Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh

Chương 52: Nhiệm Vụ Thứ Bảy (3)


Đọc truyện Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh – Chương 52: Nhiệm Vụ Thứ Bảy (3)

Editor: Ngạn Tịnh.

Bạch Vi đi đến trước người Vạn Sĩ Bạch, nhìn gương mặt trắng bệch của hắn, hẳn là bị nội thương rất nghiêm trọng, thở dài, nàng lại đút lại kiếm vào vỏ. Trái lại cũng không phải nàng nổi lên lòng trắc ẩn gì đó, nàng ước gì một kiếm chém chết Vạn Sĩ Bạch đi cho rồi, miễn cho hắn giống như Tống Thiên Dương vừa rồi, ở sau lưng đâm cho nàng một đao, còn là con trai võ lâm minh chủ cơ đấy, làm việc mà ngay cả yêu nữ ma giáo Tiết Bạch Vi cũng không bằng, thật sự quá ghê tởm, hy vọng lần này trong quá trình đuổi bắt của cao thủ đại nội, trăm ngàn đừng có chết, bởi vì sau này nàng nhất định sẽ tra tấn hắn thật tốt.

Mà Vạn Sĩ Bạch, nàng biết khẳng định giết hắn không được, tuyệt đối sẽ xuất hiện ngoài ý muốn, ai bảo người ta làm nam chính chứ, cũng lười hao tâm tốn sức. Lúc đang chuẩn bị tiến lên xem đối phương có còn hô hấp hay không, đột nhiên Bạch Vi nghe thấy một tiếng kinh hô của trẻ con ở đằng sau, rất quen thuộc.

“Sư phụ, sư phụ, sư thúc ở đây này! Tín hiệu khẳng định là vọng đến từ nơi này!”

Bạch Vi đứng thẳng xoay người nhìn qua, vừa lúc thấy Liên Kiều cùng Tạ Dận phía sau nàng, vẫn là bộ dáng vẻ mặt không vui không buồn kia, giống như là một khối băng biết đi.

“A, Bạch tỷ tỷ, sao tỷ lại ở nơi này vậy? Tỷ cũng là tới cứu sư thúc của ta sao?” Tiểu nha đầu Liên Kiều vừa thấy nàng liền vui sướng vọt tới, giữ chặt lấy ống tay áo của nàng không chịu buông tay, điều này làm cho tâm tình vừa bị Tống Thiên Dương phá hư của Bạch Vi lúc này mới tốt lên không ít.

Nàng dám cam đoan, nếu đổi lại là Tống Thiên Dương đến đây, tuyệt đối sẽ không nói hai lời liền đánh lên, bưởi vì hắn sẽ cảm thấy Vạn Sĩ Bạch bị thương nặng tuyệt đối là do yêu nữ là nàng ra tay, nào có giống như tiểu đáng yêu Liên Kiều, chuyện đầu tiên hỏi nàng có phải là đang cứu sư thúc của cô bé hay không, làm cho nàng cũng có chút xấu hổ, cũng may là nàng thu kiếm nhanh, nếu không còn không biết tiểu nha đầu này sẽ thấy nàng thế nào đâu.

Trong nháy mắt Tạ Dận nhìn thấy Bạch Vi, ánh mắt khẽ nhúc nhích, sau đó cũng chỉ là khẽ gật đầu với nàng, liền tha Vạn Sĩ Bạch từ trong suối nước ra, nhìn chưởng ấn trên ngực Vạn Sĩ Bạch, ánh mắt liền nghiêm túc, Âm Phong Chưởng của Thiên Qúy giáo.

“A, là Âm Phong Chưởng.” Liên Kiều kinh hô, sau đó lại như nghĩ tới cái gì, vội vàng ngăn Bạch Vi ở sau lưng mình, sốt ruột nói, “Sư phụ, khẳng định không phải là Bạch Vi tỷ tỷ làm! Người phải tin tưởng tỷ ấy!”

Bạch Vi nhìn biểu tình thành thật của tiểu nha đầu, trong lòng ấm áp. Nàng cũng không giải thích, vừa rồi xác thực nàng muốn một đao làm thịt Vạn Sĩ Bạch, cũng không thể xem là vô tội. Hơn nữa, chiêu số võ công của Diệp Thiên Trọng không khác biệt với nàng lắm, trước đó Vạn Sĩ Bạch rất có khả năng trong quá trình trộm đồ, trúng một chưởng của Diệp Thiên Trọng, bị thương nặng chạy trốn tới nơi này, sau đó trước khi hôn mê phát ra tín hiệu, Tạ Dận cùng Liên Kiều mới bởi vậy mà tìm đến đây. Nếu không phải Bạch Vy cố kỵ Vạn Sĩ Bạch là nam chủ, mạo muội ra tay sẽ xảy ra ngoài ý muốn gì đó, hiện tại Vạn Sĩ Bạch đã sớm là một khối thi thể.


“Liên Kiều.” Tạ Dận nhíu mày, y không rõ vì cái gì mà Liên Kiều chỉ ở chung với Tiết Bạch Vi bảy ngày ngắn ngủi, liền toàn tâm toàn ý che chở nàng như vậy. Giang hồ hiểm ác, Liên Kiều còn cần phải xem biết nhiều hơn nữa, dù sao y và Văn Viễn cũng không thể bảo hộ nàng cả đời,

“Sư phụ…” Nhìn đến Tạ Dận lộ ra vẻ không thích, Liên Kiều cầu xin nói, “Thật sự không phải Bạch Vi tỷ tỷ đâu, người tin tưởng con được không…”

“Ta biết không phải là nàng ra tay, tay nàng nào có lớn như vậy, lại đây, chúng ta thi châm cho sư thúc con.” Tạ Dận bình tĩnh nói.

“Dạ!” Liên Kiều cao hứng phấn chấn liếc mắt nhìn Bạch Vi một cái, sau đó liền mở ra bao nhỏ tùy thân mang theo của mình, đi qua chỗ Tạ Dận. Tạ Dận nhìn nàng một cái, liền từ giữa rút ra một cây châm nhỏ đâm vào ngực Vạn Sĩ Bạch.

Môi dưới khăn che mặt của Bạch Vi hơi hơi gợi lên, đối lập với Tống Thiên Dương, nàng phát hiện ấn tượng với một lớn một nhỏ của Y tiên cốc này càng ngày càng tốt. Đây mới là phản ứng người bình thường nên có nha, nàng thật sự là phiền loại người ra cửa không mang theo đâu óc kia!

Chính là đang nghĩ như vậy, đột nhiên nàng cảm giác một trận gió lạnh đánh úp về gáy của mình. Sau đó nàng liền ngửi đến một mùi hương đặc hữu, là hắn!

Bạch Vi vội vàng rút bội kiếm xoay người tiếp chiêu. “Choang” một tiếng thanh thúy vang lên, Bạch Vi liền nhảy lên chiến đấu cùng người kia. Bởi vì trước đó tu luyện linh lực giải quyết Vô Tâm Kiếm Quyết, làm cho nội lực của nàng tiêu tán hầu như không còn, một khi giao thủ như vậy, trong nháy mắt Bạch Vi liền cảm thấy sau lưng dường như thiếu hụt lực chống đỡ, không đứng vững được. Bảy chiêu ngắn ngủi, bội kiếm trong tay nàng đã bị đối phương đánh bay, vững bàng cắm trên thân cây khô cách đó không xa.

Theo sau kiếm thế của người nọ vẫn không giảm, bay thẳng đâm tới trên mặt Bạch Vi. Bạch Vi lùi mạnh về phía sau, đáng tiếc vẫn là luôn chậm hơn bước chân của người nọ, khăn che màu đen trên mặt đã bị kiếm khí phá vỡ, một vết màu hồng xuất hiện trên bên má phải của nàng.

Trong mắt Bạch Vi vẫn là một mảnh bình tĩnh, tay phải nàng khẽ nhúc nhích, linh khí hội tụ, chính là không đợi nàng thả chiêu ra, một cái bóng trắng liền bay đến, tay phải ôm lấy thắt lưng của nàng, tay trái cầm một cây sáo ngọc màu lam, chặn kiếm thế của người nọ. Bạch Vi thuận thế thu liễm linh khí, hai bên đều dừng tay.


“Ha ha, Cốc chủ Y Tiên cốc từ khi nào thành người thích chõ mõm vào chuyện của người khác rồi?” Nngười tới mang chiếc mặt nạ nửa bên mặt màu bạc, tươi cười quỷ dị, ngoặt tay tra kiếm vào vỏ.

Bạch Vi nhìn người nọ, trong nơi sâu của đáy mắt xẹt qua một tia hiểu rõ. Qủa nhiên là hắn, Giáo chủ Thiên Qúy giáo Diệp Thiên Trọng. Nói vậy hắn cũng là đuổi theo Vạn Sĩ Bạch đi tới nơi này, vừa nhìn thấy nàng liền ra tay muốn luận bàn, đương nhiên cũng có thể chính là thật sự muốn đưa nàng vào chỗ chết. Dù sao trong suy nghĩ của đối mà luận, Tiết Bạch Vi chính là một cái nhà giam, một cái nhà giam nhốt hắn lại. Hắn đối với Tiết Bạch Vi mà nói, trừ bỏ chán ghét, không còn cảm tình nào khác.

Hắn cùng Tiết Bạch Vi gần như vừa gặp liền đánh, võ công hai người tương xứng, Tiết Bạch Vi cho đến bây giờ cũng đều nghĩ đây chính là luận bàn võ nghệ, ai có thể ngờ trượng phu đồng mệnh của mình, từ bé cho đến giờ đều nhìm chằm chằm đầu của mình chứ?! Dù sao trước kia mỗi lần luận bàn, nếu Tiết Bạch Vi có một chút sơ sẩy, nhất định sẽ sớm đi gặp Diêm Vương gia. Rõ ràng hai bên đều là người bị hại, Diệp Thiên Trọng lại phát tiết tất cả lửa giận lên người Tiết Bạch Vi, cũng thật đáng ghê tởm. Thật muốn giải thoát như vậy, sao bản thân không đi tìm chết đi nha?!

“Muốn đánh thì đi nơi khác, đừng ở đây quấy rầy ta.” Tạ Dận thu hồi cánh tay quấn nơi eo Bạch Vi, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Diệp Thiên Trọng, dường như là thật bị hai người đánh nhau vừa rồi mới ra tay.

Chỉ có Tạ Dận biết, vừa rồi khi thấy kiếm của Diệp Thiên Trọng sắp đâm đến Tiết Bạch Vi, toàn bộ trái tim y đều không tự chủ muốn đứng lên ngăn cản. Sau đó y thật sự phi thân qua đỡ được công kích giúp nàng. Y dường như căn bản không thể chịu được để bản thân ở ngay dưới mí mắt mình chịu phải một chút thương tổn gì, rốt cuộc sao lại thế này?

Bạch Vi nhìn thấy Tạ Dận lại trở về tiếp tục giúp Vạn Sĩ Bạch thi châm, trong mắt không khỏi trôi qua một chút thâm ý, vì sao y lại cứu nàng?

Diệp Thiên Trọng nghe y nói như vậy nở nụ cười ha ha vài tiếng, đi về phía trước vài bước, vẫn đi cho đến bên cạnh Bạch Vi, vén lên một nắm tóc của nang đặt ở chóp mũi ngửi, “Thì ra là thế, ta còn nghĩ là ngay cả Y tiên đều động phàm tâm đấy, vậy thì tốt rồi, nếu không quả thật làm khó ta rồi. Dù sao người trong thiên hạ đều biết Tiết Bạch Vi là nữ nhân của Diệp Thiên Trọng ta, đến chết cũng là vậy, cho dù là cốc chủ, ta cũng không tiện bỏ những thứ yêu thích!”

Bạch Vi quay đầu, đúng lúc chống lại một đôi mắt sâu thẳm biến hóa kỳ lạ, nàng căn bản không nhìn ra người này đang suy nghĩ gì.

Thấy Bạch Vi nhìn mình, Diệp Thiên Trọng kề sát vào, nhẹ nhàng nói bên tai nàng, “Trở về sớm một chút.” Nói xong trong nháy mắt người đã không thấy tăm hơi.


Chỉ là để lại một câu vang vọng trên mảnh đất trống này, “Xem kỹ sư đệ của ngươi, lần sau lại trộm lên đầu giáo ta, ta không ngại giữ lại đôi tay không nghe lời kia của hắn đâu.”

Tay Tạ Dận ngừng một chút, lain tiếp tục giúp Vạn Sĩ Bạch thi châm.

Mà Liên Kiều ở bên cạnh y vẫn luôn không nhúc nhích, ngay cả tiếng động cũng không phát ra. Trước đó lúc Tạ Dận nhìn thấy Diệp Thiên Trọng liền điểm huyệt nha đầu kia, bởi vì tên Diệp Thiên Trọng này thật sự là một tên tùy tâm sở dục là chủ, tương xứng với võ công của hắn, y sợ sẽ không chiếu cố được Liên Kiều, cho nên tạm thời điểm huyệt của cô bé, để tránh nha đầu này nói gì đó, đưa tới họa diệt thân.

Thấy Tạ Dận mặc kệ cô bé, Bạch Vi liền đi qua, giải huyệt giúp Liên Kiều.

“Bạch Vi tỷ tỷ, tỷ bị thương rồi, người vừa rồi là ai vậy, cũng thật chán ghét, muội ghét y. Bạch Vi tỷ tỷ, tỷ có đau hay không? À, nơi này của ta có một ngọc lộ cao sư phụ vừa nghiên cứu chế tạo ra, thoa vào tuyệt đối sẽ không để lại sẹo, ta thoa giúp tỷ được không?” Tiểu nha đầu chúi đầu vào bao bố nhỏ đào nửa ngày mới lấy ra một cái bình sứ màu trắng, sau đó rút ra nút lọ, chờ mong nhìn Bạch Vi.

“Đương nhiên là được.” Bạch Vi mỉm cười với cô bé, sau đó ngồi xổm xuống đưa mặt sang.

Tạ Dận dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn tahays bộ dáng sống chung hài hòa của hai người, không tự chủ lòng liền mềm nhũn. Nhưng vừa nghĩ tới những lời Diệp Thiên Trọng vừa nói, liền khôi phục bình tĩnh không gợn sóng như trước.

Chạng vang ba ngày sau, Vạn Sĩ Bạch từ trong hôn mê, dần dần thức tỉnh. Vừa mở mắt ra liền phát hiện mình đang có vẻ ở trong khách điếm, bên cạnh không có một ai. Sao hắn lại ở chỗ này, trước đó đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì hắn cũng không nhớ rõ.

Trước kia cũng thường xuyên như vậy, hắn rõ ràng là ngủ ở trong nhà, vừa cảm giác tỉnh lại lại luôn xuất hiện ở nơi khác, đôi khi trên người còn mang theo vết thương, hắn thật sự rất muốn biết sau khi ngủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hỏi cha hắn chưa bao giờ ngay mặt trả lười, hỏi sư huynh, y ngay cả câu trả lời cũng không có, Liên Kiều và Văn Viễn lại chỉ là tiểu hài tử, cái gì cũng đều không hiểu. Đôi khi hắn thực buồn rầu, quên đi, vẫn là về nhà trước rồi nói sau.

Nhưng vào lúc này hắn đột nhiên nghe thấy bên cửa sổ truyền đến một trận tiếng động lén lút, tinh thần Vạn Sĩ Bạch run lên. Người tốt nào có ai không đi cửa chính, đi cửa sổ khẳng định là trộm, nhất thời nâng tay lên. Trên cổ tay hắn cha từng tìm người tay nghề giỏi nhất khéo léo may mấy mũi tên, chỉ cần tên trộm này vừa vào, hắn có thể hắn cho gã mặt đầy hoa đào.

Sau đó hắn liền híp mắt, tất cả lực chú ý đều đặt ở trên cửa sổ. Tiếp đố hắn nhìn thấy, một nữ tử mặc áo trắng xinh đẹp thế nhưng lại từ cửa sổ bò vào, biểu tình cười khẽ cực kỳ đáng yêu, động tác cũng thực nhanh nhẹn, làm cho Vạn Sĩ Bạch không tự giác buông tay xuống. Nữ tử này là người phương nào? Chẳng lẽ là nàng đã cứu mình?


Nhưng không đợi Vạn Sĩ Bạch đứng dậy hỏi, hắn liền nhìn thấy đôi mắt tròn vo của nàng đảo quanh, liền đi về phía giường ngủ, tiếp đó lại lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhanh nhẹn nhảy lên giường, nằm bên trong giường của mình.

Miệng nàng còn nhẹ giọng nói, “Thật có lỗi, thật có lỗi, tuy rằng ngươi đã hôn mê rồi, nhưng xin cho phép ta nằm ở bên trong này một lát, bị người truy đuổi không còn cách nào, kính nhờ…” Ở trong mắt hắn xem ra, quả thực cực kỳ thú vị.

Sau đó hắn liền cảm giác nữ tử hơi hơi nhích lại gần tới hắn, mềm mại trước ngực làm trong lòng hắn rung động, đại thán thế gian sao lại có loại nữ tử này. Thì ra nàng đang bị người đuổi bắt, vì sao một nữ tử xinh đẹp thế này lại có người đuổi bắt, thật sự là không có đạo lý! Nếu là hắn được nữ tử này ái mộ, nhất định sẽ phủng nàng ở trong lòng bàn tay thật tốt, không để nàng chịu khổ, không để nàng chịu mệt, không để nàng phải long đong vất vả, trân quý thật tốt giống như một cái trân bảo…

Chính là đang nghĩ như vậy, Vạn Sĩ Bạch đột nhiên nghe thấy từ trên nóc nahf truyền đến một trận tiếng bước chân dày đặc, hắn rõ ràng cảm giác được nữ tử run lên, làm cho hắn không tự giác vươn tay ôm lấy bả vai của nàng, nhẹ giọng an ủi, “Đừng sợ!”

“Thì ra ngươi…” Nữ tử dường như cực kỳ kinh ngạc.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, nữ tử nhất thời ngậm chặt miệng. Vạn Sĩ Bạch quay đầu nhìn qua, vui mừng nói, “Sư huynh, thì ra là huynh đã cứu ta, huynh nhìn thấy tín hiệu ta gửi đi đúng không… Yêu nữ!”

Lời nói còn chưa xong, hắn liền thấy Tiết Bạch Vi đi theo phía sau Tạ Dận, trong mắt chợt lóe hồng quang, nhân cách không chắp vá, mặt liền âm trầm xuống, giơ tay lên một quả ám tiễn bay về phía hai má Bạch Vi.

Tạ Dận vươn tay tiếp được, nhíu nhíu mày. Còn không mở miệng nói cái gì đó, đột nhiên mày nhăn lại càng chặt, bước nhanh tiến lên, một phen tha ra nữ tử đang lùi một góc bên cạnh Vạn Sĩ Bạch.

“Ngươi là ai.” Tạ Dận lạnh giọng hỏi.

“Ta…” Thân hình nữ tử run lên, ngẩng đầu, vừa thấy Tạ Dận ánh mắt liền trừng lớn, cả người đều ngây ngẩn, sau đó lại lẩm bẩm nói, “Tuyệt thế… Mỹ nam…”

Bạch Vi đứng ở cnahj cửa thầm muốn đỡ trán, âm hồn không tiêu tan, âm hồn không tiêu tan mà. Người Tạ Dạn tha ra từ trên giường Vạn Sĩ Bạch, không phải Vân Tưởng Dung thì còn có thể là ai! Nàng cùng Tạ Dận cùng lắm chỉ là ngồi đối diện, người này thì trèo hẳn lên giường, nàng bắt đầu có chút bội phục Vân Tưởng Dung rồi, tốc độ nắm bắt nam nhân này cũng thật là nhanh!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.