Bạn đang đọc Nhiệm Vụ Tấn Công Của Trà Xanh – Song Tính – Thô Tục – Chương 3: 1-2 [hiện Đại] Vườn Trường
Thế giới 1 : Thanh xuân vườn trường
《Tiểu mĩ nhân làm nũng, ở lại qua đêm cùng nam chủ》
Tú Chiêu được Lục Quân dịu dàng ngâm nước vào vết bỏng, vốn nước sôi có thể gây bỏng nặng, nhưng may mắn nước trong bình để cũng khá lâu, đã giảm bớt nhiệt độ nên chỉ bị đỏ một mảng da. Lục Quân nhìn vết đỏ mãi không tan, trong lòng cứ nhói lên không biết lí do. Anh bực bội xoa xoa, tại sao đỏ mãi không hết vậy? Mấy vết đỏ này tính ăn nhờ ở đậu trên mặt bé cưng đến bao giờ? Lục Quân mải mê suy nghĩ, hoàn toàn quên mất mình chỉ mới chính thức quen Tú Chiêu được vài tiếng, trước đây anh chuyên tâm học hành, quản lí vài sản nghiệp Lục gia thay bố, còn phải phân thân lo hậu quả của Thi Ân nên hoàn toàn không quan tâm tiểu mĩ nhân thành tích luôn sát sao sau anh này. Chưa bao giờ anh thấy hối hận vì chăm chỉ học tập như vậy, nhìn tiểu mĩ nhân bây giờ mới xuất hiện trước mặt anh, nếu lúc đước anh chịu khó để ý một chút, biết đâu bây giờ da thịt mềm như bông kia đã để cho anh tùy ý xoa nắn rồi. Nhìn đôi môi đỏ mọng liên tục cáo trạng mếu máo với anh kia, nếu quen sớm một chút, thì bây giờ có lẽ anh đã được hôn rồi. Càng nghĩ càng bực mình, Lục Quân tiếp tục lợi dụng bé cưng còn đang đau, bế cậu lên:
“Bé cưng à, còn đau nhiều lắm không? Hay là anh bế em lên phòng y tế nghỉ ngơi nhé? Hay là muốn về nhà, để anh đưa em đi.”
Tú Chiêu hưởng thụ nam chủ dỗ dành mình, không ngờ nam chủ này lại vô cùng tốt bụng. Không những đẹp trai, học tập tốt, điều kiện khá lại còn quan tâm cậu, Tú Chiêu cảm thán nếu Thi Ân đã không thèm thì thôi để mình vậy. Dù sao mình lấy nam chủ thì cũng là thay đổi cuộc đời anh nhỉ? Cậu thật sự chưa từng yêu đương, ở thế giới này mà còn gặp được người như vậy, thử được cũng rất đáng giá. Tú Chiêu vòng tay ôm cổ Lục Quân, hai chân quấn chặt vào vòng eo của anh, mềm giọng :
“Em muốn lên phòng y tế ạ, chỉ là bỏng một chút thôi mà, em còn muốn học nữa.”
Lục Quân nhìn bé cưng đu trên người mình, bất đắc dĩ ôm cậu đi. Bàn tay lại không nghe lời bợ lấy mông cậu, lợi dụng đường đi xoa nắn một chút. Cảm giác hai cánh mông no đủ đàn hồi trong bàn tay mình, anh khẽ than trong lòng, bé cưng này có phải làm từ bông hay không? Sao mà chỗ nào cũng mềm mịn, đàn hồi tốt như vậy. Thật muốn làm vài chuyện có lỗi, nhào nặn đến khi cậu xin tha thì thôi. Trong lòng nghĩ bậy bạ, ngoài miệng lại cười khẽ, trêu ghẹo cậu:
“Em học muốn hi sinh mạng của mình như thế làm gì? Mất một buổi cũng không rớt hạng được, lo vết thương của mình trước. Hôm nay anh sẽ xin nghỉ cho em, hết buổi học hôm nay anh sẽ đến, nhớ ngoan ngoãn ngủ.”
Tú Chiêu lì lợm ôm cổ anh không buông, nhỏ giọng lí nhí:
“Em phải học, học để theo kịp anh mà! Anh chính là thần tượng của em, là hình mẫu em theo đuổi. Anh chính là động lực của em…”
Lục Phong nghe một tràng lời tâng bốc của bé cưng, trong lòng lâng lâng. Anh thấy tiểu mĩ nhân này quá tuyệt vời, chỉ có vài câu nói thôi mà đã khiến anh mềm nhũn, tim đập nhanh trong lồng ngực. Càng nghe âm thanh kia, lòng anh càng ngứa ngáy. Lục Quân chắc chắn mình đã yêu rồi, nếu không thì sao lại không phòng bị trước những lời tâm tình của cậu như vậy. Anh đặt Tú Chiêu xuống giường y tế, xoa đầu cậu:
“Em ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, anh sẽ quay lại ngay. Nếu vết thương đau quá, phải gọi cho anh ngay, biết không?”
Lục Quân dùng bút ghi lại phương thức liên lạc của mình cho cậu, ghi toàn bộ từ số điện thoại cá nhân đến tài khoản mạng xã hội chính. Anh muốn Tú Chiêu có thể liên lạc với mình bất cứ lúc nào.
Tú Chiêu gật đầu, mau chóng chìm vào giấc ngủ. Lúc Lục Quân vừa xin phép cho Tú Chiêu và anh nghỉ học xong thì Phong Hà đến, hắn kể cho anh toàn bộ những lời nói và dự định của Từ Ân hôm nay. Đồng thời còn bảo với Lục Quân có Bắc Hiển đang theo dõi cậu ta. Lục Quân vỗ vai Phong Hà, đúng là không uổng công chơi thân với hai người. Anh em chí cốt nhìn nhau đã hiểu ý trong mắt đối phương. Phong Hà nhìn Lục Quân với ánh mắt trêu ghẹo:
“Lục đại ca, cậu trúng tiếng sét ái tình rồi à? Tiểu mĩ nhân mềm mại kia đâu? Tính làm gì con nhà người ta thế? Cái tên Thi Ân kia của cậu còn chưa có giải quyết xong đâu nha, coi chừng tiểu mĩ nhân chưa ăn được đã bị đánh chết đó.”
Lục Quân âm trầm, anh đương nhiên không thể để Tú Chiêu lọt vào tay của Thi Ân được. Mối hôn ước này chắc chắn phải bị hủy bỏ :
“Tôi sẽ không để cho cậu ta đụng vào Tú Chiêu đâu, cậu giúp tôi để ý Thi Ân. Tôi sẽ tự có cách giải quyết.”
Sau khi nói chuyện với Phong Hà, Lục Quân quay về phòng y tế, thấy Tú Chiêu vẫn còn ngủ anh liền chui vào chăn, ôm cậu vào lòng ngủ tiếp. Tú Chiêu mơ màng dụi vào lòng Lục Quân, ổ chăn nhanh chóng ấm lên, hai người ngủ tới chiều.
Tú Chiêu tỉnh lại, trước mắt cậu là lồng ngực vững chãi của Lục Quân. Hai tay anh đang vững vàng ôm eo mông của cậu, không thể nhúc nhích. Tú Chiêu nháy mắt đỏ mặt, bàn tay của Lục Quân rất nóng, đặt trên mông cậu khiến cho cậu xấu hổ. Cốt truyện nói rằng Lục Quân chỉ lo học hành, chuyện yêu đương chỉ bằng số không những lời này làm cho Tú Chiêu hơi hơi hoài nghi. Bàn tay của anh đặt trên mông cậu càng ngày càng tự nhiên, chẵng lẽ thuộc tính của nam chủ là giả sao? Sao cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.
Khi Lục Quân tỉnh lại, thấy đôi mắt nai của Tú Chiêu đang nhìn mình, liền nhịn không được muốn hôn một cái. Anh duỗi tay xoa tóc cậu, giọng trầm khàn còn mang theo chút ngái ngủ:
“Em tỉnh rồi à? Có đói không? Anh đưa em đi ăn rồi về nhà nhé?”
Tú Chiêu gật đầu, cả ngày hôm nay lăn lộn rồi, cậu thật sự có chút đói. Lục Quân đưa cậu đi ăn nhiều món ngon, vỗ no bụng cậu. Anh chậm rãi từ tốn lừa bé cưng vào tròng, không hề nói những nguy hiểm sắp gặp phải cho cậu biết.
Lục Quân đưa Tú Chiêu về nhà, đây là nhà viện trưởng thuê cho cậu. Căn nhà này là loại rẻ tiền, an ninh tạm chứ không được an toàn lắm, xung quanh khá vắng và xa trung tâm, vì giá rẻ nên cậu cũng không muốn tìm chỗ mới.
Khi vào tới nhà, Lục Quân đã rời đi. Tú Chiêu khóa cửa, vào nhà liền tắm một trận cho sảng khoái, cậu vừa chăm sóc da, vừa ngâm vài câu hát trong phòng. Lúc này, bên ngoài nhà cậu xuất hiện 2 bóng đen, từ từ len lỏi vào trước cửa nhà. Một tên trong đó dùng đèn pin loại nhỏ soi sơ qua kết cấu ngôi nhà, một tên còn lại quan sát chuẩn bị chờ thời cơ.
Tú Chiêu chăm sóc da xong, cậu nằm lên giường liền nhịn không được nhắn tin cho Lục Quân, hỏi anh đã về chưa. Anh rất nhanh đã trả lời :
“Anh vừa mới về, sao vậy? Bé cưng nhớ anh à?”
Tú Chiêu đỏ mặt, nhanh chóng gõ chữ. Nhưng gõ được vài chữ, bên ngoài đã nghe tiếng gõ cửa cùng với tiếng lạch lạch của cửa sổ. Tú Chiêu nháy mắt căng thẳng, ở khu nhà cậu vắng vẻ, giờ này đã bắt đầu tắt điện. Bị gõ cửa giờ này, nhất định không phải chuyện tốt lành gì. Tú Chiêu sợ hãi, mau chóng nhắn tin cho Lục Quân cầu cứu:
“Anh ơi… cứu em với! Có người gõ cửa nhà em. Có khi nào là ăn trộm không, em sợ lắm…”
Lục Quân biết trước được cậu sẽ tìm mình, tuy đã bố trí trước nhưng anh vẫn căng thẳng theo. Nhanh chóng lấy xe đi đến nhà của Tú Chiêu:
“Anh đến ngay, em đừng mở cửa. Nhớ che chắn cửa cẩn thận.”
Tú Chiêu sợ hãi, tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn. Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa ngừng lại. Cậu vểnh tai lên nghe, lại nghe thấy tiếng gõ cửa lần nữa. Tú Chiêu giật mình, nhanh chóng muốn trốn, nhưng giọng nói bên ngoài làm cậu mừng rỡ:
“Tú Chiêu, là anh. Mau mở cửa !”
Tú Chiêu vỡ òa, mau chóng mở cửa cho anh. Nước mắt vì sợ hãi liền trào ra như mưa, ôm anh chặt cứng:
“Huhu…anh ơi, em sợ….sợ lắm”
Lục Quân ôm bé cưng lên người, vuốt ve sống lưng mượt mà của cậu. Nhanh chóng trấn an tiểu mĩ nhân:
“Ngoan không sợ, anh ở đây rồi.”
Tú Chiêu thút thít, ôm chặt anh không rời. Sợ hãi không chịu tan đi, bất an lúc nãy làm cậu hoảng hồn. Nếu không có Lục Quân, cậu có thể sẽ bị những tên ngoài cửa làm hại. Cậu thật sự không còn ai để cầu cứu ngoài Lục Quân, nếu không có anh chắc chắn cậu sẽ chết.
“Anh ơi…anh đừng đi mà. Ở cạnh em đi, ôm em đi mà…em sợ lắm huhu…em sẽ ngoan ngoãn, anh đừng đi…”
Lục Quân đã sớm bị những tiếng anh ơi của cậu chinh phục rồi, trong lòng âm thầm vui sướng, bắt đầu lừa bé con lần nữa:
” Làm sao bây giờ, anh đang có bài tập và một bài công việc quan trọng lắm. Không thể ở đây với em cả đêm được, ngoan được không? Anh đã không thấy đám người kia bên ngoài rồi.”
Tú Chiêu hoảng hốt, cậu cố gắng níu kéo Lục Quân. Nỉ non cầu xin bên tai anh:
“Vậy…em đi theo anh về nhà được không? Cho em theo anh với mà…đừng bỏ em một mình huhu…anh ơi? Được không anh?
Lục Quân thấy tiểu mĩ nhân đã cắn câu, trong lòng đã đắc ý lên trên mây. Khóe miệng treo lên, tỏ vẻ bất đắt dĩ:
“Thôi được rồi, anh sẽ đưa bé cưng về nhà. Thật là hết cách với em mà…”
Tú Chiêu mừng rỡ, càng bám người anh chặt hơn. Lục Quân cũng rất tự nhiên nâng hai cánh mông mềm mụp của tiểu mĩ nhân lên xe.
Sau khi tới nhà của Lục Quân, Tú Chiêu liền được đưa vào trong phòng. Đây là căn hộ anh mua gần công ty để tiện đi làm và đi học. Đây là căn nhà ở trung tâm, giá cả đắt đỏ, xung quanh đều là những tuyến đường trọng yếu, tràn ngập cảm giác có tiền. Tú Chiêu cảm thán một tiếng, liền ngoan ngoãn nhìn Lục Quân ra ngoài làm việc.
Lục Quân bất đắc dĩ, anh chỉ là lấy cớ để Tú Chiêu về nhà mình, bây giờ đành phải giả vờ đi ra ngoài. Mới không thấy bé cưng một chút mà lòng anh đã nhộn nhạo, cảm giác này có thể nói là gần ngay trước mắt mà không được nhìn vậy. Anh nhịn không được muốn gặp cậu ngay, lại ráng nhẫn nhịn âm thầm cầu nguyện thời gian trôi nhanh một chút.
Tú Chiêu bên này khá an tâm, cậu muốn ngủ, nhưng lăn lộn mãi cũng không thể ngủ được. Qua 10 phút lăn lộn, cậu quyết định đi tìm Lục Quân muốn anh ngủ cùng mình.
“Anh ơi, anh xong chưa ạ?”
Lục Quân nghe thấy tiếng bé cưng, thầm than sao mà lại có tiểu mĩ nhân tri kỉ đến thế, anh vừa nhớ đến mức phát điên, em ấy đã mềm mại lại đây tìm anh trước rồi.
“Sao vậy? Không ngủ được sao?”
Tú Chiêu gật đầu, mở đôi mắt nai con ngây thơ làm nũng với anh:
“Em…em ngủ không được. Em còn hơi sợ, anh ngủ cùng em được không?”
“Được, bé cưng nghịch ngợm.”
Lục Quân bế Tú Chiêu lên giường, nhanh chóng ôm eo cậu. Bàn tay lại tìm cớ di chuyển xuống mông mềm, bóp nắn vài cái sau đó dỗ cậu ngủ.
Tú Chiêu rên rỉ một tiếng, có lẽ ở gần Lục Quân quá lâu, bị mùi hương trên người của anh hấp dẫn cộng với hành động xoa nắn của anh, lồn nhỏ bắt đầu chảy nước.