Nhiếp Chính Vương Hít Mèo Mỗi Ngày

Chương 44: Trẫm Muốn Xuống Giang Nam


Bạn đang đọc Nhiếp Chính Vương Hít Mèo Mỗi Ngày – Chương 44: Trẫm Muốn Xuống Giang Nam


Hôm sau thời điểm tảo triều có đại thần dâng tấu lên, nói rằng ở Nam Điền Sơn* có thổ phỉ hoành hành ngang ngược, cướp bóp giết người, việc ác vô số kể, khiến người người oán hận, dân chúng lầm than, quan viên địa phương cũng bó tay không có đối sách, bất lực quản lí, đành dân tấu lên triều đình nhờ phái binh trấn áp. 
Gốc là Điền Nam Sơn: Điền – là tỉnh Điền, tên gọi khác của tỉnh Vân Nam.

Rồi sao tự nhiên có Nam Sơn đằng sau nữa tui cũng không hiểu.

Search GG thì nó ra từ ngược lại là “Nam Điền Sơn”.

Ừm túm lại là tui cũng khum hiểu…
Hoàng thượng ngồi trên long ỷ hỏi, có ai nguyện ý lãnh binh diệt trừ.  
Đàm Thời Quan bước ra hỏi hàng, ý nói nguyện ý đến Điền Nam Sơn giải quyết nạn trộm cướp.
Hoàng thượng vung tay lên, chuẩn tấu!
Triều thần đều bày ánh mắt cảm kích về phía Đàm Thời Quan, Định Quốc công nguyện ý xuất mã, bọn họ đương nhiên sẽ không bị Hoàng thượng điểm danh. 
Sau khi hạ triều, Đàm Thời Quan trở lại điện Văn Đức, thấy Nguyên Bảo nhà mình đang dùng móng vuốt kịch liệt xốc tấu chương lên, kết quả tấu chương bị mèo nhỏ xốc đến tận đáy thư án, hắn táo bạo dùng móng vuốt nhỏ vỗ xuống mặt thư án, tiếp đó lấy đà nhảy xuống. 
Đàm Thời Quan thấy vậy môi khẽ cong lên, bước qua ôm Tiêu Cư Mạo lên, tiếp đó nhặt tấu chương rơi vãi ra bên ngoài đặt lên thư án. 
Tiêu Cư Mạo ngửi được mùi vị quen thuộc, liền ngoan ngoãn làm ổ trong ngực hắn, một đôi mắt mèo tròn xoe tràn đầy ý tứ không vui, hắn rõ ràng đang muốn hôn hôn với Đàm Thời Quan một chút, tự dưng lại trở về trong thân thể Nguyên Bảo là thế nào?! Mất hứng quá mà! 
Đàm Thời Quan ôm hắn đặt trên đùi, vừa lật tấu chương vừa nói: “Chuyện đã xử lí xong, lấy việc đi Điền Nam diệt phỉ làm việc công, việc tư thì đi sang Giang Nam điều tra vụ án của Thái Lập, thuận tiện tra rõ chuyện ở Giang Nam mấy năm nay luôn một thể.”
Điền Nam đích thực là có nạn trộm cướp hoành hành, nhưng cũng không nghiêm trọng như vị đại nhân kia nói, Đàm Thời Quan đi Điền Nam diệt phỉ, bất quá là ngụy trang cho người ngoài nhìn, bí mật xuống Giang Nam tra án mới chính xác là mục đích ban đầu của hắn và Tiêu Cư Mạo. 
Tiêu Cư Mạo nghe vậy gật gật đầu, đuôi lập tức cuốn lấy cánh tay của nam nhân cọ cọ. 
Nếu ở đây điều động quan viên đi xuống Giang Nam, chỉ sợ còn chia tới địa giới tỉnh Giang Nam đã bị người khác bí mật sát hại.

Cho nên có thể thấy kẻ đối phó với triều đình quan viên ở đây vốn không phải người thường, dùng thủ đoạn cũng không phải thủ đoạn của người thường.

Lần này xem như trong cái rủi có cái may, Tiêu Cư Mạo muốn mượn thân hình mèo cùng theo đi đến đó. 
“Thế nhưng, ngươi ta đều đi, triều chính làm sao bây giờ?” Đàm Thời Quan nắm chặt móng vuốt nhỏ trắng trắng mềm mềm của hắn, đặt trong lòng bàn tay thưởng thức, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve móng vuốt nhọn đã rụt vào trong.
Tiêu Cư Mạo ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Đàm Thời Quan cười cười, “Thôi được, trong triều hiện tại cũng chưa có việc gì quan trọng, coi như đi Giang Nam giải sầu một chút, được chưa?”
Tiêu Cư Mạo lúc này mới cúi đầu nhìn tấu chương.
Trong triều còn có Lan Diên Quế, thái phó này cộng thêm một số lão thần trung quân khác phụ tá thêm, thân tín giả trang Hoàng thượng của Tiêu Cư Mạo dù sao cũng từng học qua không ít thứ, hẳn là sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Ở trong cung dùng bữa trưa xong, Đàm Thời Quan mang theo Tiêu Cư Mạo trở về phủ Định Quốc Công. 
Lưu Phúc, Lưu Vệ cùng với mọi người đều ra trước cửa phủ nghênh đón. 
Trước kia Quốc công gia mặc dù cũng sẽ nghỉ ngơi ở tại điện Văn Đức, nhưng cũng sẽ thường xuyên hồi phủ, ai biết hiện tại là thế nào đâu, tựa hồ là thường ở điện Văn Đức hơn, ngược lại hiếm khi trở về phủ. 
“Quốc công gia, người trở lại rồi, nghe nói người chờ lệnh đi Điền Nam diệt phỉ? Lúc nào thì xuất phát? Lão nô giúp người chuẩn bị sớm một chút?”
Đàm Thời Quan cước bộ chậm lại, thần sắc vi diệu, “Phúc bá, ngươi vẫn nên gọi như trước đây đi.”
Quốc công gia, nghe xong cảm thấy hình như có chút lớn tuổi thì phải, nhưng hắn đích thực là hơn Bệ hạ tới tận chín tuổi, ai.
“Thế nhưng bây giờ người không còn là Nhiếp chính vương, còn gọi Vương gia được sao?” Lưu Phúc trong nhất thời không biết làm thế nào.  
Đàm Thời Quan lắc đầu, “Gọi như khi ta còn bé ở trong nhà.” 
Lưu Phúc chợt bừng tỉnh nhận ra, khuôn mặt cười thành nhiều nếp nhăn, “Ai! Nhị thiếu gia!” 
Tiêu Cư Mạo từ trong ngực nam nhân chui đầu ra, mắt to nhìn Đàm Thời Quan, Nhị thiếu gia? 
À đúng. 
Đêm đó lúc ở chùa Bạch Long, Đàm Thời Quan có nói hắn còn có một vị đại ca.

Thế nhưng mình trước kia khi đi điều tra Đàm Thời Quan, không hề phát hiện bất kì thông tin nào khác về gia tộc của hắn, giống như bị ai đó xóa sạch.
Lưu Vệ cũng lộ rõ vẻ hưng phấn, “Chẳng lẽ thiếu gia lần này đi Điền Nam diệt phỉ, xong xuôi sẽ cùng trở về với Đại Thiếu gia sao? Nói vậy có thêm Đại thiếu gia nhất định sẽ càng vui hơn nữa!”  
Đàm Thời Quan sắc mặt không thay đổi, “Lưu Vệ, ngươi đến thư phòng với ta một lát.”
Lưu Vệ nghe vậy theo sát hắn, sau khi đến thư phòng, Đàm Thời Quan đích thân đặt bút viết một phong thư, đưa cho Lưu Vệ, “Cái này giao đến tận tay đại ca ta.”
Lưu Vệ nhận lấy phong thư, gật đầu.
“Còn có, ta muốn chuyện cả đi lẫn về lần này của ta không ai khác được biết, nhớ kĩ, ta lần này đi đến Điền Nam chính là đi diệt phỉ.”  
Lưu Vệ mặc dù rất khó hiểu, nhưng chủ tử là để tuyệt đối phục tùng mọi mệnh lệnh, nghe xong trịnh trọng gật đầu, “Thiếu gia, người yên tâm đi, phong thư này ta nhất định sẽ giao đến tận tay Đại thiếu gia, chuyện đi về lần này của người cam đoan không có người thứ ba biết.” 
Tiêu Cư Mạo nhìn hắn một cái, Trẫm đã sớm biết.
Bất quá hắn rất hiếu kì, thân phận của Đàm Thời Quan rốt cuộc là thế nào? 

Lưu Vệ sau khi ra ngoài, Đàm Thời Quan lại ôm Tiêu Cư Mạo đi vào trong viện của Chu Thạc, Tiêu Phàm vừa ăn cơm trưa xong còn đang loay hoay giúp Chu Thạc chỉnh lý dược liệu, Tuyết Cầu ở bên cạnh hắn vui sướng ngửi tới ngửi lui. 
Tiêu Cư Mạo từ trong ngực Đàm Thời Quan nhảy xuống, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, đi đến trước mặt Tuyết Cầu. 
Tuyết Cầu nhìn thấy ân nhân cứu mạng của mình là Nguyên Bảo đến thì cao hứng cực kì, vừa mới đi lên liếm liếm bộ lông xinh đẹp của Tiêu Cư Mạo, Tiêu Cư Mạo đã lập tức lùi về sau, né tránh nước miếng của nó.  
Tiêu Phàm vừa nhìn thấy Tiêu Cư Mạo, lập tức buông dược liệu trong tay xuống, vươn tay ôm lấy hắn, “Miêu Miêu! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi hả?!” 
Tiêu Cư Mạo lại tiếp tục lùi về sau mấy bước, quay đầu nhìn Đàm Thời Quan đang đứng ở sau lưng, liền lấy đà nhảy về phía ngực Đàm Thời Quan, Trẫm đây không phải ai cũng có thể vuốt ve đâu!
Đàm Thời Quan mỉm cười tiếp được hắn, Tiêu Phàm nhìn thấy Miêu Miêu thoắt cái biến mất, có chút thất vọng, nhưng vẫn đứng dậy hành lễ với Đàm Thời Quan: “Vương gia.” 
Chu Thạc từ trong nhà đi ra, một mặt đầy ghét bỏ, “Đã nói với ngươi rồi, hắn bây giờ không còn là Nhiếp chính vương nữa, còn gọi hắn là Vương gia?” 
Tiêu Phàm sầu não, “Thế nên gọi là gì mới đúng?”
Đàm Thời Quan nhéo nhéo đệm thịt Tiêu Cư Mạo, nói: “Gọi Nhị thúc đi.” 
Chu Thạc ngẩn người, liếc mắt nhìn hắn, “Nghe nói ngươi muốn đi Điền Nam diệt phỉ, chẳng lẽ muốn ghé sang chỗ người kia?”
Đàm Thời Quan gật đầu, “Ta đến là muốn hỏi ngươi, muốn đi cùng hay không?”
Chu Thạc lập tức đem dược liệu trong tay quăng phắc vào trong sọt, vội vàng trở về phòng, “Ta đi thu thập hành lý!”
Tiêu Phàm chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, bọn họ đây là đều muốn đi hết cả sao?
Móng vuốt nhỏ của Tiêu Cư Mạo đập đập cánh tay Đàm Thời Quan, nhìn về phía Tiêu Phàm.

Đứa nhỏ này vẫn luôn ở trong phủ Định Quốc công này mãi cũng không tốt, chi bằng cứ đem nó theo đi, nhìn thế giới bên ngoài nhiều chút cũng rất có lợi.
Đàm Thời Quan hiểu ý hắn, đành phải mở miệng nói: “Tiêu Phàm, ngươi cũng đi theo, mau đi thu dọn hành lý.”
Mắt của Tiêu Phàm cùng Tiêu Cư Mạo có chút giống nhau, nghe xong liền sáng lên, vui vẻ toét miệng nói: “Vâng, Nhị thúc!”
Đàm Thời Quan trở lại phòng ngủ, cũng định chuẩn bị giúp Tiêu Cư Mạo mang theo mấy tấm thảm, tấm chăn nhỏ, chợt nghe bên ngoài có tiếng gọi, “Nhị thiếu gia, người có bên trong không?” 
“Phúc thẩm?” Đàm Thời Quan ra mở cửa, liền thấy Nguyễn thị cầm theo một cái túi vải chế tác tinh xảo, với nụ cười hiền lành trên mặt.  
Tiêu Cư Mạo đứng ở trên giường, vừa xốc vừa quậy chồng chăn mỏng đã được Đàm Thời Quan chồng đến một nửa, chợt nghe thấy ngoài của Nguyễn thị nói: “Nhị thiếu gia, đây là giày nhỏ ta may cho Nguyên Bảo, từng thấy thú cưng nhà quyền quý khác đều có, để phòng ngừa bọn chúng chạy loạn làm bẩn móng vuốt, rất không dễ rửa sạch, Nguyên Bảo lại hoạt bát như vậy, thích chạy nhảy khắp nơi, người cũng mang theo cái này đi.” 
Tiêu Cư Mạo nghe vậy, lập tức từ trên giường nhảy xuống.

Sao cơ? Giày may cho hắn? Đeo vào rồi làm sao leo cây đây?
Đàm Thời Quan nghe xong cũng sửng sốt một chốc, sau đó mới nhận lấy, “Phúc thẩm có lòng.”  

Nguyễn thị ôn hòa cười, khóe mắt lộ ra chút lo lắng, “Nhị thiếu gia, người trên đường đi cũng phải nhớ cẩn thận.” 
“Đa tạ Phúc thẩm.”
Nguyễn thị cười nói: “Nhị thiếu gia còn khách khí với ta làm gì? Được rồi, ta không quấy rầy người nữa.” Nàng nói xong liền đóng cửa ra khỏi viện. 
Đàm Thời Quan vừa quay lại liền thấy Tiêu Cư Mạo đứng một bên mở to mắt tròn nhìn chằm chằm hắn, con ngươi màu vàng óng dường như có ánh sáng bên trong, ánh mắt vừa hay rơi vào túi đồ hắn cầm trên tay. 
Nam nhân vươn tay ôm Tiêu Cư Mạo đặt lên trên giường, ở trước mặt hắn bắt đầu mở túi vải ra, lộ ra mười đôi giày nhỏ ở bên trong, đường may cực kì tinh xảo, cũng không kém phần đáng yêu, màu sắc cùng với màu lông trên người Tiêu Cư Mạo cũng rất phù hợp.  
“Nguyên Bảo, có muốn thử không?” Đàm Thời Quan cầm lấy một chiếc giày, tay còn lại bắt lấy móng vuốt của mèo bệ hạ. 
Tiêu Cư Mạo giãy vuốt ra khỏi tay của hắn, đẩy túi vải ra xa, trên mặt tràn ngập khó chịu lẫn không vui, Trẫm không muốn mang cái này!
Đàm Thời Quan thấy vậy cũng không đùa hắn nữa, nhưng vẫn đem túi vải cất vào, dù sao cũng là tâm ý của Phúc thẩm. 
Chiều hôm đó, Đàm Thời Quan cùng với Tiêu Cư Mạo mang theo Tiêu Phàm, Chu Thạc cùng lúc lên đường, Lưu Vệ mang theo một số hộ vệ đi phía sau.
Bởi vì địa khu Điền Nam có trú quân đóng, cho nên Đàm Thời Quan không cần điều quân đội từ kinh thành đến, chỉ cần gọn gàng lên đường như thế này là được.

Hắn với Lưu Vệ cưỡi ngựa, Chu Thạc, Tiêu Phàm đều ở trong xe ngựa, Tiêu Cư Mạo bất đắc dĩ cũng phải cùng chơi ở bên cạnh Tuyết Cầu. 
Lúc xuất phủ, Tiêu Phàm nói muốn mang theo Tuyết Cầu, Tiêu Cư Mạo cảm thấy mang theo thì cứ việc mang, dù sao cũng không phiền phức gì, nhưng khổ nỗi bây giờ Tuyết Cầu liên tục quấn lấy hắn, cái này thực sự ngoài tầm kiểm soát, cũng có chút phiền phức rồi.
Tiêu Cư Mạo mặt không biểu tình, chìa móng vuốt đẩy Tuyết Cầu đang hoạt bát chạy nhảy liên tục sáp tới bên cạnh ra, Tuyết Cầu lại ngây thơ hiểu nhầm rằng Tiêu Cư Mạo đang chơi với nó, thế là há miệng liếm móng Tiêu Cư Mạo, đôi mắt mèo nhỏ vừa to tròn lại mang sắc xanh xinh đẹp tựa như viên ngọc lam đang phát sáng. 
“Meow.” Được rồi, ngươi tốt nhất đừng làm phiền Trẫm.
“Meo meo meo.” Tuyết Cầu hé miệng mềm giọng kêu.
Tiêu Cư Mạo cũng không phải mèo thật, đương nhiên nghe không hiểu nó đang nói gì. 
Hắn dứt khoát đứng lên, đi đến bên cạnh thị vệ đang đánh ngựa, giương mắt nhìn phong cảnh hai bên đường.
Đàm Thời Quan ngồi trên lưng ngựa bỗng nhiên quay đầu sang, bốn mắt nhìn nhau chốc lát, Đàm Thời Quan cho ngựa đi chậm lại song song với Tiêu Cư Mạo đang đứng trên xe, nam nhân nhanh chóng vươn tay bế hắn lên, đặt vào trong vạt áo trước ngực, “Nắm chặt.” 
Nói dứt lời liền giục ngựa phi nhanh, để lại cho Lưu Vệ một trận khói mù mịt kèm theo lời nhắn, nói là sẽ ở trước cửa Minh Kim thành đợi bọn họ đến.
Tiêu Cư Mạo kéo vạt áo Đàm Thời Quan sang hai bên, từ trong thò đầu ra, cảm thấy một trận gió mạnh mẽ tạt vào mặt, đến nỗi mắt cũng mở không ra. 
Quan cảnh hai bên đường, cây cỏ xanh mướt lần lượt bị đẩy về phía sau vó ngựa, gió trong lành xen lẫn mùi vị của cỏ cây đã mục nát quanh quẩn trên đầu mũi, đây chính là cảm giác khoái ý cùng tiêu sái mà hắn chẳng bao giờ cảm nhận được khi ở hoàng cung. 
Tuấn mã một đường phi nhanh đến Minh Kim thành, Đàm Thời Quan xuống ngựa, mang theo Tiêu Cư Mạo dừng chân trước cửa khách điếm, Tiêu Cư Mạo ngẩng đầu liền thấy bốn chữ trên bảng hiệu đầy khí phách đề “Khách điếm Vân Tiêu.”  
Hỏa kế trong khách điếm nhìn thấy hắn, lập tức cười niềm nở chào đón, tạp dịch cũng bước lên giúp hắn dẫn ngựa xuống dưới, hỏi: “Khách quan muốn dừng chân ăn uống hay là ở trọ ạ?”
Đàm Thời Quan ôm Tiêu Cư Mạo đi vào bên trong theo hỏa kế, từ trong ngực áo lấy ra một tấm lệnh bài, đặt xuống trước mặt chưởng quỹ, chưởng quỹ vừa nhìn thấy lập tức trừng mắt, tâm trạng kích động nhìn Đàm Thời Quan, sau đó vội vàng giao tiệm lại cho hỏa kế trông giúp, đích thân dẫn Đàm Thời Quan lên lầu hai vào một gian phòng thượng hạng, bày trí rất tao nhã sang trọng.  
“Nhị thiếu gia, có gì cần cứ việc gọi ta.”
Đàm Thời Quan gật đầu, “Ngươi xuống trước đi.”
Sau khi chưởng quỹ đi rồi, Tiêu Cư Mạo bắt đầu duỗi móng vuốt hết cào lại móc trong ngực hắn, nam nhân bị cào ngứa ngáy cả người, bất đắc dĩ đành phải lấy lại lệnh bài lúc nãy ra đưa cho hắn nhìn.
Tiêu Cư Mạo nghiêng đầu, mở to mắt cẩn thận nhìn văn tự cùng với hoa văn trên mặt lệnh bài.

Lệnh bài ở giữa có một chữ “Vân” đường nét khắc lên rất tiêu sái phiêu dật, xung quanh khắc hoa văn mây bay – điềm cát tường, ngược lại khá giống ý nghĩa của hai từ “Vân Tiêu”.

Nói như vậy, khách điếm này cũng là sản nghiệp của Đàm Thời Quan? 
Mèo bệ hạ ngẩng đầu nhìn nam nhân một cái, xem ra thân phận của ngươi không đơn giản tí nào na.
Trước đó nói án của Thái Lập ở Giang Nam phải dùng đến thủ đoạn của giang hồ mới đối phó được, cho nên bọn họ mới giả danh đi đến Điền Nam diệt phỉ nhân tiện hành động, bí mật điều tra rõ thực hư, không nghĩ tới Đàm Thời Quan quả thực có thân phận ở giang hồ.
Hắn vỗ vỗ lệnh bài, biểu thị Trẫm rất hài lòng.
“Lưu Vệ bọn họ còn mất khoảng một chút nữa mới đến được, ta cho người chuẩn bị chút đồ ăn trưa cho ngươi.”
Mèo bệ hạ nghe xong gật đầu một cái.
Mãi cho đến khi hắn được Đàm Thời Quan cho ăn no căng cả bụng, nằm trên đùi nam nhân hưởng thụ xoa bóp vuốt lông, đoàn người của Lưu Vệ mới đến khách điếm Tiêu Vân.

Chưởng quỹ vừa thấy người đến lập tức chuẩn bị gian phòng cho bọn họ chu đáo, Lưu Vệ sắp xếp xong liền chạy đến gặp Đàm Thời Quan. 
“Tối nay ở đây nghỉ ngơi một đêm, sáng mai tiếp tục lên đường.”  
Lưu Vệ lĩnh mệnh rời đi, Đàm Thời Quan ngồi cùng với Tiêu Cư Mạo đọc thoại bản, sau đó ôm hắn đi ngủ.  
Sáng sớm hôm sau, lúc Tiêu Cư Mạo tỉnh lại, trên giường đã không còn ai, hắn duỗi lưng sau đó lưu loát nhảy xuống giường, cửa phòng bất chợt mở ra, Đàm Thời Quan từ ngoài cửa bước vào, trên tay còn bưng theo chậu nước. 
Tiêu Cư Mạo ngẩng đầu nhìn, lập tức giật mình kinh ngạc.  
Nam nhân ngày thường đa số đều mặc triều phục hoặc là trang phục dành riêng cho võ tướng, lúc ở nhà y phục cũng được may cắt tỉ mỉ cho thân phận vương gia, đầu cũng phải đội phát quan, nói thường mà thực chất cũng không thường mấy, đều toát lên vẻ uy nghiêm vốn có của hắn.

Thế nhưng ngày hôm nay, nam nhân lại đổi một thân y phục hoàn toàn khác với trước đây. 
Trường sam nhẹ nhàng lay động, dưới vạt áo thêu họa tiết mây bay, đường may cẩn thận xinh đẹp, ống tay áo nhỏ hẹp, tơ vàng cẩn thận quấn quanh tạo điểm nhấn, băng gấm làm thắt lưng phát họa ra rõ ràng hình dáng vòng eo săn chắc hữu lực, bên hông còn đeo theo một thanh bảo kiếm.

Phía sau lưng khoác áo choàng, trâm bạch ngọc giản dị xiên qua trên búi tóc phía sau cố định lại mái tóc, trên trán phía trước lòa xòa mấy sợi tóc tùy ý rơi xuống, vừa phong lưu vừa tùy tiện, lại có nét phiêu dật giống như rồng bay phượng múa.
Một Quốc công gia nghiêm khắc trầm ổn thường ngày đột nhiên lắc mình hóa thành hiệp khách trẻ tuổi mang theo kiếm ngao du trên giang hồ.

Tiêu Cư Mạo ngơ ngẩn nhìn hắn say mê, mãi cho đến khi bị Đàm Thời Quan không một tiếng động ôm lên. 
“Đến đây, rửa mặt.”
Mèo bệ hạ sau khi rửa mặt xong liền lấy lại tinh thần, trong lòng có chút hâm mộ, không biết lúc nào hắn mới có thể thoải mái như vậy, thật tốt biết mấy. 
Một người một mèo mỹ mãn ăn hết đồ ăn sáng, Lưu Vệ mới gõ cửa phòng sau đó bước vào bẩm báo: “Thiếu gia, đã dựa theo căn dặn của người, cho người mặc vào y phục của thiếu gia sau đó đi về hướng Điền Nam.” 
Đàm Thời Quan nghe xong gật đầu, “Lên đường xuống Giang Nam.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.