Đọc truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ – Chương 854Phương Án Thứ Hai
“Kính thưa thẩm phán, nghe đến đây tôi thật sự vô cùng bội phục luật sư của bị cáo đã có thể kết nối hai chuyện không hề liên quan gì với nhau vào cùng một chỗ. Nhìn cô Thái xuất hiện như thế này, lại vạch trần ra sở thích của cục trưởng Quách, nhưng mà xin chú ý điều mà tôi nói đó chính là mặc dù cục trưởng Quách có sở thích này nhưng mà cũng không thể chứng minh được trực tiếp có liên quan đến vụ án.”
“Luật sư đối phương nói như vậy quả thực chính là đang cưỡng từ đoạt lý, lời khai của cô Thái có thể chứng minh những gì trước đó cô Cố là nhân chứng của tôi nói đều là thật, không hề có nữa điểm giả dối.” Vân Chi Lâm thật sự tức giận đến nổi mặt cũng muốn xanh.
Anh ta đã từng xử lý nhiều vụ kiện, từ trước đến nay chưa từng gặp người nào cưỡng từ đoạt lý, chân tướng đã đặt ở trước mắt rồi thế mà còn thay đổi biện pháp mà muốn cưỡng từ đoạt lý.
Luật sư của nguyên cáo nghiêng đầu qua một bên nhìn Vân Chi Lâm, mỉm cười nói: “Tôi không phải là đang cưỡng từ đoạt lý, mà là một câu hỏi hợp lý mà thôi. Thế gian này có quá nhiều chuyện trùng hợp, chẳng lẽ nói sự xuất hiện trùng hợp như thế này đều là có mối quan hệ mật thiết? Vả lại nói những gì mà cô Thái nói đều là sự thật? Hơn nữa nhân chứng là cô Cố của anh, thẩm phán đã xét thấy cô ta và bị cáo có quan hệ với nhau cho nên thẩm phán đã bác bỏ lời khai của cô ta, dù sao thì ngoại trừ lời nói chính xác của cô ta cũng không có người nào khác. Về phần chứng cứ ấy à, vậy thì càng không thể nào tìm ra, trái lại thân chủ cục trưởng Quách của tôi có lưu lại chứng cứ do bị cáo làm bị thương ở trên người, hơn nữa trong bệnh viện cũng có.”
Một câu nói đó giống như là một viên đá tạo ra vô vàn cơn sóng.
Người trở mặt đầu tiên chính là Thái Hân Hân, cô ta là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, cho dù là ở trong mắt của người khác không phải là một “cô gái ngoan” theo suy nghĩ truyền thống, nhưng mà cô ta cũng không phải là loại người lúc nào cũng ăn nói bừa bãi.
Cô ta đưa tay chỉ vào luật sư của nguyên cáo: “Ông dựa vào cái gì mà nói những gì tôi nói cũng không phải sự thật? Nói cho ông biết, tôi đã từng hết lòng bảo vệ người đàn ông đa tình này, thế mà ông ta ngoại trừ đa tình còn có không có lương tâm, vậy mà lại tìm người hãm hại tôi.”
Nói xong, cô ta vén một bên tóc luôn che nửa gương mặt lên: “Nhìn xem người đàn ông đó đã làm gì với tôi đi, nói xong, trong đôi mắt của cô ta tràn đầy chất lỏng lấp lánh.
Những người ở đây nhìn thấy nửa gương mặt của cô ta thật sự không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên cũng đã từng nhìn thấy dung mạo của cô ta, mặc dù không tính là khuynh quốc khuynh thành nhưng mà ném vào trong đám người thì vẫn có thể hấp dẫn được sự chú ý của không ít người.
Chính là một gương mặt xinh đẹp như thế, không ngờ đến mấy ngày không gặp, nửa bên mặt đã xuất hiện hai vết dao làm cho người ta cảm thấy mà trong lòng cũng phải run lên.
Nhất là ở trên mặt của cô ta có một vết dao kéo dài đến cổ, nếu như người đó ác độc thêm một chút thì chắc chắn sẽ muốn mạng sống của cô ta.
“Mọi người nhìn thấy đó, cái này là do người đang ngồi trên ghế nguyên cáo tên là cục trưởng Quách gây nên, không nói dối gì với mọi người, lúc luật sư Lâm và cô Cố đến tìm tôi, bọn họ đau khổ cầu xin tôi làm nhân chứng vạch trần ông ta, trong lòng tôi có chút do dự, kết quả là tôi đã từ chối bọn họ, vì thế tôi còn cố ý chuẩn bị sẵn sàng kết quả… may mắn là kỹ xảo của tôi tốt, có thể lừa gạt được người ông ta phái đến để hãm hại tôi, từ chuyện này tôi xem như đã hoàn toàn thấy rõ người đàn ông này rồi.”
Thái Hân Hân mang theo máu và nước mắt lên án, làm cho cục trưởng Quách đang ngồi trên ghế nguyên cáo thật sự không biết phải làm như thế nào, không chỉ có chuyện xấu hổ của mình bị vạch trần, so với mất mặt mà nói đều làm cho ông ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, đó chính là giấy đã không gói được lửa, rất có thể trước khi không để cho Bắc Minh Thiện hoàn toàn gánh tội thì mình đã bị định tội rồi.
…
Lời tố cáo của Thái Hân Hân thật sự làm cho tất cả những người ở đây kinh ngạc một lần nữa.
Mua dao giết người diệt khẩu cũng không phải là một chuyện nhỏ, tội danh này còn nghiêm trọng hơn so với chuyện mà Bắc Minh Thiện đã phạm phải rất nhiều lần.
Cho dù Bắc Minh Thiện có bị phạt nặng ở trong đây mấy năm, nhưng mà cũng có thể đông sơn tái khởi.
Mà cục trưởng Quách thì lại có điểm khác biệt, bởi vì chuyện này mà lẫn vào trong đó, con đường mà ông ta đã bỏ ra rất nhiều sức lực có thể bởi vì vậy mà kết thúc, trừ chuyện đó ra còn bị đánh đến nỗi không ngóc đầu lên được.
Lúc này cục trưởng Quách đã hoàn toàn mất đi năng lực biện bạch cho bản thân mình, cho dù luật sư đại diện của ông ta cũng nhíu chặt lông mày.
Lúc đầu chính là một vụ kiện rất rõ ràng, bây giờ đã bị làm hỗn loạn như thế.
Chuyện này còn không nói đến còn không làm gì được Bắc Minh Thiện, ở bên phía của mình lại có người liên quan đến chuyện thuê người giết người.
Phiên tòa này sẽ được diễn ra như thế nào nữa đây…
Chưa kể vị luật sư này quả thật chính là một “lão giang hồ”, đã tung hoành trong giới pháp luật rất nhiều năm, sau khi suy nghĩ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, ông ta mở miệng nói: “Mời mọi người giữ bình tĩnh một chút, nhất là cô Thái, tôi là luật sư của nguyên cáo, tôi muốn nhắc nhở mọi người tại đây, ngày hôm nay mở phiên tòa này chủ yếu là để thẩm tra bị cáo đã đánh đập và cưỡng ép vào cửa cơ quan chính phủ, hãy tập trung sự chú ý của mọi người vào vấn đề này.”
Vân Chi Lâm bắt lấy một chút hi vọng sống, quả thật không thèm nghe lời nói này của luật sư bị cáo, anh ta nghiêm mặt nhìn về phía thẩm phán: “Kính thưa thẩm phán, mặc dù lúc nãy những lời nói của bị cáo không có liên quan gì đến vụ án, nhưng mà tôi cho rằng vô cùng có liên quan. Nhân chứng suýt chút nữa đã mất mạng, không phải là bởi vì vụ án này à, đương nhiên tưởng tượng một chút nếu như lúc trước tôi không đi tìm cô ta, cô ta cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này. Một trong những sai lầm lớn nhất của nguyên cáo đó chính là ông ta muốn che đậy bất cứ một người nào hoặc là một chuyện nào có liên quan đến bản án, giống như lời của luật sư đối phương đã nói trên thế giới này, có rất nhiều chuyện trùng hợp, thật ra thì lúc trước tôi cũng không nắm chắc có thể thông qua chuyện này tìm ra một lỗ hổng, nhưng mà đối với chuyện này ông ta quá căng thẳng, ngược lại đẩy ông ta đến trước mặt của chúng tôi. Hiện tại chuyện có thể chứng minh đó chính là phía nguyên cáo quả thật có hành vi vô lễ với nhân chứng là cô Cố của tôi vào cái đêm xảy ra vụ án.”
Lúc này luật sư của nguyên cáo cũng nhấc tay, nói: “Kính thưa quan tòa, tôi có ý kiến, mặc dù bây giờ có rất nhiều manh mối đều chỉ về phía thân chủ cục trưởng Quách của tôi, ở đây cũng không có gì để nói, mỗi một người đều phải cả một cái giá đắt cho một vài chuyện do mình đã làm ra.”
Lúc nói ra lời nói này, thật sự đã hung ác nham hiểm, cục trưởng Quách không có lực chống đỡ ngã xuống dưới đất.
Ông ta thật sự không tin được là luật sư biện hộ cho mình lại có thể nói ra mấy lời nói như vậy.
Ông ta muốn đưa tay ra kéo luật sư đến bên cạnh mình, hỏi xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà người đó lại nhanh nhẹn né tránh.
Luật sư nguyên cáo nói tiếp: “Nhưng mà tội danh tự tiện xông vào khu vực cấm của chính phủ của bị cáo vẫn không thể bị tẩy trắng, bởi vì cái gọi là chuyện nào ra chuyện này mặc dù có rất nhiều nguyên nhân, nhưng mà sai chính là sai, chuyện này không thể cho phép chống chế được.”
Sở dĩ ông ta nói như vậy thật ra cũng là bởi vì có “chỉ thị” cho nên mới làm như vậy, lúc trước ông ta được biết rằng vụ kiện của Bắc Minh Thiện, đối phương chắc chắn sẽ dùng trăm phương nghìn kế để tìm ra lỗ hổng.
Nếu như thật sự bị bọn họ tìm được lỗ hỏng rồi, vậy thì sẽ khai thác phương án thứ hai.
…
Luật sư nguyên cáo đã ra tòa trước, dưới tình huống mang theo cục trưởng Quách tiếp nhận được chỉ thị, nếu như gặp phải tình huống bất đắc dĩ thì có thể khai thác phương án thứ hai.
Điểm quan trọng của phương án này đó chính là “bỏ xe giữ tướng”, dùng hết tất cả mọi cách mà trị tội Bắc Minh Thiện.
Lúc đó thật sự không hiểu tại sao lại có một phương án như vậy, dạng quan chức giống như cục trưởng Quách chẳng lẽ có thể bị bỏ rơi như thế được à? Để Bắc Minh Thiện vào tù là một chuyện quan trọng như thế ư?
Mặc dù là có rất nhiều nghi vấn nhưng mà cũng không để cho ông ta hỏi, chỉ có thể dựa theo mệnh lệnh mà làm.
Cục trưởng Quách bị ông ta nói như thế này, vừa bao vây trận đánh cho mình vừa vô tình ném mình đi, lúc này ông ta thật sự giống như là người câm ăn phải hoàng liên, có nỗi khổ mà không nói được.
Bên phía nguyên cáo hành động như vậy, đồng thời cũng làm cho ba người bên phía bị cáo cảm thấy rất bất ngờ.
Vân Chi Lâm là người rất thông minh, anh ta liền hiểu ngay ý đồ của đối phương, chính là nhằm vào Bắc Minh Thiện.
“Kính thưa thẩm phán, pháp luật không có gì hơn ân tình, đương nhiên là “ân tình” mà tôi nói đến cũng không phải là muốn tìm ông để dàn xếp hoặc là loại hình nào khác, mà là xuất phát từ tâm của một quan chức. Mục đích của việc xây dựng pháp luật đó chính là để tất cả mọi người hướng thiện, rời xa tội ác, xét thấy bản án này bị cáo Bắc Minh Thiện sở dĩ phạm tội đúng lúc là bởi vì ngăn cản tội ác xảy ra, tôi đứng đây cầu xin thẩm phán có thể phán thân chủ Bắc Minh Thiện của tôi vô tội.”
“Chuyện này…” Lúc này thẩm phán Lưu cũng thật sự không biết phải làm như thế nào, cái này rốt cuộc là có chuyện gì đây chứ? Lúc đầu nhìn có vẻ như là một vụ án tương đối đơn giản, sao lại trở nên mơ hồ như phim gián điệp chiến tranh.
Nhất là bên phía nguyên cáo rốt cuộc là đang chơi chiêu gì, kiện cáo đã được hơn phân nửa, ngay từ đầu đã có ý phải đảm bảo cho cục trưởng Quách nhiều lần.
Đợi đến lúc sau khi có một nhân chứng tên là Thái Hân Hân, dần dần liền thay đổi lập trường, lúc thế cục bắt đầu gây bất lợi cho mình thì không tiếc từ bỏ cục trưởng Quách.
Đương nhiên là chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến toàn bộ việc thẩm tra, dù sao thì phía nguyên cáo nghiêm túc nói hai vấn đề, một là Bắc Minh Thiện đã làm bị thương cục trưởng Quách, một mặt khác cũng không phải là một bên bình thường, mà là chính phủ.
“Kính thưa thẩm phán, dù là pháp luật không có cái gì hơn ân tình, nhưng mà cũng phải xem xét tình huống mà quyết định, chuyện này không thể qua loa. Giống như chuyện một người vì đã cứu một người mà làm chết người khác, chẳng lẽ dựa vào cách nói của luật sư phía đối phương sẽ không truy cứu trách nhiệm pháp luật với thân chủ? Không cảm thấy đây chính là một lời giải thích rất hoang đường à, cùng lúc đó anh ta cũng đã xâm phạm quyền lợi của người bị đâm chết, vậy thì phải chịu trách nhiệm hình sự, vậy thì vụ án này cũng tương tự vậy. Mặc dù bị cáo là thật lòng muốn cứu người, nhưng mà đồng thời cũng xâm phạm vào ranh giới cuối cùng và quyền lợi của chính phủ, không ngại suy nghĩ một chút, nếu như được vô tội thả ra, sau khi vấn đề này bị truyền ra bên ngoài rất có thể sẽ truyền ra một tin tức trong quần chúng, nói lớn thì chính là chỉ cần mình có đầy đủ lý do thì có thể tự tiện xông vào cơ quan chính phủ vô điều kiện, nói nhỏ thì là chỉ cần có lý do đầy đủ có thể tự tiện xông vào trong nhà của một người vô điều kiện… cứ như vậy, xã hội này không phải đã trở nên càng đáng sợ hơn rồi ư.”
Luật sư nguyên cáo lại bắt đầu khẳng khái phân trần: “Pháp luật có một mặt hữu tình của nó, cùng lúc đó cũng có một mặt vô tình, điểm vô tình của pháp luật chính là không cần phải suy nghĩ nguyên nhân dẫn đến sự việc quá nhiều, chỉ là nhìn chung kết quả này, chỉ cần kết quả này có thể giáo dục được đa số mọi người, vậy thì xử phạt đã được thành lập.”
…
Sau khi luật sư nguyên cáo phân trần đến câu cuối cùng, thở ra một hơi thật dài: “Tôi đã nói xong rồi, mời thẩm phán quyết định, tôi chỉ hi vọng là vụ án này sẽ trở thành một chuyện quan trọng, trở thành một cột mốc quan trọng để mọi người đều biết đến, không phải nói rằng cố ý phạm tội có ý tốt thì không phải phạm tội, đều phải nhận sự trừng phạt như nhau, cảm ơn.”
Nói xong, ông ta nhàn nhã ngồi vào chỗ ngồi của mình.