Đọc truyện Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt – Chương 45: Thẳng thắn
Sau khi tụ họp xong, Diệp Thanh Dương cũng không quen với cuộc sống về đêm, đi về với Trần Nhất Thần. Dọc theo đường đi, anh có chút phiền não, không ngừng hút thuốc lá. Vừa vào tới cửa, anh liền giật cổ áo sơ mi ra, chửi thề một câu, đá giày ngồi xuống ghế sa lon. Trần Nhất Thần nhìn thấy bộ dạng này của anh, đi thẳng tới tủ lạnh lấy ra hai chai bia. Diệp Thanh Dương rất ít khi uống rượu, lúc này nhận lấy, tu thẳng một hơi.
Diệp Thanh Dương uống từng hớp, nhìn anh uống hết một chai rồi mới nói: “Chuyện này là do tôi suy tính không chu toàn. Tôi không nghĩ tới Ba Tụng lại có thể sẳn sàng buông tha một cục thịt béo bổ như vậy, đi gặm một cục xương thúi đã sớm bị người khác gặm nhắm.”
“Không thể hoàn toàn trách anh trong chuyện này.” Sau khi Diệp Thanh Dương uống bia xong, cảm thấy hơi nóng, nằm ngửa trên ghế sa lon, một chân gác lên bàn trà, hai tay không ngừng xoa xoa mặt, “Bây giờ nhìn lại, chúng ta chỉ đành phải đi Vân Nam. Đối với một người vừa mới khởi bước, nơi đó đúng là thích hợp hơn thành phố G rất nhiều. Chỉ là tôi… đi như vậy, không biết lúc nào mới có thể trở lại. Tôi muốn nói vài lời với Oanh Khê.”
“Vẫn là không nên cho con bé biết, có nói ra cũng không thay đổi được điều gì, ngược lại còn lôi kéo con bé vào những chuyện con bé không nên biết.” Dĩ nhiên Trần Nhất Thần không muốn con gái của mình bị bất cứ nguy hiểm nào uy hiếp.
Diệp Thanh Dương lắc đầu, thở dài một cái: “Không nói cho cô ấy biết, tôi không yên lòng. Cô ấy quá nhạy cảm, lúc trước nếu không gặp mặt cũng không sao. Đã gặp rồi mà lâu ngày không có tin tức sẽ khiến cô ấy lo lắng. Cô nhóc này luôn bị những ý tưởng ngổn ngang của mình hành hạ đến khó chịu, tôi sợ cô ấy sẽ khó tiếp nhận.”
“Ừ.” Trần Nhất Thần gật đầu, im lặng một hồi, buồn bã uống hai hớp bia rồi hỏi, “Gia đình Trần An Uyên nhà bọn họ đối đãi với Đạp Tuyết rất tốt, tôi cũng không có gì không yên lòng. Cậu đã quyết định muốn nói chuyện với Oanh Khê, như vậy tôi cũng không nên lo lắng quá nhiều.”
Diệp Thanh Dương tự mình đi vào phòng bếp lấy thêm hai chai bia ra ngoài, tự mình mở một chai uống, trong lòng kiên quyết, hỏi anh ấy một vấn đề mà anh đã muốn hỏi rất lâu trước đó: “Còn Tô Uyển thì sao? Hiện giờ cô ta đã trở lại, anh có nghĩ tới chuyện… đi gặp cô ta không?”
Trần Nhất Thần nghe xong nở nụ cười: “Lúc tôi đi, tôi đã định ra cho mình hai giả thuyết… Nếu lúc tôi trở lại, cô ấy vẫn chờ tôi, như vậy cho dù gia đình phản đối như thế nào, tôi nhất định sẽ cưới cô ấy. ₯ễɳðàɳl€qʮ¥đƟn Nhưng nếu lúc tôi trở lại, cô ấy đã quên đi lời hẹn ước với tôi trước kia, như vậy tôi sẽ buộc mình buông tay. Bây giờ cô ấy đã đám cưới, có gia đình của mình, hay là đã có con cái, vậy thì tôi cần gì phải tham gia náo nhiệt, huyên náo gà chó không yên hả?”
“Cô ta vẫn luôn cho rằng anh đã chết.”
“Lúc còn trẻ, cảm thấy không có gì không thể tha thứ.” Trần Nhất Thần giải quyết hết chai bia kia thì bắt đầu uống chai bia Diệp Thanh Dương lấy ra, “Bây giờ mới hiểu được, làm sao tránh khỏi những chuyện mà mình không muốn làm? Nếu như cô ấy có lòng đi theo tôi cả đời, tôi chết đi rồi, cô ấy vẫn có thể một mình sống tốt quãng đời còn lại, phải không? Chỉ là tôi cũng không thể trách cô ấy được, làm phụ nữ rất khó khăn. Nếu như cô ấy đã chọn con đường này từ trước, tôi cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cô ấy.”
“Chẳng qua tôi chỉ muốn Oanh Khê có một cặp cha mẹ hạnh phúc, lâu nay cô ấy vẫn cho rằng như thế.” Diệp Thanh Dương không còn bộ dạng say rượu, đứng lên chuẩn bị đi vào phòng tắm, “Có lúc tôi cảm thấy chúng ta không can đảm bằng cô bé kia, không tới thời khắc cuối cùng, cô ấy tuyệt đối không buông tay hạnh phúc mà mình muốn.”
“Bấy nhiêu đó cũng đủ rồi…” Trần Nhất Thần nhìn về phía bóng lưng của Diệp Thanh Dương cười cười, “Oanh Khê là con gái của tôi, tôi và mẹ nó không được, nhưng nó được thì tôi cũng cảm thấy thỏa mãn rồi… Cho nên… Diệp Thanh Dương, nhớ đối xử tốt với Oanh Khê.”
“Tôi biết.”
Sáng hôm sau, theo thường lệ, hai người lái xe đi Diệp thị, đến công ty sớm. Trần Nhất Thần nói hôm nay anh sẽ báo cáo chuyện đi Vân Nam với cấp trên, bảo anh đi tìm Oanh Khê xử lý tốt đẹp đi. Diệp Thanh Dương cũng hiểu, nếu như phải đi, đó cũng là chuyện Ba Tụng ra lệnh, chuyện của mình thì chỉ có thể sắp xếp thời gian ổn định.
Diệp Thanh Dương làm việc trong phòng của mình tới khoảng mười giờ thì mới gọi điện thoại lên phòng làm việc của Diệp Quốc Đào, giải thích đơn giản sự việc. Diệp Quốc Đào trực tiếp cự tuyệt, lý do rất đơn giản, một đứa nhỏ làm sao có thể chịu đựng nhiều việc như vậy? Diệp Thanh Dương cố ý muốn Diệp Quốc Đào nói chuyện đi Vân Nam cho Oanh Khê nghe, Diệp Quốc Đào vẫn cự tuyệt, sau đó cúp điện thoại. Anh tức giận gọi lại một lần nữa, nhưng thứ ký bên kia lại ngăn cản.
Không còn cách nào khác, anh phải tự mình lên lầu 20. Thư ký cho rằng anh bị rầy la, đi lên nhận lỗi, cho nên không nói hai lời liền đi vào thông báo. Diệp Quốc Đào có chút bất ngờ, con trai của mình lâu này làm việc cẩn thận mà lại chuyện gì cũng có thể làm bởi vì Oanh Khê. Dù sao ông cũng sợ anh sẽ làm chuyện gì ngoài ý muốn, bên ngoài nhiều người nhiều miệng, không tiện để anh phải chờ bên ngoài, ông gật đầu, bảo thư ký dẫn Diệp Thanh Dương vào.
Lúc Diệp Thanh Dương vào văn phòng, Diệp Quốc Đào đang phê văn kiện, không ngẩng đầu lên, cũng không chào hỏi. Diệp Thanh Dương cũng bỏ mặc, đứng một bên, không nói tiếng nào, im lặng chờ Diệp Quốc Đào phê duyệt xong văn kiện.
“Xuống dưới đi làm đi.” Diệp Quốc Đào có lòng bỏ mặc anh, đợi mấy giờ, thấy anh vẫn còn đứng im, không nhịn được mở miệng.
“Nếu cha không muốn nói cho con bé biết, an bài cho con gặp mặt con bé một lần cũng được, con sẽ tự nói cho nó nghe.”
“Anh có biết anh đang làm gì không?” Diệp Quốc Đào buông bút xuống, có vẻ tức giận, “Ban đầu anh muốn vào quân đội, tôi không muốn, nhưng anh nói thế nào? Anh có khả năng tự bảo vệ mình, anh cũng tự tin một ngày nào đó anh có thể mạnh mẽ để bảo vệ bất cứ người nào. Đây chính là lý tưởng của anh, tôi tôn trọng anh, tôi thỏa hiệp. Nhưng anh nhìn thử xem bộ dạng của anh bây giờ! Anh có chỗ nào nhìn giống như anh có thể tự bảo vệ mình hả? Anh gặp Oanh Khê thì sẽ gặp hậu quả gì, anh có nghĩ tới không?”
Diệp Thanh Dương gật đầu, chẳng hề dao động, nói: “Con đã gặp con bé ba lần rồi.”
Diệp Quốc Đào há miệng, hoàn toàn bất ngờ. Diệp Thanh Dương thấy thế, đè lên mi tâm, miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Anh thật sự không nắm chắc thái độ của Diệp Quốc Đào, nếu như ông phản đối chuyện kia, sau khi mình đi Vân Nam rồi, Oanh Khê sẽ ra sao đây? Cho nên mặc dù đây là cơ hội tốt, nhưng anh phải kìm nén, không thể nói ra chuyện của mình và Oanh Khê.
Diệp Quốc Đào không thèm nhìn anh, vùi đầu tiếp tục xem tài liệu. Diệp Thanh Dương vẫn dùng tư thế quân nhân đứng trước bàn làm việc của ông. Hai người cứ giằng co như vậy, cấp dưới ra vào báo cáo công việc, nhìn nhìn người thanh nhiên này một cách kỳ lạ. Diệp Quốc Đào xử lý xong công việc, lấy áo khoác treo trên giá đỡ xuống, đi ra ngoài. Diệp Thanh Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ, Diệp Quốc Đào làm ngơ, lướt qua mặt anh, đi thẳng ra ngoài.
Ba giờ chiều, Diệp Quốc Đào trở lại công ty. Thư ký vừa thấy ông đi vào, vội vàng tiến lên nói Diệp Thanh Dương vẫn còn chờ trong văn phòng. Diệp Quốc Đào ngẩn người ra, sau đó gật đầu, môi hơi nhếch lên, đi vào phòng làm việc. Diệp Thanh Dương nghe tiếng động, quay đầu lại nhìn. Diệp Quốc Đào đi thẳng tới ghế ngồi, sửa sang lại tài liệu trong tay, lạnh nhạt nói: “Xế chiều hãy lên đây, tôi gọi Oanh Khê tới công ty, dù sao gặp mặt ở đây cũng an toàn hơn bên ngoài.”
“Cám ơn cha!” Diệp Thanh Dương hơi nhúc nhích cơ thể có chút cứng còng, trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở, “Chuyện này đừng nên nói với mẹ.”
Diệp Quốc Đào liếc anh một cái: “Anh nhắc nhở Oanh Khê là được. Không phải là tôi không có chừng mực.”
Oanh Khê đang ở nhà lên mạng thì nhận được điện thoại của Diệp Quốc Đào, bảo cô đến công ty, có chuyện gấp. Cô nhận lời ngay, mẹ Diệp vẫn còn đi dạo ngoài phố, bảo là muốn mua quần áo giữa hè. Cô kêu tài xế đưa mình đi công ty, quen thuộc vào thang máy lên lầu 20. Thư ký dẫn cô vào phòng làm việc, cô liếc mắt nhìn thấy Diệp Thanh Dương đang ngồi bên cạnh, nhìn Diệp Quốc Đào thì thấy vẻ mặt không vui, phản ứng đầu tiên của cô là bỏ chạy.
Mới vừa xoay người qua, Diệp Quốc Đào lên tiếng: “Chạy đi đâu mà chạy? Lúc trước gạt ông tại sao không nghĩ tới kết quả ngày hôm nay?”
“Dạ?” Oanh Khê có chút xấu hổ gãi gãi đầu, đóng cửa văn phòng lại, ngượng ngùng đi tới bên cạnh Diệp Quốc Đào, “Cháu…chính là quên nói cho ông biết.”
“Tại sao ông lại không sớm phát hiện trí nhớ của cháu kém như vậy kìa?” Diệp Quốc Đào cười lạnh, khóe mắt quét qua Diệp Thanh Dương đang mỉm cười, cảm thấy bực bội, “Đi đi đi, vào trong phòng nghỉ nói chuyện đi. Ông nhìn thấy thật khó chịu, lớn như vậy, dạy dỗ nhỏ cũng ra y chang như thế!”
“Ông Nội, không nên giận dữ, tụi cháu không phải cố ý!” Cô nhóc trề môi, ánh mắt sáng ngời, vô cùng xinh đẹp, Diệp Quốc Đào đâu nỡ trách cứ quá nhiều.
Diệp Thanh Dương nhìn thấy thế thì cau mày, đi tới kéo tay Oanh Khê đi về hướng phòng nghỉ. Sau khi hai người đi vào, Diệp Quốc Đào mới thở ra một hơi, mặt mày tràn đầy lo lắng. Con trai quan tâm tới Oanh Khê như vậy, rốt cuộc đây là chuyện xấu hay tốt? Hai người thân mật như vậy, sau này cũng sẽ có gia đình của mình và người yêu, ông có chút lo lắng rằng Oanh Khê sẽ không tiếp nhận được vợ của Diệp Thanh Dương. Mặc dù không nói rõ, nhưng ông cũng hiểu được, nhiều năm như vậy, chuyện Diệp Thanh Dương không muốn kết hôn có liên quan rất nhiều đến Oanh Khê.
“Anh bị ông Nội phát hiện rồi hả? Oanh Khê lay động cánh tay của Diệp Thanh Dương, quan sát kỹ càng, “Ông có đánh anh không?”
“Oanh Khê…” Diệp Thanh Dương kéo cô ngồi lại đàng hoàng, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói, “Em nghe anh nói nè, có lẽ không bao lâu nữa, anh sẽ đi Vân Nam. Trong khoảng thời gian này, em học hành cho giỏi, ngoan ngoãn ở nhà, không được nghĩ ngợi lung tung, có nghe không?”
“Anh phải đi bao lâu?” Trong lòng Oanh Khê xốn xang nhưng vẫn biết điều, không làm ầm ĩ lên.
“Không biết…” Diệp Thanh Dương ôm cô qua, vỗ nhẹ lên lưng cô, “Em ngoan… Thật ra thì anh đã gặp cha của em rồi.”
“Ông ấy có khỏe không?”
“Ông ấy rất tốt… Ông ấy… cũng rất thương em…” Diệp Thanh Dương hôn lên đỉnh đầu cô, “Cho nên, anh phải cứu ông ấy ra. Cha của em yêu thương em như vậy, lẽ ra ông ấy phải nên trở về bên cạnh em.” (**hu hu ta loạn, không biết phải xưng làm sao cho đúng…)
“Vậy anh có gặp nguy hiểm không?”
Diệp Thanh Dương còn chưa kịp trả lời thì nhận được điện thoại của Trần Nhất Thần, hình như bên kia anh ấy rất vội, nói chuyện giống như la hét: “Tới bệnh viện mau!”