Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Chương 34: Xuất viện điên cuồng mua sắm


Đọc truyện Nhiệm Vụ Sinh Đẻ – Chương 34: Xuất viện điên cuồng mua sắm

Bắc Minh Thiện không vui với mấy lời nói thô tục của cô: “Cố Hạnh Nguyên, em có thể dùng những từ ngữ tao nhã hơn được không?”

“Há, Bùi Huyền Kim rất tao nhã đây, con gái của tổng giám đốc đó, nếu không anh đi tìm cô ta đi?” Một câu của cô khiến anh nghẹn gần chết.

Đầu Bắc Minh Thiện hơi choáng váng, anh im lặng. Trên thực tế nếu buổi tối anh không thấy choáng đầu anh cũng sẽ không gọi cô qua dìu anh dậy.

Anh kéo một cái chân băng thạch cao chậm rãi dời bước.

Cố Hạnh Nguyên đỡ anh đi tới cửa phòng vệ sinh.

Sau đó mở cửa thay anh: “Này, được rồi.”

Bắc Minh Thiện không nói lời nào đi vào…

Cố Hạnh Nguyên xoay người ngáp một cái, đang chuẩn bị trở về cái ổ ấm áp trên sô pha ngủ tiếp lại không ngờ vừa bước được nửa bước thì một giọng nói từ nhà vệ sinh truyền tới.

“Cái kia…” Lúc đầu trong giọng nói đó hiện lên mấy phần do dự, nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát nói ra: “Em lại đây… ”

“Sao thế, tổng giám đốc đại nhân?” Cố Hạnh Nguyên nhịn không được thở dài một hơi, quay đầu lại vừa đi vừa trêu: “Không phải anh muốn em xi tiểu mới có thể tiểu được đấy chứ? Anh đã bao nhiêu rồi, anh bạn nhỏ?”

Tiếp đó Cố Hạnh Nguyên đi vào nhà vệ sinh.

Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới phát hiện, cơ thể cao to rắn chắc của Bắc Minh Thiện ngay cả lúc bị thương đứng trước bồn tiểu cũng đều có một cảm giác là kẻ thống trị rất tự nhiên!

Cố Hạnh Nguyên không khỏi thở dài một hơi. Người đàn ông như vậy từ nhỏ đã được định sẵn là đầu sỏ hại nước hại dân rồi. Thậm chí không cần bất cứ lời nói nào, chỉ cần đứng ở đó thôi thì cũng có thể xẹt điện chết vô số phụ nữ…

“Em giúp anh móc của quý của anh ra dùm, tay anh không tiện!” Lời nói của người đàn ông nào đó nhẹ nhàng như gió thổi mây bay.

Ừm.

Móc, móc của quý?

Cố Hạnh Nguyên hít sâu.

Cố Hạnh Nguyên trợn trừng cặp mắt như chuông đồng khó tin trừng mắt nhìn cánh tay quấn băng gạc của Bắc Minh Thiện…

Cô cố gắng nuốt câu nói chấn động đến khó tiêu vừa nãy của anh.


Bắc Minh Thiện nhăn mày, cười khảy: “Em đang lề mề gì thế? Trong điều kiện bổ sung có nói em phải nghe theo bất kỳ lời dặn dò nào của anh đấy?”

Sâu trong đáy mắt lóe lên vẻ đắc ý vì gian kế đã đạt được.

Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của cô đập thình thịch không ngừng.

“Vậy em cũng đã nói rồi, không cho phép anh dùng quyền lực dã man …”

“Quấy rối thân thể phải không?” Cô còn chưa dứt lời anh đã cắt ngang lời cô: “Anh biết, nhưng Cố Hạnh Nguyên em xem tình trạng bây giờ của anh thì làm thế nào tiến hành quấy rối thân thể với em được, rõ ràng là em đang quấy rối anh mà!”

“…” Lúc này, Cố Hạnh Nguyên mới sực tỉnh, lại bị gã này hãm hại!

Cô cắn răng, tức giận đến cứng họng, đẩy mạnh anh sang bên cạnh, sau đó không nhanh không chậm xé mấy miếng khăn giấy, bao thật chặt mấy ngón tay trắng như ngó hành…

Người đàn ông nào đó không vui.

“Ông nội nó chứ!” Ngay cả người từ trước tới giờ luôn tao nhã như cậu hai Bắc Minh cũng nhịn không được chửi thề. Nhìn hành động kia của Cố Hạnh Nguyên có thể biết cô nhóc Cố kia tổn thương đến lòng tự trọng của người ta cỡ nào. Anh cắn chặt răng, hơi híp cặp mắt nguy hiểm nói: “Cố Hạnh Nguyên, anh cũng không chê tay em bẩn, em lại chê anh trước!”

Có bao nhiêu phụ nữ ước ao của quý của anh đấy! Sao mà đến lượt cô thì giống như đang sỉ nhục anh vậy?

Bắc Minh Thiện bị người phụ nữ không có mắt này ghét bỏ gần chết, lần trước nói rửa răng khử trùng lần này lại còn dùng khăn giấy bọc tay lại.

Chuyện này khiến cho cậu hai Bắc Minh cực kỳ tức giận.

Cố Hạnh Nguyên liếc mắt nhìn sắc mắt âm trầm của anh trong lòng thoáng vui sướng, thế là cô mỉm cười giơ bàn tay nhỏ đã được bọc kín bằng giấy vệ sinh nói: “Tổng giám đốc à, ngài có bệnh thích sạch sẽ tôi cũng vậy thôi tôi. Đối với vật thể nào đó tôi cũng có bệnh thích sạch sẽ!”

Cô hết sức nhấn mạnh chữ “vật thể nào đó”, tiếp theo khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn cười tươi như hoa.

Tiếp theo đó một cánh tay được bọc bằng lớp giấy vệ sinh trắng tinh, dầy cộm thấp thỏm không yên kéo quần bệnh nhân trên người anh xuống…

Trời vừa sáng.

Đêm qua Cố Hạnh Nguyên bị dày vò rất muộn mới đi ngủ được, nên lúc này cô vẫn còn làm ổ trên sô pha không chịu dậy.

Cho đến khi bị tiếng ồn đánh thức.


Mấy bác sĩ trực phòng bệnh VIP đến rồi.

Bọn họ đang dè dặt đâu vào đấy đứng xung quanh giường của Bắc Minh Thiện.

Y tá đang nhanh chóng băng bó vết thương cho Bắc Minh Thiện.

Bác sĩ đang bận rộn khám bệnh cho anh.

“Ngài Bắc Minh, trước mắt các nội dung xét nghiệm đều nằm trong chỉ số bình thường, tuy vết thương trên người anh không nặng lắm, nhưng miệng vết thương phải chú ý không được đụng nước tránh cho bị nhiễm trùng. Bên phía bệnh viện chúng tôi hy vọng ngài có thể ở lại chỗ chúng tôi thêm mấy ngày nữađể quan sát tình hình bệnh. Ngài Bắc Minh, ngài chắc chắn hôm nay muốn xuất viện sao?”

Bác sĩ còn chưa kịp nghe câu trả lời của Bắc Minh Thiện thì đã bị một giọng nói ngạc nhiên quấy rầy.

“Xuất viện?”

Cố Hạnh Nguyên nhổm dậy khỏi sô-pha, cột qua loa tóc trên đầu, vội vàng đạp lên dép chạy tới bên cạnh giường của Bắc Minh Thiện.

Cô mở to đôi mắt mông lung còn đang ngái ngủ trừng mắt nhìn người đàn ông mới sáng ra đã quần áo chỉnh tề, tươi cười rạng rỡ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất quý tộc kia, kẻ này quả thật đẹp trai quá mức.

“Bắc Minh…” Cô liếc mắt nhìn các thiên thần áo trắng xung quanh, lập tức thay đổi cách gọi: “Tổng giám đốc, anh muốn xuất viện à?”

Bắc Minh Thiện liếc mái tóc như ổ gà của cô, anh lập tức nhăn mặt, tiếp theo là liếc nhìn tới gương mặt mới vừa tỉnh ngủ của cô, ngược lại mềm mại, mịn màng cực kỳ đáng yêu. Sau đó là đến đôi mắt mê man sóng nước, cực kỳ trong suốt.

Bắc Minh Thiện nhướn mày, ngược lại anh cảm thấy ngạc nhiên vì bản thân không ghét bỏ dáng vẻ thê thảm lúc mới rời giường của cô.

“Chẳng lẽ em hy vọng anh mỗi ngày đều ngồi chờ đến mốc meo ở chỗ này với em sao?”

“Nhưng nhưng mà anh mới nằm viện có ba ngày…”

“Chẳng lẽ khi nào anh xuất viện phải có sự cho phép của em mới được sao?” Anh khinh bỉ xì một tiếng, sau đó nhấc chân để qua bên cạnh nói với Hình Uy: “Cậu đẩy xe lăn đến đây.”

Hình Uy lặng lẽ gật đầu.

Cố Hạnh Nguyên không nhịn được lườm anh, sau đó cô chỉ đành quay sang hỏi bác sĩ bên cạnh: “Bác sĩ, xin hỏi anh ấy đúng là có thể xuất viện được rồi sao? Anh ấy bị đụng xe đấy, có ai bị đụng xe mà mới ở bệnh viện ba ngày đã xuất viện chứ? Lỡ như anh ấy bị thương ở bên trong nhưng nhất thời các người không phát hiện được, dẫn đến chuyện anh ấy vừa xuất viện đã về chầu trời thì phải làm sao?”

“Cố Hạnh Nguyên!” Bắc Minh Thiện rít qua kẽ răng, người phụ nữ này rốt cuộc là đang quan tâm anh hay là đang trù ẻo anh thế?


Bác sĩ nhịn cười nhưng vẫn tốt tính nói: “Cô ơi, cô yên tâm đi, thương thế của ngài Bắc Minh không nặng lắm, các cơ quan bên trong cũng không bị thương. Nếu ngài Bắc Minh đã kiên quyết muốn xuất viện thì chúng tôi chỉ đành tôn trọng ý kiến của ngài ấy. Hơn nữa, về nhà tịnh dưỡng cũng tốt, chỉ cần làm kiểm tra định kỳ là sẽ không sao.”

Nghe xong lời này Cố Hạnh Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.

Hình Uy đẩy xe lăn tới, cung kính đi đến bên cạnh giường của Bắc Minh Thiện: “Chủ nhân, ngài cần tôi giúp không?”

Bắc Minh Thiện lạnh lùng hờ hừng lắc đầu, cặp mắt phượng liếc một vòng: “Cố Hạnh Nguyên, lại đây dìu anh.”

“Anh…” Cố Hạnh Nguyên tức giận, nơi này có bảy tám người mà anh lại cứ khăng khăng làm khó cô. Cố Hạnh Nguyên bĩu môi: “Tổng giám đốc à, vì để không làm bẩn thân thể sạch sẽ của ngài, tôi quyết định phải đi rửa mặt trước sau đó sẽ tới đỡ ngài, vì vậy ngài cứ từ từ chờ nhé…”

Cô mỉm cười sau đó chạy vào nhà vệ sinh như làn khói, dư quang nơi khóe mắt thì lại liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú sa sầm của anh, âm thầm cười trộm.

Dưới sự sắp xếp giương đông kích tây của Hình Uy, trước đó anh ta đã cho một chiếc xe đến đánh lạc hướng mấy trăm nhà truyền thông ngày ngày đều ôm cây đợi thỏ ở cổng bệnh viện kia rồi.

Chỉ chốc lát chiếc xe Benz màu đen từ từ lái rời đi khỏi đi bệnh viện…

Cố Hạnh Nguyên ngồi ở hàng ghế phía sau ngáp liên tục.

Cô ngồi phịch trên ghế da mềm liếc mắt nhìn Bắc Minh Thiện bên cạnh: “Tổng giám đốc đại nhân, tiếp theo ngài chuẩn bị đi đâu?”

Bắc Minh Thiện không hề liếc mắt nhìn cô cũng không nói lời nào, trong xe yên lặng đến nỗi khiến người ta buồn ngủ…

Một giờ sau.

Trong một siêu thị thuộc chuỗi siêu thị của Bắc Minh thị.

Cố Hạnh Nguyên đẩy chiếc xe mua sắm đi theo sau xe lăn của Bắc Minh Thiện.

Hoa quả tươi, rau dưa, thịt, cá, các loại đồ hộp, dao, thớt, nồi, bát, thau…

Cố Hạnh Nguyên chỉ thấy Bắc Minh Thiện tiện tay cầm lên xem xong thì vứt vào xe hàng của cô.

“Tôi nói này ngài Bắc Minh, ngài đi một chuyến đến siêu thị đã bắt người ta ngừng kinh doanh hai giờ, phô trương thanh thế lớn như vậy cũng thôi đi, nhưng xin hỏi ngài, nhà ngài thiếu đầu bếp hay thiếu bảo mẫu à? Ngài nhất định phải đích thân mua sắm những thứ này mới được sao?”

Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn chiếc xe mua sắm bị nhét đầy đồ, đây đã là chiếc xe thứ mười sáu rồi đấy.

Kẻ này là muốn tới mua đồ hay muốn đến dọn siêu thị chứ?

Bắc Minh Thiện đẩy xe lăn đi phía trước, tiếp tục lạnh đãm không lên tiếng.

Cố Hạnh Nguyên chỉ có thể nhìn mái tóc dày đen kịt sau gáy của anh.


Sau đó là đến bánh bích quy, khoai chiên, sô cô la, sữa bò, mì ống…

Hết gói này tới gói kia bị vứt vào xe mua hàng của cô.

Cố Hạnh Nguyên thở dài một hơi, sau đó đẩy xe đi sau lưng anh.

Mệt đến thở hồng hộc.

Lúc này mới ngày thứ hai, vì để thắng cuộc cô chỉ có thể nhịn.

Xe thứ hai mươi bảy.

Xà phòng nữ, dầu gội đầu nữ, mỹ phẩm dưỡng da nữ, đồ lót nữ…

Cố Hạnh Nguyên nhìn một loạt mấy thứ này không ngừng bay vào xe hàng của cô, vẻ mặt cô giật giật.

Áo ngủ nữ, băng vệ sinh…

Cô không bình tĩnh nữa.

“Tổng giám đốc, những thứ này là anh mua cho tình nhân của anh sao?”

Cô rõ ràng đã xem người phụ nữ không moi ra được tên tuổi ngồi trong xe anh vào đêm xảy ra tai nạn xe kia là tình nhân của anh.

Hai chữ “tình nhân” này rước lấy ánh mắt khinh thường của Bắc Minh Thiện.

Lập tức anh rít qua kẽ răng từng chữ rõ ràng: “Mua cho cô!”

“Tôi?” Cố Hạnh Nguyên sững sờ: “Vì sao mua cho tôi chứ?”

Anh hừ một tiếng: “Sáu ngày sau này cô phải tiếp tục sống chung với tôi, tôi phải bảo đảm vấn đề ăn mặc đi lại của cô không được quá thấp so với đẳng cấp của tôi!”

Vẻ mặt cô cứng ngắc, nắm một số đồ cá nhân mà lúc nãy anh đã vứt vào nói: “Xin tha, đến chết tôi cũng không mặc những thứ này đâu!”

Anh nhướn mày, khóe miệng hơi cong lên: “Ừm, thoạt nghe cũng là một ý định không tồi.” Sau đó, anh dừng lại nói tiếp: “Vậy thì khỏi mặc gì cả nhé.”

“…” Cô tức giận đến nghiến răng: “Bắc Minh Thiện…”

“Không phải đã nói cô sẽ nghe theo bất kỳ lời dặn dò nào của tôi sao? Cứ quyết định như vậy đi!” Con ngươi sáng lấp lánh của anh lóe lên vẻ giảo hoạt, anh ngả ngớn nhún vai.

Cô cắn răng, xem như anh đủ ác!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.