Đọc truyện Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt – Chương 35: Mưu kế
Diệp Thanh Dương có chút luống cuống. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Nhất Thần sẽ cúi đầu vì chuyện gì đó. Một người trước kia luôn ưỡn lưng thẳng tắp, giây phút nhìn thấy con gái mình thì buông hết tất cả kiêu ngạo, dùng phương thức biểu đạt người ngoài chưa từng nhìn thấy bày tỏ sự áy náy.
Hầu kết Diệp Thanh Dương lên xuống nhiều lần, môi run run, nhưng không thốt ra được lời nào. Bình tĩnh suy nghĩ lại, anh cảm thấy Oanh Khê sẽ gánh không nổi một câu ‘hối hận’ này của Trần Nhất Thần. Làm một người ta, anh không làm đủ bổn phận của mình. Thế nhưng một người con gái như Oanh Khê, hầu như làm được những gì một người con gái ở tuổi đó nên làm. Nhớ nhung và tình cảm của cô đối với cha sẽ không thua kém bất cứ đứa bé nào có cha mẹ ở bên cạnh.
Cổ họng Trần Nhất Thần giống như có vật gì chận nghẹn lại, mở miệng chỉ có thể phát ra chút âm thanh nức nở nho nhỏ. Anh nuốt nước miếng, cố gắng kiềm chế nước mắt sắp tràn ra ngoài, thở ra một hơi thật dài, vỗ vỗ bả vai Diệp Thanh Dương, chân thành nói: “Cám ơn cậu dạy dỗ con bé thật tốt.”
“Nên làm như vậy…” Diệp Thanh Dương quay đầu lại liếc nhìn, đã không còn nhìn thấy cửa tiệm kia nữa, thế nhưng anh lại giống như lưu luyến không thôi. Cuối cùng anh cũng chỉ có thể cười khổ một cách bất đắc dĩ, bỏ đi với Trần Nhất Thần.
Sau khi hai người tới Diệp thị, liền đi thẳng đến bộ phận nhân sự. Lúc trước Diệp Quốc Đào đã nhắc tới, Diệp Thanh Dương chỉ cần làm vài thủ tục, rất thuận lợi. Lúc đi đến bộ doanh tiêu thị trường, mặc dù có vài ánh mắt hiếu kỳ nhìn sang, nhưng mọi người đã sớm nghe ngóng công ty muốn tuyển vài người mới vào, nghĩ rằng người tới chính là trưởng ban mới, bọn họ cũng không hỏi thăm quá nhiều, liếc mắt vội vàng một cái rồi bắt đầu bận rộn chuyện của mình.
Diệp Thanh Dương dẫn theo Trần Nhất Thần vào phòng làm việc của mình. Hai người nhìn chung quanh một chút rồi anh mới dám cầm điện thoại làm việc lên, gọi điện thoại cho Diệp Quốc Đào, đại ý là nhờ ông nhận Trần Nhất Thần vào công ty càng sớm càng tốt, hơn nữa còn không nên lưu lại dấu vết gì. Diệp Quốc Đào suy nghĩ một hồi, nói ông muốn suy nghĩ thật kỹ.
Thật ra thì chuyện này không phải khó xử lý. Chỉ là cái tên Trần Nhất Thần này quá quen thuộc, người lính đã cứu con trai mình năm đó cũng tên là Trần Nhất Thần. Như vậy… Oanh Khê… không lẽ cha của con bé vẫn còn sống? Trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Quốc Đào cảm thấy hỗn loạn, cả buổi chiều đứng ngồi không yên. Lúc đi họp thì bị thư kí nhắc nhở nhiều lần ông mới mất hồn mất vía đi vào phòng họp. Đáng lẽ buổi trưa còn phải xã giao, ông đã từ chối, vội vàng lái xe về nhà.
Lúc này Oanh Khê đang đi học, trong nhà chỉ còn lại đám người làm và vợ đang trồng hoa. Vợ nhìn thấy ông đầu đầy mồ hôi chạy vào, cho là đã xảy ra chuyện gì, sợ đến mức móng tay cấu vào thân hoa gãy cụp. Diệp Quốc Đào trầm lặng, bảo người mang trà tới, sau khi uống xong thì bắt đầu kể cho vợ nghe những điểm quan trọng.
“Em còn nhớ Trần Nhất Thần không?”
Mẹ Diệp suy nghĩ một lát, sực nhớ ra: “Lần đó Diệp Thanh Dương gặp chuyện không may, chính là do Trần Nhất Thần cứu. Không phải cậu ta là cha của Oanh Khê sao? Vì sao anh lại đột nhiên nhắc tới cậu ta?”
“Trần Nhất Thần chưa chết!” Diệp Quốc Đào dằn cái ly xuống bàn, tiếng ly chạm vào khay ra rất khó nghe, “Em nói đi, đây là chuyện gì chứ? Chẳng lẽ Thanh Dương tìm bậy một đứa bé trở về lừa gạt chúng ta?”
“Làm gì có! Vì sao anh biết Trần Nhất Thần vẫn còn sống?” Mẹ Diệp cũng bắt đầu cau mày, “Em thấy Oanh Khê mang theo không ít đồ liên quan tới quân đội, ví dụ như vỏ đạn nè. Em có hỏi Oanh Khê, con bé nói là của cha nó. Nếu không phải là người trong quân đội thì ai có thể mang được vỏ đạn ra bên ngoài hả? Đã là chuyện như vậy, hay là đợi Oanh Khê về nhà rồi mình hãy hỏi. Trước mặt con bé anh đừng nói năng lung tung, từ nhỏ con bé rất nhạy cảm. Nếu thật sự Trần Nhất Thần còn sống trên đời, vậy thì không phải Oanh Khê trở thành đứa bé bị bỏ rơi hay sao? Con bé mới bây lớn, có thể chịu đựng nổi à?”
Diệp Quốc Đào lại nâng ly trà lên uống, trong lòng bắt đầu tự cân nhắc. Nếu Diệp Thanh Dương đã mở miệng, như vậy tuyết đối Trần Nhất Thần vẫn còn tồn tại ở trên đời. Ban đầu lúc Diệp Thanh Dương mang Oanh Khê trở lại, có nhắc tới Trần Nhất Thần, cũng không giống như nói láo. Có thể nào đến bây giờ Thanh Dương mới biết rõ sự thật? Hay là, nghề nghiệp của bọn họ có gì đặc biệt, Trần Nhất Thần cũng có thể là… nằm vùng?
Cho dù là nguyên nhân nào, Oanh Khê đã ở nhà họ Diệp tám năm rồi, hiện giờ còn mang cả họ nhà họ Diệp, không có lý nào cha người ta vừa mới trở lại đã lập tức đòi người. Tô Uyển cũng muốn người mà, không phải Oanh Khe cũng đã quyết tâm đi theo Thanh Dương sao? Tóm lại, phải xem ý tứ của Oanh Khê thôi. Nhưng mà chuyện lần này Thanh Dương muốn giữ bí mật, chưa chắc đã nói với Oanh Khê, chỉ đành nói bóng nói gió, thăm dò ý nghĩ của con bé một chút thôi.
Vì trong lòng tự cân nhắc, Diệp Quốc Đào cũng bình tĩnh trở lại. Sau khi ăn cơm xong, ông liền trở lại công ty, bắt đầu bắt tay vào chuyện của Trần Nhất Thần. Không thể để chuyện này dính dáng đến cấp cao, ông chỉ đành nhờ thư kí đi làm. Đối với bên ngoài, Diệp Thanh Dương cũng có thể nói là nhờ thư kí của Đổng sự trưởng giúp đỡ.
Ý của cấp trên hạ xuống, chuyện của Trần Nhất Thần được giải quyết nhanh chóng. Arnold rất hài lòng với hiệu suất xử lý chuyện của Diệp Thanh Dương, ngoại trừ phân chia hai tám như ước định ban đầu, ông ta còn thanh toán một khoản trước, gọi là tiền hoạt động. Diệp Thanh Dương cũng không từ chối, toàn bộ bỏ túi.
Anh nói sơ qua kế hoạch kế tiếp với Arnold, ông ta cũng rất đồng ý, nói chỉ cần có thị trường và thông đạo, nguồn cung cấp phía sau không thành vấn đề. Mấy người đang bàn bạc nửa chừng thì có một người thanh niên đi vào, thoạt nhìn còn nhỏ hơn Diệp Thanh Dương mấy tuổi, diện mạo điển hình là thanh niên người Thái, màu da lúa mạch, tóc đen nhánh, áo mơ mi trắng, quần đen.
Khi cậu ta đi vào, Arnold giơ thay ra ý bảo Diệp Thanh Dương dừng lại, cau mày không vui nhìn về phía người thanh niên kia: “Ba Tụng, tao đã nói rất nhiều lần rồi, nơi này không phải mày muốn tới là tới. Mày chỉ cần sống ở Vân Nam là được rồi, hay là mày trở về Thái Lan tiếp thu chuyện buôn bán bên kia đi.”
“Cha…” Ba Tụng khiêm tốn lễ độ gọi Arnold, “Chuyện buôn bán của đại ca căn bản là không kiếm được tiền, cha còn ôm hi vọng với anh ấy sao?”
“Ý của mày là gì?”
“Con biết người không muốn giao lại quyền cai quản sự nghiệp cho con, nhưng con cũng là con của người, không có lý nào anh ấy có thể lấy hết tất cả tài sản của người, mà con thì ngay cả chén canh cũng không được đụng tới. Nếu như người tính toán để cho con cả thừa kế tất cả, vậy con đây, hai chị và đứa em gái phải làm sao?” Ba Tụng lạnh lùng cười một tiếng, giọng nói hài hước trong nháy mắt chuyển thành lạnh lùng oán hận, “Là bởi vì mẹ của con à? Ở trong lòng của người, con riêng chính là thua xa người làm trong nhà mà.”
“Ba Tụng!” Arnold tức giận, phất tay một cái, gạt rớt chiếc ly trên mặt đất, nước văng tung tóe, “Đừng nói tầm phào trước mặt tao, mày biết, tao không thích nghe!”
“Cha, khả năng của đại ca ra sao, con biết người cũng rất rõ ràng. Ngài là người thông mình nhìn xa trông rộng thì không nên truyền lại quyền thừa kế gia nghiệp cho anh ấy. Về phần ba người con gái trong nhà, ngoại trừ dạo phố, tiêu tiền mua quần áo trang sức ra thì có thể làm được gì?” Ba Tụng chê cười, ánh mắt đảo một vòng liếc nhìn mọi người ở đây, hơi dừng lại một chút ở Trần Nhất Thần và Diệp Thanh Dương, cuối cùng nhàn nhạt nói tiếp, “Người nên suy nghĩ kỹ càng đề nghị của con một chút. Nếu hiện giờ người đang có khách, con sẽ không quấy rầy người.”
Arnold không thèm liếc nửa mắt nhìn cậu ta, cũng không trả lời. Trần Nhất Thần ghé vào lỗ tai hắn ta nói gì đó, rồi ngồi thẳng lên thản nhiên nhìn về phía Ba Tụng: “Tôi đưa cậu ra ngoài.”
Đầu óc Diệp Thanh Dương nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt, xem ra ý tưởng của Trần Nhất Thần có thể thực hiện được. Nếu như lợi dụng sự mâu thuẫn giữa Arnold và Ba Tụng, chuyện triển khai hành động của bọn họ rất có lợi. Xem ra Ba Tụng đơn giản là một thương nhân trọng lợi, đối với mình, chọn lọc tự nhiên là điều có lợi nhất, như vậy cũng không khiến người ta hoài nghi.
Bị Ba Tụng quấy nhiễu như vậy, Arnold mất hết hứng thú, nói chuyện qua loa để kết thúc buổi bàn bạc hôm nay: “Diệp tiên sinh, có một số việc, cậu cứ tự mình ra tay, đợi đến khi mua bán thành công, tôi nhất định không bạc đãi cậu.”
“Ừ, yên tâm đi.” Diệp Thanh Dương đứng lên chuẩn bị ra về, ra tới cửa thì gặp Trần Nhất Thần, anh cũng đi vào chào Arnold một tiếng rồi theo Diệp Thanh Dương ra ngoài.
Trên đường đi, hai người không nói với nhau câu nào. Trở lại phòng thuê của Trần Nhất Thần, hai người mới bàn tiếp kế hoạch kế tiếp.
“Cậu cũng thấy đấy, Ba Tụng bắt đầu đoạt quyền trắng trợn rồi, đây là thời cơ tốt. Năm trước, hắn có ý hợp tác với tôi, tôi đã bắt đầu hoài nghi, sau lưng của hắn cũng đã chuẩn bị sẳn sàng. Hôm nay bắt lấy cơ hội hắn đưa ra, tôi đã thử dò xét một chút. Quả nhiên hắn ta dàn xếp xong xuôi tất cả. Xem ra hắn nắm chắc phần thắng trong tay, nếu hắn có lòng tin như vậy, chúng ta cũng nên thuận theo tự nhiên dựa theo đi.” Trần Nhất Thần kẹp điếu thuốc trong tay, gương mặt dưới khói mù lượn lờ có chút nặng nề.
Diệp Thanh Dương tựa người trên ghế sa lon, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Chỉ cần Ba Tụng không nghi ngờ, chúng ta giúp hắn giải quyết Arnold xong sẽ giải quyết luôn hắn. Như thế này thì sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.”
“Ý của tôi là không thể để cho Ba Tụng quyết tâm dứt khoát loại từ hậu hoạn vĩnh viễn.”
“Nhất định Ba Tụng có ý này…” Diệp Thanh Dương bưng ly nước lên uống một hớp, “Nếu như anh là người danh không chánh, ngôn không thuận đoạt quyền, anh sợ nhất là điều gì?”
“Đông Sơn tái khởi!” (Đợi thời trở lại) Trần Nhất Thần tỉnh táo tinh thần, ngồi lên ghế sa lon nghe Diệp Thanh Dương phân tích.
“Arnold ngày hôm nay không phải thành danh trong một đêm. Căn cơ sâu như vậy, dĩ nhiên Ba Tụng cũng sẽ sợ lão ta ngóc đầu trở lại, Đông Sơn tái khởi. Chúng ta dựa vào điểm này, nghĩ cách để Ba Tụng đưa Arnold vào tù. Với bằng chứng buôn lậu thuốc phiện nhiều năm như vậy, tội tử hình cũng khó mà thoát. Chuyện có lợi lớn như vậy, làm sao Ba Tụng có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Hơn nữa, nếu như rơi vào tay cảnh sát, như vậy thủ hạ của Arnold cũng không còn gì để nói. Ba Tụng chỉ cần ra mặt đưa ra vài điểm lợi ích, bọn họ cũng sẽ làm theo hắn, hắn cũng không cần lo lắng có người thề chết theo Arnold.”
“Điều này cũng là một biện pháp tốt… Mấy năm nay Arnold rất được hoan nghênh, giao thiệp rộng rãi, nếu Ba Tụng thật lòng nhẫn tâm ra tay xử lý cha mình, nói vậy sau này người muốn hợp tác với hắn cũng không nhiều. Nếu như trù tính để Arnold bị bắt, đơn giản chỉ là vì lão ta không cẩn thận bị lọt lưới, Ba Tụng đoạt được quyền mua bán trong nhà, ít nhiều gì thì mấy bậc trưởng bối cũng sẽ đi theo chăm sóc hậu bối này.”
Diệp Thanh Dương gật đầu: “Như vậy cũng có thể giúp sức cho cảnh sát rất nhiều.”
Hai người nhìn nhau cười trong bóng đêm. Với bố cục này, thắng lợi của bọn họ lại gần hơn một bước.