Bạn đang đọc Nhiên Tâm FULL – Chương 52
Kỷ Nhiên Tân nhận cuộc gọi đến của Cù Hạo, Tần Nghi cách quá gần, cậu hơi không tự nhiên, nhưng không muốn để Tần Nghi cảm thấy cậu đang trốn tránh, bèn cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nói: “Cù Hạo?”
Cù Hạo đi thẳng vào vẫn đề hỏi luôn: “Mày đang ở đâu?”
Kỷ Nhiên Tân nói: “Em ở trường.
“
Cù Hạo hỏi cậu: “Không có tiết chứ? Không có tiết anh qua tìm mày, lát nữa cùng về nhà mày luôn.
“
Kỷ Nhiên Tân nhíu mày, cậu muốn thử từ chối Cù Hạo: “Đến làm gì? Chỗ đó cũng chẳng phải nhà em, người nhà nhà người ta cũng ở đấy, không tiện lắm đâu.
“
Sau khi cậu nói xong, thấy Tần Nghi liếc nhìn, cậu vội vàng đặt tay lên mu bàn tay Tần Nghi vỗ về hắn.
“Có gì mà không tiện?” Giọng của Cù Hạo rất to, “Anh mới gọi điện cho dì, dì bảo được, còn bảo anh với mày cùng về.
Mẹ anh cũng gọi bảo anh đến thăm dì, mày có vấn đề gì à?”
Kỷ Nhiên Tân không trả lời.
Cù Hạo lại nói: “Sao vậy? Bọn họ đối xử tệ với mày?”
Kỷ Nhiên Tân không cần nghĩ ngợi phủ định ngay lập tức, nói: “Tất nhiên là không phải, anh đừng có nói bậy nói bạ.
“
Cù Hạo bèn nói: “Bớt nói nhảm đi, mày ở chỗ nào? Giờ anh qua tìm mày.
“
“Đợi lát nữa đi!” Kỷ Nhiên Tân nói, “Đợi lát nữa em xong việc sẽ gọi lại cho anh.
“
Nói xong, cậu cúp điện thoại.
Tần Nghi cũng không nói gì, chỉ nhìn cậu.
Kỷ Nhiên Tân lúng túng hỏi: “Hôm nay anh có về không?”
Tần Nghi ngồi thằng người lại, từ trên cao nhìn xuống, “Em không muốn anh về?”
Kỷ Nhiên Tân nói: “Đương nhiên không phải, em chỉ sợ anh sẽ xấu hổ khi gặp Cù Hạo.
“
“Anh xấu hổ cái gì?” Tần Nghi thản nhiên nói.
Kỷ Nhiên Tân nhìn xung quanh không thấy ai chú ý đến bọn họ, túm lấy tay Tần Nghi nói: “Em xấu hổ được chưa?”
Tần Nghi lại nói: “Em cũng có gì mà phải xấu hổ.
Là anh không thể gặp người khác hay là em không thể gặp người khác?”
Nghe hắn nói như vậy, Kỷ Nhiên Tân không thể phản bác, sợ nói nhiều Tần Nghi sẽ không vui, bèn cắn răng nói: “Đợt lát nữa cùng nhau về.
“
Buổi chiều sau khi diễn tập kết thúc, Kỷ Nhiên Tân gọi điện thoại cho Cù Hạo, hẹn gặp nhau ở cổng trường.
Cậu cùng Tần Nghi rời khỏi phòng biểu diễn nhỏ, sau khi chào tạm biệt Dương Tiểu Lôi xong thì đi về phía cổng trường.
Kỷ Nhiên Tân đột nhiên cảm thấy hơi thấp thỏm bất an.
Mặc dù hiện tại cậu rất chắc chắn, vị trí của Tần Nghi ở trong lòng cậu không phải thứ mà Cù Hạo có thể lung lay, thế nhưng đối với Cù Hạo, cậu vẫn theo thói quen cảm thấy hơi kiêng dè, cậu cũng không muốn nhìn thấy bất kỳ cuộc đối đầu nào của Cù Hạo và Tần Nghi.
Lúc sắp đi đến cổng trường, Kỷ Nhiên Tân bỗng nắm tay Tần Nghi.
Tần Nghi bèn dừng lại nhìn cậu.
Kỷ Nhiên Tân nói: “Nếu đã về nhà ăn cơm, anh đừng cãi nhau với Cù Hạo.
“
Tần Nghi hơi cúi người xuống, sát lại gần cậu hơn một chút, hỏi cậu: “Em cảm thấy anh sẽ sẵn lòng cãi nhau với nó?”
Kỷ Nhiên Tân nói: “Cũng đừng động tay động chân, anh ấy không địch được với anh.
“
Tần Nghi nói: “Vậy lúc ấy em nhớ kéo nó ra, đừng để nó xông lên.
“
Lúc bọn họ đi đến cổng trường, Cù Hạo đã chờ sẵn ở đó, vai đeo balo quay lưng về phía bọn họ ngồi xổm ở ven đường nghịch điện thoại.
Tần Nghi dừng bước, Kỷ Nhiên Tân không còn lựa chọn nào khác đành phải một mình kiên cường tiến đến phía sau lưng Cù Hạo, vỗ vỗ vai anh ta.
Cù Hạo quay đầu lại nhìn thấy cậu, lập tức đứng lên, đưa tay vuốt vuốt vạt áo hơi nhăn, nói: “Đi thôi.
“
Kỷ Nhiên Tân hít sâu một hơi, nói: “Có người về cùng chúng ta.
“
Cù Hạo không hiểu ý cậu, hỏi: “Gì?”
Kỷ Nhiên Tân nói: “Không phải chú mà mẹ em tái hôn có một người con trai à! “
Cù Hạo vẫn còn lơ mơ, nhưng cũng miễn cưỡng hiểu được ý cậu là gì, chẳng qua vô cùng ngạc nhiên, “Cậu ta cũng ở đây hả?”
Kỷ Nhiên Tân đưa tay ra chỉ về đằng sau.
Cù Hạo nhìn theo, thấy Tần Nghi đút hai tay vào túi quần, đứng trước cổng trường đang nhìn mình.
Sau đó, Cù Hạo khó mà tin nổi nhìn về phía Kỷ Nhiên Tân.
Mũi chân Kỷ Nhiên Tân di di trên mặt đất, mỉm cười mặc kệ đời, nói: “Nào, em giới thiệu cho anh, đây là Tần Nghi con trai của chú Tần.
” Sau đó nhìn Tần Nghi nói: “Anh em tốt của em, Cù Hạo, hai người cũng biết nhau cả rồi.
“
Tần Nghi chậm rãi bước tới, nhưng không chào hỏi Cù Hạo, chỉ nói: “Có thể đi được chưa?”
Kỷ Nhiên Tân gật nhẹ, “Đi nào, vừa đi vừa nói.
“
“Chờ chút,” Cù Hạo gọi cậu lại, “Mày nói rõ cho anh biết, rốt cuộc đây là chuyện gì?”.