Đọc truyện Nhiếp Chính Vương Gạ Vợ Mỗi Ngày FULL – Chương 2: Nhiếp Chính Vương Bị Ám Sát
Edit: Xiao Yi.
Tiểu Kiều của xứ Cẩm Châu?
Nguỵ Đình chậm rãi sờ qua hà bao trong tay áo, ngón tay dừng lại ở nơi có cái tên được thêu bằng chỉ một chút.
Trước đây, hắn từng phái người đến Cẩm Châu dò la tin tức.
Ba năm trước, Tiểu Kiều kia đã sớm hộc máu mà chết, cho nên nàng tuyệt đối không phải là người hắn muốn tìm.
Nguỵ Đình thu liễm sắc mặt, cất giọng thở dài, “Đáng tiếc, hôm nay bổn vương không có cách nào chiêm ngưỡng dung nhan của Tiểu Kiều, hẳn là không thể phán đoán tin đồn là thật hay giả rồi.”
Nếu tân nương của Trình gia đã không phải là người hắn muốn tìm thì có quậy hôn lễ cũng chẳng còn thú vị.
Liếc qua ánh mắt nhẫn nhịn của đôi tân lang, tân nương, Nguỵ Đình hiểu chuyện nói: “Không phải giờ lành đã tới rồi sao? Tân lang tân nương còn phải bái đường, chậm trễ canh giờ sẽ không tốt.”
Trong lòng Trình Hi rất tức, oán hận liếc hắn một cái.
Không biết là ai mới là người làm trễ giờ lành? Sao Nguỵ Đình lại có thể vô sỉ nói ra những lời này chứ?
Trình Kính Nghiêu nhịn xúc động muốn giết người xuống, tiếp lời Nguỵ Đình, “Nhiếp chính vương nói rất đúng, chúng ta tiếp tục hành lễ đi, đừng làm trễ giờ lành.”
Kiều Uyển buông khăn voan xuống, vừa buồn bực vừa xấu hổ, khó chịu không thể chịu nổi cũng phải hoá thành nước trôi.
Nhìn đôi tân lang, tân nương được đưa tới phòng hoa chúc ở hậu viện, hỉ đường lúc này mới náo nhiệt lần nữa.
Khách khứa từng người trở về ghế ngồi, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, chớ hề nhắc lại màn kịch vừa nãy Nguỵ Đình vừa diễn.
…
“Lão đầu, người ta bái đường ngài xem xong rồi, hỉ yến cũng ăn xong rồi, có phải con được trở về rồi không?” Thiếu niên mở miệng nói, thật sự không còn hứng thú ở lại đây nữa.
Lão đạo sĩ thần bí cười hề hề, “Con đợi một chút, không chừng lát nữa sẽ có kịch vui diễn ra đó.”
“Còn kịch vui gì nữa ạ? Chẳng lẽ… Nguỵ Đình kia sẽ chạy vào phòng hoa chúc để thay Trình Hi động phòng sao?” Thiếu niên tức giận hỏi ngược.
Ban nãy bái đường, Nguỵ Đình vốn dĩ không hề coi trọng Kiều Uyển, cho nên sẽ không có chuyện hắn lại giở trò.
Lão đạo sĩ trừng mắt nhìn cậu một cái, “Con nói sảng cái gì đấy? Chuyện hư cấu như vậy mà con cũng nghĩ ra được.”
Đúng lúc này, sảnh chính bên kia loạn hẳn lên.
“Có thích khách! Người đâu, bắt lấy thích khách!”
Không biết là ai đã hô câu đó, khoảnh khắc câu này vang lên giữa viện, bên này cũng loạn lên theo.
Lúc này, trong viện đều là bá tánh bình thường, nghe thấy hai chữ ‘thích khách’ này liền sợ tới mức không kịp nghĩ đã chạy trốn.
Chỉ là họ lần đầu tiên đến phủ Thứ sử này, vốn dĩ không quen thuộc địa hình, trong lúc hoảng loạn đã chạy bốn phía Đông Tây Nam Bắc giống như ruồi bọ đánh nhau.
Không ít bàn ghế bị giẫm đạp, chén dĩa ly tách trên bàn cũng không thoát được, vỡ đầy trên đất, cả đồ ăn thức uống cũng vương vãi.
Phủ Thứ sử lập tức gà bay chó sủa, mức độ hỗn loạn thật không thua kém gì ngoài chợ bán đồ ăn.
Thiếu niên thân áo đạo sĩ thấy tình hình xung quanh, khoé mắt không nhịn được giật giật.
Hai kẻ Kiều Uyển và Trình Hi này đủ xui đấy, một hôn lễ tốt như vậy rốt cục đã thành trò hề.
Chỉ có thể giải thích bằng hai chữ ‘báo ứng’ thôi!
Thật tốt! – Thiếu niên thân áo đạo sĩ vừa sảng khoái vừa sung sướng.
Thấy khung cảnh hỗn loạn của phủ Thứ sử, cậu không hề có ý ở lại, “Lão đầu, chúng ta đi thôi.”
“Đừng gấp, con chờ một chút.” Dù lão đạo sĩ đang bận nhưng vẫn ung dung nói.
“Ngài nói kịch vui chính là chuyện này sao?” Thiếu niên lập tức nhận ra, “Tuy rằng con rất vui khi chiêm ngưỡng cảnh này, nhưng bây giờ người tới là thích khách giết người không chớp mắt đấy ạ.”
Ở lại đây xem kịch vui, lúc nào bị cắt cổ còn không biết…
Cậu vất vả lắm mới nhặt cái mạng này về được, cho nên quý trọng vô cùng, “Bỏ đi, kịch vui này con không xem nữa, chúng ta nhanh chạy thôi.”
“Đừng gấp, con chờ thêm một chút đi.” Lão đạo sĩ vừa cúi đầu gặp đùi gà bên bàn ăn, vừa trấn an cậu, “Vi sư [1] đã xem quẻ rồi, sư đồ chúng ta sẽ không bị gì.”
“Ngài lại doạ con đấy à?” Ánh mắt của thiếu niên nghi hoặc, có hơi không tin lời nói này của ông, “Không phải ngài nói tiết lộ thiên cơ [2] sẽ bị giảm tuổi thọ sao? Gặp chuyện ngài cũng chẳng dễ gì chịu bói, sao hôm nay lại phá lệ thế này? Không đúng, ngài xem quẻ hồi nào, sao con không thấy?”
Trong miệng lão đạo sĩ đầy đồ ăn, mơ hồ đáp: “Con quan tâm nhiều đến vậy làm gì? Dù sao ta cũng bói rồi.”
Thiếu niên cực kỳ nghi hoặc rằng ông lấy cớ đã bói ra để lừa mình.
Cậu nhìn ông ăn uống thoả thích một hồi, đến khi trên bàn không còn quá nhiều đồ ăn, cậu nhẫn nại nói:
“Cùng lắm con đếm mười tiếng nữa.
Sau tiếng thứ mười, nếu ngài còn ăn nữa, con tự mình đi.
Tới lúc đó ngài đừng trách đứa đệ tử này không niệm tình sư đồ đấy.”
“Một.”
“Hai.”
“…”
Thiếu niên vừa đếm xong tiếng thứ mười liền nhìn thấy Nguỵ Đình và nhóm hộ vệ của hắn xông ra, chém chém giết giết.
“Thời gian vừa vặn ghê,” Lão đạo sĩ cười hì hì, vừa thả xương gà trong tay xuống, vừa giữ chặt cổ tay của cậu, “Đồ nhi, cơ hội con cần tới rồi.”
“Lão đầu, ngài buông con ra, tay ngài dầu mỡ không, ghê chết!” Thiếu niên tức muốn hộc máu.
Lão đạo sĩ lại chẳng quan tâm cậu nói gì, chỉ lôi kéo cậu băng qua đám người tán loạn, đi về hướng Nguỵ Đình.
Đến khi chỉ cách Nguỵ Đình một trượng [3], lão đạo sĩ chợt ngừng lại, cười thần bí với cậu, “Đây là hôn phu [4] được vi sư cẩn thận lựa chọn cho con.
Hắn có thể ra khỏi phủ Thứ sử hay không còn xem đồ nhi con thế nào.”
Giữa cảnh loạn lạc, thiếu niên chưa kịp nghe ra ẩn ý trong lời của ông, sau lưng đã bị ông chưởng một phát.
Cậu mất đà, lảo đảo hai bước, đến khi cả người vững lại rồi, trùng hợp bốn mắt nhìn nhau với Nguỵ Đình.
Nguỵ Đình vốn đang đề phòng xem nơi nào sẽ có thích khách lao ra, bất ngờ tầm mắt xuất hiện một dáng người nhỏ xinh.
Hắn quay người nhìn lại, lúc thấy được khuôn mặt kia, sắc mặt hắn không nhịn được kinh ngạc.
Ngũ quan của thiếu niên mặc áo đạo sĩ rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt hệt như Tây Hồ [5] sau mưa, từng gợn sóng trong đó ánh lên mấy phần hoảng loạn, ấy thế mà…
Dáng vẻ này lại trùng khớp như in trong trí nhớ của Nguỵ Đình.
Sau khi hắn rũ bỏ dáng vẻ ngây ngô non nớt, dáng vẻ của người hắn muốn tìm chính là như vậy!
Nguỵ Đình nhìn cậu, nhất thời không phản ứng lại.
Bên tai vang lên tiếng xé gió từ lưỡi dao sắc bén, đứng ở góc độ của thiếu niên để nhìn sẽ thấy một thích khách hắc y [6] đang giương kiếm đâm về phía Nguỵ Đình.
Thấy mũi kiếm gần đâm tới giữa lưng của hắn, thiếu niên không nhịn được kinh hô [7] một tiếng, “Nhiếp chính vương cẩn thận!”
Nguỵ Đình vội nghiêng người tránh né, chật vật lắm mới thoát được một kiếp, nhưng cánh tay trái không tránh được dính một kiếm của tên thích khách kia.
Thấy một kiếm không thành công, tên thích khách còn muốn chém tiếp nhưng bị hộ vệ cận thân của Nguỵ Đình ngăn cản, hai bên lập tức trở thành hỗn chiến.
Tình huống này thật sự quá nguy hiểm, thiếu niên không nhịn được muốn bỏ trốn.
Nguỵ Đình thấy vậy, cả người cử động một cái, lập tức cản lại trước mặt cậu, ngăn lối cậu đương muốn đi.
Lại thấy có thích khách muốn xông qua đây, thiếu niên không kịp suy nghĩ đã giữ chặt cánh tay của Nguỵ Đình, “Chạy là thượng sách, Nhiếp chính vương, mời ngài đi theo ta.”
“Vương gia!” Thấy Nguỵ Đình gần như bị thiếu niên mặc đồ đạo sĩ kia kéo đi rồi, hộ vệ của hắn lập tức nhịn không được kêu lên một tiếng.
Cậu ta là người phương nào? Sao Nhiếp chính vương lại có thể yên tâm đặng theo cậu như vậy?
Nguỵ Đình vẫn không quay đầu lại, cánh tay nhàn rỗi sau lưng ra hiệu một cái, tạm thời trấn an nhóm hộ vệ của mình.
Cổng chính lẫn cửa hông của phủ Thứ sử đã bị bá tánh cuống quít bịt kín, thiếu niên suy tư một chút rồi dứt khoát thay đổi phương hướng, kéo Nguỵ Đình tới hậu viện trong phủ.
Dường như hắn rất quen thuộc địa hình trong phủ Thứ sử, dọc theo đường đi, cậu rẽ trái cua phải, cố gắng tìm lối nhỏ không có người qua lại.
“Thích khách đã chạy đến hậu viện rồi, hộ vệ trong phủ cảnh giác, hắn đang bị thương, sẽ không chạy được xa.
Ai bắt được thích khách, bổn châu thưởng một trăm lượng bạc.”
Giọng nói vọng ra này đúng là của Trình Kính Nghiêu.
Thiếu niên nhìn cánh tay trái bị thương của Nguỵ Đình, trong mắt lộ ra một tia chế nhạo.
Chỉ sợ người Trình Kính Nghiêu muốn bắt không phải thích khách gì đâu, mà chính là vị Nhiếp chính vương này mất.
Trong lúc chạy trốn, Nguỵ Đình không hề hoảng loạn.
Hắn còn có thể thản nhiên đón nhận ánh mắt chế nhạo của cậu, “Nếu có thể bình an ra khỏi phủ Thứ sử, bổn vương cho ngươi gấp đôi, hai trăm lượng, thế nào?”
“Thành giao.” Thiếu niên trả lời, không chút do dự.
Càng là người Trình gia muốn bắt, cậu càng muốn cứu, huống chi còn có bạc này.
Thiếu niên kéo Nguỵ Đình vào một toà núi giả rồi đi xuyên qua đó.
Sau khi ra khỏi núi giả, hai người băng qua một khoảng sân nữa.
Đến khi nhìn thấy ngoài cổng viện treo đèn lồng đỏ thẫm.
Đương nhiên, đây chính là nơi để động phòng.
Thiếu niên liếc nhìn cổng viện một cái, căm hận lẫn không cam lòng bất chợt dâng lên, sau đó vẫn ném cổng viện này ra sau đầu, tiếp tục bỏ chạy.
Thời điểm cậu kéo Nguỵ Đình qua khỏi khúc ngoặt, cổng viện đột nhiên mở ra, hai người Trình Hi và Kiều Uyển sánh vai đi ra.
Đúng lúc ánh đèn lồng màu đỏ chiếu xuống, Kiều Uyển nhìn thấy nửa dáng người của thiếu niên, cả người không nhịn được cứng đờ.
Phát hiện ra khác thường của nàng ta, Trình Hi quan tâm hỏi: “A Uyển, sao thế?”
Kiều Uyển cảm thấy sống lưng hơi lạnh, nàng ta níu lấy cánh tay của Trình Hi, hoảng sợ nói: “Hình như vừa nãy… thiếp nhìn thấy A Dư…”
“Kiều Dư?” Trình Hi nhìn theo ánh mắt của nàng ta, khúc ngoặt đen ngòm, vốn dĩ không có ai cả, “Hẳn là nàng hoa mắt nên nhìn lầm thôi, Kiều Dư đã sớm chết vào ba năm trước rồi, chúng ta còn chính mắt nhìn thấy nàng tắt thở kia mà.”
Người chết không thể sống lại.
Cho nên Kiều Dư, sao lại còn sống cho được?
“Nhưng mà không bao lâu sau khi nàng chết, thi thể lập tức biến mất…” Kiều Uyển nói, đương nhiên không hề sám hối, “Hôm nay là ngày đại hôn của chàng và thiếp, nếu A Dư biết được, hẳn là nàng rất không cam lòng.”
Suy cho cùng, ban đầu người có hôn ước cùng Trình Hi chính là Kiều Dư.
Trình Hi dịu dàng nói: “Được rồi, nàng đừng tự doạ mình nữa.
Tình huống cấp bách, chúng ta nhanh đến trợ giúp phụ thân bắt thích khách thôi.
Nếu nàng cảm thấy không khoẻ thì về phòng nghỉ ngơi, để ta sang chỗ phụ thân là được.”
…
Màn đêm phủ xuống.
Thiếu niên kéo Nguỵ Đình tới dưới một bức tường, cậu ngồi xổm xuống, vạch cỏ dại trên mặt đất ra, để lộ một cái lỗ chó.
“Chui qua cái lỗ này là ra khỏi phủ Thứ sử được rồi, ấm ức Nhiếp chính vương một chút nhé?” Cậu thương lượng với Nguỵ Đình.
Liếc nhìn cái lỗ chó kia, Nguỵ Đình nhướn mày hỏi: “Nói bổn vương chui lỗ chó, ngươi cảm thấy được à?”
“Còn không phải là gặp tình huống đặc biệt phải có sách lược đặc biệt [8] sao?” Thiếu niên xấu hổ nói: “Ngài yên tâm đi, ta nhất định không nói cho người thứ ba biết chuyện này đâu, tuyệt đối không tổn hại thanh danh của Nhiếp chính vương ngài.”
“Bổn vương không chui.” Nguỵ Đình nói hai chữ, nhẹ bẫng như mây.
Hắn sẽ không làm chuyện mất mặt thế này!!!
Cách đó không xa có tiếng của thị vệ [9] trong phủ Thứ sử vang lên:
“Cẩn thận lục soát cho ta, dù có đào ba thước [10] đất cũng phải tìm cho ra thích khách!”
Thiếu niên vội đến dậm chân, “Nhiếp chính vương à, ngài cao quý, ta thấp hèn, có câu ‘Muốn làm nên chuyện lớn không thể câu nệ tiếu tiết’ [1] chính là để nói lúc này đó, ngài đừng có để ý nhiều như vậy!”
Mạng sắp mất rồi còn cân nhắc giữ phong độ hay mất phong độ cái gì?
“Hay là ta nới rộng lỗ cho ra cho ngài một chút?”
Thiếu niên không muốn rơi vào tay của người Trình gia.
Cậu nhìn lỗ chó kia rồi cắn chặt răng, sau đó khom lưng.
Nhưng động tác vừa mới một nửa liền có một vòng tay ôm lấy eo cậu.
Ngay sau đó, cậu rơi vào một lồng ngực vừa rộng vừa chắc.
_____
[1] Vi sư: thầy (cách xưng thời cổ đại).
[2] Thiên cơ: bí mật của trời.
[3] Trượng: đơn vị đo chiều dài: 1 trượng = 4 ~ 4.7 mét.
[4] Hôn phu: chồng chưa cưới.
[5] Tây Hồ: hình ảnh minh hoạ:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
[6] Hắc y: trang phục màu đen.
[7] Kinh hô: kinh sợ hô lên thành tiếng.
[8] Raw: 非常之机, 当行非常之计 | Convert: phi thường chi cơ, phi thường chi kế -> Trans + Edit: tình huống đặc biệt phải có sách lược đặc biệt.
[9] Thị vệ: vệ sĩ, bảo vệ.
[10] Thước: đơn vị đo chiều dài: 1 thước = 0.4 mét.
[11] Câu nệ tiểu tiết: chấp nhặt chi tiết nhỏ..