Bạn đang đọc Nhiệm Vụ Tấn Công Của Trà Xanh – Song Tính – Thô Tục – Chương 8: 1-7 [hiện Đại] Vườn Trường
Thế giới 1: Thanh xuân vườn trường
《Thi Ân ăn vạ, trà xanh lấy lòng người thân nam chủ》
Tú Chiêu làm nũng với Lục Quân cả ngày, đòi hỏi anh thỏa mãn lồn dâm liên tục. Lục Quân tuổi trẻ sung sức, được bé cưng cỗ vũ tinh thần, anh càng hăng hái cày nát lỗ lồn, bắn cho tiểu mĩ nhân hai chân run rẩy, mềm mại xin tha. Tú Chiêu lăn lộn với nam chủ cả ngày lẫn đêm, hoàn toàn quên mất Thi Ân bên kia đã phát rồ.
Thi Ân bị nhốt trong nhà, cậu ta giận tím mặt, dù trong lòng đã gấp gáp phát hỏa nhưng mà bên ngoài vẫn phải tỏ ra nhu nhược, yếu đuối để lấy lòng thương của cha mẹ. Tối hôm qua cậu ta còn hưng phấn chuyển tiền cho bọn làng chơi kia xử lí Tú Chiêu, vốn dĩ còn đang đắc ý sắp trừng trị được con hồ ly đực kia. Ai ngờ giữa đường lòi ra một Bắc Hiển và Phong Hà, hai tên đó không những uy hiếp mình, tung ra toàn bộ bằng chứng hại người mà còn gửi toàn bộ học lực thật ở trường đến Thi gia cho cha mẹ cậu ta xem. Cha mẹ Thi vừa xem xong đã giận tím mặt, lập tức gọi điện Thi Ân trở về. Thi Ân đang đánh bài cùng lũ bạn lêu lỏng ở club, vốn muốn ăn mừng sau khi hại được Tú Chiêu, vừa thấy điện thoại của cha mẹ liền đeo mặt nạ ngây thơ, bịa lí do chính đáng để trì hoãn về nhà ngay. Vốn tưởng cha mẹ chỉ gọi về vì có chuyện tốt, cậu ta còn vui vẻ trưng bản mặt tươi rói về nhà. Vừa vào tới cửa đã bị ăn một cái tát của cha, mẹ cậu ngồi trong phòng khách khoanh tay nhìn, nhíu mày không phản ứng.
Thi Ân lần đầu tiên bị đánh, nháy mắt ngây người. Cậu ta khiếp sợ, nhanh chóng rặn ra vài giọt nước mắt. Cha mẹ cậu ta đã sớm quen dáng vẻ này, cũng không thể nguôi cơn giận. Thi gia uổng tâm tư bồi dưỡng, cho cậu ta những điều kiện tốt nhất, nào ngờ cậu ta không biết trân trọng, hao phí tài sản của cải vào những thứ trụy lạc. Học theo lũ du côn nghiện nghập đánh người, cha mẹ cậu ta xuất thân thế gia, gia giáo trên người khi sinh ra đã có, kị nhất là hành vi đồi bại, đánh mất phong thái trâm anh này. Trên mặt liên tiếp bị tát hai cái, mạnh đến nỗi làm da mặt cậu ta đau rát, từ nhỏ đến lớn mẹ là người nuông chiều Thi Ân nhất, giờ giờ bà cũng không thể chấp nhận được những hành vi này. Bà không ngờ chiều con một hồi, lại chiều ra một thằng nghịch tử. Mối hôn sự với Lục gia cũng có thể bị lung lay. Bà ta im lặng nhìn chồng mình đánh con, thằng con nghịch tử này phải ăn một chút khổ mới khôn ra được.
Thi Ân bị cha tát ngu người, đại não chưa kịp phản ứng, bản tính côn đồ được tôi luyện từ bên ngoài làm cậu ta mất lí trí. Cậu ta xô ngã ông, quát mắng ông dám đánh mình. Cậu ta chất vấn cha mẹ vô dụng, Lục Quân bị con hồ ly đực bên ngoài câu đi mất, cậu ta chỉ muốn bảo vệ danh dự, bảo vệ mối hôn sự này và Thi gia cho nên mới ra tay ác độc như vậy. Những người trước đó đều bị Thi Ân quy thành đáng đánh, những tên hèn mọn dám dành hôn phu với mình đều đáng chết. Những lời ác độc phun ra từ miệng cậu ta ngày một nhiều, cậu ta không tha cho một người nào, ngay cả Lục gia cũng mắng qua.
Cha mẹ Thi không ngờ con mình lại thối nát đến mức này, tức giận nhốt cậu ta trong phòng. Tuy rằng hôm nay đã thấy được bộ mặt thật của con mình, nhưng dù sao nghịch tử hay hiếu tử gì cũng đều là con mình, không thể xử lí quá mạnh tay được. Hai ông bà bàn một hồi, quyết định che giấu sự thật. Cha Thi dùng quan hệ của mình, mua chuộc che dấu vết nhơ của Thi Ân, tẩy trắng tiền sử ăn chơi đánh người của cậu ta. Mẹ Thi thì tiếp tục qua lại với Lục gia, bám lấy mối hôn sự giữa hai nhà. Phải biết những năm gần đây Lục gia vươn mình mạnh mẽ, dàn dần vượt xa Thi gia. Hậu duệ của nhà họ đều là tinh anh xuất chúng, tựa như Lục Quân, anh họ Lục Thành hay các thế hệ trẻ khác trong nhánh dòng họ, những thế hệ này gây dựng cho Lục gia những cơ nghiệp khổng lồ, bành trướng khắp thủ đô. Chưa kể cây cổ thụ Lục Vân còn nắm giữ ghế chủ tịch của Lục thị, ông chính là ông nội của Lục Quân. Đây đều là những thứ khiến Lục gia trở nên lớn mạnh, giàu có bậc nhất trong giới thương nghiệp. So với đời sau sa sút, chỉ biết ăn chơi của Thi gia, nếu không lập hôn ước kéo dài mối quan hệ thì có lẽ vài năm nữa Thi gia sẽ phá sản, toàn bộ gia tộc sẽ lụi tàn. Cha mẹ Thi suy nghĩ cho gia tộc, nhất quyết gượng ép cho đứa con nghịch tử kia lấy Lục Quân.
Lục Quân dạo gần đây được tiểu mĩ nhân thõa mãn liên tục, sinh lí hoàn toàn sung sức. Sức khỏe của anh tăng cao, thường xuyên rủ Phong Hà với Bắc Hiến đánh bóng đến mức muốn đột quỵ. Nhìn hai anh em chí cốt của mình thở hổn hển, xin thua kèo để trốn nhanh, anh cười đến sáng lạn, chói mù con mắt của hai tên cẩu độc thân. Phong Hà thấy anh thần thanh khí sảng, liên tục chậc lưỡi:
“Cậu có phải được tiêm máu gà rồi không? Sức dai như trâu vậy. Dạo này sắc mặt cũng thật tốt, chẳng lẽ Tú Chiêu kia có thần dược ăn vào một đêm chín hiệp mà sáng vẫn có thể đánh bóng tập thể dục ư?”
Bắc Hiển cũng nhìn anh, đôi mắt dò xét biểu hiện của Lục Quân gần đây. Rõ ràng cũng phát hiện ra sự thay đổi này, thể lực của Lục Quân bây giờ tốt gấp đôi lúc trước, nói thô tục thì y như mấy con bò đực đến tuổi sung mãn nhất.
Lục Quân nhìn bọn họ, anh cười cười, dĩ nhiên không thể nói mình được lồn non của Tú Chiêu tẩm bổ. Đành lấp liếm cho qua, tiếp tục ép hai người bạn thân đánh bóng chạy bộ, khiến cho hai người chạy trối chết.
Hôm nay là ngày họp mặt gia đình, Lục Vân đã sớm gọi điện cho anh về nhà. Lục Quân vâng dạ, ôm Tú Chiêu lăn lộn một vòng mới không nỡ mà về nhà. Lục Vân tuy là ông nội anh, nhưng khí chất vô cùng mạnh mẽ, ông chính là người bồi dưỡng Lục Quân và cũng là người có tiếng nói nhất trong Lục gia.
Mẹ Lục thấy anh về nhà, mau chóng phân phó người làm chuẩn bị đồ ăn. Buổi họp mặt gia đình nhanh chóng đông đủ, anh họ Lục Thành cũng xuất hiện. Hắn chính là người cháu xuất sắc nhất của thế hệ trước Lục Quân, là người cháu đầu tiên Lục Vân bồi dưỡng. Bây giờ Lục Thành đã gây dựng được sự nghiệp, hoàn toàn phân nhánh khỏi Lục gia để tự lập đế chế riêng. Lục Quân từ nhỏ đã thân thiết với người anh này, Lục Thành cũng được coi như một người tri kỉ của anh.
Lục Quân chào hỏi Lục Thành, hắn vừa thấy anh đã kéo xuống hỏi thăm. Chuyện của Thi Ân hắn đã biết, hắn cũng sẵn sàng ủng hộ Lục Quân hủy bỏ hôn ước với Thi Ân. Dù sao Lục Thành cũng lăn lộn trong thương giới nhiều năm, anh thừa biết đời sau của Thi gia lụi bại như thế nào, lấy phải mối hôn nhân như vậy, tất nhiên sẽ không có hạnh phúc.
“Lục Quân, anh nghe nói em đã tìm được nửa kia phù hợp. Làm sao? Khi nào thì đưa em ấy đến gặp anh? Thi Ân bên kia thế nào rồi?”
“Anh họ, em ấy khá nhút nhát, đợi sau khi hết thẹn thùng, em sẽ đưa em ấy đến gặp anh. Còn về Thi Ân, anh cũng biết rồi. Cậu ta làm nhiều chuyện như vậy, mối hôn ước này không bỏ không được.”
Hai anh em bàn chuyện với nhau không nhỏ, đủ để mọi người trên bàn ăn nghe được. Mẹ Lục là người phản ứng đầu tiên, bà tức giận đập bàn, gắt giọng hỏi Lục Quân nửa kia là sao? Mau nói rõ ra cho cả nhà cùng biết. Bà vẫn chưa hề biết chuyện của Thi Ân, từ nhỏ đến lớn, bà luôn được Thi Ân vỗ mật bên tai, sớm đã coi như con trong nhà, tặng quà cho cậu ta với giá trị liên thành, xem Thi Ân như con dâu mà đối đãi. Bà cũng không cho phép con trai mình có hành vi ngoại tình, làm trái đạo đức.
Lục Quân bình thản nhìn mẹ mình, lại liếc nhìn ông nội. Bố của anh đang công tác ở nước ngoài, buổi họp mặt này đã vắng mặt. Ông nội vẫn im lặng, anh mở miệng giải thích cho mẹ mình nghe:
“Mẹ, Thi Ân đã làm chuyện có lỗi với con trước. Cậu ta không những vi phạm hôn ước, nhân cách đã tệ đến mức quá sức chịu đựng nổi. Con đã quyết định sẽ hủy hôn, mối hôn sự này con không thích nữa.”
Mẹ Lục tức giận, đang muốn đập bàn cảnh cáo con trai, liền bị ánh mắt Lục Vân quét qua làm cho sợ hãi. Ông nhìn Lục Quân, bảo anh cùng mình lên thư phòng.
“Nói cho ta biết lý do.”
Giọng nói uy nghiêm của Lục Vân vang lên, Lục Quân nhìn ông, bắt đầu trung thực kể toàn bộ đầu đuôi cho ông biết. Lục Vân nuôi anh từ bé đến lớn, vô cùng hiểu đứa cháu trai này, nếu nó đã thích cậu trai kia vậy thì chắc chắn phải có lí do. Tuy ông không phản đối anh tự do yêu đương, nhưng ông cũng không cho phép anh tùy tiện hủy hôn chạy theo tình yêu.
“Mang nó đến đây gặp ta.”
Lục Quân nhìn ông nội, thấy vẻ mặt ông bình tĩnh mới lấy điện thoại ra, bắt đầu nhắn tin cho cho cục cưng của mình.
“Bé cưng của anh đang làm gì thế? Có chán không? Anh về mang em đi gặp ông nội nhé?”
Lục Quân bình thường duy trì cảm xúc rất ổn định, vì nhắn tin cùng người yêu mà khóe miệng treo lên, hai mắt phát sáng. Lục Vân nhìn cháu trai, nhíu nhíu mày, ông đại khái đã hiểu được mọi chuyện.
Tú Chiêu vừa mới tắm xong, cậu lại tiếp tục chăm sóc da, vừa định ôm chăn chờ anh về đã thấy tin nhắn gửi đến. Lục Quân muốn đưa mình về nhà xem mắt? Vậy có được không? Cậu tưởng tượng về nhà nam chủ, không tính đến Thi Ân, ông nội và mẹ anh nhất định sẽ không tha cho mình. Nhưng đắn đo một hồi, cậu liền đồng ý. Nhiệm vụ đã giao nhất định phải hoàn thành, đây là thời cơ mấu chốt để hủy bỏ hôn ước của Lục Quân, Tú Chiêu phải nắm bắt thật tốt.
Lục Quân quay về đón Tú Chiêu, anh yêu thương hôn lên trán cậu, an ủi thỏ con đừng lo lắng. Vừa vào đến cửa đã thấy mẹ Lục chờ sẵn, ánh mắt dò xét nhắm thẳng vào Tú Chiêu. Một cậu trai nhỏ nhắn, gương mặt kia cũng tính là thanh tú xinh đẹp, đứng cạnh Lục Quân lại có cảm giác ngoan ngoãn lạ kì, cứ như anh là người xấu, lừa người ta về nhà mình vậy.
Lục Quân nắm tay Tú Chiêu, vào thư phòng gặp Lục Vân. Vừa thấy người đàn ông ngồi trước bàn, Tú Chiêu đã lễ phép chào hỏi. Dáng vẻ mềm mại, yếu thế của cậu khiến Lục Vân giãn lông mày.
“Ngồi đi.”
Lục Quân kéo Tú Chiêu ngồi bên cạnh mình, sợ cậu bị ông nội dọa sợ. Anh nghĩ thầm bé cưng nhà mình lồn mềm tâm cũng mềm, ông nội nghiêm khắc quá sẽ khiến em sợ sệt, chẳng may mếu máo về nhà lấy cớ không cho anh đụ, chắc chắn anh sẽ không thể âu yếm lồn yêu được. Lục Quân lo lắng cho Tú Chiêu xong, liền giới thiệu cho ông nội:
“Ông nội, đây là người con thương. Em ấy hơi nhút nhát, ông đừng nói nặng quá.”
Lục Vân nhìn hành vi của cháu trai, thở dài một hơi. Ông vốn muốn thể hiện mình tức giận một chút, để cho Lục Quân chịu cảnh cáo. Nhưng vừa nhìn đến dáng vẻ ngây thơ của cậu trai này, ông liền biết thằng cháu nhà mình lừa người ta rồi. Chẳng trách nó gặm mãi không nhả, còn muốn hủy hôn.
“Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ…cháu là Tú Chiêu, gần 20 tuổi rồi ạ”
Tú Chiêu ngoan ngoãn khai báo, Lục Vân hỏi gì đáp nấy. Mềm mại phô bày toàn bộ lí lịch của bản thân ra cho ông thấy. Đương nhiên khi kể về quá trình học đại học, cậu đã âm thầm cáo trạng với ông mình bị bạo lực học đường, dù chăm chỉ tiến lên nhưng mãi không có bạn bè, chỉ có Lục Quân là yêu thương cậu. Lục Vân nghe cậu thổi gió bên tai, nhận ra được ý tứ cáo trạng của cậu, âm thầm ghi nhớ. Ông đã lớn tuổi, rất thích những đứa nhỏ ngoan ngoãn như cậu, cho nên Lục Quân vừa đưa Tú Chiêu về, ông đã hài lòng ngầm đồng ý. Vốn dĩ ông không phản đối Thi Ân, là vì cậu ta cũng ngoan ngoãn qua lại với nhà mình từ bé. Nhưng ông cũng thừa biết thủ đoạn của Thi gia, vốn dĩ đây là liên hôn mang tính hợp tác, ông cũng không quá đề cao. Nếu cháu trai đã quyết định không thích mà muốn hủy, ông cũng ủng hộ anh.
Càng nhìn Tú Chiêu càng thấy thích, Lục Vân liên tục bắt chuyện hỏi những vấn đề thường ngày với cậu. Tú Chiêu sống ở thế giới trước, giỏi nhất là làm nũng, cậu biết những người lớn tuổi như Lục Vân sẽ thích dạng gì, cho nên tiểu mĩ nhân tâm cơ đã vân dụng hết tâm tư, dỗ cho ông nội Lục vui vẻ cười to.
Bên dưới phòng khách, mẹ Lục đã khó chịu từ lâu. Lúc nãy chưa kịp hỏi gì, Lục Quân đã kéo cậu trai kia đi mất. Bà siết chặt tách trà trong tay, trong lòng mất thiện cảm với cậu trai kia. Âm thầm nghĩ cách đối phó cậu.
Chỉ đăng tại wp @camanvan
Nghiêm cấm đọc web reup, kiếm tiền bất hợp pháp.