Nhiệm Vụ Tấn Công Của Trà Xanh - Song Tính - Thô Tục

Chương 38: 4-4* [hiện Đại] Y Nghiệp Và Tình Yêu


Đọc truyện Nhiệm Vụ Tấn Công Của Trà Xanh – Song Tính – Thô Tục – Chương 38: 4-4* [hiện Đại] Y Nghiệp Và Tình Yêu

Thế giới thứ 4 : Y nghiệp và tình yêu
     《Được sóc con ham ăn mang về nhà, bác sĩ Vĩ lầm đầu tiên thấy người song tính, đêm cuồng nhiệt.》

 
   Trong khoảng thời gian mùa hè nóng bức này rất dễ khiến cho tâm trạng của người ta trở nên bất thường. Lê Khôi Vĩ tự trách bản thân vì đã không khống chế nổi hành vi của mình, nhưng hắn lại không hối hận về những hành động ngày đó của bản thân, thậm chí còn muốn tiến tới thêm một bước, bú mút toàn bộ da thịt nõn nà của Tú Chiêu vào bụng.

   Con sóc nhỏ Tú Chiêu được Lê Khôi Vĩ vỗ về tâm trạng cho nên dạo gần đây hầu như ngày nào cậu cũng vui vẻ hoạt bát, càng lúc càng thích bám vào người yêu. Trừ những lúc bác sĩ Vĩ bận ở bệnh viện, còn lại thời gian rảnh của hắn đều bị cậu lấp đầy.

    Bệnh tình của cậu đã có chuyển biến tốt, cha mẹ của Tú Chiêu dự định sẽ về quê mấy ngày, trông coi nông trại và bầy gà ở nhà. Từ lúc đưa con trai lên thành phố khám bệnh, mọi việc ở nhà đều nhờ họ hàng dưới quê trông coi giúp, bây giờ cũng là lúc nên về nhà một chuyến.

    Sáng sớm không khí trên thành phố rất náo nhiệt, tiếng xe cộ tấp nập ngoài kia lấn át cả tiếng chim, khu nhà yên tĩnh cũng không thể che lấp được lớp áo ồn ào đặc trưng của thành thị. Đôi vợ chồng luôn có thói quen dậy sớm, trời vừa sáng đã thức dậy bận bịu tay chân.

    Cả hai đều ăn ý không gọi con trai dậy sớm, để cho cậu ngủ đến khi nào đủ giấc thì thôi. Mẹ Tú Chiêu nấu một nồi cháo tôm và gỏi thịt gà, đợi Tú Chiêu dậy ăn no xong thì hai vợ chồng lại lay hoay lấy thuốc cho cậu uống. Cuộc sống từ khi có con trai nhỏ của họ đã luôn như vậy, lo lắng trước sau chưa bao giờ là đủ.

    Từ nhỏ đứa con trai này đã chịu nhiều cực khổ, mỗi ngày đều phải uống cả chục viên con nhộng to tròn lớn bé khác nhau, ông bà cho con uống thuốc lúc nào cũng đau lòng. Khó lắm mới sinh được một đứa bé, mỗi lần nhìn con đau bệnh thì ông bà lại sót hết ruột gan, thương không để đâu cho hết. Cũng may lần lên thành phố này Lê Khôi Vĩ đã giảm bớt số thuốc cho Tú Chiêu, chỉ giữ lại một số thuốc bổ và thuốc cần thiết, không cần phải uống quá nhiều như trước nữa.

    Bận rộn cả một buổi sáng cuối cùng cũng đến giờ xuất hành, trước khi đi hai ông bà dặn dò Tú Chiêu ở nhà phải cẩn thận trước sau, dự trữ thức ăn cần thiết cả tuần cho cậu để vào tủ lạnh. Cha của Tú Chiêu kéo cậu ra một góc, bí mật đưa cho cậu thêm một sấp tiền tiêu vặt, để cho cậu thích mua thì gì cứ mua. Mẹ của cậu cũng không kém cạnh, kéo cậu vào phòng chỉ chỗ để tiền của hai ông bà, bảo cậu thèm cái gì thì cứ đi mua cái đó. Tình cảm của cha mẹ làm Tú Chiêu rất cảm động, đôi vợ chồng vừa xách hành lí ra khỏi cửa là nước mắt tuôn như mưa, không nỡ để họ đi một chút nào.

   “Ngoan nhé, cha mẹ về một tuần rồi lên ngay. Con ở nhà phải cẩn nhận cửa nẻo, tới nơi cha mẹ sẽ điện thoại cho con.”

    Đôi vợ chồng sợ muộn xe cho nên ôm vội con trai một cái rồi đi ngay, sợ nhìn nhiều lại không nỡ đi nữa. Thế là chỉ trong nháy mắt căn nhà cho thuê rộng rãi này chỉ còn một mình cậu. Ở nhà một mình rất chán nản, Tú Chiêu quyết định đến bệnh viện thăm Lê Khôi Vĩ một chút.

    Hôm nay bác sĩ Vĩ không có ca mổ nào, chỉ phụ khách khám bệnh ở khoa. Bệnh viện Trung Ương tiếp nhận đa dạng bệnh nhân khắp cả nước, làm bác sĩ như hắn đều phải luân phiên thay nhau liên tục mới đảm bảo không bỏ sót bất kì ai. Tú Chiêu đã biết rõ thời gian biểu của Lê Khôi Vĩ, nhân lúc còn sớm thì cắt cho hắn một phần trái cây bỏ vào hộp. Cậu làm một phần trái cây đơn giản, tách bỏ vỏ rồi cắt thành từng miếng vừa ăn đậy nắp lại, ép thêm một phần nước táo mới chính thức bước ra khỏi cửa.


    Thời gian nghỉ trưa của Lê Khôi Vĩ không có nhiều lắm, bình thường chỉ kịp ăn một phần cơm trưa, chợp mắt một lát rồi lại tiếp tục khám bệnh. Tú Chiêu đến đúng lúc hắn vừa nghỉ trưa, đôi kính gọng vàng còn chưa được tháo xuống. Hắn lịch sự chào tạm biệt với bệnh nhân cuối cùng buổi sáng hôm nay, xoay người kéo Tú Chiêu vào phòng riêng của mình.

    “Sao hôm nay em lại đến đây? Ngồi xuống đi.”

    “Hôm nay cha mẹ em về quê rồi ạ. Ở nhà một mình không có gì làm nên em đến thăm anh.”

    Hộp trái cây được Tú Chiêu cẩn thận đặt lên bàn, bình giữ nhiệt chứa đầy nước táo mát lạnh cũng được cậu mở ra. Nước ép táo là thức uống mà cậu mới học được trên mạng gần đây, ở nhà trời nóng vẫn thường làm cho cha mẹ uống, bây giờ đảm bảo tay nghề thành thục rồi mới dám ép một phần cho Lê Khôi Vĩ. Táo ép có vị ngọt nhẹ, thanh mát không gắt cổ và mùi thơm đặc trưng rất thích hợp để uống vào mùa hè. Lê Khôi Vĩ cũng thích hương vị này, hắn cởi áo blouse ra vắt lên ghế, kéo con sóc nhỏ đáng yêu ngồi lên đùi mình, hôn một cái lên má cậu:
7

    “Ngon lắm, cảm ơn em.”

    Tú Chiêu được khen rất vui, cậu cũng đáp lại trên má hắn một nụ hôn thật to.  Thời gian không nhiều nên hai người không dám âu yếm quá lâu, Lê Khôi Vĩ vừa ăn cơm vừa uống nước Tú Chiêu mang tới, xử lí xong thì giờ nghỉ trưa cũng sắp hết. Sóc nhỏ sợ bác sĩ Vĩ vất vả, trong lúc hắn im lặng ăn thì cậu vươn tay tháo kính mắt kia xuống để
không bị vướng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh im lặng không nói gì.

    Lê Khôi Vĩ rất áy náy chuyện thời gian dành cho Tú Chiêu quá ít, nếu không phải sóc con của hắn quá ngoan ngoãn hiểu chuyện thì có lẽ đã khóc quấy mấy trận rồi. Độ tuổi thanh niên yêu đương cần phải nồng nhiệt với đối phương, Tú Chiêu xui xẻo thế nào lại yêu phải người bận rộn như hắn. Cả tuần không gặp mặt nhau mấy lần, chỉ sợ cậu không chán thì cũng tủi thân. Hắn có chút phiền muộn vuốt ve tóc của cậu, ngoan quá mức thế này cũng làm cho hắn không thể yên tâm được chút nào.
  
    Thời gian trôi qua rất nhanh, bệnh nhân bên ngoài đã đến phòng chờ khám, hành lang của bệnh viện bỗng nhiên trở nên ồn ào hơn không ít. Tú Chiêu biết thời gian nghỉ của bác sĩ Vĩ đã hết, chờ hắn đứng lên dọn dẹp lại bàn làm việc xong thì cậu mới ngỏ lời:

   “Tối nay anh không có lịch khám đúng không ạ? Cha mẹ em vắng nhà rồi, hay là tối nay anh qua nhà em nhé…em sẽ nấu cho anh mấy món ngon em vừa học được không?”

   Lê Khôi Vĩ đồng ý rất nhanh, hắn tiện tay thu dọn đồ bỏ vào sọt rác, chào tạm biệt với cậu:

   “Được, tôi sẽ đến sớm. Em mau về đi đừng ở bệnh viện quá lâu.”


   Tú Chiêu nhắn địa chỉ nhà cậu qua cho hắn, hồi hộp mong chờ Lê Khôi Vĩ đến thử tay nghề của mình. Cậu nấu ăn không quá giỏi, phải tranh thủ về sớm mới có thể kịp giờ cơm tối.

    Cuối cùng cũng qua một buổi chiều bận rộn, đống hồ sơ chất như núi từ buổi sáng đã sạch sẽ, ngoài hành lang đã không còn người nào nữa. Các bác sĩ lần lượt cởi áo blouse trên người, tháo bỏ ống nghe đeo trên cổ. Lê Khôi Vĩ từ chối vài lời mời ăn tối bên ngoài của đồng nghiệp, nhanh chóng thu dọn rời khỏi bệnh viện. Vài y tá tò mò nhìn theo hắn, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy bác sĩ Vĩ về nhà đúng giờ như vậy.

   Chiếc xe ô tô màu đen sang trọng được lái ra khỏi gara hòa vào dòng xe đông đúc bên ngoài, đồng hồ lúc này đã chuyển sang 7 giờ tối. Lê Khôi Vĩ dựa theo định vị trên bản đồ chạy đến khu nhà của Tú Chiêu, bên cạnh còn mang theo một hộp bánh ngọt mua trên đường đi. Hắn vẫn mặc bộ đồ đi làm như lúc ở bệnh viện, áo sơ mi trắng không gài nút đầu, quần tây trang màu đen được ủi phẳng theo nếp, dù đã tháo bớt cà vạt cùng với áo bên ngoài thì cả người vẫn toát ra khí chất cứng nhắc quy củ vô cùng, đến cả bác bảo vệ quen thuộc từng khuôn mặt ở khu dân cư này cũng phải ngoái đầu nhìn kĩ thêm mấy lần.

    Lê Khôi Vĩ nhìn hộp bánh ngọt trên tay, chỉnh lại cổ tay áo bị nhăn, đảm bảo bản thân lúc này đã hoàn hảo không tì vết mới bấm chuông cửa.

   Hôm nay Tú Chiêu nấu ba món mặn một món canh, bao gồm tôm xào chua ngọt, thịt bò xào, cải ngọt thịt băm và canh rau củ hầm xương. Những món này cậu vừa học trên mạng vừa được mẹ dạy cho nên có hương vị ngon nhất, Lê Khôi Vĩ rửa tay xong thì bàn ăn đã được sắp xếp xong xuôi. 

   Bận rộn đến nơi thì cũng đã gần 8 giờ tối, cả hai người đều vùi mình ăn cơm. Trên bàn ăn duy trì không khí hòa hợp vô hình, Lê Khôi Vĩ không có thói quen vừa ăn vừa nói chuyện, Tú Chiêu cũng sẽ phối hợp ăn cơm trong im lặng. Tốc độ ăn của hắn rất nhanh, bữa tối trôi qua một cách bình yên không có sai xót nào.

   Lê Khôi Vĩ chờ Tú Chiêu ăn xong, hắn chủ động đẩy bánh ngọt qua cho cậu. Đây là món quà nhỏ đáp lễ dành cho bữa ăn tối nay.

   “Cơm ngon lắm, cảm ơn em đã mời tôi nhé.”

   Khi ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối, Lê Khôi Vĩ chạy thẳng đến nhà Tú Chiêu cho nên không có chuẩn bị trước.
Cậu cũng biết Lê Khôi Vĩ nhất định không chạy về nhà cho nên mua sẵn một bộ đồ ngủ cỡ lớn để trong nhà tắm. Kì thật lí do tại sao cậu mua đồ ngủ không rõ ràng lắm, nhưng hắn không hỏi thì cậu cũng không nói.

   Căn nhà hiện tại của Tú Chiêu có hai tầng, tầng trệt là nơi sinh hoạt chính còn tầng hai là phòng ngủ và phòng dành cho khách. Nhưng phòng dành cho khách đã bị cha mẹ cậu biến thành nhà kho tạm thời trong nhà, Lê Khôi Vĩ đương nhiên phải vào phòng của cậu.
  

   Phòng ngủ của Tú Chiêu được bày đầy những đồ vật đáng yêu từ gấu bông, thỏ bông, cho đến những đồ vật trang trí như đèn phòng đều mang màu sắc tươi sáng, ngọt ngào. Giường ngủ được cha mẹ cậu chọn rất mềm mại, ga giường trắng sữa không họa tiết, bên trên còn có một cái gối ôm dài in hình cá voi xanh trông rất trẻ con. Theo lời cha mẹ Tú Chiêu thì cái gối này đã theo cậu từ khi ra đời, lúc còn nhỏ thiếu nó thì cậu sẽ bị mất ngủ cho nên khi dọn nhà thì chiếc gối ôm này vẫn được đi theo.
  
    Lê Khôi Vĩ chậm rãi đánh giá căn phòng một lượt, rốt cuộc cũng hiểu tại sao tên nhóc con này lại đáng yêu ngoan ngoãn đến thế. Nhìn cách trang trí phòng ốc thế này, cha mẹ của cậu hẳn là thương yêu cậu hết mực. Được nuôi kĩ thế này, không ngoan ngoãn cũng khó lắm.

    Hôm nay hắn đến đây chỉ là muốn ăn tối cùng Tú Chiêu, không có ý định ở qua đêm. Chờ cậu giới thiệu xong một lượt, hắn mới chuẩn bị đứng lên ra về.

   “Muộn rồi, em nghỉ ngơi đi. Khi nào rảnh tôi sẽ tới thăm em.”

   Tú Chiêu hoảng hốt kéo lấy tay áo hắn, giọng nói mềm nhũn luống cuống:

   “Sao anh lại về…anh không muốn ở lại với em sao?”

    “Hửm? Em muốn tôi ở lại qua đêm sao? Không phải nói chỉ mời tôi đến ăn tối thôi à.”
3

    “Em…em…”

    “Không nói rõ thì tôi đi đấy nhé?”

    Lê Khôi Vĩ mỉm cười, ánh mắt như có như không dính chặt vào biểu cảm của Tú Chiêu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng, bị hắn chọc ghẹo không dám nói thẳng, ngập ngừng y hệt như trẻ hư bị phụ huynh bắt ngay tại trận. Hắn quả thật chỉ muốn chọc ghẹo nhóc con này một chút, ngủ lại một đêm cũng không có gì là khó khăn cả. Nhưng khoái cảm khi trêu cậu đến mức thẹn thùng thế này đúng là rất thú vị, hắn chỉ đành tiếp tục trò vui, bắt cậu phải nói ra bằng được mới thôi.

    Đã đến mức này rồi, Tú Chiêu không còn đường lui khác. Cậu mím môi vén áo lên đến tận cổ, hai tai đã đỏ rực như máu, đôi vú múp lộ ra ngoài không khí, làn da trắng nõn phô bày toàn bộ trước mắt Lê Khôi Vĩ. Cậu ngại ngùng mở miệng, từng chữ một giống như phải lấy hết can đảm ra để nói:

    “Anh không muốn nhìn em một cái sao…?”

  Cho dù đã đoán trước được con sóc nhỏ này sẽ quyến rũ hắn như thế, nhưng Lê Khôi Vĩ vẫn như cũ dính bẫy, ánh mắt không thể rời khỏi hai bầu vú của cậu. Thân thể giống như bị đóng băng ngay tại chỗ, tâm trạng muốn trêu chọc cậu tiêu tán sạch sẽ, lời nói trong miệng không thể thốt ra ngoài.


   Hắn im lặng đứng đó lại khiến Tú Chiêu càng gấp gáp nhiều hơn, cậu cắn răng kéo quần ngắn của mình xuống,  ngay cả quần lót cũng không chừa lại. Hai bắp đùi non đầy thịt mềm rung rinh một chút, đôi chân thẳng tắp đáng yêu lạ kì. Nhìn lên trên một chút, dương vật nhỏ nửa cương sạch sẽ trơn bóng, thịt đùi và mông quá nhiều cho nên thoạt nhìn qua chỗ đó mềm mại múp thịt vô cùng, rõ ràng là bộ phận nam tính nhưng xuất hiện trên người Tú Chiêu lại quyến rũ hấp dẫn không thể nói thành lời, vừa nhìn thấy đã muốn nhéo mạnh vài cái, dày vò đến khi chỗ đó in đầy dấu vết, sung sướng rên rỉ phun ra tinh dịch mới thôi.

   Lê Khôi Vĩ nhìn chằm chằm dương vật nhỏ đáng yêu của cậu, bàn tay ôm người lại gần mình, gằn giọng nhẫn nhịn dục vọng đang thiêu đốt cơ thể giống như trúng độc, âm than khàn đục như nốt nhạc trầm:

   “Ai dạy em học hư thế hả? Dám cởi trần trước mặt tôi, không sợ tôi ăn sạch em sao?”

   “Không mà…~”

   Lê Khôi Vĩ bóp chặt hai cánh mông mềm thịt vào người mình, bàn tay to của hắn cũng không thể bao trọn được thịt mông của cậu, cảm giác đàn hồi mềm mại trong tay làm cho hắn không muốn dứt ra, nhào nặn nắn bóp để giải tỏa bớt khí nóng trong người. Hắn bế cậu lên chiếc giường trắng tinh, vội vàng lấp kín cậu bằng nụ hôn nồng nhiệt, cánh môi mọng bị mút sưng lên, màu hồng nhợt nhạt chuyển sang màu đỏ ướt át, tiếng chụt chụt vang vọng khắp nơi trong căn phòng.

   Kĩ thuật hôn của Lê Khôi Vĩ không tính là giỏi, nhưng hắn học hỏi rất nhanh. Từ khi quen Tú Chiêu đã bắt đầu lên mạng học hỏi những thứ như thế này, chỉ là ban đầu hắn mang tâm trí muốn khiến cho cậu sướng, nhưng bây giờ lại mang theo cả ý muốn giải tỏa khát khao của chính mình, ngấu nghiến cánh môi ngọt ngào kia không thương tiếc. Sóc nhỏ bị hắn hôn đến mức chảy nước miếng, hai mắt chứa đầy nước mê mang như gặp phải sương mù, cả thân thể tê dại không thể nhúc nhích, tùy ý để hắn hôn môi mình.

    Tú Chiêu để mặc cho người đàn ông trên cơ thể mình làm bậy, hai cánh tay vòng qua cổ hắn, đôi chân thon dài khóa chặt vòng eo rắn chắn kia, không cho hắn rời đi. Lê Khôi Vĩ mạnh mẽ cướp đoạt hơi thở của cậu, quấn chặt đầu lưỡi trong miệng để thưởng thức, đợi đến khi hắn cảm thấy đủ mới từ từ tách ra.

   Mỗi một nụ hôn đều mang theo sự cuồng nhiệt trân trọng vô hình, men theo từng đường nét trên khuôn mặt, từng bộ phận đều được hắn hôn lên. Lê Khôi Vĩ nhìn chằm chằm Tú Chiêu một lúc, vươn tay lau đi nước mắt sinh lí trên mắt cậu, tiếp tục nhẹ nhàng hôn lên đó như một lời an ủi. Hắn từ từ thưởng thức từng tất da thịt trên người cậu, tinh tế tỉ mỉ hôn qua từng cái một, giống hệt như vừa có được một trân bảo quý giá, nghiên cứu kĩ càng từng chi tiết nhỏ.

    Đôi vú múp của Tú Chiêu chính là nơi Lê Khôi Vĩ thích hôn mút nhất sau khi âu yếm cậu. Bầu vú non mềm thơm tho, chỉ hơi nhiều thịt so với những người nam giới khác, nhưng bóp vào sướng tay vô cùng, cảm giác bú mút cũng không hề thua kém, thậm chí còn khiến hắn không thể ngừng được. Tầm mắt vừa nhìn rõ bầu vú múp míp kia, đầu lưỡi đã vội vàng quấn lấy, núm vú như nhụy hoa được hắn bú vào trong miệng. Hắn say mê bú mút núm vú của Tú Chiêu, nút thịt vú vào miệng như thể muốn ăn luôn vào bụng. Bàn tay còn lại cũng không chịu yếu thế bóp lấy bên vú còn lại, nhào nặn đủ mọi hình dạng theo ý thích, ngắt nhéo núm vú chơi đùa trong tay.

    Tú Chiêu không thể chịu nổi lực bú của hắn, kích thích từ đầu vú khiến cậu co giật, bờ lưng mượt mà cong lên khiến cho vú múp lại dâng lên miệng cọp, để hắn bú mút nhiều hơn nữa. Núm vú bị bú trong miệng sưng đỏ ướt át, sung sướng châm chích như kim đâm lấn át lí trí, chỉ được hắn bú vú thôi mà cũng sướng đến mức không chịu nổi như vậy.

    Lê Khôi Vĩ nhả núm vú trong miệng ra, mút thịt vú xung quanh đỏ lên in đầy dấu hôn mới chuyển sang bầu vú còn lại, tiếp tục bú đến khi hai bầu vú ịn đầy dấu hôn của hắn, núm vú sưng đỏ cứng rắn run rẩy trong không khí mới tạm thời tha cho. Hắn liếm môi, lửa dục trong lòng cháy rụi, thiêu sạch ý chí  ban đầu, một lòng chỉ muốn chiếm trọn thân thể này cho riêng mình. Hắn đưa tay xuống muốn chuẩn bị màn dạo đầu cho cậu, bàn tay lại đụng phải một chỗ ướt át bất thường.

    Lồn non nhạy cảm bị kích thích chảy nước dâm, từ lúc bị bú vú đã không ngừng chảy nước. Hai mép lồn múp rụp dính đầy nước dâm, lại bị bàn tay của hắn đụng phải cho nên nhất thời Tú Chiêu không khống chế được bản thân, rên rỉ thành tiếng:

   “Ưmm….lồn nhỏ bị đụng sướng….~”

    Đùi non bị tách ra hai bên, dương vật nhỏ cương cứng rỉ nước, bên dưới một chút thay vì có tinh hoàn thì lại xuất hiện một bộ phận khác. Lồn non e thẹn trốn sau hai mép thịt mềm, nơi đó trắng mịn sạch sẽ, khe thịt hồng hào còn e thẹn đóng mở. Lê Khôi Vĩ không thể tin vào mắt mình, hắn nuốt nước miếng kiềm nén nhìn kĩ, quả nhiên Tú Chiêu xuất hiện thêm một cái lồn nhỏ. Trong đầu giống như có bom hẹn giờ, đồng loạt nổ tung trong tít tắt, hắn không thể nói được cảm giác lúc này của mình, đây là lần đầu tiên hắn thấy bộ phận đó xuất hiện trên thân thể của nam giới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.