Đọc truyện Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt – Chương 47: Biên phòng của cô
Hai người chuẩn bị kỹ càng hành trình đi Vân Nam muốn đưa cho Ba Tụng trước, không ngờ còn chưa dùng tới biện pháp thì Ba Tụng đã nói trước sự an bài của mình. Trần Nhất Thần có lòng muốn thám thính chuyện giữa Ba Tụng và Trần Đạp Tuyết, nhưng không có người nào ở chung quanh có thể nói ra điều gì.
Diệp Thanh Dương nhìn bộ dạng này của Trần Nhất Thần, biết anh sốt ruột bởi vì con gái yêu quý, cũng không tiện nói ra, chỉ có thể âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Ba Tụng. Ai ngờ buổi tối trước khi đi, Ba Tụng lại đi bệnh viện đón người. Diệp Thanh Dương không tiện lên xe, Trần Nhất Thần băn khoăn lỡ có Trần An Uyên ở đó nên cũng không dám tùy tiện lên xe. Vốn dĩ Ba Tụng chỉ cần một người đi theo là đủ, hai người bọn họ liền vạch kế hoạch, âm thầm tìm một chỗ nhìn xem rốt cuộc đây là tình huống gì.
Mới ban đầu, Ba Tụng cũng không ép buộc hai người bọn họ, ai ngờ cuối cùng nghĩ sao lại kéo Diệp Thanh Dương lên xe. Diệp Thanh Dương vừa ngồi lên xe thì nhìn thấy người ngồi sau xe kia thoáng giật mình, nhưng vẫn lễ phép gật đầu chào. Bởi vì bị bệnh, thân thể Trần Đạp Tuyết quá yếu đuối, nụ cười thoạt nhìn rất nhẹ nhàng.
Ở bên cạnh, Ba Tụng nhìn một hồi cũng không tìm ra manh mối gì, hướng về phía Trần Đạp Tuyết, thu hồi lại vẻ mặt âm hiểm thường ngày, nụ cười dịu dàng ấm áp: “Tôi thấy hình như em nhận lầm thì phải? Nhìn anh ta không giống như quen biết em? Có phải chỉ là trùng trên trùng họ không hả?”
“Tôi bị bệnh nhưng không phải mù!” Trần Đạp Tuyết tức giận liếc Ba Tụng một cái, quay mặt sang nhìn Diệp Thanh Dương cười khanh khách, “Chú Diệp không biết cháu sao? Hay là nói tới…”
Trần Đạp Tuyết còn chưa nói hết câu, Diệp Thanh Dương đã giấu kín sắc mặt, tỉnh bơ nhìn thoáng qua Ba Tụng bên cạnh: “Làm sao không biết… Chẳng qua có chút ngoài ý muốn gặp cháu trong tình huống này.”
Rõ ràng là anh muốn bảo vệ Diệp Oanh Khê, khiến Trần Đạp Tuyết cảm thấy có chút buồn bực trong lòng. Cô lớn lên trong gia đình quân sự, dĩ nhiên cô biết Diệp Thanh Dương và Trần An Uyên thuộc loại lính nào. Cô cũng biết Ba Tụng không phải là loại người tốt gì, nhưng trong lúc vô tình, hắn ta có nhắc tới Diệp Thanh Dương, cho nên cô đã tìm mọi cách buộc mình đến gần bên hắn. Cô cũng biết, Diệp Thanh Dương không thích mình, nhưng cô không thể chấp nhận anh đối với Diệp Thanh Dương quá tốt. Tại sao từ nhỏ tới lớn, tất cả mọi người đều đối tốt với Diệp Oanh Khê? Nếu như có thể, cô cũng sẽ khéo léo khiến cho mọi người yêu thích giống như con bé đó. Nhưng cô hiểu điều này cũng vô dụng thôi, sau khi cô chết đi, chỉ cần có một con bé khéo léo hơn xuất hiện, mọi người sẽ quên cô đi một cách nhanh chóng. Cho nên, cô chỉ muốn làm đứa bé hư, chỉ có như vậy, người khác mới có thể vĩnh viễn nhớ tới sự tồn tại của cô.
Trần Đạp Tuyết cười như không cười nhìn Diệp Thanh Dương. Vẻ mặt bên ngoài của người kia xem ra rất trầm tĩnh, chơi đùa bật lửa trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ là đặt trên người của Ba Tụng và Trần Đạp Tuyết. Ba Tụng sờ cằm nhìn một hồi, dịu dàng nói với Trần Đạp Tuyết: “Ngày mai chúng tôi đi rồi, sau này mỗi ngày đúng giờ tôi sẽ bảo người mang tới những thứ mà em muốn kia. Em ráng dưỡng bệnh cho tốt.”
“Ừ.” Trần Đạp Tuyết lạnh nhạt đáp lại, gật đầu một cái, xuống xe.
Diệp Thanh Dương không nói gì, vẫn duy trì tư thế lúc trước, nghịch cái bật lửa trong tay. Ba Tụng đưa Trần Đạp Tuyết một đoạn đường, lúc trở về, suy tư hiện rõ trong ánh mắt của hắn. Trần Nhất Thần thấy người đã đi, lúc này mới lên xe, Ba Tụng nhìn Diệp Thanh Dương một lúc rồi hỏi: “Anh và cô ấy thật sự quen biết trước kia?”
“Ừ, lúc trước tôi ở thành phố G, có quen biết một số người.” Ngón tay Diệp Thanh Dương vuốt ve bề mặt của máy bật lửa, nhìn không ra biểu tình gì trên mặt, “Tại sao cậu tính xuống tay với một đứa bé nhỏ như vậy?”
Ba Tụng cười cười, không trả lời thẳng: “Cô nhóc này rất thú vị.”
“Ba Tụng, tôi khuyên cậu không nên trêu chọc con bé.” Trần Nhất Thần vừa nghe thấy như vậy, sắc mặt trở nên khó coi, “Nền móng chỗ này của chúng ta không ổn định. Có vài người nếu tránh được thì nên tránh.”
“Anh cũng biết cô bé?” Ba Tụng búng tàn thuốc trên thuốc lá, liếc Trần Nhất Thần một cái.
“Trước kia tôi cũng là người của thành phố G.” Anh biết lúc này mà giải thích thì có chút đáng nghi, cho nên chọn nói thật.
Ba Tụng gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại bàn chuyện đi Vân Nam với những người khác. Diệp Thanh Dương vẫn giữ thái độ thờ ơ, có cũng được mà không có cũng không sao trả lời mấy vấn đề, sau đó lật đật muốn đi nghỉ ngơi trước. Nằm trên giường, anh nhắm mắt lại nhưng không ngủ. Rõ ràng Trần Đạp Tuyết có cơ hội nói ra thân phận của anh, nhưng tại sao con bé lại không nói? Rốt cuộc con bé được trên dưới nhà họ Trần cưng như trứng mỏng vô pháp vô thiên này biết được bao nhiêu chuyện?
Trần Nhất Thần tiến vào, ngồi trên bệ cửa sổ hút thuốc xong, để nguyên quần áo nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà. Anh nghiêng đầu nhìn thấy Diệp Thanh Dương trên giường đối diện cũng chưa ngủ, liền hỏi: “Cậu cảm thấy Đạp Tuyết có thể xảy ra chuyện gì hay không?”
“Tôi đã báo cho Trần An Bác biết, nhà họ Trần sẽ để ý một chút.” Diệp Thanh Dương dừng lại, nhớ tới giọng nói của Ba Tụng lúc nói chuyện với Trần Đạp Tuyết, anh bất đắc dĩ mỉm cười, “Anh yên tâm đi, Ba Tụng sẽ không làm gì với Trần Đạp Tuyết đâu… Chỉ là, hy vọng hắn ta có thể duy trì phần tình cảm kia, bỏ qua cho con bé.”
“Tình cảm gì?”
“Từ từ rồi anh sẽ phát hiện. Hiện giờ tôi cũng chỉ là suy đoán mà thôi.” Diệp Thanh Dương thở dài, “Thật ra thì Trần Đạp Tuyết cũng không ương ngạnh cậy mạnh như tôi tưởng tượng.”
Ngày đầu tiên Oanh Khê đến trường trung học báo cáo thì gặp được Trần Đạp Tuyết. Cô nhớ tới người kia nằm viện nguyên cả thời kỳ nghỉ hè, bây giờ sắc mặt đã khá hơn nhiều, chắc hẳn vợ chồng Trần An Uyên đã mất không ít tâm tư. Thư ký của Diệp Quốc Đào mang túi lớn túi nhỏ trong tay đi phía trước, Diệp Quốc Đào ở bên cạnh đang chào hỏi lãnh đạo của trường học, Oanh Khê cúi thấp đầu đi theo phía sau. Vừa đi chưa được mấy bước thì nghe giọng nói của Trần Đạp Tuyết.
“Diệp Oanh Khê, cậu nói thử xem chúng ta đây quả thật có duyên phải không? Tại sao đi tới đâu cũng nhìn thấy cậu vậy hả?” Trần Đạp Tuyết mặc áo đầm màu vàng, hất cằm nhìn người trước mặt.
Nhân viên bảo vệ của Trần An Uyên theo ở phía sau, trong tay cũng là bao lớn bao nhỏ, đã gặp qua Oanh Khê ở nơi trú quân, vào lúc này nhìn sang thấy cô nhóc, nhấp miệng cười xấu hổ. Oanh Khê nhìn thấy bộ quân phục thì không tiện nói gì với Trần Đạp Tuyết trước mặt của anh, chỉ đáp lại bằng nụ cười, rồi xoay người đuổi theo Diệp Quốc Đào.
“Giả dò cái quái gì chứ?” Đi khỏi vài bước, giọng nói của Trần Đạp Tuyết vẫn còn lanh lãnh bên tai, “Không phải lúc còn nhỏ vẫn hay cãi lộn với tôi sao? Bây giờ giả đò hoảng sợ làm tiểu bạch thỏ à?”
Nhân viên bảo vệ đã từng tận mắt chứng kiến sự bất hòa giữa hai đứa bé, lắc đầu một cái, khuyên Đạp Tuyết đi thôi. Dù sao hôm nay vì phải trình diện nên xuất viện, thân thể cô bé này vẫn còn yếu đuối, anh cũng không muốn cô nhóc ở ngoài này quá lâu.
Oanh Khê đứng trên hành lang ở túc xá, cầm điện thoại di động trong tay, muốn gọi điện thoại cho Diệp Thanh Dương, nhưng lại không bấm được số nào.
Ngày đó, anh mượn điện thoại di động của cô, bây giờ sờ lên, hình như hơi ấm của anh vẫn còn lưu lại bên trên, ấm áp, thoải mái trong lòng bàn tay của cô. Trong phòng, thư ký đang trải ga giường, dọn dẹp hộc tủ cho cô. Cô nhìn một chút rồi rời tầm mắt đi. Trước kia những thứ này đều do Diệp Thanh Dương làm. Nhớ tới năm thứ nhất vào trung học, anh đã giúp cô trải giường chiếu, khăn trải giường, chăn nệm, mỗi góc cạnh đều kéo thẳng băng. Anh treo mùng rất đẹp mắt, không giống như giường của những bạn học khác, phía trên trũng xuống, bốn góc cạnh kéo thẳng tắp, lúc đứng chính giữa nhìn chung quanh, bốn phía nhìn rất xinh đẹp.
Oanh Khê xiết chặt bàn tay, cảm giác một luồng hơi ấm dán chặt. Cô buông tay ra, tất cả liền phân tán ra. Trong lòng cô có chút khổ sở, từ nhỏ tới lớn, những năm tháng anh chăm sóc cô giống như một bức tường, dựng lên cho mình một biên phòng kiên cố nhất, bất cứ ai cũng không thể vào được, mà cô cũng không thể ra, chỉ muốn ôm anh gìn giữ sự thanh bình yên ổn cho đến hết những năm tháng còn lại.
“Oanh Khê…” Diệp Quốc Đào kêu cô hai lần mới thấy cô phục hồi tinh thần, “Nghĩ gì thế? Đừng tựa vào tường, lát nữa người dính đầy vôi đấy.”
“Dạ.” Oanh Khê vẫn dõi mắt một hồi lâu, nét mặt cô đơn không thể nào che giấu, “Cháu nhớ chú rồi.”
Diệp Quốc Đào không thể phản bác được, chỉ có thể vỗ vỗ vai cô an ủi, dẫn cô vào túc xá.
Diệp Thanh Dương đi theo đoàn người của Ba Tụng đến Vân Nam. Vừa xuống máy bay đã có người tới đón, người tới cũng không ít, có lẽ Ba Tụng đã an bài nhiều lần trước đó. Trần Nhất Thần và mấy người kia có vẻ như quen biết, sau khi chào hỏi nhiệt tình xong thì mới giới thiệu Diệp Thanh Dương cho bọn họ. Người hai bên làm quen xong thì lên xe.
Qua cả quá trình, Diệp Thanh Dương liền nắm rõ tình hình nơi này. Trước khi Ba Tụng theo Arnold tới thành phố G từ Vân Nam, hắn đã sắp xếp xong xuôi chuyện này. Vừa lên xe, đã có người không ngừng báo cáo tình hình buôn bán trong khoảng thời gian này cho hắn nghe. Diệp Thanh Dương ngồi kế bên tài xế, âm thầm kế hoạch bước đi tiếp theo.
Vừa xuống xe, Trần Nhất Thần đã xách theo cái rương vào gian phòng lúc trước của mình. Sau khi thu xếp đồ đạc xong, anh kéo ngăn tủ ra, lấy một chiếc đồng hồ đeo tay, nhét vào tay của Diệp Thanh Dương: “Nơi này không giống như thành phố G. Cậu vừa mới tới, cũng như vừa bước chân vào giới buôn bán bên này, các phương diện đều phải chú ý cẩn thận. Đồng hồ này là Ba Tụng đưa lúc trước, bên trong có hệ thống định vị, chúng ta mỗi người đeo một cái, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Ừ.” Sau khi Diệp Thanh Dương nhận lấy, nhìn tỉ mỉ một hồi rồi hỏi, “Xem ra hắn chỉ vừa mới khởi bộ bên này mà thôi. Tốt nhất chúng ta nên giám sát chặt chẽ, có tin tức gì lập tức truyền tới bên kia.”
“Lúc tôi báo cáo với cấp trên, bên kia đã nói, sẽ để bên cảnh sát và bộ đội phối hợp với chúng ta.” Trần Nhất Thần ra hiệu Diệp Thanh Dương đi tới bên cửa sổ, “Có nhìn thấy gian phòng bên kia không?”
“Có.” Diệp Thanh Dương nhìn sang, một loạt nhà trúc nhỏ.
“Dù sao Ba Tụng cũng là theo Arnold lớn lên, có vài thói quen không đổi được. Khẳng định bên kia có một gian dùng để tích trữ hàng. Nếu như có giao dịch thì cũng sẽ tiến hành ở bên kia. Cho nên nhất định phải chú ý đến động tĩnh bên đó từng phút một.”
“Ừ.’ Diệp Thanh Dương gật đầu, thấy mấy người đứng bên ngoài nhà trúc, nhưng không nhiều lắm. Xem ra Ba Tụng cũng sợ mục tiêu quá lớn, khiến người chú ý.
“Trước kia, cậu và Oanh Khê liên lạc với nhau, ở thành phố G, lại có Diệp thị che mắt, tôi đã không lên tiếng. Bây giờ đã tới đây rồi, nhất định phải cắt đứt tất cả mọi liên lạc.” Trần Nhất Thần nghĩ ngợi một hồi rồi nhắc nhở.
“Tôi hiểu.” Diệp Thanh Dương thu hồi tầm mắt, không nói thêm gì nữa, đi ra ngoài.