, quả là danh bất hư truyền, mới sáng còn thổ huyết đầy giường, bệnh không dậy nổi, mà mới ngủ một giấc đã khỏe re.”
Xéo! Bản Vương liếc xéo hắn lần hai. Tên ba hoa chích chòe này, không nói thì ai bảo hắn câm.
Lại nhìn sang Yến Cửu, chỉ thấy mặt mày thản nhiên, mà đáy mắt thì đang cười.
Được lắm, Bản Vương gân cổ cố gắng biểu diễn, lại thành xiếc khỉ cho chúng bây xem.
Xoay người xuống giường, Bản Vương vỗ vỗ áo choàng cho thẳng thớm, nói: “Đi thôi.”