Nhiệm Vụ Tấn Công Của Trà Xanh - Song Tính - Thô Tục

Chương 21: 2-9* [cổ Đại] Cung Đình


Bạn đang đọc Nhiệm Vụ Tấn Công Của Trà Xanh – Song Tính – Thô Tục – Chương 21: 2-9* [cổ Đại] Cung Đình

Thế giới 2: Cung đình hầu tước
     《Lật ngược thế cờ, tin vui》

Chỉ đăng tại wp @camanvan 
Nghiêm cấm đọc web reup, kiếm tiền bất hợp pháp.

     
    Dương Minh Vũ trở về cung trong bí mật, cho dù là người của Dương Di Hòa cũng không biết. Nửa đêm hắn mặc y phục dạ hành, ẩn mình trong bóng tối, trở về một mình. Tam Độc nhận lệnh của hắn xuôi ngược về phía Bắc cùng với Bắc đại tướng quân điều binh trở về kinh nhận lệnh.

     Dương Di Hòa vẫn chưa biết em trai mình đã về, hắn còn đang vui mừng trong lòng. Mấy ngày hôm nay hắn ở cùng Văn Dung, nàng ta bây giờ đối với hắn đang có giá trị lợi dụng nhất. Thân phận Dung phi của ả có thể dễ dàng giúp hắn ra vào hậu cung, liên lạc với bên ngoài, đem những thứ cần thiết ra ngoài cung. Muốn nàng ta hoàn toàn nghe lời mình, thì phải đem những lời mật ngọt chết ruồi dỗ ả, hắn cũng không ngại thưởng thức cảnh xuân bên trong người nàng. Dù sao Văn Dung quanh năm không được sủng ái, tư vị cũng rất hấp dẫn. Hắn bây giờ tuy có cảm tình với Tú Chiêu, nhưng mỡ dâng miệng mèo, hắn không ngại thử. Bởi vậy các thái giám cung nữ trong Kiến Trung điện đều nghe thấy tiếng rên rỉ chói tai kia, Dung phi công khai phản bội thiên tử như vậy, quả nhiên trong lòng đã nắm chắc phần thắng. Những nô tỳ thái giám trong Kiến Trung điện đều sợ hãi không thôi, chủ tử ngang nhiên dâm loạn như vậy, đương nhiên là không sợ bị chém đầu, nếu lỡ miệng nói ra ngoài, không chừng người chết sẽ là mình. Vì vậy bọn họ mắt điếc tai ngơ, nhẫn nhịn câm nín giữ bí mật.

    Tú Chiêu thoải mái được Dương Minh Vũ yêu chiều xong, tỉnh dậy đã được hắn ôm đi. Sau bức điêu khắc rồng vàng cực khì oai phong là một mật thất tối tăm, Dương Minh Vũ ôm Tú Chiêu đi vào, bên trong là một gian phòng rộng lớn, có bàn ghế đèn sách, đến cả giường ngủ cũng có. Chiếc giường kia rất lớn, được làm từ gỗ quý, phảng phất hương thơm thảo mộc rất thư thái. Tú Chiêu trợn tròn mắt, không hiểu ý hoàng thượng lắm. Dương Minh Vũ đặt cậu xuống giường êm, nói cho cậu kế hoạch tiếp theo.

    “Tú Chiêu, đây là thời điểm quan trọng để trẫm diệt trừ phản thần. Em phải chú ý trước sau, trẫm sẽ bảo vệ em chu toàn, nhưng trước đó em phải làm cho trẫm một vài chuyện. Em phải tự mình ra mặt với Dương Di Hòa, trẫm sẽ luôn ở sau lưng bảo vệ em. Trẫm tin em sẽ làm được.”

     Tú Chiêu gật đầu, nghe giọng nói thịnh trọng của hắn thì căng thẳng lên, nhưng những gì hắn giao cho cậu lại rất nhẹ nhàng. Đầu tiên Tú Chiêu phải giả vờ như không thấy hắn, sắc mặt phải buồn rầu vô cùng, ngụy tạo tin tức giả, sau đó diễn vai suy sụp tinh thần dụ cá cắn câu. Tuy điều này nhìn như không có gì, nhưng ai cũng biết Tú Chiêu chính là người Dương Minh Vũ sủng ái, hắn có chuyện gì đương nhiên cậu sẽ là người đau khổ nhất, cũng như không ai có thể nghĩ ra Tú Chiêu bị hắn lừa. Nếu người thân cận hoàng thượng nhất là cậu cũng tin rằng hắn đã gặp chuyện, đương nhiên người khác cũng sẽ tin. Kế hoạch bắt đầu, Tú Chiêu lén lút đi ra khỏi mật thất, trong lòng căng thẳng. Tam công công không có ở đây, trừ những thị vệ hoàng thượng cử đến bảo vệ cậu ra, tất cả những thái giám cung nữ trong cung đều không đáng tin, nếu cậu sơ hở, rất có thể Dương Minh Vũ sẽ không thành công. Chỉ cần sau kế hoạch này, cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ, tự do thoải mái ở bên cạnh Dương Minh Vũ.

     Tú Chiêu vô cùng hồi hộp, cậu ngồi trước bàn trang điểm cả đêm, chọn y phục, hóa trang bản thân sao cho ra dáng nhất. Đôi mắt có thêm quần thâm, hai má sữa bị che bớt, môi xinh cũng được hóa trang nhợt nhạt đi, nhìn tổng thể không khác gì mĩ nhân mất chồng đang khổ sở lâm bệnh vậy. Tú Chiêu hài lòng, chợp mắt một chút thì trời đã sáng. Cậu bật dậy, nhanh chóng rặn ra nước mắt, khóc lóc tông cửa tẩm điện của hoàng đế chạy ra ngoài, trên tay vẫn cầm bức thư mà Dương Minh Vũ đưa cậu.

    “Huhu….không thể nào…Hoàng thượng sao có thể gặp chuyện gì được?! Mau đưa ta đến phía Nam gặp hoàng thượng…huhu”

     Tú Chiêu khóc lóc van xin các thị vệ bên ngoài, tiếng nức nở lớn đến mức thu hút những thái giám bên ngoài, bọn chúng liếc nhau, nhanh chóng chạy đến báo tin cho Ngũ vương gia. Bên này Tú Chiêu đã diễn đến mức nghiện, liên tục khóc lóc than thở, tận tâm hóa trang mĩ nhân sắp mất chồng, náo loạn hoàng cung đến gà bay chó sủa. Quậy đến mức trong cung không ai là không biết hoàng thượng đã gặp chuyện không may.


     Dương Di Hòa mừng rỡ như điên, vậy là từ nay hắn đã yên tâm. Kế hoạch đã thành công một nửa, Dương Minh Vũ đã sống chết không rõ, ngôi vị hoàng đế kia đã định sẵn sẽ thuộc về hắn.

     “Mau truyền tin cho Văn Dung, hôm nay bổn vương sẽ đến. Bảo nàng ta mau chóng chuẩn bị xâm nhập Nội Vụ phủ, đưa toàn bộ ngân khố ra ngoài.”

     Hắn gấp rúc thực hiện kế hoạch, tài sản châu báu trong cung không thể bỏ qua, hắn vẫn cần nuôi binh luyện võ để củng cố quyền lực, tài sản đã bị Dương Minh Vũ chém đứt toàn bộ, nếu không mau lấy số bù vào, số quân binh kia sẽ không thể chiến đấu được. Dương Di Hòa không ngờ, ngày mình mong mỏi cuối cùng cũng đã đến.

    Văn Dung sau khi nghe lệnh, vẻ mặt đắc ý đến sắp bay lên trời, đúng là theo Ngũ vương gia thật đúng đắn, nếu ả theo tên hoàng đế bất lực kia, chẳng phải tự tìm đường chết sao? Các chị em trong nhà đều là hư hỏng thành thói, dân làng chơi không ai là không biết, ả ta ít nhiều cũng có ảnh hưởng, nếu không phải Ngũ vương gia và cha đẩy ả vào cung làm phi thì bây giờ ả đã được vui chơi như các chị em mình rồi. Nhưng có điều Ngũ vương gia vẫn hơn đám tạm nham ngoài kia, bây giờ vương gia đã thắng thế, nàng ta cũng sắp được làm phượng hoàng, vui không không kịp.

    Điều đầu tiên Văn Dung nghĩ đến chính là ra tay với Tú Chiêu, nàng ta đã sớm cay mắt tên tiện nhân chết tiệt này rồi. Ngày trước còn dám trước điện Càn Thành ra oai, đuổi nàng ta trước mặt biết bao nhiêu nô tài. Bây giờ là lúc nàng ta trả lại gấp bội. Nàng ta ngồi trước gương, lệnh cho nô tỳ trang điểm cho mình thật đậm, môi đỏ như máu, lớp trang điểm cũng thật lộng lẫy kiêu sa, ả ta phải cho Tú Chiêu thấy bộ mặt này của mình, cậu càng đau khổ, ả càng sung sướng.

    Tú Chiêu đang ăn cơm lấy sức khóc tiếp, vừa ăn vừa vui vẻ lắc chân, dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, không hề có chút nào vẻ đáng thương đau lòng của một mĩ nhân sắp mất chồng. Dương Minh Vũ bảo với cậu phải đề phòng Văn Dung và Dương Di Hòa đến gặp, hắn gặp chuyện, đương nhiên cậu sẽ là người bị hỏi thăm nhiều nhất. Vừa ăn xong bữa cơm, bên ngoài đã nghe thấy tiếng của Dung phi truyền vào.

    “Tiện nhân còn giả vờ giả vịt cơ đấy. Hoàng thượng gặp chuyện không biết ở nơi nào, ngươi lại còn ở đây giường êm gối nệm. Để ta xem còn ngạo mạn được bao lâu, tiện nhân chỉ biết lấy lòng đàn ông.”

     Tú Chiêu nghe được giọng nói chua ngoa của nàng ta đã sởn gai óc, đúng là hung dữ có tiếng. Cậu vội vàng chạy ra, trên mặt cũng thay đổi tiều tụy đi trông thấy, nhanh chóng ra vẻ yếu thế:

    “Tỷ tỷ đang nói gì? Hoàng thương nhất định bình an, người sẽ trở về nhanh thôi. Tỷ đừng có nói bậy…huhu”

    “Không chừng xác hắn còn phơi ở rừng núi phía Nam chăng? Văn Tú Chiêu, ngươi theo hoàng thượng thì ngày chết của ngươi sắp đến rồi, tên hoàng đế ốm yếu đó sẽ không bao giờ thắng nổi Ngũ vương gia đâu. Thật đáng thương !”

    Văn Dung cười cười, lời nói móc mỉa không thương tiếc, ý chỉ rõ ràng mình hiện tại đang đứng về phe Ngũ vương gia, không có chút nào giấu diếm. Tú Chiêu vô cùng bội phục tính cách của nàng ta, đến người dại còn biết ả ta bị Ngũ vương gia lợi dụng, vậy mà còn đứng đây khoe khoang ra vẻ với cậu. Thật sự là không còn từ gì để nói.

    Thật ra Văn Dung cũng đã nghĩ ra giá trị của mình, ngoài lợi dụng ra thì nàng ta và Ngũ vương gia cũng chẳng có gì liên hệ với nhau. Nhưng ả ta đã thích hắn, cho nên tự động bỏ qua lỗi nhỏ này. Thân thể cũng đã trao cho Ngũ vương gia, không chừng trong bụng còn có con hắn, có thứ này ràng buộc, nàng ta không tin Dương Di Hòa sẽ bỏ rơi mình. Sau những ngày tháng hoang dâm bên người hắn, Văn Dung hoàn toàn lộ ra bản chất dâm đãng của mình, đòi hỏi Dương Di Hòa không biết bao nhiêu lần, lí do sâu xa trong đó hiển nhiên là vì muốn có con nối dõi. Nàng ta hao tâm tổn sức, cũng đã sớm suy nghĩ đường lui cho mình.


    Bên này các đại thần cũng đã nghe tin, nhanh chóng theo kế hoạch ồ ạt vào cung, yêu cầu gặp mặt hoàng đế, bắt ép Tú Chiêu phải rời khỏi cung, mau chóng muốn ủng hộ Dương Di Hòa lên ngôi. Hiện tại hoàng thượng đã không rõ sống chết, đất nước một ngày không thể không có vua, thiên tử không có con nối dõi, Ngũ vương gia sẽ là người nắm giữ trọng trách đất nước. Ngoài ra nam sủng như thế tử Văn Tú Chiêu cũng sẽ bị trục xuất ra khỏi cung, không được ở tại tẩm điện của hoàng thượng nữa. Bọn chúng viết tấu dâng sớ, tạo ra một màn kịch vô cùng chấn động, số tấu sớ dâng lên đã chất thành núi mà hoàng thượng vẫn không thấy đâu. Dương Di Hòa chưa kịp chờ đợi tin tức, đã tự cho người may long bào, tự mình mặc. Hắn hiên ngang mặc long bào thêu rồng vàng chói đi vào Cần Chánh điện, những quan chức đại thần mặc quan phục cũng đã chờ sẵn ở đó. Dương Di Hòa mỉm cười, đi đến ghế rồng mình ao ước cả đời kia. Đó là ngai vàng hắn thèm muốn, là thứ mà hắn dành giật mới có được.

     “Bổn vương nghe tin quốc gia lâm nguy, nay hoàng đế em trai trẫm đã mất tích không rõ. Bổn vương thân là anh trai, đứng ra giải quyết náo loạn, xử lí triều chính. Từ nay bổn vương chính là vua của Dương triều, mọi sự vụ đều phải qua tay bổn vương xử lí. Các ngươi bình thân đi.”

     Chúng quan đại thần thấy hắn mặc long bào chói mắt như vậy, trong lòng đã sớm nói ít hiểu nhiều. Chỉ mới thay nhiếp chính mà đã ngông cuồng như vậy, đương nhiên tân đế đã xác định. Bọn họ chỉ có thể tạ ơn, một trong số đó hô lên hoàng thượng anh minh, số còn lại liền ríu rít hô theo, từ Nhiếp Chính vương lên thẳng tân đế, khiến Dương Di Hòa mát tai, liên tục treo nụ cười trên môi.

      Tú Chiêu nghe nói buổi thượng triều hôm nay Ngũ vương gia đã xưng vương trên điện, tức giận xì khói, lén lút chạy vào mật thất tìm hoàng thượng. Dương Minh Vũ đang viết thánh chỉ, thấy cục cưng tức giận đi về phía mình, trên mặt nhanh chóng treo lên nụ cười, đón lấy bé cưng ngồi trên đùi mình.

     “Sao vậy? Không muốn diễn nữa? Hay là ai chọc em? Hai má phồng lên hết rồi, nhìn em không khác gì cá nóc ngoài biển ấy.”

     “Ngài đừng chọc em nữa, cái tên Dương Di Hòa kia vậy mà giám xưng vương ở ngay Cần Chánh điện luôn. Đám quan đại thần đó lại còn vạn tuế, nịnh hót hắn chủ tớ tình thâm lắm ! Ngài còn không mau đi trừng trị hắn, ở đây mỗi ngày đều nhàn nhã thưởng trà, bực chết em rồi!”

     Hoàng thượng càng bình tĩnh, cậu càng nóng ruột. Lỡ như Ngũ vương gia thật sự xưng vương nhiều ngày, quyền hành trong tay hắn càng lớn, vậy chẳng phải là không đánh cũng thua sao? Các đại thần ủng hộ hắn đến nỗi ngày nào cũng dâng tấu dâng sớ ca ngợi tân vương, ra sức nịnh bợ lấy lòng. Cậu ở Càn Thành điện chứng kiến toàn bộ, làm sao mà không tức giận được? Vậy mà người trong cuộc là Dương Minh Vũ , lại ở trong này nhàn nhã đọc sách viết chữ, lâu lâu lại bắt cậu vào yêu thương một trận. Càng nghĩ càng thấy sốt ruột mà.

    “Trẫm không vội thì em vội làm cái gì, càng đắc thắng càng dễ thua. Cho hắn hưởng thụ cảm giác mặc long bào vài ngày đi, khi nào thời cơ đến trẫm hứa sẽ chém đầu hắn treo ở cổng thành vài ngày cho em xem được không? Đừng nóng, em lo nhiều chuyện như vậy làm gì? Chi bằng lo sinh cho trẫm vài hoàng tử công chúa, để trẫm có con nối dõi. Chuyện này cũng rất quan trọng, vậy mà không thấy em lo lắng, hay là do Dương Di Hòa cho nên em mới lo được lo mất như vậy? Hửm?”

      Trong mật thất vô cùng rộng lớn, Tú Chiêu vì giận dỗi mà liên tục nhúc nhích trên đùi hắn, cọ đến nỗi cặc cũng bắt đầu cứng lên. Nơi này vô cùng yên tĩnh, hắn nghĩ nếu yêu thương cục cưng vài trận ở đây thì cũng vô cùng hợp lí. Bên ngoài kia đã được hắn lo liệu tất cả, bên trong mật thất cảnh xuân vô hạn, tội gì mà không nếm thử chút kích thích. Dương Minh Vũ bắt lấy đùi non đung đưa không ngừng kia, thổi vào tai của cậu nhưng lời dâm dục:

    “Nào, em mà cọ nữa trẫm sẽ địt em ngất luôn tại đây đấy. Nếu em đã có tâm tư lo lắng cho trẫm,chi bằng bây giờ trẫm mau chóng cố gắng khiến em mang thai, để em quên đi những chuyện không hay được không? Cái đầu nhỏ ngoài trẫm ra thì cũng phải là cặc bự của trẫm, em không được nghĩ về người khác.”

     Tú Chiêu bị lời nói của hắn chọc cho đỏ mặt, cái tên này trong đầu chỉ toàn là những chuyện bậy bạ, ỷ cậu yêu thương hắn mà càng ngày càng dâm dục, đòi hỏi vô độ. Nhưng dù có bất mãn vì tần suất ham muốn của hắn cao như thế nào, Tú Chiêu vẫn ngoan ngoan mở chân ra thỏa mãn hắn. Hắn dù cho biến thái dâm dục tới cỡ nào cũng đều là người yêu cậu, cho nên Tú Chiêu phải tận lực mở ra lồn xinh, để cho cặc bự công thành đoạt đất.


     Dương Minh Vũ gấp gáp lôi ra cặc bự tì vào lồn non cách lớp y phục, vừa cọ cặc vừa nghe cục cưng rên rỉ. Hắn đợi Tú Chiêu mê muội thất thần, liền đè cậu ra lột sạch lớp y phục, lồn non chưa kịp hít thở không khí đã bị thúc cặc lút cán. Tú Chiêu giật mình, bị cặc to như vậy đâm vào bất ngờ, cho dù lồn non của cậu có phun nước từ trước thì vẫn bị thốn. Eo thon nhúc nhích, cặc to nong lồn cậu đến tê mỏi mà không chịu động đậy, thịt lồn bao vây thân cặc, xoa bóp cho hắn cực kì thoải mái.

    “Ưmmm…..nhức quá~ Cặc bự…aaa…mau địt em đi mà, ngài mau địt em đi…ưmm~”

     Dương Minh Vũ là người khơi gợi dụng vọng của cậu, nhưng lúc nào cũng tìm cách để cậu cầu xin hắn địt mình. Cặc bự nghe lời nhanh chóng đưa đẩy, thịt lồn vì hút quá chặt mà khiến Dương Minh Vũ nhíu mày, hắn đánh vào mông múp vài cái, ra lệnh cho cục cưng thả lỏng lồn, sung sướng địt cặc vào lồn non mê người ở dưới. Mỗi cú thúc đều đến tận tử cung, đầu cặc chọc ngoáy điểm nứng, địt đến mức mĩ nhân run rẩy thét lớn, vòng eo vặn vẹo, thút thít nức nở, không chịu nổi mà lắc đầu xin tha.

     “Đừng mà~….aaaa..địt mạnh quá..ưmmm~ sướng…em sướng quá huhu…đừng địt mạnh nữa aaaa”

     Nước dâm liên tục bị cặc to moi móc ra bên ngoài, Dương Minh Vũ bắt cậu thay đổi tư thế, hắn để Tú Chiêu quay lưng lại, trong tư thế quỳ chổng mông, địt thẳng vào lồn non đang lộ ra kia. Hai cánh mông múp rung rinh dữ dội, cặc địt lồn quá sâu, Tú Chiêu bị địt sướng đến ngây người, chỉ còn biết rên rỉ dâm dục. Dương Minh Vũ nhìn thấy vẻ mặt bị địt rã rời của cậu, cặc lại nứng thêm, hắn nhìn cánh mông rung rinh theo nhịp địt mà đỏ mắt, bàn tay to lớn hết xoa nắn rồi tát mạnh lên mông thịt. Đánh một cái đã thấy lồn non thít chặt lại, kích thích phun một đống nước dâm, kết quả cánh mông bị hắn đánh đến mức sưng đỏ, lồn non cao trào phun nước tưới cặc.

     “Aaa…Đúng là dâm đãng ! Trẫm chỉ mới đánh mông một chút mà em đã phun nước…Cái lồn nhỏ kẹp cặc của trẫm thật chặt. Sướng quá, đúng là địt em bao nhiêu cũng không chán mà…”

     “Ưmmm…..tha cho em đi mà~ aaa sướng quá…em chịu không nổi~ tê lồn quá… cặc quá to huhu…”

     Dương Minh Vũ sung sướng địt mạnh, cặc bự càn quét cửa lồn, đầu cặc chui vào tử cung chọc ngoáy, mĩ nhân bị thốn ưỡn lưng bỏ trốn, lại bị cặc nhanh chóng đuổi theo địt nhanh hơn, thu phục lồn non không nghe lời. Hai thân thể dính chặt với nhau, hơi thở mang theo hương vị tình dục mà liên tục hôn môi, hai người lại thay đổi tư thế, Dương Minh Vũ nhìn thấy cặp vú mềm, thèm thuồng cuối xuống nút núm. Vú mềm được hắn yêu thương chăm sóc, bây giờ đã lớn hơn một vòng, thịt vú mềm mại như bông, hai núm vú hồng hào sưng lên, khiến cho hắn bú đến nghiện, liên tục giày vò vú múp. Tú Chiêu vừa được địt lồn, vừa bị hắn nút núm, lồn non phun nước quá nhiều, cao trào xong vẫn bị cặc địt tiếp.

     “Aaaaa~ mau bắn cho em đi…ưmm…đừng địt nữa~ Cặc bự…bắn tinh cho em đi mà~ aaaaa….sướngg…để em sinh con cho ngài nhé? Ưmmm mau bắn tinh đặc cho em đi…”

    Cặc bự chăm chỉ cày cấy, đến lúc lồn sắp nát nhừ mới muốn bắn tinh, Dương Minh Vũ ưỡn cặc, thúc vào lồn những cú sâu hút, thõa mãn xả tinh đặc vào tử cung thụ thai cho cục cưng. Hắn liếm môi, vừa rút cặc ra đã thấy lồn non ọc tinh ra ngoài, Tú Chiêu vừa được rời khỏi cặc nghỉ ngơi, cao trào quá nhiều lần khiến cho lồn non tê dại, nước dâm phun ra mất kiểm soát, cả người co giật. Hai chân thon run rẩy, còng bạc đinh linh theo gót chân, Dương Minh Vũ nhìn ngắm cảnh này, cặc vừa mới bắn lại nứng lên, hắn tì đầu cặc thô to vào hột le, khiến cho lồn non liên tục ọc tinh ra ngoài, sau đó lại bất ngờ địt sâu vào tử cung tiếp tục vòng địt mới. Tú Chiêu thét lớn, lồn non lại đạt cao trào, cặc to làm lồn cậu nhức nhối, nhưng mỗi lần nó địt vào, cơn sướng đều bành trướng lấn át đi lí trí. Cậu thậm chí quên luôn cơn đau, nhanh chóng hùa theo ưỡn lồn cho cặc địt mình. Sau một hồi đưa đẩy thô bạo, lồn non lại ăn cặc đến trướng đau, tinh đọng còn trong tử cung chưa lấy ra, bị cặc địt vừa thốn vừa sướng. Cậu nhanh chóng làm nũng nhìn hoàng thượng, muốn hắn ngưng địt mạnh, nhưng không ngờ hắn lại mút môi cậu, cặc chậm rãi ngoáy sâu vào lồn, sau đó khoái chí địt thật nhanh không hề để lời cầu xin làm nũng của cậu trong đầu.

    Mật thất cảnh xuân dâm loạn, bên ngoài đã âm thầm nổi khói bén lửa. Dương Di Hòa có các nịnh thần tâng bốc, vô cùng hưởng thụ niềm vui trong chiến thắng. Hắn vẫn không ngừng cho người tìm kiếm xác của Dương Minh Vũ, muốn tận mắt thấy người chết.  Từ lúc lên ngôi hắn bận lo củng cố quyền lực, chưa tới tìm Tú Chiêu ngày nào, vì dụng ý sâu xa, hắn không cho người đuổi cậu khỏi tẩm cung, mà chờ đợi thời cơ giam người làm của riêng. Điều này đã làm cho Văn Dung ghen ghét, ả ta liên tục đi tìm gặp hắn, thổi những lời ưỡn ẹo bên tai, muốn mau chóng ngồi lên ghế hậu. Nhưng Dương Di Hòa làm sao đồng ý được? Hắn chỉ coi Văn Dung là con cờ trong tay, một khi hết giá trị liền vứt bỏ, bây giờ hắn đã thành công làm vua, một ả đàn bà chanh chua chỉ biết hưởng thụ vinh hoa phú quý như vậy, hắn đã sớm chán ngấy. Nàng ta cũng đã được hắn sử dụng qua, đúng là trên người bây giờ một chút giá trị cũng không có, vậy mà còn dám đi làm phiền hắn, không coi ai ra gì náo loạn trước tẩm điện hằng ngày. Tuy thấy phiền nhưng hắn vẫn cần lấy lợi lộc tiền tài từ chuyện hợp tác với Văn Thân vương, Văn Dung tạm thời chưa thể giết được, nhưng đối với những lời mật đường lấy lòng bên tai kia hắn đã sớm vứt sạch, càng ngày càng xa cách với nàng ta.

     Văn Dung sống trong cung, từ nhỏ mưu hèn kế bẩn gì ả chẳng thấy qua. Ngũ vương gia từ khi lên ngôi đã lạnh nhạt ả ta như vậy, làm sao ả không hiểu ra được? Mình bây giờ đối với hắn đã mất giá trị lợi dụng cho nên đến cả nhìn cũng thấy phiền. Nhưng ả không cam tâm, nếu hắn không kéo nàng lên thuyền, thì cũng đừng hòng một mình hưởng thụ ngai vàng. Tình yêu trong giới hoàng tộc chỉ là phù du, thứ quan trọng nhất vẫn là quyền lực và tiền tài, ả ta dù có chết cũng phải kéo theo Dương Di Hòa. Nhưng người ả muốn xử lí nhất bây giờ chính là Tú Chiêu, người em trai đáng ghét này từ lúc vào cung đã luôn đấu khẩu với ả, không giống trước đây nhút nhát sợ sệt mà lại dám lên mặt ra oai. Ỷ lại sự bảo vệ của hoàng thượng, không coi ai ra gì, nếu bây giờ ả không xử lí nhanh tên nghiệt chủng này, có khi tương lai nó sẽ tiếp tục cướp lấy vị trí của mình. Vì vậy ả đã mua chuộc Thượng Thiện phòng, tẩm độc mạnh vào thức ăn, thần không biết quỷ không hay hủy diệt chứng cứ, chờ đám người nấu xong cơm tối, ả lại cho thị vệ chém chết bọn người bị mua chuộc kia, sau đó chờ đợi Tú Chiêu cắn câu.

     Tú Chiêu ra khỏi mật thất, lồn non căng nhức không thôi. Tuy đã được tẩy rửa sạch sẽ, nhưng cặc bự địt lồn quá lâu khiến cho lỗ lồn bị nong rộng, bây giờ tạm chưa khép lại được. Cậu âm thầm mắng tên biến thái trong mật thất, giận dỗi hứa với lòng mấy ngày tới sẽ không gặp hắn nữa. Cả buổi trưa không ăn gì, cậu có chút đói bụng. Thị vệ canh giữ bên ngoài nghe tiếng gọi, nhanh chóng đi tới Thượng Thiện phòng lấy đồ ăn, tuy hoàng thượng không ở đây, nhưng những món Tú Chiêu ăn chỉ có tăng chứ không có giảm, mỗi ngày đều phong phú xa hoa, món ngon gì cũng có đủ. Vừa thấy thức ăn được bày ra bàn, Tú Chiêu đã chảy nước miếng nhanh chóng ngồi xuống. Cậu vừa muốn đưa miếng cá lên miệng, lại bị mùi tanh làm cho ọe vài tiếng, Tú Chiêu hoảng hồn, bị cơn buồn nôn làm cho bay sạch cảm giác thèm ăn. Trên bàn đầy những món ngon vật lạ, hương thơm bay đến khiến cho ai cũng phải đói bụng, vậy mà Tú Chiêu lại cảm thấy bàn đồ ăn này vô cùng tanh, liên tục buồn nôn. Cậu vốn muốn thử lại lần nữa, cố gắng nhét thêm miếng thịt vào miệng, kết quả vẫn bị cơn buồn nôn đánh bại, vội vàng chạy đi, không muốn ăn nữa.


    Tú Chiêu vô cùng hoảng sợ, cơn cồn cào trong bụng khiến cho cậu mệt mỏi, nhưng chỉ cần nhớ đến đồ ăn trên bàn, cậu nên nôn khan đến mức xanh mặt. Những thị vệ có mặt cũng vô cùng hốt hoảng, chủ tử bài xích đồ ăn chính là tội lớn của bọn họ. Hoàng thượng đã dặn dò, nếu tiểu thế tử trong lúc hắn vắng mặt không ăn no ngủ kĩ, thâm chí sinh bệnh vặt, như vậy đầu của bọn hắn cũng sẽ không giữ được. Tú Chiêu ọe một cái, bọn họ xanh mặt một lần, nhanh chóng đi gọi thái y.

    Tú Chiêu cũng lười quản bọn họ chạy đi đâu, cậu sợ mình bị làm sao, nhanh chóng chạy đi tìm Dương Minh Vũ. Mật thất vừa mở, cậu đã khóc lóc chạy vào ngồi trên đùi hắn, cánh tay vòng lấy cổ nam nhân, đáng thương vô cùng.

    “Em…em bị làm sao vậy?….huhu…đói bụng mà không được ăn cơm…ngài mau giúp em đi~…em không ăn cơm được nữa…hức…”

     Dương Minh Vũ hoảng hốt bắt lấy mĩ nhân nhào vào lòng mình, vẻ mặt từ hoang mang đến giận dữ, đám người kia dám không cho cục cưng của hắn ăn cơm. Đợi hắn ra ngoài, nhất định phải tự tay xử lí bọn chúng. Nhưng khi nghe tiếng  khóc nỉ non của người yêu, hắn lại xót xa vỗ lưng cậu, liên tục dỗ dành:

    “Đám người đó dám bỏ đói em sao? Ngoan đừng khóc, nói cho trẫm biết đi.”

    “Không…không phải đâu…huhu…hôm nay em đói bụng muốn ăn cơm…nhưng chưa kịp ăn vào đã buồn nôn, em đã cố gắng lắm rồi…nhưng kết quả vẫn không ăn được…huhu…có phải em sắp chết rồi không?”

     Dương Minh Vũ nhíu mày, biểu hiện này rất giống với thứ mà hắn đang mong muốn, cho nên hắn dỗ dành cục cưng, ôm cậu ra khỏi mật thất, dặn dò thị vệ bên mình chuẩn bị những món thanh đạm cùng bánh ngọt, lót dạ cho cục cưng cả ngày không được ăn gì. Sau đó lại gọi thái y vào điện bắt mạch cho Tú Chiêu, đây là vị thái y lớn tuổi nhất trong cung, cũng là một đại thần thuộc phe cánh của Dương Minh Vũ, ông đã phò tá tiên đế cả đời, bây giờ tân vương cũng rất trọng dụng ông. Vị thái y này chức lớn mà không kiêu, đến tuổi tóc bạc mà vẫn chăm chỉ luyện y thuật cứu người, Dương Minh Vũ rất tin tưởng coi trọng ông, cho nên hắn mới không ngại truyền ông vào đây coi bệnh cho Tú Chiêu.

     Quả nhiên khi vừa bắt mạch, lão thái y đã chúc mừng hắn, mạch tượng này là hỷ mạch, tiểu thế tử Tú Chiêu đã mang long thai. Mặc dù đã biết trước kết quả trong đầu, nhưng khi nghe thấy lời khẳng định từ thái y, Dương Minh Vũ vẫn rất vui mừng, hắn vui vẻ cười lớn, nhanh chóng tiễn lão thái y về nghỉ ngơi, còn mình thì vui vẻ ôm cục cưng đang mệt mỏi đi ngủ. Bây giờ hắn đã không lo lắng gì nữa, Tú Chiêu đã mang thai, hắn cũng không muốn mèo vờn chuột kéo dài thời gian, quyết định đẩy nhanh thời gian vào ngày mai. Nửa đêm chuẩn bị hành động, trước khi đi vẫn không quên hôn lên trán cục cưng vài cái, nắm lấy khớp chân xinh đẹp hôn hít ngắm nghía mới chịu rời đi.

    Trận chiến đã đến hồi kết, Dương Di Hòa trong ngày mới vẫn mặc long bào thượng triều, hắn lên ngôi mà không có lễ sắc phong, đem những lời nịnh thần bên tai mà hành động, ngủ quên trong chiến thắng quá lâu làm hắn quên đi nguy hiểm, những nịnh thần bên cạnh không ai có thể tin tưởng, mỗi người đều như con rắn độc canh giữ chờ đợi thời cơ, đồng thời lại là cái hố để vơ vét hút lấy tiền tài quốc gia. Những con cáo già này liên tục đòi hỏi quyền lợi, tiền tài tham lam vô độ, nhưng hắn cũng chỉ có thể đáp ứng tạm bợ, tân vương phải phụ thuộc vào đám đại thần này nâng đỡ, hắn tạm thời chưa thật sự vững chân. Đó cũng chính là nhược điểm chí mạng của hắn, muốn lật đổ những con cáo già bán chủ cầu vinh này phải cần một lượng nhân lực vô cùng lớn, hắn chỉ hoạt động ở phía Nam, đương nhiên trông thể trấn áp bọn chúng.

     Tam Độc và Bắc Đại tướng quân đã âm thầm bao vây kinh thành, chờ ngày gặp thiên tử. Dương Minh Vũ ra lệnh trong đêm, yêu cầu chặt đứt viện trợ bên ngoài của Dương Di Hòa, bao vây giết sạch, tạo thế vây lưới tóm gọn một mẻ. Bắc Đại tướng quân anh dũng mạnh mẽ, ông vô cùng thích kế hoạch này, tân đế dứt khoát hơn tiên đế trước đây rất nhiều, mặc dù đều phá tan loạn thần tặc tử, nhưng lại lấy tha thứ làm gốc rễ, không nỡ trị tận gốc cho nên mới để nhiều gian thần lộng hành như hiện nay. Ông là tướng võ, lấy bảo vệ đất nước làm cột mốc, không đành lòng nhìn Dương triều phồn hoa giàu có bị đám quan tham đục khoét từ bên trong, dù có thế nào, ông cũng nhất định tự tay chém đầu bọn chúng, trả lại những gì nhân dân phải chịu đựng.

    Dương Di Hòa mải mê trong cung, không có chút đề phòng nào, bè cánh bị đứt đoạn, hắn chưa kịp hoang mang đã bị tin xấu truyền đến. Bắc Đại tướng quân hồi kinh, muốn chém đầu trả thù cho tiên đế. Hắn hoảng hồn, ở biên cương phía Bắc xa xôi làm sao mà ông ta có thể biết được? Bây giờ viện binh và binh sĩ đang ở phía Nam và ngoại thành, không thể ngay lập tức vào kinh, nếu bị bắt bây giờ, hắn chỉ có bước chạy trốn. Dương Minh Vũ đã có tính toán, để cho hắn chạy, sau đó tự tay chém từng gian thần đã ủng hộ Dương Di Hòa chiếm ngôi đoạt vị, Bắc Đại tướng quân uy phong lừng lẫy, cùng với hoàng thượng ăn ý dẹp loạn, gian thần ở toàn bộ Dương triều đều bị trừ khử sạch sẽ, bè cánh như rắn mất đầu, tự động quy phục.

     Văn Dung cũng nghe được tin này, trên mặt không còn một giọt máu, cô ả nhanh chóng nghĩ kế bỏ trốn, muốn bám theo Ngũ vương gia. Nhưng trong mắt hắn đã sớm không còn nàng ta, hắn giận dữ bỏ trốn, muốn nhanh chóng chạy về phía Nam, mặc kệ sống chết của nàng ta. Văn Dung vô cùng tức giận, ả ta đã sớm nhận ra sự máu lạnh vô tình của con người này, trong lúc ả mong mỏi có con, người này đã sớm chuẩn bị thuốc vô sinh cho mình uống, vậy mà mọi bước đi đều đã bị chặn, hắn ta vốn không muốn cho nàng được sống, cũng không muốn cho nàng giá trị nàng đáng phải có. Nàng ta sống trong phủ là con của tiểu thiếp, thân phận thấp hèn, kế bẩn gì cũng thấy qua, biết rằng nếu để hắn đi cũng đồng nghĩa mình sẽ chết ở đây, bí quá hóa liều bám theo dấu vết của Dương Di Hòa. Nhân lúc hắn không chú ý, đâm nhiều nhát từ sau lưng, muốn cùng hắn chết chùm. Dương Di Hòa đau đớn, không thể tin được nhìn nàng ta, ả vậy mà dám đánh lén hắn. Dương Di Hòa rút dao găm ra, nhào tới bên người Văn Dung, dùng sức lực thật lớn giết chết ả. Hai người tự tiêu diệt nhau, bị thương quá nặng mà chết.

     Khi Dương Minh Vũ tìm đến, ghét bỏ cho người ném khỏi cung, trận chiến coi như đã hoàn toàn kết thúc. Hắn thấy phía Nam đất đẹp khí trong, lập tức cho người đi thu phục, toàn bộ tàn dư của Dương Di Hòa đều bị tiêu diệt, cỏ chết tận gốc. Trận đánh này nhìn có vẻ kéo dài, nhưng thực chất bên trong đã thối rữa từ lâu. Những người từng nịnh nọt thề thốt trung thành bên Dương Di Hòa để giúp hắn lên ngôi đều là loại hư vinh, chủ tớ tình thâm chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Hắn ta không có tâm phúc, từng người bên cạnh mình mỗi ngày đều chỉ suy nghĩ cho bản thân, bên trong nội chiến vô cùng nhiều, chỉ hận không thể vơ hết tài sản quyền lực về phía mình. Có thể nói, Dương Minh Vũ đã định sẵn chiến thắng ngay từ đầu, những thứ xây được bằng tiền cũng sẽ đổ nát vì tiền. Nếu muốn đánh bại hắn, trừ khi thật sự khiến cho hắn chết.  Dương Minh Vũ vô cùng thỏa mãn, hắn về tẩm điện, ôm cục cưng vào lòng, thơm má sữa say ngủ của cậu, vuốt ve mái tóc bóng mềm. Từ nay sẽ không còn gì ngăn cản hắn sủng ái cậu nữa, Dương Minh Vũ chờ đợi Tú Chiêu tỉnh dậy, mau chóng âu yếm vuốt ve. Tháng ngày nuôi dưỡng cục cưng mang thai sắp đến.
   


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.