Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 8: Nghênh ngang rời đi


Đọc truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ – Chương 8: Nghênh ngang rời đi

Bắc Minh Thiện nhìn cô gái lộ ra ánh mắt mơ màng trong lòng mình.

“Quả nhiên là phụ nữ đê tiện, thử một chút là biết!”

Anh ghét bỏ buông cơ thể của cô ra.

Sau đó anh khôi phục dáng vẻ bình tĩnh như trước.

Cơ thể Cố Hạnh Nguyên không khỏi run lên.

Một cảm giác lạnh lẽo ập tới làm cho cô tỉnh táo hơn.

Hai má cô vẫn ửng đỏ một cách bất thường.

Lời anh nói thật sự làm cô tổn thương sâu sắc.

Cô miễn cưỡng cười một tiếng, chống đỡ cảm giác choáng váng khiến cô không còn sức phản bác.

Bắc Minh Thiện khoang thai đi đến bên cạnh bồn rửa tay, mở vòi nước.

Rửa tay.

Anh làm như muốn rửa sạch bàn tay đã từng chạm vào người cô sao cho không còn một hạt bụi vậy.

Anh mắc bệnh sạch sẽ không nhẹ.

Đối với phụ nữ cũng như thế!

Sau khi anh rửa tay xong thì nhìn vào gương, thong thả chỉnh đốn lại quần áo, động tác ưu nhã như một người khác vậy.

Chỉnh trang xong.

Anh không thèm nhìn Cố Hạnh Nguyên một cái đã lập tức rời đi.


Khi anh đang kéo cánh cửa.

“Áo khoác…” Cố Hạnh Nguyên gọi một tiếng.

Anh liếc mắt nhìn chiếc áo khoác màu trắng đã nhăn nhúm, lạnh lùng nói một câu: “Tôi không cần đồ đã bẩn!”

Sau đó nghênh ngang rời đi…

Cố Hạnh Nguyên sửng sốt trong phút chốc.

Mới hiểu được sự giễu cợt trong lời nói của anh.

Thật ra cô muốn nói, sau khi giặt sạch áo khoác thì sẽ gửi chuyển phát nhanh trả lại cho anh.

Cười khổ một tiếng, đêm nay coi như là cô tự làm tự chịu.

Chọc vào nhân vật không nên đụng vào.

Cô mệt mỏi cố gắng lấy chiếc áo khoác đắt tiền bị anh vứt bỏ khoác lên cơ thể trần trụi của mình.

Khi cô nhảy xuống bồn rửa tay thì trước mắt bỗng tối sầm lại.

Rốt cuộc không chịu đựng được té xỉu xuống đất…

Màn đêm tối tăm.

Khách sạn Daredevil Empire.

Thang máy chuyên dụng ‘Đinh’ một tiếng, dừng lại ở tầng cao nhất của khách sạn.

Bắc Minh Thiện nhanh chóng bước ra khỏi thang máy.

Sau khi dự một buổi tiệc xã giao thì trên khuôn mặt tuấn tú của anh lộ ra vài phần mệt mỏi.

Nhưng anh che giấu rất rốt.

Một người đàn ông cao to lực lưỡng đi theo sau lưng anh với thái độ rất cung kính.

“Ông chủ, buổi tiệc tối nay có mấy công ty nhét bản vẽ kiến trúc cho tôi, nói là hy vọng anh đích thân xem qua…”

Hình Uy lấy một xấp bản vẽ trong túi ra, cẩn thận quan sát Bắc Minh Thiện.

Không ngờ ngay cả liếc nhìn ông chủ cũng không thèm nhìn.

Hình Uy vội vàng cúi đầu nói: “Xin lỗi ông chủ, thuộc hạ biết làm như vậy là phạm luật, dù sao công trình ‘Ánh’ với ngài mà nói cũng rất quan trọng…”

“Nếu đã biết thì sao lại làm chuyện dư thừa?”

Lúc này Bắc Minh Thiện mới uể oải cất giọng trầm trầm.

Anh lạnh lùng cắt ngang lời Hình Uy nói.

“Nhưng hiện tại có rất nhiều công ty tranh giành đến đầu rơi máu chảy, tàn sát lẫn nhau chỉ vì muốn lấy được công trình ‘Ánh’ trên tay ông chủ, hình như ông cụ có vẻ không vui…”

Hình Uy không phủ nhận mấy công ty nhét bản vẽ cho anh ta đều là ý của ông cụ.

“Ông ta không vui là chuyện của ông ta!”


Bắc Minh Thiện hừ mũi một tiếng, tiếp tục đi về phía cuối hành lang của khách sạn.

Hình Uy cầm bản vẽ trên tay, cuối cùng vẫn không dám đưa ra.

Đi theo sau ông chủ, không dám chậm trễ.

Anh ta lấy can đảm nói tiếp:

“Ông chủ, đêm nay ông thật sự không quay về sao? Ông cụ nói cô Bùi sẽ đến, dặn ông chủ nhất định phải về…”

Bước chân đột nhiên dừng lại.

Không khí trở nên lạnh lẽo!

Hiển nhiên là Hình Uy trước một câu ông cụ, sau một câu ông cụ đã làm cho người nào đó tức giận.

Bắc Minh Thiện lạnh lùng liếc Hình Uy một cái.

“Đây là lần thứ ba cậu nhắc tới chuyện này! Hình Uy, rốt cuộc cậu là thuộc hạ của tôi hay là tay sai của ông ta?”

Lông mày hình lưỡi kiếm nhíu lại vẻ không vui.

Nhưng nhanh chóng được che giấu đi, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như trước.

Có nghĩa là anh không muốn nghe đến lần thứ tư!

Hình Uy khó xử cúi thấp đầu, xem ra đêm nay ông chủ không định về nhà.

“Xin lỗi ông chủ, là thuộc hạ nhiều chuyện.”

Hình Uy đi theo bên cạnh Bắc Minh Thiện nhiều năm nay, hiểu rất rõ tính cách của anh.

Hình Uy nghĩ tới mình sẽ phải chịu hình phạt của ông cụ thì cảm thấy đau đầu.

Anh nheo mắt liếc nhìn vẻ mặt đau khổ của Hình Uy.

Bắc Minh Thiện tiếp tục bước đi.

Đến khi tới trước cửa phòng tổng thống thì khóe miệng hơi cong lên, lúc này mới nói:

“Nếu ông ta còn thúc giục thì nói tôi đã uống say trong buổi tiệc tối nay.”


Hình Uy vừa nghe thì lập tức thẳng lưng, cuối cùng cũng nở nụ cười vui vẻ.

Không ngờ ông chủ vẫn giúp mình giải vây.

“Vâng, ông chủ!” Hình Uy vội vàng lấy thẻ phòng ra: “Để thuộc hạ mở cửa cho ngài.”

Lạch… cạch.

Cánh cửa dày nặng bằng gỗ tử đàn được điêu khắc hình rồng tự động mở ra.

Bắc Minh Thiện dáng người cao lớn đi vào phòng.

Hình Uy đứng ở cửa, nói có vẻ rụt rè ậm ờ.

“Chuyện đó, ông chủ… Cậu chủ Trình Trình nói tôi nhắc nhở ngài, tháng này cậu ấy đã học xong chương trình lớp 5 tiểu học rồi… Cho nên, ông chủ phải thả thú cưng của cậu chủ ra, ngài đã nhốt nó một tháng rồi…”

Con nhà người ta được năm tuổi còn chưa vào tiểu học đâu.

Vậy mà cậu chủ nhỏ Trình Trình nhà anh ta đã tốt nghiệp tiểu học rồi.

Quả nhiên là được thừa hưởng gen di truyền xuất sắc của nhà họ Bắc Minh.

Hình Uy vô cùng khâm phục.

Bắc Minh Thiện khẽ chau mày.

Anh liếc mắt nhìn Hình Uy một cái.

Khóe môi có chút dịu dàng khó phát hiện: “Thật sao! Thằng nhóc kia cũng bắt đầu biết uy hiếp tôi rồi sao?”

“A, cậu chủ nhỏ Trình Trình tuyệt đối không dám, chỉ bởi vì thời hạn một tháng đã đến, nói thuộc hạ nhắc nhở ông chủ một tiếng…”

Trán Hình Uy toát ra mồ hôi lạnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.