Nhiếp Chính Vương Hít Mèo Mỗi Ngày

Chương 17: Trẫm Sắp Bị Nhìn Thấy Hết!


Bạn đang đọc Nhiếp Chính Vương Hít Mèo Mỗi Ngày – Chương 17: Trẫm Sắp Bị Nhìn Thấy Hết!


Đàm Thời Quan vẫn một mực quỳ trên mặt đất, cũng không bởi vì mấy câu tra hỏi nghiêm khắc của Thái hậu dọa, mà là mặt không chút thay đổi nói: “Vi thần làm ra mấy chuyện lần này cũng là vì bảo hộ cho Hoàng Thượng, mèo của thần nghịch ngợm không hiểu chuyện, nếu như không cẩn thận chạy loạn tới Tĩnh Tuyền cung, ảnh hưởng tới long thể của bệ hạ, tội này thần gánh không nổi.”
Chóp đuôi Tiêu Cư Mạo trên mặt đất nhịp nhịp mấy cái, nội tâm mèo không vui nha, hắn từ khi nào biến thành mèo nghịch ngợm không hiểu chuyện rồi? Đàm Thời Quan này thật sự là hồ ngôn loạn ngữ.

Thái hậu ở trên cao nhìn xuống, nhìn Đàm Thời Quan một hồi lâu, mới nói: “Hoàng Thượng vẫn còn hôn mê bất tỉnh, những ngày vừa qua phiền Nhiếp chính vương vất vả khổ cực một phen.”
“Đa tạ Thái hậu thương cảm, đây vốn thuộc về bổn phận vi thần.” Đàm Thời Quan mặc dù đang quỳ, nhưng mà khí thế trên người cũng không phải để trưng cho đẹp, nhìn qua không hề yếu thế chút nào.

Thái hậu tính toán trong lòng một hồi, liền chậm rãi thu liễm ánh mắt, “Nhiếp chính vương đứng lên đi, ai gia chỉ là lo lắng quá mức cho Hoàng Thượng, nhưng mà, ai gia vẫn là phải hỏi Nhiếp chính vương một chút, một mực canh gác cẩn mật Tĩnh Tuyền cung thì đã đành, vì sao ngay cả ai gia cũng không thể đến đó thăm Hoàng nhi?”
Đàm Thời Quan đứng lên nói: “Thái hậu nếu như muốn đến thăm bệ hạ, đương nhiên có thể, chi bằng hiện tại bây giờ liền đi?”
Tiêu Cư Mạo nghe vậy, hai mắt sáng lên, nhịn không được cũng vươn ra cái chân khều khều vạt áo Đàm Thời Quan, Trẫm cũng muốn đi theo!
Thái hậu trong lòng thầm hận, Nhiếp chính vương một tay che trời, Hoàng cung tiền triều bên trong toàn bộ đều năm trong tầm khống chế của người nọ, mặc dù nàng thân là Thái hậu, ngay cả đi nhìn Hoàng thượng một cái cũng không thể.

“Lúc ai gia mới đến đây, Nhiếp chính vương tựa hồ còn có chuyện quan trọng đang chờ xử lí, một mình ai gia đến đó là đủ rồi.”
Đàm Thời Quan cười cười, “Thái hậu nhớ thương Hoàng Thượng, vi thần đương nhiên hiểu rõ điều này, những chuyện khác nào có quan trọng bằng đâu?”
Tiêu Cư Mạo: “…” Này rõ ràng là bịa đặt một cách trắng trợn!

Bất quá nghe hắn nói như vậy, trong lòng giống như đột nhiên nhảy lên một cái là sao đây?
Thái hậu lúc này mới nhìn qua chỗ cung nhân trên trán đầy máu còn quỳ dưới đất, ánh mắt ngưng trọng lại, nói: “Đây là người trong cung của Chỉ Ninh, nếu như không có việc gì lớn, ai gia liền mang người về.”
Tiêu Chỉ Ninh là con gái ruột của Thái hậu, tuổi tác vừa hay bằng Tiêu Cư Mạo, chỉ nhỏ hơn Tiêu Cư Mạo có vài tháng, ỷ có Thái hậu làm chỗ dựa, xưa nay phách lối quen thói, Tiêu Cư Mạo mỗi lần gặp nàng đều chẳng có cách nào, không nghĩ tới lần này nàng dám đem chủ ý này đặt trên người Đàm Thời Quan, Đàm Thời Quan so với hắn không có dễ đụng vào như thế.

Vốn cho rằng Đàm Thời Quan sẽ nhanh chóng cự tuyệt, nhưng người nọ lại nói: “Nếu là người trong cung của công chúa, vi thần đương nhiên không dám không thả người.”
Hắn hôm nay ở tại trong cung gây náo loạn để tìm Nguyên Bảo, trước hết đã làm cho Thái hậu bất mãn, nếu bây giờ tiếp tục cự tuyệt, tương đương với việc chống đối Thái hậu, nghĩ tới liền nhận thấy rõ không ổn.

Huống chi, Thái hậu vừa lúc nãy đến đã quát lớn với hắn, chỉ rõ ra sự thật hắn đang nắm giữ Hoàng cung trong tay, nếu Đàm Thời Quan cứ tiếp tục cứng rắn với Thái hậu, chắc chắn sẽ có chuyện không ổn xảy ra.

Người hai bên trái phải cung nhân kia, vừa nghe lệnh của Đàm Thời Quan xong nói buông liền buông ra, về phần kẻ chủ mưu đứng sau, thời gian về sau còn nhiều.

Thái hậu lúc này mới lộ ra thần sắc hài lòng, nói: “Đi Tĩnh Tuyền cung.”
Đàm Thời Quan đi theo sau lưng Thái hậu, Tiêu Cư mạo cũng theo sát hắn, trong lòng kích động, rất nhanh liền có thể nhìn thấy chính mình, có lẽ còn có thể trở lại trong thân thể kia.

Thái giám hầu hạ bên cạnh Thái hậu lúc này mắt tròn mắt dẹt liếc nhìn qua Tiêu Cư Mạo đang lẽo đẽo theo sau, Tiêu Cư Mạo nhịn không được run lên, hắn trước kia vẫn luôn đối với lão thái giám này kính già yêu trẻ, bây giờ bị lão nhìn chằm chằm như thế, lông trên người nhịn không được lại xù lên.


Một đôi tay ấm áp hữu lực lập tức vươn tới nhấc hắn lên khỏi mặt đất, ôm vào trong khuỷu tay, “Nguyên Bảo, chốc nữa đến nơi nhớ phải ở trong ngực ta, đừng có chạy lung tung.”
Thanh âm Đàm Thời Quan trầm thấp ôn nhu, thầm thì bên tai nghe êm ái vô cùng, đem so với con người ngày bình thường lúc nào cũng hầm hập như muốn ăn thịt người thì càng dễ có thiện cảm hơn nhiều, Tiêu Cư Mạo không khỏi hí hửng cọ cọ cái đuôi mấy cái, sau đó chủ động cuốn quanh trên tay Đàm Thời Quan, lộ rõ vẻ thân cận.

Ý cười trong mắt Đàm Thời Quan sâu thêm một chút, “Nguyên Bảo thật ngoan.”
Tiêu Cư Mạo đặt cằm trên tay hắn, nhìn thấy Thái hậu dáng đi đoan trang ung dung phía trước, còn có bóng lưng thường ngày giờ trông có vẻ gầy đi một chút.

Hình như người này cũng không có đáng sợ lắm.

Một đoàn người đi chẳng bao lâu sau đã đến Tĩnh Tuyền cung, lúc này một thiếu nữ dẫn một đám nô tỳ từ đằng xa đi đến, nhìn thấy đoàn người của Thái hậu, cười nhẹ nhàng: “Mẫu hậu.”
Thái hậu trên mặt lộ ra vẻ từ ái, “Chỉ Ninh, không ở lại trong cung đợi ta, chạy đến đây làm gì?”
Tiêu Chỉ Ninh đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn qua Nhiếp chính vương sau lưng Thái hậu, sau đó nhanh chóng thu về, bước tới nắm lấy tay áo Thái hậu, làm nũng nói: “Mẫu hậu, nghe nói mọi người muốn đi đến thăm Hoàng thượng, ta cũng muốn đi.”
Tiêu Cư Mạo: “…” Trẫm cũng không hi vọng ngươi đến thăm Trẫm đâu.


Thái hậu bỗng nhiên xoay người lại, nhìn Đàm Thời Quan, thần sắc uy nghiêm, “Nhiếp chính vương, Chỉ Ninh từ nhỏ cùng đã cùng lớn lên với Hoàng thượng, nhiều ngày như vậy không thấy Hoàng Thượng, hiển nhiên cũng cực kì nhớ mong.”
“Vậy cùng vào đi.” Đàm Thời Quan ra hiệu cho thị vệ mở cửa cung, nói với Thái hậu cùng với Tiêu Chỉ Ninh đứng bên cạnh ” Thái hậu, Công chúa, mời vào.”
Thái hậu dẫn đầu đi vào, Tiêu Chỉ Ninh nhìn thoáng qua Đàm Thời Quan, ánh mắt lướt qua Tiêu Cư Mạo, theo sát người phía trước vào trong điện.

Trong cung điện đốt hương thoang thoảng, đám người bọn họ đi vào trong nội thất, chỉ thấy một thiếu niên sắc mặt trắng bệch nằm im trên long sàng, không nhúc nhích.

Tiêu Cư Mạo lập tức không nhịn được muốn nhảy xuống, may mắn được Đàm Thời Quan kịp thời ôm chặt lại trong lòng.

Thái hậu đến bên cạnh long sàng ngồi xuống, nhìn Tiêu Cư Mạo một lát, thấp giọng hỏi: “Nhiếp chính vương, Hoàng Thượng…!đây rốt cuộc là như thế nào rồi?”
Đàm Thời Quan bất động thanh sắc quan sát ánh mắt của Thái hậu, nói: “Ngự y nói thương tổn mà thích khách gây nên sớm đã không còn đáng ngại, chỉ là không biết lí do vì sao, Hoàng thượng vẫn cứ hôn mê không tỉnh, ngự y cũng chưa tìm ra được nguyên nhân căn bệnh, chỉ nói phỏng chừng là do đầu bị chấn thương.”
Trẫm không có bị thương ở đầu!
Móng vuốt nhỏ nhịn không được móc móc mu bàn tay Đàm Thời Quan.

Đàm Thời Quan thoáng cái duỗi tay nắm chặt lấy hai cái chân nhỏ đang làm loạn trên tay mình, ánh mắt lại rơi xuống trên long sàng, nhẹ nhàng đáp lên người thiếu niên; người nọ sinh ra có một đôi mắt to tròn mà lại rất có thần, thế nhưng đôi mắt ấy bây giờ lẳng lặng khép lại, kể từ ngày kia đã không thấy mở ra lần nào nữa, lông mi thật dài dưới mắt rũ xuống tạo thành một khoảng râm, so với vị Hoàng đế ngày thường hoạt bát linh động hoàn toàn khác một trời một vực, Đàm Thời Quan mải đứng một bên nhìn, càng nhìn càng thấy trong lòng đau nhói.

Tiêu Cư Mạo yên lặng nhìn thân thể chính mình, trong lòng kêu gào đau khổ muốn chết, gặp phải thích khách thì cũng thôi đi, vì sao còn biến thành mèo? Hắn muốn biến trở về thì phải làm sao đây?
“Bây giờ cũng không còn sớm nữa, ai gia trước hết hồi cung, Chỉ Ninh à, ngươi mấy ngày sau thỉnh thoảng đến thăm Hoàng huynh ngươi nhiều một chút.” Nói xong Thái hậu đứng dậy, váy cuộn lên thành gợn sóng, ung dung đi đến trước mặt Đàm Thời Quan mở miệng, mắt phượng lăng lệ, “Sủng vật của Nhiếp chính vương vậy mà còn có thể đi vào Tĩnh Tuyền cung, Chỉ Ninh nói sao cũng không thể không bằng nổi một con mèo nhỉ?”

Tiêu Chỉ Ninh nghe vậy cực kì vui vẻ, lòng phấn khởi liếc nhìn qua khuôn mặt tuấn tú của Đàm Thời Quan đang đứng yên lặng bên cạnh.

Tiêu Cư Mạo nheo lại mắt mèo, Tiêu Chỉ Ninh này nhìn sao cũng thấy là lạ? Ương ngạnh cứng đầu ngày thường mà hắn vẫn hay thấy đâu? Hiện tại lại giả vờ thành bộ dạng thẹn thùng đáng yêu như này là cho ai nhìn?
Trong đầu linh quang lóe lên, nàng không phải nhìn trúng Đàm Thời Quan chứ? Cho nên mới phái người đến điện của Đàm Thời Quan chuốc thôi tình hương? Có lầm hay không? Đường đường là công chúa đương triều mà còn dám có gan làm ra hành vi mất thể diện này! Số Trẫm thiệt tốt đó nha.

Đàm Thời Quan ánh mắt lạnh lẽo như hồ băng, chạm đến ánh mắt Thái hậu, nhẹ véo đệm thịt mềm mềm dưới chân Tiêu Cư Mạo, mới nói: “Công chúa thân phận tôn quý, hiểu rõ đại nghĩa như thế là phúc của Tiêu quốc ta.”
Tiêu Cư Mạo: “…” Trẫm thật không cần Tiêu Chỉ Ninh chiếu cố đâu, số Trẫm đủ tốt rồi.

Đàm Thời Quan tựa hồ biết rõ tâm ý của hắn, sau khi Thái hậu vừa rời đi, nhẹ nhàng kề sát bên tai Tiêu Cư Mạo, nói: “Sau này ta cũng ở lại trong cung, ngươi theo một chỗ với ta thay ta chiếu cố bệ hạ.”
Mắt to tròn xoát cái lập tức sáng ngời, trong lòng Tiêu Cư Mạo bụp một cái nở hoa, cầm lòng không đặng duỗi ra cái lưỡi nhỏ màu hồng liếm liếm ngón tay Đàm Thời Quan, tên này nha, thực sự cũng không phải khiến cho người ta ghét lắm đâu nha.

Thân thể nam nhân có chút cứng đờ, nửa ngày sau mới bất đắc dĩ thầm than nhẹ một tiếng, lại quay sang nhìn chằm chằm Tiêu Chỉ Ninh: “Công chúa, vi thần bây giờ muốn giúp Hoàng thượng hầu hạ tắm rửa xoa bóp thân người một chút, Công chúa có thể tránh mặt hay không?”
Tiêu Cư Mạo nghe vậy, lập tức phảng phất giống như bị sét đánh khét lẹt giữa trời quang.

Cái gì? Xoa bóp thân người?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.