Bạn đang đọc Nhiệm Vụ Tấn Công Của Trà Xanh – Song Tính – Thô Tục – Chương 17: 2-5* [cổ Đại] Cung Đình
Thế giới 2: Cung đình hầu tước
《 Ghen, đang bú cặc lại nghe được bí mật cung cấm》
Chỉ đăng tại wp @camanvan
Nghiêm cấm đọc trên các wed reup, kiếm tiền bất hợp pháp.
Tú Chiêu bị hoàng đế gian dâm trong cung hai ngày, nếu còn không về phủ thì sẽ bị sinh nghi. Dương Minh Vũ không muốn thả cục cưng về, cậu vừa đi khỏi mấy bước thôi hắn đã nhớ hơi bắt về lại, hít hà nút núm mới chịu dừng. Tú Chiêu cũng rất hưởng thụ hoàng thượng nghiện mình, ôm cổ hắn ưỡn ngực cho bú.
“Ưmm…hoàng thượng~ em đã ở đây hai ngày rồi…nếu không về sẽ bị mắng đó…aa..đừng cắn vú em nữa mà…ưmmm~”
Dù không muốn về nhà, nhưng Tú Chiêu vẫn biết nếu mình còn ở lại, chắc chắn cha và các tiểu thiếp sẽ có cớ bắt nạt mình, cậu rùng mình nhanh chóng năn nỉ hắn cho về nhà. Nhưng Dương Minh Vũ hoàn toàn không có dấu hiệu muốn thả cậu đi, hắn nút núm mạnh hơn, làm cho hai vú mềm sưng húp.
“Em là của trẫm, nhà của trẫm cũng chính là nhà em. Trẫm chưa cho phép mà em dám đi đâu? Chẳng lẽ hoàng cung của trẫm không bằng Văn Thân vương phủ? Nói đi, không bằng lòng chỗ nào, trẫm đập đi xây lại chỗ đó cho em. Có được không?”
Từ khi được hưởng thụ da thịt non mềm của Tú Chiêu, không lúc nào Dương Minh Vũ không thèm thuồng. Chỉ cần hắn không được ôm hôn, mút vú địt lồn một chút thôi là đã bức rức khó chịu. Sức hắn dẻo dai hơn người, làm cho tiểu thế tử lúc nào cũng đau lồn khóc lóc xin ngừng địt, nhưng không một lần nào hắn tha, địt liên tục đến mức lồn non sưng vù, ngậm đầy tinh đặc.
Tú Chiêu thấy không khuyên được hắn, bèn dùng chiêu làm nũng, dùng cả thân mình non mềm của mình toàn bộ quấn lên người Dương Minh Vũ, môi mọng liên tục thổi hơi thơm vào tai hắn, cầu xin hoàng thượng cho mình được về nhà.
“Minh Vũ ca ca~ Minh Vũ tốt nhất của em ơi? Hoàng thượng anh minh phi phàm của Tú Chiêu ơi~ Cho em về nhà đi mà… nếu em mà còn không về, thật sự sẽ bị cha đánh chết đó. Tuy ông ấy trước giờ đều không quan tâm em, nhưng bỏ vào cung lâu như vậy mà không về, ông ấy nhất định dùng gia quy phạt roi đánh gậy lên mông em, đau lắm đó~ Xin ngài cho em về đi mà…em đảm bảo sẽ thường xuyên vào cung ở bên hoàng thượng, cho người nút vú địt lồn nhỏ, có được không?”
Tú Chiêu sợ hoàng thượng không chịu cho mình về, năn nỉ hắn đến hết lời, vắt hết óc ra nói một tràng dài thuyết phục hắn, bộ dạng gấp đến mức Dương Minh Vũ mềm lòng. Hắn thở dài vuốt ve mái tóc mượt mà mềm như tơ của cậu, bất đắc dĩ đồng ý:
“Tú Chiêu đã nói đến thế rồi, trẫm còn có thể tiếp tục giữ em ở lại cung sao? Chỉ có một mình trẫm là không nỡ rời xa Tú Chiêu, còn em thì hay rồi, một lòng muốn về nhà, hại trẫm trong cung cô đơn hiu quạnh, đến một người bầu bạn cũng không có. Thôi đành vậy, dù sao không có em thì hậu cung của trẫm vẫn còn Dung phi, em nhẫn tâm bỏ trẫm, trẫm đành đến cung Kiến Trung ở lại bên cạnh Dung phi đêm nay vậy…”
Dương Minh Vũ dùng giọng điệu tủi thân nhìn Tú Chiêu, lợi dụng tiểu mỹ nhân hay mềm lòng mà đánh trúng chỗ yếu của cậu. Hắn biết Tú Chiêu rất ghét Văn Dung, dù sao nàng ta cũng chính là một trong số những người bắt nạt cậu từ bé.
Quả nhiên, Tú Chiêu vừa nghe nói hoàng thượng tối nay sẽ bên cạnh yêu thương Văn Dung, ghen tuông nháy mắt trào lên trong lòng. Ý muốn về nhà nháy mắt bay sạch, Dương Minh Vũ chính là hoàng thượng của cậu, chỉ mình cậu thôi, mình đã dâng cả lồn nhỏ lẫn trái tim cho hắn, không tính đến làm nhiệm vụ thì cậu cũng không thể để hoàng thượng rơi vào tay của kẻ thù được. Lòng ghen tuông rất đáng sợ, Tú Chiêu nhanh chóng đỏ mắt, sợ hãi ôm chặt cổ hắn không cho hắn đi.
“Không mà~ em không đi nữa…ngài không được đi gặp tỷ tỷ. Em sẽ bầu bạn với ngài mà~ đừng có đi được không? Em không về nhà nữa đâu…”
Dương Minh Vũ luôn có cách để trị Tú Chiêu, dù hắn luôn luôn bị mềm lòng trước những trò làm nũng của cậu, nhưng vẫn sẽ luôn có cách khiến cậu đáp ứng những yêu cầu của mình, ngoan ngoãn đi theo con đường hắn đã vạch ra sẵn. Tuy nhiên Tú Chiêu lại hoàn toàn không nhận ra điều đó, cậu chỉ biết nếu mình đi khỏi, hoàng thượng của cậu sẽ chạy theo người khác, sẽ không yêu cậu nữa, người duy nhất chiều chuộng cậu sẽ đi chiều chuộng người khác, sẽ đút cho người khác ăn, sẽ âu yếm hôn môi người khác mà không phải cậu. Những điều ấy đều khiến cho trái tim cậu đau đớn, thiếu niên đơn thuần chỉ biết sa vào tình yêu, bị sự cưng chiều của đối phương làm cho hư hỏng, chỉ biết chiều theo trái tim, vui vẻ đáp ứng những yêu cầu của đối phương. Vì vậy cậu lựa chọn sà vào vòng ôm ấm áp của hắn, để hắn thương yêu khen ngợi mình ngoan ngoãn, tự nguyện chiều chuộng dục vọng của hắn.
Dương Minh Vũ đã sớm sắp xếp phía Văn Thân vương, sau đêm đó, người của Thân vương phủ đều sống trong lo sợ, mỗi người đều có tật giật mình, vắt óc ra nghĩ mình có đắc tội với vị nào hay không, ban đêm cũng phải thấp thỏm gặp ác mộng. Sau sự kiện đó, cũng không còn ai để ý đến tiểu thế tử Văn Tú Chiêu vẫn còn trong cung, cũng không ai để ý cậu vẫn chưa hồi phủ, chỉ lo lắng cho cái đầu của mình, hằng ngày đều cẩn thận kín miệng mà sống. Văn Quý cũng không ngoại lệ, lão được hoàng đế gửi một bức mật thư, bên trong không chỉ đe dọa lão sống nên biết điều, mà còn ám chỉ quan hệ của lão với Ngũ vương gia, ngoài ra hắn còn quang minh chính đại cướp thế tử Thân vương vào cung, lời lẽ cứng rắn mơ hồ có chút uy hiếp. Lão vừa nhận xong mật thư đã tim đập chân run, lập tức hôn mê, con cáo già như lão sống cẩn thận một đời, lợi dụng thân phận nửa hoàng tộc của mình, lôi kéo quan văn dưới trướng, cấu kết với Ngũ Vương gia nung nấu ý chí tạo phản, tham ô vô số bổng lộc thuế má. Vốn kế hoạch đang vô cùng thuận lợi, hoàng thượng cũng hoàn toàn sa vào lưới, nhưng không ngờ lão mới chính là con chuột bị bắt trong rọ, mọi hành động đều bị Dương Minh Vũ nắm rõ.
Sau khi Tú Chiêu cáo trạng ủy khất của mình, thiên tử địa vị tôn quý đã nổi giận thật sự, hắn từ lúc còn là thái tử đã muốn gì có nấy, thứ mà hắn muốn có thì nhất định hắn phải đạt được, thứ mà hắn đã muốn trừ khử thì nhất định nó phải biến mất. Sau khi đăng cơ, phụ hoàng dặn dò hắn phải giấu kín tâm tư, muốn bắt mèo thì phải thử chuột, muốn kẻ thù lòi đuôi thì phải tự mình làm chuột, giả heo ăn hổ, như vậy giang sơn mới nắm chắc trong tay. Dương Minh Vũ tôn trọng phụ hoàng, làm theo lời ông nói, tận lực thể hiện mặt nạ minh quân của mình, làm ngơ trước âm mưu đảo chính kia, thậm chí âm thầm thúc đẩy lòng tham quyền lực của bọn chúng. Hắn giấu đi lớp mặt thật bạo ngược của mình, không có thứ gì có thể khơi gợi máu nóng sục sôi bên trong huyết mạch hắn. Thậm chí Ngũ huynh cũng không ngoại lệ, âm mưu cướp ngôi trong thời đại Dương triều chính là tội nặng nhất đứng ngang hàng với tội bán nước. Nhưng hắn mỗi lần đứng trước âm mưu của anh mình đều hứng thú, âm thầm ngồi một bên theo dõi, làm ngơ trước những âm mưu dồn hắn vào chỗ chết kia, coi như là một trò tiêu khiển giải trí nào đó, hoàn toàn không coi ai ra gì. Sống trong sự tôi luyện bồi dưỡng của phụ hoàng từ nhỏ, khí chất vương giả quanh quẩn làm cho người khác phải kính nể, tự động áp lực, cho nên bản tính hắn tàn bạo, chưa bao giờ đặt ai vào trong mắt.
Tú Chiêu chính là chìa khóa xé nát mặt nạ của hắn, khi nghe thấy cục cưng khóc lóc tủi thân như thế nào, sống khổ sở ra làm sao, trái tim hắn đau đớn thắt lại. Trong khi hắn trải qua tuổi thơ được tắm mình trong nhung lụa thì cậu đã phải nhịn đói, chịu những đòn roi độc ác, mất đi toàn bộ tình thương của cha mẹ. Lúc hắn chán ngấy thứ đồ chơi tinh xảo trong cung, tự mình theo phụ hoàng săn thú cưỡi ngựa, hưởng thụ toàn bộ thú vui của nhân gian thì cục cưng của hắn đang ở nhà bếp nhỏ nào đó, tìm đại một ít đồ ăn thừa nhét vào bụng, gắng gượng sống sót qua ngày. Hắn làm sao có thể chịu được? Một thiếu niên hắn vừa gặp đã thương, vậy mà đám người đó ở bên em từ nhỏ, chứng kiến cục cưng của hắn lớn lên từng ngày lại nhẫn tâm bắt nạt cậu, không cho cơm ăn áo mặc, hắn làm sao không giận? Nhìn cục cưng ngoan ngoãn ôm mình, ánh mắt thèm thuồng nhìn đồ ăn mà hắn đã nhai đến ngán, đã bị hắn đút no mà vẫn cố thử từng cái bánh ngọt, sợ sau này sẽ không được ăn nữa, đến loại bánh nếp dẻo đơn giản mà cũng tấm tắc khen ngon, ôm hôn hắn liên tục cảm ơn, liên tục bảo hắn tốt nhất, đẹp nhất. Ngây thơ như tờ giấy trắng, rõ ràng là tiểu thế tử mà phải yếu thế chịu nhục như vậy, hắn điên máu dỗ dành cậu ngủ rồi lại lệnh cho Tam Độc chém từng người một, hắn phải trả hết lại những gì mà cậu đã phải chịu. Phải nhìn tận mắt những kẻ tước đi niềm vui của cục cưng mất đi mạng sống hắn mới vừa lòng.
Dương Minh Vũ quy toàn bộ tội lỗi lên người của anh trai và Văn Quy, chính hai người họ là nguồn cơn Tú Chiêu phải chịu khổ. Nháy mắt những âm mưu tạo phản mà hắn cho là trò giải trí đã trở thành cái gai trong mắt, không quan tâm trở thành quan tâm. Bỗng nhiên hắn không muốn tha cho ai nữa, chán ngấy phải diễn trò xem kịch. Dương Minh Vũ đã suy nghĩ kĩ, bắt đầu quay trở về hiện tại, đút cho Tú Chiêu ăn cơm, cục cưng của hắn ngày càng ngoan, Thượng Thiện phòng hôm nào cũng tốn tâm tư thay đổi thực đơn phong phú, dỗ cho tiểu thế tử hôm nào cũng no căng bụng, thở dài ngồi trên đùi thiên tử cho hắn xoa bụng tiêu thực.
Càng nhìn Tú Chiêu thì Dương Minh Vũ càng thèm địt, hắn xoa bụng cậu rồi lại di chuyển bàn tay xuống phía dưới xoa lồn xinh. Ăn no sinh dâm dục sàm sỡ khơi gợi dục vọng của Tú Chiêu, cậu rên rỉ một tiếng, nhanh chóng cầm lấy bàn tay đang xoa nắn lồn mình kia, muốn hắn dừng lại. Nhưng bàn tay ấy lại hư hỏng xoa mạnh hơn, làm lồn nhỏ bắt đầu chảy nước dâm. Thời gian mấy ngày ở bên hoàng thượng, cơ thể Tú Chiêu ngày càng dâm đãng, chỉ cần bàn tay xoa lồn một chút thôi cũng đã run rẩy chảy nước, thèm thuồng cặc địt vào. Dương Minh Vũ phương diện giường chiếu có năng lực rất mạnh, hắn biết khi nào Tú Chiêu sẽ nứng, chạm chỗ nào cậu sẽ sung sướng, địt lồn sâu đến mức nào cậu sẽ lên đỉnh, vì vậy hắn không do dự xoa mạnh lồn dâm, nhanh chóng khiến nó rỉ nước dâm.
“Ưmm~ sướng…sướng quá…Tay ngài xoa lồn em…aa sướngg…đừng mà…chảy nước dâm rồi~”
“Tú Chiêu của trẫm, sao em lại ngoan như vậy? Hôm nay cho trẫm địt nát lồn xinh có được không? Trẫm thèm em muốn chết, cục cưng dâm đãng.”
Dương Minh Vũ muốn tìm lí do địt cậu, luôn miệng khen cậu ngoan, nhưng hắn biết Tú Chiêu trời sinh đã mềm mại đáng yêu, lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hắn lúc nào cũng muốn khen cậu, cỗ vũ tinh thần non nớt của người thương.
Tú Chiêu vô cùng thích được hắn khen ngợi, cậu cảm giác được tình yêu mà hoàng thượng dành cho mình. Trong lòng cũng vô cùng tự hào, chính là vua của một nước thương cậu, luôn miệng đặt cậu vào những lời nói ngọt ngào nhất. Vì vậy mà mới chỉ vài câu, Tú Chiêu đã ngoan ngoãn đồng ý cho hắn địt, còn mềm mại rên dâm khiêu khích cặc hắn:
“Được ạ…lồn nhỏ là của Minh Vũ. Ngài muốn địt thế nào Tú Chiêu cũng chấp nhận..ưmm~”
Ngoan đến mức làm hắn nghiến răng cứng cặc! Bảo bối này từ đâu rơi xuống, vậy mà bây giờ hắn mới được gặp, thật là lãng phí thời gian mà.
Đúng lúc thiên tử muốn ôm mĩ nhân đi hưởng thụ, Tam công công lại gõ cửa muốn vào. Dương Minh Vũ nhíu mày, hắn đã căn dặn Tam Độc, không có chuyện gì quan trọng thì nhất định không được làm phiền, như vậy đây phải là chuyện quan trọng hắn mới to gan gõ cửa.
“Vào đi.”
Lúc Tam công công đẩy cửa tiến vào, Tú Chiêu giật mình hoảng hốt, nhất thời chưa kịp phản ứng đã chui xuống gầm bàn, trốn dưới khăn trải vàng kim thêu rồng. Khi vừa biết mình chột dạ chạy trốn, cậu đã vén khăn nhìn hoàng thượng một cái, ánh mắt khổ sở vô cùng. Dương Minh Vũ vốn đang nứng cặc, nhìn một màn này lại muốn nứng hơn. Mĩ nhân hắn thương ngồi quỳ dưới chân hắn, hai tay thon đặt lên đùi, đôi mắt ngập nước nhìn hắn tha thiết, môi mọng chu nhẹ, làm nhảm trách hắn trong miệng.
Cặc to rỉ nước đội lên lớp vải, làm cho đũng quần của Dương Minh Vũ phồng lên. Tú Chiêu ngồi ngay bên dưới chân hắn, làm sao có thể không thấy cặc nứng phồng lên trong quần được. Cậu lập tức mê mang, nhìn đũng quần phồng lên kia không chớp mắt.
“Tam Độc, có chuyện gì?”
Lúc này Dương Minh Vũ mới cho Tam Độc bẩm báo tin tức. Tam công công cung kính nói với hắn:
“Hoàng thượng, Văn Thân vương có động tĩnh. Hôm nay ông ta sau khi ngất xỉu lúc nhận mật thư của hoàng thượng, tỉnh lại rồi thì lén lút đi ra cửa sau, gặp gỡ Ngũ Vương gia.”
“Còn gì nữa? Tên cáo già này đúng là không biết an phận. Nghĩ lừa được trẫm lâu như vậy nên đem những lời trẫm nói thành gió thoảng mây bay, xem ra không lấy cái đầu chó của ông ta thì ông ta không biết sợ.”
Tú Chiêu mải mê nhìn cặc của Dương Minh Vũ, nghe hắn nói chữ được chữ mất. Nhưng mọi sự tập trung của cậu đã dồn vào căn cặc to kia, bắt đầu thèm thuồng chảy nước miếng, cậu thèm bú tinh. Vì vậy nhân lúc hắn không chú ý, Tú Chiêu lập tức tách hai chân hắn ra luồn vào, nhanh chóng lột quần hắn ra mút cặc.
Dương Minh Vũ đang hỏi về chuyện của Ngũ vương gia, bất ngờ bị cục cưng bú cặc. Hắn hít sâu một tiếng, cặc nứng bị miệng nhỏ hút đến sướng tê sống lưng. Dương Minh Vũ nhìn xuống đã thấy vẻ mặt mê muội bú cặc của Tú Chiêu, tiểu thế tử đã bị cặc hắn làm cho đờ đẫn, tham lam bú mút thân cặc. Cơn nứng lan tràn khắp người, gân thịt thô to giật giật, hắn tức giận đến mỉm cười, ấn đầu Tú Chiêu vào cặc mình, tiếp tục vừa để cậu bú mút vừa nghe Tam Độc nói chuyện.
Tam công công nghe thấy tiếng hoàng thượng hít thở mạnh, lo lắng hỏi hắn bị làm sao. Nhưng Dương Minh Vũ sao có thể nói hắn dâm dục thành thói, đang nghị luận chuyện chính sự cũng phải để mĩ nhân bú cặc cho mình được? Vì vậy hoàng thượng ra vẻ đứng đắn không có gì, nhưng thân dưới lại vô cùng thành thật, cặc to nứng đến rỉ nước, liên tục đút cho cục cưng bên dưới bú mút nhiệt tình.
“Thần đã cử thị vệ theo dõi, Văn Quý này mang bức thư hoàng thượng gửi cho ông ta đến tay Ngũ vương gia. Bây giờ trong lòng ông ta chột dạ, muốn nhanh chóng chụp lấy ô dù này, nhân cơ hội đưa Ngũ vương gia ra làm lá chắn.”
“Cứ để cho ông ta đưa, sớm muộn gì trẫm cũng sẽ lấy đầu con cáo già đó. Ngươi chuẩn bị đến quân doanh phía Bắc, liên lạc cùng với Bắc đại tướng quân, nói với hắn chuẩn bị điều binh hộ giá. Còn nữa, dùng một đội tinh nhuệ cắt đứt mạnh lương thực của binh lính Ngũ vương gia, phá hủy toàn bộ nguồn tài chính trong kinh thành dưới tên hắn và Văn Quý, làm xong thì mới được về.”
“Tuân mệnh hoàng thượng.”
Ngũ vương gia và Văn Thân vương có vô số những cửa hàng, tửu lâu và sòng bạc ở thành đô. Toàn bộ đều là nguồn tài chính để bọn hắn nuôi binh luyện võ, chờ ngày đảo chính. Ngoài ra Ngũ vương gia còn có nhà ngoại ở phía Nam, chuyên buôn bán lương thực và muối. Xuất thân của mẹ hắn là con gái thương gia, cho nên vào cung luôn bị coi thường, tiên đế yêu thương hoàng hậu, nàng chết rồi vẫn tỏ lòng tiếc thương. Dù sinh ra là hoàng tử, thông minh không kém gì với Dương Minh Vũ, nhưng bởi vì sống trong sự thù hận của mẹ mình, từ nhỏ đã có lòng tham hư vinh. Hắn vô cùng coi trọng quyền lực, ganh ghét phụ hoàng chỉ sủng ái thái tử, hoàn toàn không cho hắn cơ hội thử tài. Vì để giết chết thái tử, tranh ngôi vị hoàng tử, hắn đã cùng mẹ mình bày mưu giết chết không biết bao nhiêu phi tần và hoàng tử. Vì vậy tiên đế dù đông con, nhưng đều bị mẹ con này hãm hại ít nhiều, đến khi ông phát hiện chân tướng thì cũng chẳng còn bao nhiêu. Được mẫu thân ôm hết tội lỗi, hắn càng mất đi vị trí trong lòng phụ hoàng, ngôi vua đã định sẵn cho Dương Minh Vũ. Bởi vậy, dù có bất chấp bản thân sẽ bị ngũ mã phanh thây, hắn vẫn không cam lòng, nhất định phải bành trướng quyền lực, đích thân chém đầu thiên tử để lên ngôi vua. Hai anh em họ định sẵn đã là kẻ thù nhau, không thể hòa thuận chấp nhận đối phương là thiên tử, còn mình chỉ là Ngũ vương gia nhỏ bé ở đất phong, chơi trò chơi an phận dưỡng già, mua bán như thương nhân mà sống đến hết đời.
Tú Chiêu vừa bú cặc vừa nghe, cậu mê mang một hồi cũng hiểu những lời nam chủ nói. Khiếp sợ nhìn hắn, không ngờ nam chủ đã biết toàn bộ, còn muốn phản công chém đầu Văn thân vương và Ngũ vương gia. Như vậy chẳng phải cậu không cần làm gì nhiệm vụ cũng hoàn thành à? Sao cứ cảm thấy thiết lập thế giới lừa cậu kiểu gì. Rõ ràng nam chủ là minh quân, không thể hở ra là chém đầu như gặt lúa, nhưng mà hắn nói đúng, làm vua mà để cho thần tử âm mưu cướp ngôi, không chém thì người chết sẽ là mình. Vì vậy Tú Chiêu ngưỡng mộ nhìn hắn, môi xinh vẫn cần mẫn bú mút cặc bự, nam chủ thật thông minh, cậu rất thích!
Dương Minh Vũ nhìn ánh mắt lúc thì khiếp sợ lúc thì ngưỡng mộ của cậu, bật cười đưa đẩy hông, nhanh chóng đút cặc sâu vào cổ họng cục cưng, vô cùng soảng khoái hưởng thụ khoang miệng ấm áp. Hắn đã hoàn toàn bỏ đi vẻ mặt lạnh lùng, thở dài híp mắt tựa lưng vào ghế rồng, để cho Tú Chiêu hầu cặc mình. Hắn cũng không ngại cục cưng biết được chân tướng, cũng không bận tâm cậu chính là tiểu thế tử của Văn thân vương, người mà hắn luôn treo trên miệng lệnh chém đầu. Tú Chiêu đã là của hắn, hắn cũng không ngại cho cậu biết dự định của mình, mặc định cắt đứt cậu với Thân vương phủ.
Tú Chiêu bú đến mỏi miệng mà cặc bự vẫn không chịu bắn tinh. Cậu buồn bực nhìn hoàng thượng, thấy vẻ mặt hưởng thụ của hắn thì có chút tức. Quỳ dưới bàn làm đầu gối cậu tê rần, kích thích vì sợ bị người khác phát hiện làm lồn nhỏ chảy nước dâm, miệng liên tục bú sâu cặc vào miệng. Tú Chiêu không cam tâm, cậu nhanh chóng bú mút nhanh hơn, tăng tốc độ để cặc ra vào miệng mình, sau đó dùng môi lưỡi hút mạnh đầu cặc, ép cặc bự phun tinh đặc ra ngoài.
“Ưmm…bú giỏi, Tú Chiêu của trẫm bú giỏi, hút nữa đi cục cưng, để trẫm bắn cho em tinh đặc. Mau ngậm sâu vào!”
Dương Minh Vũ sắp bắn tinh, hắn liên tục ấn đầu Tú Chiêu xuống cặc mình, ngồi trên ghế rồng bễ nghễ nhìn xuống, tinh tế cảm nhận mĩ nhân đang quỳ dưới háng mình bú cặc. Nhanh chóng sung sướng bắn ra, toàn bộ đều phun vào cổ họng, bắt ép cậu nuốt vào toàn bộ. Tú Chiêu thỏa mãn bú tinh, xong xuôi vẫn còn thèm thuồng liếm quanh vệ sinh thân cặc, sau đó mới mệt mỏi được hoàng thượng ôm đi.
Buổi tối là lúc hắn hưởng dụng Tú Chiêu, nhanh chóng hôn hít toàn bộ da thịt non mềm của cục cưng. Để cho Tam công công thay mình làm nhiệm vụ. Còn Tú Chiêu thì thỏa mãn sung sướng cho thiên tử địt lồn nút vú, tri kỉ ôm hôn yêu thương hắn, hoàn toàn coi mình là phi tần nhỏ, tận chức tận trách thực hiện nghĩa vụ thõa mãn sinh lí cho hắn.