Đọc truyện Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt – Chương 12: Bênh vực
Lúc Diệp Oanh Khê đi ra khỏi cổng trường thì không nhìn thấy bóng dáng người mặc quân phục màu xanh lá cây như mong đợi. Đôi bàn tay của cô bé nắm thật chặt hai sợi dây cặp táp, rướn cổ lên chờ đợi trong chốc lát, có chút ủ rũ xoay người lại đi vào bên trong cổng trường. Đột nhiên cô bé lại nghe được có người gọi tên mình từ đằng sau, khóe môi càng ngày càng xệ xuống – – bà Nội tới đón mình rồi.
Mãi cho đến khi ngồi lên xe, Oanh Khê đều cúi đầu thật thấp, hơi nhếch môi, không nói lời nào. Mẹ Diệp biết cô bé không vui vì Diệp Thanh Dương không tới đón, cười cười, vuốt tóc cô bé một cách trìu mến: “Hôm nay trong nhà làm món tôm hùm cay rất ngon, đây là món chú của cháu yêu thích nhất. Lát nữa Oanh Khê thấy ngon thì ăn nhiều thêm một chút nhé.”
Diệp Oanh Khê không trả lời, bàn tay nhỏ bé để trên đầu gối nắm chặt lại, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Rốt cuộc cô bé cũng nhịn không được mà hỏi: “Bà Nội, cháu muốn trở về, về chỗ ở của chú đó.”
“Lúc trước không phải đã nói rồi sao?” Mẹ Diệp mỉm cười vỗ vỗ bờ vai non nớt của cô, “Về sau mỗi khi tan trường sẽ ở lại nhà bà Nội. Mỗi cuối tuần sẽ đưa cháu về chỗ ở của chú. Chú của cháu đã nói rõ cho bà Nội biết rồi. Chiều hôm nay dì Lý đã thu dọn phòng chú của cháu rồi, nếu cháu không về, không phải đã tốn công tốn sức của dì Lý nguyên cả buổi chiều hay sao?”
Diệp Oanh Khê ấp úng không vui. Mẹ Diệp cố ý xụ mặt xuống, làm bộ nghiêm túc nói: “Chẳng lẽ Oanh Khê đã đồng ý với chú cháu rồi, bây giờ lại đổi ý à? Bà Nội này đành phải báo với chú cháu thôi, Oanh Khê không biết nghe lời.”
Diệp Oanh Khê nghe được những lời này, giống như khí cầu bị đâm thủng, mất đi tất cả dũng khí, uể oải gật đầu đồng ý.
Lúc trở lại nhà họ Diệp, Diệp Oanh Khê mới vừa vào cửa thì bị một vật thể màu trắng không tên đụng ngã. Đến khi cô bé sợ hãi kêu lên thất thanh thì mới phát hiện đó là một con Husky màu xám trắng đang đưa móng vuốt đè lên cô, dùng mũi ngửi ngửi trên người cô. di ễɳðàɳl€qu¥ðϕn Nhất thời Diệp Oanh Khê ngẩn người ra. Mẹ Diệp định tiến lên quát lớn một tiếng, thì thấy Diệp Oanh Khê nhanh chóng lật người ngồi dậy, quỳ trên mặt đất, đôi tay mảnh khảnh ôm chặt cổ Husky, dùng mặt cọ xát lên bộ lông mềm mại của nó, sau đó ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời lên, hỏi: “Có phải nó là ‘Bích Quy’ mà chị Diệp Tử đã nhắc tới lần trước không?”
Mẹ Diệp nhìn thấy gương mặt khổ qua một giây trước trong nháy mắt đã biến mất, không khỏi bật cười, cùng chơi với cô bé và Bích Quy một lát rồi mới ăn cơm tối. Sau cơm tối, Diệp Oanh Khê làm bài tập ở nhà. Cô bé ở trong phòng khách đợi Diệp Quốc Đào trở về. Thời gian trôi qua rất nhanh, đến lúc đi ngủ, Diệp Oanh Khê lại bắt đầu giận dỗi, khóc sướt mướt, không chịu ngủ một mình, náo loạn đòi trở về với Diệp Thanh Dương. Mẹ Diệp nóng nẩy, la lên hai câu, cô nhóc mới để người hầu giúp mình tắm rửa rồi chui lên giường.
Khi Diệp Thanh Dương gọi điện thoại tới, Diệp Oanh Khê vừa mới nằm xuống. Mẹ Diệp kể đại khái tình hình hôm nay một lần. Diệp Thanh Dương không quan tâm lắm đến chuyện trường học của cô bé, chỉ không ngừng hỏi thăm trình trạng giấc ngủ của cô bé. Mẹ Diệp kể rõ đầu đuôi, Diệp Thanh Dương thở dài, kêu mẹ đưa điện thoại cho Oanh Khê.
Diệp Oanh Khê dùng chăn che kín đầu, núp trên giường khóc thút thít, vừa nghe mẹ Diệp nói Diệp Thanh Dương muốn nói chuyện điện thoại với cô bé, lật đật tốc chăn ra nhảy xuống giường, chạy thẳng đến bên cạnh điện thoại.
“Chú ơi…” Cô nhóc mới vừa cầm điện thoại lên, chưa kịp kể lể thì đã mếu máo rơi lệ.
“Tối hôm qua Oanh Khê đã hứa với chú như thế nào? Chẳng lẽ quên rồi sao?” Diệp Thanh Dương nghe được giọng nói khàn khàn của cô bé, lại hỏi, “Tại sao giọng nói là trở thành như vậy? Đã khóc rồi hả?”
“Dạ.” Diệp Oanh Khê vừa gật đầu vừa trả lời, “Cháu nhớ chú lắm.”
“Hôm nay đã là thứ Tư, còn hai ngày nữa là có thể trở về chỗ này với chú… Mỗi ngày Oanh Khê một lớn lên, cũng cần phải học cách độc lập. Đây là kinh nghiệm mỗi người nhất định phải trải qua.” Lúc này Diệp Thanh Dương đang nhàn hạ dựa trên lan can sân thượng, giọng điệu an hòa nói: “Chú đã bỏ vỏ đạn kia ngăn nhỏ của túi sách, buổi tối lúc đi ngủ nhớ lấy ra đặt dưới gối…”
“Dạ…” Diệp Oanh Khê lau nước mắt, giọng nói vẫn còn nức nở đáp một tiếng.
“Ở nhà phải nghe lời ông bà Nội. Nếu như chú biết cháu không ngoan, có thể sẽ không làm đồ ăn ngon cho cháu nữa đấy.”
“Dạ… Oanh Khê sẽ nghe lời.”
“Oanh Khê ngủ sớm một chút… Một ngày mới sẽ bắt đầu rất nhanh, cách ngày về lại gần một ngày. Không được khóc nữa nhé.”
“Dạ… Chú ngủ ngon, cháu đi ngủ đây.” Oanh Khê lễ phép chú Diệp Thanh Dương ngủ ngon rồi mới cúp điện thoại. Quay đầu lại, cô bé nhẹ giọng nói với mẹ Diệp, “Bà Nội, cháu đi ngủ, sáng sớm mai tới giờ bà đánh thức cháu nhé.”
“Được, đi đi, sáng mai bà Nội nói phòng bếp làm cháo Bách Hợp cho cháu ăn.” Mẹ Diệp cười cười, vỗ đầu Diệp Oanh Khê, chờ người đi xa, nhìn điện thoại mới vừa cúp, bà không thể làm gì khác hơn nhíu nhíu mày. Mặc dù đứa bé này khéo léo hiểu chuyện, nhưng cứ đeo dính Diệp Thanh Dương như vậy cũng không phải chuyện tốt. Hiện giờ Diệp Thanh Dương vẫn còn trẻ, dễ ăn nói, nếu đến tuổi lập gia đình thì phải làm sao? Không lẽ mới vừa kết hôn đã có một đứa con hơn mười tuổi?
Diệp Thanh Dương cúp điện thoại, vào phòng bếp lấy ra một vài món ăn. Nước trong nồi vừa sôi sùng sục thì Trần An Bác vừa trèo qua ban công, đi vào. Anh cũng lười chào hỏi cậu ta, chỉ thấp giọng hỏi một câu: “Có muốn ăn mì sợ hay không?”
Đương nhiên Trần An Bác sẽ không khách sáo với anh em mình, tùy tiện ngồi trên ghế sofa: “Ăn chứ… Lão đại, đưa giấy chứng minh thân phận của anh cho tôi xem một chút, về chuyện đã nói ban ngày đấy.”
“Vậy mà cũng nhắc lại…” Diệp Thanh Dương lấy một bọc bún tàu từ trong ngăn tủ ra, chia ra một phần bỏ vào trong nồi, dùng đũa đảo hai lần, “Lúc đó trong nhà không có người chăm sóc tôi, ba mẹ muốn đưa tôi đi nước ngoài du học, sau đó trở về tiếp nhận chuyện làm ăn của gia đình. Tôi không đồng ý, nhất định muốn trốn nhà nhập ngũ. Nhưng tôi chưa đủ tuổi, nên nghĩ cho được bằng mọi cách lừa gạt người trong nhà, khiến cha tôi tìm người sửa lại ngày sinh trên thẻ căn cước.”
“Tôi đã nói mà. Ngày đó nghe được mẹ anh gọi điện thoại chúc mừng sinh nhật lần thứ 20 cho anh.” Trần An Bác nhìn thấy mì sợi trong nồi vẫn còn lâu mới chín, với tay lấy một quả táo từ trên mâm trái cây trên bàn xuống, lau lau vài cái với ống tay áo rồi cắn xuống một miếng.
Diệp Thanh Dương thấy vậy cau mày: “Cậu đúng thật chả khách sáo tí nào… Tôi còn phải nhờ nhà bếp mua từ bên ngoài về cho tôi. Chủ Nhật Oanh Khê trở lại mới có đồ ăn.”
“Lại là cô nhóc bảo bối này của anh!” Trần An Bác trợn trừng mắt, nói: “Có phải anh chỉ nghĩ tới một chuyện không thôi?”
“Hả?” Diệp Thanh Dương không thèm nhướng mắt lên nhìn, tiếp tục cảnh cáo: “Không được ra ngoài rêu sao bậy bạ chuyện tuổi tác kia.”
“Tôi có chừng mực!” Trần An Bác tùy ý trả lời, “À, tôi hỏi thật anh một chuyện, nếu vài năm nữa, vợ anh và cô nhóc bảo bối kia không hợp nhau thì anh sẽ làm sao?”
Diệp Thanh Dương lấy ra hai tô canh từ trong tủ chén dĩa ra rửa sạch, bắt đầu cho gia vị vào, giọng nói tự nhiên, không chút do dự cũng như khó xử: “Vậy thì cô ấy không có khả năng làm vợ của tôi.”
“Mẹ nó!” Trần An Bác mắng nhỏ một tiếng, kích động đứng bật dậy, cắn một nửa quả táo bị đập trên bàn, nhất thời lưu lại một vệt nước, “Cậu không thật sự xem con bé kia như là tính mệnh chứ hả? Cậu đối xử tốt với con gái ân sư cứu mạng, không ai trong chúng tôi có ý kiến. Nhưng tại sao cậu lại khẳng định cô bé chính là ngọc quý trên tay?”
“Con gái của Tô Uyển, Chung Lâm đã thay mặt nuôi dưỡng bảy năm rồi. Cuộc sống sau này tới phiên tôi chăm sóc con bé, chuyện này có gì không đúng? Đương nhiên tôi có thể khẳng định cô bé là chính con gái của Tô Uyển và anh ấy. Cậu còn tính tìm một cô bé thứ hai giống như Tô Uyển sao?” Diệp Thanh Dương vớt mì sợi ra, bưng một chén đi đến bên cạnh bàn cơm, “Huống chi Chung Lâm còn có tín vật.”
“Tại sao lại tìm không ra? So với cô nhóc kia, Đạp Tuyết nhà chúng ta còn giống Tô Uyển nhiều hơn. Hơn nữa, Đạp Tuyết không phải do chị dâu sinh ra.” Trần An Bác lẩm bẩm một câu, thong thả đi tới trước bàn, không chút khách sáo, bưng nguyên bát cơm lớn và vào miệng.
“Nếu chị dâu nghe được những lời này của cậu thì không biết sẽ làm loạn lên thành bộ dạng gì nữa.” Diệp Thanh Dương kéo ghế ra ngồi xuống, “Ai lại không biết năm đó anh cậu và Tô Uyển xảy ra chuyện gì chứ?”
“Ê… Anh đừng nói bậy. Năm đó anh ấy theo đuổi Tô Uyển, nhưng chuyện này không thành mà thôi.” Trong miệng Trần An Bác chứa đầy mì sợi, lời nói không rõ ràng, “Tối nay còn thổi còi không? Không thổi thì tôi trở về ngủ một giấc yên bình. Nếu có thổi thì ở lại chỗ này của anh chợp mắt một lát.”
“Thổi.” Diệp Thanh Dương gật đầu một cái, “Cậu muốn ngủ thì đi ngủ nhanh đi. Sáng sớm mai huấn luyện bọn họ xong, mấy người chúng ta còn phải trở về chịu huấn luyện tiếp tục.”
“Ôi… Số tôi thật khổ mà, Những ngày này bao giờ mới dứt đây!”
Ba giờ sáng, Diệp Thanh Dương đứng trên sân thao tập, ra hiệu bảo huấn luyện viên phó thổi còi. Không bao lâu sau thì thấy mười mấy người vội vã chạy vọt từ doanh trại ra. Huấn luyện viên phó điểm danh từng người, vừa lòng gật gật đầu với Diệp Thanh Dương. Dựa theo thói quen hằng ngày ở quân khu, tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm, đang chuẩn bị quay trở về ngủ thêm một giấc, thì nghe giọng nói trầm thấp lạnh như băng của Diệp Thanh Dương vang lên: “Đêm nay huấn luyện chướng ngại vật. Tôi giải thích đơn giản hạng mục một chút. Trượt dây kéo, vượt qua hào sâu, khuân vác cầu gỗ, đẩy hòm đạn dược qua ao, xuyên qua cầu rắn , cắm cọc kẽm gai. Mỗi người thực hiện trong vòng nửa giờ. Tới giờ mà vẫn chưa xong thì bắt đầu lại từ đầu.”
“Báo cáo huấn luyện viên!”
“Nói.”
“Hoàn toàn không thể hoàn thành trong vòng nửa giờ! Ở quân khu, chúng tôi đã từng có loại huấn luyện này, nhưng trong cơ bản, chưa từng có người hoàn thành trong vòng nửa giờ!”
“Không thể hoàn thành?” Diệp Thanh Dương cũng không quay đầu nhìn về phía sau, kêu lên: “Huấn luyện viên phó Trần!”
“Có mặt!” Trần An Bác bước ra khỏi hàng, chào quân lễ.
“Làm cho bọn họ xem một lần. Để coi có thật chuyện này không có khả năng hay không!”
“Dạ!” Trần An Bác trả lời, bàn tay nắm chặt thành quyền ở bên hông, chạy từ từ đến sân huấn luyện chướng ngại vật bên cạnh. Chạy ra xa được một khoảng rồi mới thấp giọng mắng, “Mẹ kiếp! Chỉ biết khi dễ tôi. Ông đây biết ngay bát mì không có phúc hưởng không. Không đúng, ngàn vạn lần đừng chọc phải cục cưng bảo bối Diệp Oanh Khê này, Diệp Thanh Dương quả thật rất biết bênh vực. Về sau còn phải nịnh bợ bảo bối Diệp này rồi.”
Mắng xong, Trần An Bác vẫn chấp nhận, bắt đầu thi hành mệnh lệnh.