Đọc truyện Nhiên Ca FULL – Chương 45
Hai mắt Thẩm Tầm híp thành một đường thẳng.
Anh hơi hơi nâng người dậy, tựa tiếu phi tiếu nhìn Nhạc Nhiên: “Muốn anh? Muốn như nào?”
Nửa người trên của Nhạc Nhiên trần trụi, cơ bắp cuồn cuộn đang phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở kích động của cậu, hai điểm trước ngực cũng vì tình dục mà đứng thẳng đỏ rực.
Cậu hơi động hạ thân, đem người anh em đang bừng bừng sức sống của mình cọ nơi đó của Thẩm Tầm.
Quần lót anh đã sớm phồng thành một bọc lớn, phía trên còn vì thấm ướt mà từ từ sẫm màu lại, trông sắc tình vô cùng.
Hầu kết Nhạc Nhiên cuộn cuộn, cậu cúi người ngậm lấy môi Thẩm Tầm, ngang ngược hôn xuống.
Phần ngực hai người dán vào nhau, giúp cả hai truyền đi và cảm nhận được thân thể nóng bỏng cùng nhịp tim đập điên cuồng của người kia.
Thẩm Tầm ôm lưng Nhạc Nhiên, vừa nhẹ nhàng vuốt ve cơ bắp săn chắc cùng xương bướm xinh đẹp của cậu vừa không quên đuổi theo lưỡi cậu, dần biến bị động thành chủ động.
Nhạc Nhiên thích hôn hít với Thẩm Tầm nhưng lại không có kĩ thuật hôn, bị đầu lưỡi Thẩm Tầm trêu chọc liền buông bỏ vũ khí rồi bị hôn đến mơ hồ, thân dưới cũng vô thức rướn lên.
Thẩm Tầm nắm chuẩn thời cơ, nghiêng người thoát khỏi vòng tay cậu, đè Nhạc Nhiên ngược xuống thân mình.
Nhạc Nhiên ngơ ngác mấy giây, tới lúc muốn đoạt lại quyền chủ động thì đã muộn rồi.
Một tay Thẩm Tầm vuốt ve sườn mặt cậu, một tay kia thì tiến vào quần lót, không nặng không nhẹ nắm lấy gậy thịt hình dạng đẹp đẽ của cậu, ngón cái còn chơi xấu mà miết nhẹ đùa bỡn phía trên đỉnh.
Móng tay Thẩm Tầm rất ngắn, cứ cọ vào nơi nhạy cảm nhất của cậu nên mỗi một lần đều khiến Nhạc Nhiên khó giữ được tự chủ.
Cậu rên lên một tiếng, dục vọng trong mắt ngày càng nồng đậm, run rẩy gọi, “Thẩm đội …”
“Làm sao?” Thẩm Tầm bất động thanh sắc gia tăng lực đạo ở ngón tay, ngón giữa mò về phía gốc rồi cào vài cái trên túi tinh đang căng tròn, “Vừa nãy không phải nói muốn anh sao? Muốn như nào? Hả?”
Lồng ngực Nhạc Nhiên lên xuống vô cùng lợi hại, trừng trừng mắt như muốn dùng ánh mắt để tăng thêm sự hung hăng bá đạo của mình.
Chỉ tiếc là đáy mắt cậu quá nông, không giấu được cảm xúc cũng không giả vờ được cái vì.
Ánh mắt đó trừng về Thẩm Tầm, chỉ lộ ra được bảy phần khát vọng và ba phần xấu hổ.
Thẩm Tầm câu khóe môi, cười nhìn cậu, “Nói đi chứ, muốn thế nào?”
Nhạc Nhiên cắn môi, suýt nữa thì rơi vào ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Tầm, phải trấn định cả nửa ngày mới lầm bầm, “Em muốn thượng anh! Làm anh!”
Thẩm Tầm cúi người xuống hôn giữa mi tâm cậu, ngữ khí mang theo ý cười và sủng nịch không hề giấu giếm, “Bây giờ vẫn chưa được.
Em là bé xử nam mà, cái gì cũng không biết.
Anh để em làm, lỡ như làm anh đến tàn tật luôn thì sao?”
Giọng nói vừa trầm khàn đó rót vào tai Nhạc Nhiên, như một liều xuân dược cực mạnh.
Hạ thân cậu căng đến khó chịu, không tự chủ được lại rướn lên phía trên, vứt hết mặt mũi mà cho nó vào trong tay Thẩm Tầm, cổ họng tràn ra vài tiếng rên rỉ khàn đặc.
Nhạc Nhiên kéo tay Thẩm Tầm, chật vật nũng nịu, “Thẩm đội, chỉ, chỉ một lần …”
Thẩm Tầm cười cười hôn cậu, hôn từ mi tâm tới chóp mũi tới khóe môi, ngậm hầu kết cậu một chút, rồi lại tỉ mẩn hôn xuống xương quai xanh, đầu vú, cơ bắp, đường nhân ngư, cuối cùng thì ngậm nơi đó của cậu vào miệng, liếm láp một cách cẩn thận và trìu mến.
Ngay khoảng khắc bị khoang miệng ấm nóng bao trùm, Nhạc Nhiên rùng mình đến mức mấy ngón chân đều co quắp lại, đầu ngửa ra sau, hai vai vùi sâu vào nệm, hai chân co lại, tay thì vô thức chống xuống, gấp gáp hét lên, “Thẩm đội, Thẩm đội!”
Thẩm Tầm tách hai chân cậu ra, cánh tay giữ hai bên đùi cậu rồi càng nuốt thứ cứng rắn kia giữa hai chân cậu vào sâu hơn, đầu lưỡi dạo chơi trên thân, đôi lúc lại vòng về trêu chọc lỗ nhỏ trên đỉnh.
Nhạc Nhiên đó giờ chưa từng được chơi như vậy, xấu hổ và khoái cảm như cơn sóng ập tới, không chút nương tay nhấn cậu chìm vào trong đó, vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn khiến cậu không cách nào thoát ra được, mà cũng không muốn thoát ra.
Nhạc Nhiên suýt bắn luôn vào trong miệng Thẩm Tầm.
Cuối cùng dòng nhiệt lưu đó bắn lên khoang ngực Thẩm Tầm, ướt đẫm một mảnh, trông khiêu gợi sắc tình vô cùng.
Tỉnh táo lại rồi, Nhạc Nhiên đỏ mặt ngồi dậy nhưng vẫn xấu hổ chẳng dám ngẩng đầu, mười ngón tay run rẩy vươn ra, định lau sạc mớ dịch trắng kia trên ngực Thẩm Tầm.
Nhưng Thẩm Tầm lại hôn cậu một cái, bắt lấy cổ tay cậu đưa tới kế miệng mình rồi ngậm vào trong miệng, liếm sạch tinh dịch dính trên đầu ngón tay kia.
Vẻ mặt Thẩm Tầm quá dịu dàng quá chuyên chú làm Nhạc Nhiên ngơ đến mức quên cả phản ứng.
Thẳng tới khi Thẩm Tầm liếm sạch đầu ngón tay cậu rồi còn cười một cái vẻ chọc ghẹo, cậu mới như bị điện giật mà rụt tay về, hét lên, “Thẩm đội anh làm cái gì vậy! Cái đó không ăn được đâu!”
Thẩm Tầm nhún vai, “Nhưng anh đã ăn luôn rồi.”
“Anh!” Nhạc Nhiên không biết phải làm sao, ánh mắt như một bé sói nhỏ ở nơi hoang vu hẻo lánh gặp trúng một con hồ ly đực trưởng thành vậy.
Sói con bị hồ ly đực dồn vào đường cùng muốn lui cũng không lui được, nhưng hồ ly đực lại chẳng làm chuyện gì nguy hiểm cả, chỉ liếm cho cả người nó ướt nhẹp rồi lắc đuôi bỏ đi.
Thẩm Tầm rút khăn giấy ở đầu giường lau đi mớ trăng trắng trên ngực mình rồi lại đặt Nhạc Nhiên dưới người mình, kéo tay cậu xuống hạ bộ của bản thân, cười hỏi, “Giúp đỡ nhau giải quyết một cái chứ hả?”
Kích thước nơi đó của Thẩm Tầm rất kinh người, nhưng ngay cả lúc cương lên cũng không hề hung dữ đáng sợ chút nào.
Mà lòng bàn tay Nhạc Nhiên thô ráp nên mỗi lần cậu đều chạm vào vô cùng cẩn thận, sợ anh khó chịu.
Lần này, cậu học theo Thẩm Tầm hôn một đường từ trên xuống dưới, nhưng lúc môi cậu dừng ở nơi kia thì Thẩm Tầm lại kéo cầm cậu lên hỏi, “Thật sự muốn làm như vậy à?”
Cậu cau chặt mày, ánh mắt mang theo vẻ kiên định như con nít, “Muốn!”
Thẩm Tầm vuốt má cậu, nửa nằm xuống dười, cong một chân lên, tìm một tư thế thoải mái cho mình rồi mềm giọng nói, “Vậy xem em biểu diễn nào.”
Nhạc Nhiên cúi đầu xuống ngậm lấy phần đỉnh, vừa cẩn thận liếm láp vừa nâng mắt trộm quan sát phản ứng của Thẩm Tầm.
Có điều ngay lúc bắt gặp ánh mắt ngậm ý cười của Thẩm Tầm, cậu lập tức nhắm mắt, vành tai hồng rực, hai tay ôm lấy phân thân, cố gắng nuốt vào sâu nhất có thể.
Thẩm Tầm nhè nhẹ bóp nắn vành tai cậu, một tay kia thì vuốt mái tóc hơi loạn của cậu, không có ấn đầu cậu sâu xuống, cũng không ngăn cản động tác của cậu.
Nhạc Nhiên cố gắng phun ra nuốt vào, ráng nhịn sự khó chịu khi tính khí to lớn kia ép chặt cổ họng.
Thẩm Tầm ngửa ra sau, máu huyết cả người như bị khoái cảm dẫn dắt mà chảy về phía dưới cả rồi.
Nhạc Nhiên ráng nuốt sâu hơn, có mấy lần chóp mũi còn đụng trúng hạ bộ Thẩm Tầm, còn khoang mũi thì toàn là mùi vị của anh.
Cậu nuốt nuốt nước miếng, nào biết động tác nuốt xuống này lại siết chặt phân thân đang sưng tấy lên khiến khoái cảm như gió lốc cuồn cuộn kéo đến.
Thẩm Tầm vô thức bóp gáy cậu, bật ra một tiếng “hừ” đầy sảng khoái.
Nhạc Nhiên nhướng mày đầy vui sướng, đầu lưỡi tiếp tục câu lên phân thân anh, vừa bú vừa liếm tạo ra những thanh âm đầy dâm dục giữa môi răng.
Lúc tới cao trào, Thẩm Tầm thử đẩy cậu ra.
Nhưng dù sao Nhạc Nhiên cũng từng là lính đặc chủng, cánh tay cậu dùng sức một cái thì đè cho Thẩm Tầm không cách nào động đậy được.
Cuối cùng, dòng nhiệt lưu như suối trào đó toàn bộ đều bị Nhạc Nhiên ngậm vào miệng.
Có điều kinh nghiệm không đủ, cậu bị sặc một cái, lúc lui ra thì một phần tinh dịch bắn lên mặt cậu, rơi lên lông mi và khóe miệng cậu.
Sắc tình.
Khiêu gợi.
Nhưng lại không thô tục.
Thẩm Tầm xoa vai cậu, thở dài, “Em xem em đó …”
Cậu lè lưỡi liếm đi vết dính trên miệng rồi lại cúi đầu xuống liếm sạch tinh dịch còn dư lại trên tính khí Thẩm Tầm.
Sau đó cậu kiêu ngạo ngẩng đầu, hùng hồn nói, “Em gì mà em? Em lợi hại hơn anh đó!”
Thẩm Tầm cười xòa lắc đầu, búng trán cậu, “Nhìn kiếng xem, bị bắn hết cả mặt rồi lợi hại gì nữa? Bé ngốc này.”
Nhạc Nhiên lấy tay chùi mặt, còn định bắt chước Thẩm Tầm mà ngậm ngón giữa vào miệng.
Thẩm Tầm nắm lấy tay cậu, vỗ mạnh lên cái mông trần của cậu một cái, nói một câu “đừng liếm nữa” rồi kéo cậu vào lòng hôn xuống.
Nhạc Nhiên bị đánh thì hơi ảo não.
Cậu ngồi trên người Thẩm Tầm, vươn lưỡi vào miệng anh, ráng đoạt lấy quyền chủ động.
Thẩm Tầm vui vẻ để cậu hôn, hôn đủ rồi mới ôm mặt cậu, nhéo nhéo chóp mũi cậu, cười nói, “Nhiên ca thật giỏi.”
Nhạc Nhiên nhếch mày, khinh thường nhìn Thẩm Tầm.
Ánh sáng ấm áp trong phòng phủ lên người cậu một vầng sáng nhạt, như khoác lên người bé thú con một lớp lông mềm.
~
Tháng 12, trận tuyết đầu tiên của mùa đông cuối cùng đã rơi xuống.
Chuyện Lý Tư Kiều lái Lamborghini kia đã ủ được một tháng, ảnh hưởng ngày càng lan rộng ra.
Cư dân mạng như được bơm máu gà vậy, đào hết ra các ngành nghề và quan hệ của Lý gia, nào là công ty địa ốc của ba y, Lý Huy, chiếm đất phi pháp; nào là mẹ y, Lương Diễm, liên tiếp mượn tên tuổi của em trai mình, Lương Hoa, để tạo áp lực lên quan liêu địa phương nhằm đổi lấy hạng mục ưu đãi.
Sự tức giận của cư dận mạng đã khiến bên công tố viện địa phương phải lập một tổ hành động đặc biệt để điều tra tài sản cùng mạng lưới quan hệ của Lý Huy và Lương Diễm.
Thẩm Tầm lại một lần nữa liên hệ với hacker quốc dân họ Liễu kia, nhờ y đem tin tức “Lý Huy có dính líu với buôn bán ma túy nước ngoài” phát tán thật rộng lên mạng.
“Tin đồn” không có chứng cứ lại không truy tìm được người phát tán này trở thành quả bom nặng kí nhất, vì mấy năm gần đây bộ Công an đã cực kỳ nghiêm cấm ma túy, tinh thần chống ma túy trong nhân dân cũng vì các cảnh sát đã hi sinh vì phòng chống ma túy mà đẩy chuyện này lên tới cao trào.
Trên mạng lập tức đẩy tiêu đề “nghiêm tra Lý Huy” lên cực hot, ngay cả Lương Hoa và núi dựa lớn của hắn, nhà Tề với thế lực thâm sâu, cũng bị kéo vào.
Bộ Công an cân nhắc lợi hại (chính quyền vs nhân dân) rồi bắt đầu điều tra chuyện Lý Huy.
Đúng lúc này, trên mạng lại xuất hiện một bài viết có liên quan tới chuyện chống ma túy.
Nhân vật chính của bài viết này là cảnh sát hình sự thị cục thành phố Bắc Tiêu, Lạc Duật, người đã hi sinh năm năm trước.
Người đàn ông trên tấm ảnh trong bài viết đó mặc một thân cảnh phục cứng nhắc, nhưng nụ cười anh khí trên môi mang theo chút mê người.
Bài vừa đăng lên liền được một loạt các trang lớn chia sẻ lại.
Mà nội dung bài viết này, là Thẩm Tầm tự mình viết ra, khắc họa một hình tượng cảnh sát nhân dân thiên phú cực cao, cực kỳ nỗ lực, không hề cúi đầu trước vận mệnh.
Ở đoạn cuối cùng, anh tỏ ý rằng cái chết của Lạc Duật mang theo rất nhiều ẩn ý, ngoài mặt thì là bị bọn buôn ma túy bắn chết, nhưng ẩn sau đó lại trực tiếp chỉ về phía chính quyền, ngầm nói mấy người có chức có quyền cố ý muốn Lạc Duật chết.
Bài viết vừa phát ra, ở thị cục liền không còn yên bình nữa.
Truyền thông địa phương chịu sự trấn áp của bên tỉnh nên không dám hỏi đến việc này, nhưng truyền thông các nơi khác và quần chúng lại chen chúc, vây xem, thảo luận ngay trước cổng thị cục.
Thị cục và bên tỉnh chỉ có thể thuận theo ý kiến và thái độ của công chúng, khởi động trình tự điều tra kĩ càng đối với cảnh sát Lạc Duật đã hi sinh vì nhiệm vụ này, nên Thẩm Tầm và Kiều Nghệ cũng nhiều lần bị gọi vào thẩm vấn riêng lẻ.
Từ trong phòng thẩm vấn đi ra, Kiều Nghệ nhìn nhìn Thẩm Tầm, Thẩm Tầm cũng nhướng mày với anh.
Chỉ bằng một ánh mắt, hai người đã có thể trao đổi ám hiệu với người kia.
Nhạc Nhiên căn bản không tin chuyện Lý Tư Kiều đâm cột đèn có thể tạo thành sóng to gió lớn như vậy nên hỏi Thẩm Tầm một chút, nhưng Thẩm Tầm chỉ nói “cứ xem kịch là được rồi.”
Nghiêm Khiếu về Bắc Kinh một chuyến rồi gọi điện báo cáo với Thẩm Tầm, “Tầm ca, tôi phát hiện cậu càng ngày càng tinh ranh rồi đó, mẹ nó đều sắp biến thành hồ ly luôn rồi!”
Thẩm Tầm cười bảo, “Ai mà nói thế chứ, hồ ly đều muốn tu luyện thành người, nên vẫn là con người thông minh hơn.”
Nghiêm Khiếu cười nhạo anh, rồi dựa vào ghế dựa ở đại viện nhà mình, nhàn nhã hỏi, “Sao cậu không nói sớm là cậu muốn dùng sức mạnh dư luận để chỉnh Lý Tư Kiều chứ?”
“Thời cơ chưa tới, nói ra cũng chả được gì, sao tôi biết được lúc nào nó sẽ đâm cột đèn chứ?”
“Lỡ như nó vẫn không đâm thì sao?”
“Vậy chỉ đành tìm cơ hội làm nó đâm thôi.”
“Đủ ác!”
“Vẫn là phải đa tạ người anh em họ Liễu kia của cậu đó.”
“Anh ấy à, ảnh chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn thôi …” Nghiêm Khiếu dừng một chút, lật chơi bật lửa trong tay, “Lần này tôi trở về là muốn xem Tề gia như thế nào.
Cậu cũng về xem xem đi, Tề lão gia tử tức đến mức bệnh tim đột phát luôn rồi.”
Giọng Thẩm Tầm trầm trầm, “Tôi không nhắm vào Tề Văn Võ mà.”
“Kệ đi, Tề gia mấy năm nay cũng chẳng làm được chuyện gì tốt, trai gái dâu rể khắp nơi phô trương, Tề Văn Võ rõ ràng biết hết nhưng không ra mặt lần nào.
Ác giả ác báo thôi, ông ấy cũng đừng kêu oan.”
Thẩm Tầm “ừ” một tiếng, “Nhà cậu thì sao? Ba cậu anh cậu có biết cậu tham dự vào chuyện này không?”
“Biết cái rắm, lão già còn nói bên cục các cậu giờ đang ở giữa tâm bão, nói tôi có rảnh thì che chở cho cậu nhiều chút.” Nghiêm Khiếu nói, “À đúng rồi, chuyện Lạc Duật tôi có nghe ngóng được vài tin.”
“Như nào?”
“Năm năm trước có một tên buôn ma túy bị bắt đã khai ra, nói ngày đó bọn nó nhận được một tin tình báo bí mật, dựa vào tin tình báo này, có một nhóm nhân tài nhỏ của tập đoàn buôn ma túy đã thuận lợi chạy thoát.
Cậu đoán xem điều kiện trao đổi của tin tình báo này là gì?”
Thẩm Tầm híp mắt, “Lạc Duật?”
Nghiêm Khiếu vỗ một cái lên tay vịn ghế dựa, “Xử lý Lạc Duật.”