Đọc truyện Nhiên Ca FULL – Chương 23
Hồi còn làm lính đặc chủng, Nhạc Nhiên đã chạy khắp trời nam đất bắc rồi, vậy mà Bắc Kinh thì một lần cũng chưa đi qua.
Mà điều càng khiến người ta cười không được khóc không xong đó chính là tới máy bay “bình thường” cậu cũng chưa ngồi bao giờ.
Sau khi lên máy bay, tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách tắt hết thiết bị điện tử, cài dây an toàn.
Cậu nhìn trái nhìn phải rồi lấy dây của mình cắm tuốt bên chỗ Thẩm Tầm ngồi luôn.
Thẩm Tầm bất đắc dĩ nhìn cậu, cậu vội vàng lấy ra, cúi đầu lẩm bẩm, “Này không phải tại tôi chưa ngồi máy bay bình thường lần nào sao …”
“Hóa ra máy bay trước đây em ngồi đều không phải bình thường à? Nhiên ca, thế em phổ cập cho tôi biết với, máy bay không bình thường đó thì ngồi như nào?”
Lần này thì Nhạc Nhiên thắt đúng rồi, ngẩng phắt đầu dậy, mặt suýt nữa đập trúng cằm Thẩm Tầm thì vội co rụt lại một bên, bất mãn nói, “Anh dựa sát vậy làm gì chứ?”
Thẩm Tầm vô tội nghĩ thầm, rõ ràng là em vượt qua ranh giới á được hong?
Máy bay trượt trên đường băng bay lên, trong cabin phát ra mấy âm thanh rè rè vù vù.
Sau một khoảng mất trọng lực ngắn ngủi, Nhạc Nhiên nói, “Ầy, không kích thích.”
Thẩm Tầm vỗ mu bàn tay cậu, “Em vẫn chưa nói tôi biết máy bay không bình thường là gì á?”
“Là máy bay quân sự á.” Nhạc Nhiên tranh thủ lúc tiếp viên hàng không không chú ý thì tháo dây an toàn, động đậy cơ thể, “Hoặc là máy bay vận tải cánh cố định, hoặc là máy bay trực thăng vũ trang.
Lúc tôi luyện tập nhảy dù á, một ngày ngồi máy bay trực thăng những năm lần.”
Nói rồi cậu rờ rờ đầu gối, “Cứ nhảy rồi nhảy không ngừng, chỗ này sưng như bánh bao luôn đó.”
Tầm mắt Thẩm Tầm dừng ở đầu gối mà tay cậu đang che, trong lòng có chút cảm thán, “Nhận nhiệm vụ thì ngồi máy bay quân sự, vậy lúc di chuyển bình thường thì sao? Cũng ngồi máy bay quân sự luôn?”
“Nghĩ đẹp á!” Nhạc Nhiên tò mò mà kéo bàn ăn nhỏ trên lưng ghế ra, “lách cách” một tiếng kéo xuống xong thì khoái chí gác tay lên, “Di chuyển bình thường đương nhiên là đi đường bộ, xe dã chiến của bộ binh, xe tải quân dụng, xe lửa xanh cho quân lính …!Xe dã chiến là ngồi khó chịu nhất, bên trong gần như kín mít hết, vừa nóng vừa chán, ngồi một ngày rồi đi xuống thì cả người ướt đẫm luôn.”
Nói xong, tay trái cậu vỗ lên mặt bàn ăn nhỏ, tiếp viên hàng không đi qua thì lập tức nghiêng người, lễ phép nhắc nhở, “Tiên sinh, chưa tới lúc ăn uống, xin mời đóng bàn ăn lại.”
“Ồ ồ.” Cậu ngượng ngùng gật gật đầu, vừa đẩy bàn ăn nhỏ lên vừa xin lỗi, “Xin lỗi xin lỗi, lần đầu tôi ngồi, không biết quy tắc của máy bay bình thường các bạn.”
Tiếp viên hàng không cười theo hai tiếng, định đứng lên rời đi thì thấy bàn ăn nhỏ lại “lạch cạch” rớt xuống.
Thẩm Tầm nói, “Để tôi.”
Vừa nãy Nhạc Nhiên chỉ đẩy bàn nhỏ lên thôi chứ chưa kéo đồ chặn xuống.
Cậu cảm thấy rất mất mặt, cúi đầu nhỏ giọng, “Ầy, cảm ơn anh.”
Thẩm Tầm cười, “Lần đầu ngồi máy bay bình thường mà, hiểu hết hiểu hết.”
Trong lúc bay có một khoảng thời gian phục vụ đồ ăn.
Lúc nghe tiếp viên hàng không hỏi “Ngài muốn dùng cơm thịt gà hay cơm cá?, Nhạc Nhiên sợ chọn cái dở nên dựa kế tai Thẩm Tầm hỏi, “Cái nào ăn ngon vậy?”
“Hai loại đều thử là biết liền mà?”
“Có thể đều chọn hai cái không?”
“Không thể.”
Khóe miệng Nhạc Nhiên trề xuống, trầm tư một chút, “Vậy tôi vẫn là ăn cơm thịt gà đi.”
Thẩm Tầm cười cười, không nói gì.
Lúc tiếp viên hàng không đẩy xe tới, Nhạc Nhiên nói, “Tôi muốn cơm thịt gà!”, Thẩm Tầm nói, “Cơm cá, cảm ơn.”
Người tiếp viên hàng không phía trước lấy ra hai hộp cơm khác nhau, người phía sau thì lấy thêm rau dưa, trái cây, bánh mì nhỏ.
Mắt Nhạc Nhiên sáng bừng, cầm lòng không đậu nói, “Thiệt phong phú!”
Thẩm Tầm nhìn cậu mở lớp giấy bạc trên hộp, cúi đầu ngửi ngửi, xong cắm một cục thịt gà ăn thử.
Câu thứ nhất là “ăn ngon”, câu thứ hai là “tiếc là ít quá”.
Thẩm Tầm cúi đầu cười, dựa theo sức ăn bình thường của Nhạc Nhiên, bữa ăn trên máy bay này chỉ đủ nhét kẽ răng thôi.
Nhạc Nhiên không kén ăn, chỉ cần thêm muối liền thấy đồ ăn ngon, lùa vài đũa đã ăn xong phần cơm, thịt gà thì còn dư lại mấy cục.
Cậu nghểnh cổ nhìn lối đi, hướng tiếp viên hàng không hô, “Xin chào! Tôi …”
Thẩm Tầm vội kéo cậu về, nhỏ giọng nói, “Máy bay bình thường không phụ trách cho thêm cơm.”
“Hả?” Hai mắt cậu mở siêu to nhưng ánh mắt lại cực gần, vẻ kinh ngạc trong mắt cậu cứ như viên đá nhỏ dưới dòng suối, hiện ra rõ ràng trước mặt Thẩm Tầm.
Tiếp viên hàng không đã cười cười bước lại đây, “Tiên sinh, xin hỏi có yêu cầu gì ạ?”
Nhạc Nhiên lại lần nữa ngại ngùng, ậm ừ không biết nên nói gì mới đúng, Thẩm Tầm ngẩng đầu cười, “Phiền cho một ly nước cam, cảm ơn.”
Tiếp viên hàng không quay người lấy nước cam, Nhạc Nhiên vỗ trán, lẩm bẩm, “Quy tắc thiệt nhiều.”
Đúng lúc này Thẩm Tầm đẩy phần cơm cá của mình qua, “Chưa ăn no đúng không? Phần này tôi chưa đụng vào, em ăn đi.”
Nhạc Nhiên lập tức cự tuyệt, cầm bánh mì nhỏ lên, “Anh ăn anh ăn, tôi vẫn còn cái này.”
“Trên máy bay tôi không có khẩu vị.” Thẩm Tầm xoa xoa huyệt thái dương, bày ra bộ dạng không thoải mái, “Vừa nãy chẳng phải em nói hai vị cơm đều muốn thử hay sao? Ăn đi, không ăn thì lãng phí đó.”
Nhạc Nhiên lấy qua nhưng không lập tức mở ra, nhíu mày, “Anh không thoải mái ở đâu?”
Lòng Thẩm Tầm vui vẻ nhưng chỉ khoát tay, “Không sao, lên máy bay tôi đều vậy, ngủ một chút là được.
Em ăn đi, không cần lo cho tôi.”
Nói xong, anh làm bộ mệt mỏi nhắm mắt.
Nhạc Nhiên nhìn anh một hơi mới mở lớp giấy bạc của phần cơm cá ra.
Tiếp viên hàng không đưa nước cam qua, Nhạc Nhiên cẩn thận để trên bàn ăn nhỏ trước mặt anh, cũng không gọi anh, một mình yên lặng ăn hết cơm rồi ngồi bên cạnh ngây ngốc nhìn anh.
Thẩm Tầm có thể cảm nhận được ánh mắt rơi trên mặt mình.
Đứa nhỏ đang nhìn ngốc gì đấy, anh nghĩ.
Ánh mắt đó từ đầu tới cuối không hề rời đi.
Không lâu sau anh lại nghĩ, có khi nào mê mình rồi?
Đúng lúc này, máy bay vì đi ngang một vùng khí lưu mà rung lắc, nước cam chao đảo suýt trào ra khỏi miệng ly.
Nhạc Nhiên nhanh chóng giữa chặt nó, tay trái đè lên tay phải của anh.
Thẩm Tầm mở mắt, Nhạc Nhiên vội thu tay về, đưa nước cam qua, “Uống đi này, lại không uống thì lần sau gặp khí lưu lại đổ ra nữa.”
Thẩm Tầm vốn định giải thích với cậu máy bay dân dụng dù rung lắc đến mức nào cũng không như máy bay quân sự đâu, nhưng nhìn vẻ cậu nghiêm túc mang theo chút quan tâm kia, anh liền nhận lấy ly nước, một hơi uống sạch.
Cánh tay vừa nãy bị vịn lấy, hình như là bị đứa nhỏ kia theo bản năng mà quan tâm mình rồi.
Máy bay an toàn hạ cánh, hai người kéo vali hành lý xuyên qua đám đông đi về phía trước, một tiếng “Thẩm Tầm” vang dội cũng xé gió bay tới.
Nhạc Nhiên nhìn về phía trước, chỉ thấy một người đàn ông còn đẹp trai hơn minh tinh đang vẫy tay phải, hình như còn nhảy lên hai cái.
Thẩm Tầm cũng giơ tay nhưng ổn trọng hơn nhiều, cười gọi, “Chiêu Phàm.”
Người tới chính là đặc cảnh Chiêu Phàm, trai đẹp của thị cục tỉnh bên cạnh, tâm can của Nghiêm Khiếu, bạn đại học của Thẩm Tầm, cũng tới Bắc Kinh tham gia hội nghị của bộ Công An.
Bạn học gặp nhau, Chiêu Phàm bất chấp hình tượng mà nhào lên ôm, dùng sức vỗ lưng Thẩm Tầm hai cái mới tò mò nhìn qua Nhạc Nhiên đang đứng bên cạnh, “Vị này là?”
“Đặc cảnh mới tới trong cục chúng tôi.” Thẩm Tầm giới thiệu, “Nhạc Nhiên.”
Nói xong quay người qua Nhạc Nhiên, chỉ tay về hướng Chiêu Phàm, “Chiêu Phàm, là tay súng bắn tỉa giống cậu.”
Nhạc Nhiên kinh ngạc nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, không tin lắm chuyện đối phương cũng là cảnh sát đặc nhiệm.
Chiêu Phàm cũng khá bất ngờ, nhướng mày lên, mà biểu cảm bất ngờ đó cũng vô cùng động lòng người, “Trẻ dữ vậy!”
Thẩm Tầm cười cười, ôm vai Nhạc Nhiên, “Còn không phải ư, tiểu đặc cảnh trẻ tuổi đầy hứa hẹn của nhà chúng tôi.”
Tai Nhạc Nhiên nóng lên một chút, dư quang liếc nhìn Thẩm Tầm, nhìn sườn mặt góc cạnh lại không mất vẻ dịu dàng của anh.
Chào hỏi mấy câu xong, Chiêu Phàm lấy lí do “đồng nghiệp còn đang đợi” mà cáo lui, Thẩm Tầm chợt hỏi một câu, “Có phải Nghiêm Khiếu cùng đến hay không? Nếu đến rồi thì tụi mình tìm thời gian tụ tập một bữa”, y cười “hắc hắc” hai tiếng, sảng khoái nói, “Được, cậu ấy rảnh rỗi lắm, thời gian hai chúng ta chốt là được rồi.”
Trên đường về khách sạn, Nhạc Nhiên không ngừng hỏi thăm về Chiêu Phàm, Thẩm Tầm nói một hơi thì cảm thấy không thích hợp, xoa đầu cậu đùa giỡn, “Làm sao, thấy người ta cũng là tay bắn tỉa bên đội đặc nhiệm thì trong lòng muốn so tài à?”
Nhạc Nhiên lắc đầu, “Không có đâu, anh ấy tốt nghiệp trường cảnh sát, tôi là từ bộ đội ra tới, không nhất thiết so tài.”
Ý tứ sâu xa là, em nhất định mạnh hơn ảnh.
Thẩm Tầm hiểu ý của Nhạc Nhiên, cười nói, “Vậy em cứ hỏi thăm về người ta làm gì?”
Nhạc Nhiên chợt cười cười, vẻ mặt như kiểu trai trẻ ngây thơ gặp được nữ thần khiến mi mắt Thẩm Tầm giật giật.
Quả nhiên, Nhạc Nhiên thu lại vẻ mặt đầy sắc xuân đó, giọng nói có chút nhảy nhót không kiềm chế được, “Anh ấy đẹp trai quá chừng, đó giờ tôi chưa gặp được người nào đẹp hơn ảnh.”
“Người”, không giới hạn là nam hay nữ.
Thẩm Tầm ngơ ra một hồi, nhớ lại phản ứng lần đầu thấy Chiêu Phàm ở trường cảnh sát rồi tự an ủi bản thân, hừm, chuyện thường tình thôi.
Nhạc Nhiên lại hỏi, “Anh ấy kết hôn chưa?”
Thẩm Tầm đữo trán, “Chưa …”
“Vậy chắc chắn ảnh có bạn gái rồi đúng không? Không biết bạn gái ảnh xinh đẹp tới mức nào nữa.”
“Cũng không có.”
“Hả?”
“Hả gì mà hả?” Thẩm Tầm gõ trán cậu, “Em kiểm tra hộ khẩu à?”
“Không phải.” Nhạc Nhiên gạt tay anh, “Anh ấy đẹp như vậy sao lại chưa có bạn gái?”
Bởi vì tuy mặt nó đẹp nhưng tánh nó kì, còn sống chết bám dính một người bạn trai mười mấy năm trời á …
Thẩm Tầm nghĩ nghĩ, cảm thấy lời này nói ra không được, chỉ đành đổi đề tài, “Tối nay muốn ăn gì nào?”
~
Khách sạn cách bộ Công An một khoảng, phòng tiêu chuẩn, diện tích khá lớn.
Nhạc Nhiên vừa vào liền chiếm chỗ kế cửa sổ, lúc mở cửa sổ ra mới nhớ chỗ này không bị lọt gió như nhà nghỉ ở trấn Châu Gia, căn bản không cần cậu chắn gió.
Có điều giường kế cửa sổ cách nhà vệ sinh xa hơn.
Cậu hơi rối rắm, nhanh chóng dịch qua cái giường khác, Thẩm Tầm chợt nói, “Ầy Nhiên ca em làm gì đó, rờ giường của mình rồi lại giờ tới của tôi? Đi ra đi ra, đây là địa bàn của tôi.”
Cậu đành lặng lẽ lui về.
Ngày thứ hai hội nghị mới bắt đầu.
Sau khi sắp xếp xong, Thẩm Tầm dắt Nhạc Nhiên đi ăn vịt quay Bắc Kinh chính thống, lúc về lại khách sạn thì đã trễ lắm rồi.
Nhạc Nhiên tắm rửa xong lên giường nằm thì bắn lên như bị điện giật.
Thẩm Tầm đang cởi quần áo thì há hốc mồm nhìn cậu, chỉ nghe cậu lẩm bẩm, “Tôi đệt! Thật mềm!”
“…!Chú ý hành vi, đây là thủ đô.”
“Đó giờ tôi chưa ngủ trên giường nào mềm như vậy!”
“Vậy cũng không thể chửi “tôi đệt” chứ.” Thẩm Tầm tháo đồng hồ ở cổ tay xuống, quần cũng cởi ra luôn, trên người chỉ còn lại áo sơ mi xám và quần lót màu đen.
Quần lót bị áo sơ mi che hơn nửa, như nam châm mà hút lấy ánh mắt của Nhạc Nhiên.
Nhạc Nhiên ho khan hai tiếng, trốn vô mền, lại lăn lộn tiếp, “Thoải mái chớt luôn!”
Thẩm Tầm lại gần, cách một lớp mền vỗ đầu cậu, cười nói, “Lộ đầu ra đi, tuy là chúng ta đang đi công tác nhưng nghẹt thở chết trong mền khách sạn thì không tính là tai nạn lao động đâu á.”
Nhạc Nhiên xốc mền lên, đập vào mắt chính là đôi mắt đầy ý cười của anh, ngơ một chút, lại giống như ốc sên bị sờ râu mà “ách” một tiếng chui lại vào mền.
~
Sáng ngày hôm sau, hai người đều dậy từ sớm.
Nhạc Nhiên khẩn trương hề hề chỉnh trang lại cảnh phục, sợ cài lộn nút áo lại khiến thị cục mất mặt.
Thẩm Tầm lại khá bình thản, lúc ra cửa còn ngồi xổm xuống đất giúp cậu chỉnh lại vớ bị kẹt trong ống quần.
Hội nghị lần này kéo dài một tuần, ba ngày đầu là để các nơi báo cáo công tác, bốn ngày sau là tự do giao lưu, để tinh anh khắp nơi hội tụ luận bàn với nhau.
Với Thẩm Tầm mà nói, ba ngày đầu chỉ là đi ngồi nghe mà thôi.
Lúc đi vào, Nhạc Nhiên chọt khuỷu tay anh, nhỏ giọng nói, “Tôi nhìn thấy Chiêu Phàm rồi.”
Trán anh nhướn một cái, “Ờ.”
“Tôi gọi anh ấy một tiếng nhé.”
“…!Gọi ảnh làm gì?”
“Chẳng phải ảnh ở kế tỉnh mình ư? Chúng ta ngồi cùng nhau á.”
Dù năm đó Thẩm Tầm từng cảm thán sao thế giới này lại có người tinh xảo như Chiêu Phàm, nhưng giờ nhìn thấy con mồi của mình vì Chiêu Phàm mà chảy nước miếng thì trong lòng vẫn không nhịn được mà chua nhiều chút.
Mà lúc này Chiêu Phàm cũng qua tới rồi.
Nhạc Nhiên giơ tay, “Chiêu Phàm ca!”
Thẩm Tầm càng buồn bực hơn, chỉ gọi mình là “Thẩm đội” mà lại gọi Chiêu Phàm mới gặp hai lần là “Chiêu Phàm ca”.
Chiêu Phàm cười bảo, “Đợi chút nữa ngồi cùng nhau nhé.”
Thẩm Tầm không tình nguyện gật đầu, “Ừ.”
Ba người đang bước vào sảnh hội nghị thì phía sau truyền đến một giọng nói khá tầm thường, “Thẩm Tầm?”
Thẩm Tầm chưa nghe ra là ai, đang quay lưng lại thì thấy Nhạc Nhiên chợt run một cái, máu huyết trên mặt mất sạch, trắng bệch như một tờ giấy.
Anh nhíu mày thật sâu, vô thức để tay lên vai Nhạc Nhiên, chợt nghe tiếng Chiêu Phàm chửi, “Mẹ nó! Không phải cái thằng ngu ngốc Lý Tư Kiều kia ư? Sao nó lại tới đây?”