Đọc truyện Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt – Chương 27: Biến cố
Đột nhiên nhịp tim của Diệp Thanh Dương lỡ mất một nhịp, mồ hôi ướt lòng bàn tay. Anh kéo tay cô xuống, mặt sầm lại khiển trách: “Học ở đâu ra kiểu trò chơi này?”
“Hai người yêu nhau không phải nên là như vậy sao? Dắt tay, hôn hít…” Diệp Oanh Khê nghiêng đầu suy nghĩ một chút, quyết định không nói ra mấy chữ ‘lăn lộn trên giường’. Nếu như Diệp Thanh Dương nghe được, không chết thì cũng trầy da tróc vẩy, “Diệp Thanh Dương, anh thật bảo thủ!”
“Đây là trên đường cái!” Diệp Thanh Dương tức giận dắt cô về phía trước. Trên đường phố có quá nhiều người, phần lớn là thanh thiếu niên, khoe khoang tuổi tác, tình tứ nóng bỏng, cử chỉ thân mật phóng khoáng, không chút cố kỵ. Dọc theo con đường, Oanh Khê vô cùng hứng thú, thỉnh thoảng lại đưa tay lấy những vật phẩm thủ công trên những quầy hàng ngắm nghía. Một tay Diệp Thanh Dương che chở cô, một tay ngăn cản đám người. Nhìn những cặp tình nhân đang ôm hôn nhau không chút kiêng dè, sắc mặt anh càng khó coi hơn.
“Chú ơi… chúng ta quay về đường này đi, có vài quán bên đường còn chưa vào xem đấy.” Oanh Khê dắt tay áo của anh muốn đi ngược lại. Bị Diệp Thanh Dương giữ chặt, cô nhìn sang với ánh mắt năn nỉ thỉnh cầu.
Diệp Thanh Dương ho hai tiếng, tay phải nắm lại đặt ở trên môi, thấp giọng nói: “Chúng ta đi chỗ khác đi. Nơi này quá phức tạp, nhiều người lắm, không tốt.”
Oanh Khê nhướng cổ lên dò xét đám người qua lại, mắt đảo một vòng, giống như hồ ly tinh nhỏ gian xảo lất láo, kê miệng sát bên tai Diệp Thanh Dương, cắn một cái: “Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh hơn…”
Diệp Thanh Dương làm sao không biết được trong đầu cô đang nghĩ cái gì, chuẩn bị lớn tiếng mắng cô hai câu thì điện thoại vang lên. Anh bất đắc dĩ nhéo nhéo khuôn mặt bất mãn của cô, lui qua một bên nghe điện thoại. Oanh Khê có chút thất vọng, cúi thấp đầu. Cô không quan tâm trong cả quá trình đều là cô chủ động, chỉ là, tính tình dè dặt của thiếu nữ khiến cô có chút mất mát mà thôi.
“Oanh Khê, về nhà trước đi. Đêm nay anh có nhiệm vụ, bây giờ phải trở về nơi trú quân ngay lập tức.” Một tay cầm điện thoại di động, một tay vân vê nút áo khoác thứ ba, Diệp Thanh Dương có chút do dự, “Nếu không… em theo anh về nơi trú quân nhé?”
Oanh Khê biết anh bận rộn nhiều việc, giờ phút này nghe anh nói như vậy, tuy rằng không ngạc nhiên, nhưng cũng không tự giác mà ‘à’ lên một tiếng. Nhìn thấy cặp mắt âm u tối đen của anh nhìn mình chằm chằm, bỗng nhiên cô có chút bối rối. Dây chuyền vừa mới mua nhất thời không nắm giữ, tuột xuống từ bàn tay. Chuông nhỏ màu đồng lăn trên mặt đất hai vòng, phát ra tiếng reng đinh đinh đang đang. Cô giật mình nhưng chưa tỉnh táo.
Diệp Thanh Dương nhìn cô thật sâu, khom lưng nhặt lên, đặt vào bàn tay của cô. Lúc này cô mới có phản ứng, nắm chặt dây chuyền trong tay, cười một cách miễn cưỡng: “Tại sao anh nhìn em như vậy, làm em sợ.”
Diệp Thanh Dương hít vào một hơi thật sâu, kìm chế cảm xúc, mở miệng lần nữa, khó trách âm thanh có chút khó nghe: “Không có việc gì. Chỉ là hỏi em một câu. Nếu em không muốn theo anh trở về thì hãy về nhà bà Nội trước đi.”
“Không, em về với anh.” Gần như theo bản năng, cô liền kéo gấu áo của anh trở lại.
Diệp Thanh Dương cúi đầu nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới từ từ gật đầu, lấy điện thoại ra liên lạc với Trần An Bác. Hai người ngồi trên ghế dài bên đường chờ Trần An Bác và Tần Manh đến hội họp. Lần này ai cũng không có tâm tình, ngồi sát bên nhau nhìn người qua lại trên đường. Anh tự tay kéo áo khoác của cô khép lại, cúi đầu hỏi: ‘Có lạnh không?”
Không hiểu vì sao, giờ phút này, cô cảm thấy rất khó đối mặt với Diệp Thanh Dương. Trong mắt của anh bao hàm cảm xúc phức tạp, cô nhìn không hiểu, rồi lại mơ hồ cảm giác như mình có hiểu. Từ năm bảy tuổi anh mang cô trở về, cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào ngoại trừ cưng chiều yêu thương từ Diệp Thanh Dương. Cho dù là khi anh nổi giận thì ánh mắt của anh đối với cô cũng mang theo mấy phần quan tâm. Nhưng mà mới vừa rồi cô nhận ra được sự thương hại lẫn do dự trong ánh mắt kia. Anh đang thương hại ai? Mình à? Vậy thì tại sao anh lại thương hại? Còn vẻ mặt do dự là đại biểu cho chuyện gì? Cô đoán không ra tất cả những thứ này!
“Lạnh hay không?” Thấy cô cúi đầu không nói, anh cao giọng hỏi lại một lần nữa.
Cô lắc đầu, nhìn Trần An Bác và Tần Manh dắt tay nhau xuống xe taxi phía đối diện. Diệp Thanh Dương cũng thấy được, ôm cô đứng dậy, chờ Trần An Bác bên kia đi tới rồi mới cau mày hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Trần An Bác có chút do dự nhìn Diệp Oanh Khê đang cúi đầu nhìn mủi chân, mở miệng trả lời câu hỏi của Diệp Thanh Dương: “Không biết. Là đội trưởng tự mình gọi điện thoại đến. Có thể… dự đoán lúc trước của chúng ta có chút sai lệch.”
“Trở về trước rồi hãy nói.” Diệp Thanh Dương bạnh cằm, lấy điện thoại cầm tay kêu người trong nhà lái xe tới đón, thuận tiện đưa về nơi trú quân, “Tần Manh, lát nữa đi về còn phải đi họp, Oanh Khê sợ tối, cô có thể giúp tôi ở chung với cô ấy được không?
“Dạ được. Dù sao Trần An Bác cũng phải đi họp, một mình tôi ở nhà cũng buồn chán, ở chung với Oanh Khê là đúng nhất.” Tần Manh gật đầu đi qua nắm tay Oanh Khê.
Diệp Oanh Khê ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Thanh Dương và Trần An Bác, chưa kịp nói lời nào thì đã bị Tần Manh kéo đi. Sau khi trở lại nơi trú quân, bởi vì Trần An Bác và Diệp Thanh Dương đều mặc quân trang cho nên họ đi thẳng đến văn phòng, thay về trở về viện gia đình. Tần Manh để ý dọc theo đường đi, cảm xúc của Oanh Khê sa sút nghiêm trọng, mỉm cười kéo cô trở về nhà mình. lêȡƱɣðɷɳ Cô lấy túi bánh trôi từ trong tủ lạnh ra, nói muốn nấu cho cô bé ăn.
Khi hai người Diệp Thanh Dương đến trước cửa phòng thì đột nhiên ngừng lại. Trần An Bác hùng hồ móc ra một điếu thuốc, nhìn nhìn hành lang, lại buồn buồn không vui cất vào. Diệp Thanh Dương đứng yên không có phản ứng gì, một lúc sau mới mở miệng hỏi người đàn ông bên cạnh đang than phiền không thôi: “Nếu… khụ… nhiệm vụ lần này có liên quan đến việc này, đừng nên tranh giành với tôi.”
“Con bà nó, tôi là người đã kết hôn, anh lại vừa mới bắt đầu với Diệp Oanh Khê, tôi có thể để anh đi… đưa đi…” Trần An Bác nuốt xuống chữ ‘chết’ cuối cùng kia.
“Không nhất định. Có ba loại kết quả, đối với tôi mà nói thì loại nào cũng được.” Diệp Thanh Dương thở hắc ra một hơi, nụ cười trên mặt nhàn nhạt, “Xem ra là tôi đã thắng rồi!”
Trần An Bác còn muốn nói tiếp gì đó, Diệp Thanh Dương đã đưa tay gõ cửa, hô báo cáo. Bên trong truyền ra một tiếng “Vào đi”, hai người mới đẩy cửa vào. Trước mặt hai người là người sĩ quan trẻ tuổi lưng dài thẳng tắp. Sắc mặt đại đội trưởng đặc chủng thường ngày quyết đoán sắc bén bây giờ lại giống như gặp phải khó khăn, thở dài một tiếng rồi mới nói: “Đối với sự kiện này, có lẽ hai người vẫn còn chưa biết… Thật ra, lúc trước phái Trần Nhất Thần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cấp trên đã từng lo lắng cục diện như ngày hôm nay sẽ xảy ra. Lúc đó bọn họ đã nghĩ đến chuyện tuyển thêm cấp dưới của anh ấy để bồi dưỡng. Ý của anh ấy là Trần An Bác, nhưng sau khi khảo sát thì ban tổ chức lại cảm thấy Diệp Thanh Dương thích hợp hơn.”
“Báo cáo đội trưởng, tôi hi vọng nhiệm vụ lần này là do tôi chấp hành! Tên thực tế, huấn luyện viên Trần lựa chọn Trần An Bác là vì anh ấy muốn giao con gái cho tôi chăm sóc!”
“Cấp trên cũng đã suy tính qua chuyện này. Cho nên hôm nay mục đích tôi tìm các anh tới là vì chuyện này. Trải qua nghiên cứu vào thảo luận, cấp trên vẫn là đặt quyền quyết định trong đội. Nhưng ý của tôi là muốn các người tự làm chủ. Một người mới vừa kết hôn, một người lại mang theo con nhỏ, tình cảm lại sâu sắc. Hai người có ý kiến gì không?”
“Báo cáo đội trưởng, tôi đi!” Diệp Thanh Dương giống như vừa đợi đội trưởng dứt lời là anh đã lên tiếng.
“Anh thì sao? Có ý nghĩ gì?”
Trần An Bác khẽ nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Dương một cái rồi gật đầu.
“Vậy thì tốt, cứ quyết định như vậy đi. Chuyện này là bảo mật, trước khi hoàn thành nhiệm vụ không được nói ra bất cứ điều gì. Ngày đâu tiên bước vào là hai người đã biết điều lệ giữ bí mật này, vậy không cần thiết phải nhiều lời. Trong ba ngày tới, tốt nhất Diệp Thanh Dương anh nên điều chỉnh tâm trạng thật tốt. Tư liệu về thân phận mới sẽ giao cho anh trong ngày thứ hai, anh mau sớm làm quen đi.”
“Rõ!”
Lúc hai người từ văn phòng đi ra thì người trong sân huấn luyện đã giải tán hết rồi. Hai người đi từng bước trong không khí lạnh lẽo. Giày ủng quân nhân phát ra từng tiếng nặng nề. Rất nhanh hai người đã trở lại khu gia đình, Diệp Thanh Dương dừng bước, đưa tay ngăn cản Trần An Bác: ‘Nếu… tôi không thể trở về, nhờ cậu chiếu cố bên Oanh Khê một chút.”
“Chuyện này anh có thể yên tâm.” Lần đầu tiên Trần An Bác trịnh trọng.
“Tôi sẽ an bài bảo đảm nửa đời sau của Oanh Khê trong lá thư kia, để quân đội trực tiếp giao cho cha mẹ tôi. Nhưng trong nhà nhất định sẽ có chút dị nghị, cô nhóc Oanh Khê này lại không biết xử lý những chuyện này, cậu làm ơn giúp đỡ cô bé một chút.”
“Tất nhiên!” Trần An Bác móc thuốc lá ra, lẩm bẩm trong miệng, “Bây giờ nói những thứ này thì vẫn còn sớm quá. Quan hệ giữa hai người bây giờ… Mấy ngày nay anh ở chung với con bé nhiều một chút. Anh nghĩ ra cách vẹn toàn để nói với con bé chưa?”
“Ừ.” Diệp Thanh Dương ngẩng đẩu nhìn cửa sổ nhà mình, “Đi một bước tính một bước. Con bé sẽ không tránh khỏi không quen lúc tôi mới đi. Nhưng con bé đã không còn nhỏ nữa, năng lực thích ứng sẽ cao hơn một chút. Chỉ cần con bé tập quen là tốt rồi.”
“Anh nói anh… để tôi đi thì sẽ không phiền toái như vậy!” Trần An Bác cười đùa cho không khí ngưng trọng hòa dịu một chút.
“Cậu và Tần Manh kết hôn cũng gần một năm rồi, không tính tới chuyện sinh con sao? Hơn nữa, chuyện này có quan hệ tới Oanh Khê, cô ấy khát vọng nhìn thấy cha mình người khác khó có thể tưởng tượng được. Làm sao tôi có thể không liều mạng tìm lại cha cho cô ấy? Hi vọng rất xa vời, nhưng tóm lại muốn thử một lần.”
“Đối với cô nhóc kia, anh thật quên cả sự tồn tại của mình, giống như trời sinh ra anh vì con bé mà sống vậy.” Trần An Bác gần như có chút bất mãn, vỗ vỗ vai anh, “Chỉ là nên nhớ, Trần Nhất Thần cũng không dễ dàng gì. Tô Uyển lập gia đình, vì vậy mà con gái phải đi theo người khác.”
“Lúc trước trong quân đội anh ấy có nói vì nhiệm vụ mà hi sinh, tôi có thể đoán được, chỉ là không dám khẳng định… Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Giống như anh ấy biết rõ mình phải rời khỏi, cho nên trước khi đi đã giao phó con gái cho tôi.”
“Khi đó tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này. Mãi đến khi anh mang Oanh Khê trở về thì tôi đã bắt đầu nghi ngờ.” Trần An Bác ngượng ngùng gãi gãi đầu. Lúc ban đầu, anh quả thật không có cảm tình với Diệp Oanh Khê.
“Ừ.” Diệp Thanh Dương thản nhiên trả lời, “Đi nhà cậu đón người về… Nhiệm vụ đêm nay càng quan trọng hơn, cô nhóc kia càng ngày càng khó dỗ ngọt.”