Đọc truyện Nhiệm Vụ Của Vật Hy Sinh – Chương 37: Nhiệm Vụ Thứ Năm (4)
Editor: Ngạn Tịnh.
Ba tháng! Bạch Vi về đến nhà ba tháng nhưng vẫn không có chút tin tức nào của Dung Khải. Anh ta không đi tìm cô, cũng không một chút lo lắng gì về bức hoạ đang nằm trong tay cô. Rõ ràng những bức hoạ thế này chính là khắc tinh của Dung Khải cùng Yến Như Thị, thế nhưng giờ lại khiến cô rơi vào thế bị động thế này. Giống như Dung Khải đang thật sự chờ cô chạy đến cửa vậy, trấn định tự nhiên, bất động như núi.
Trong lòng Bạch Vi có chút phiền toái. Cô vẫn là lần đầu tiên trong nhiệm vụ gặp người như vậy. Đã biết mục đích của cô thì thôi, còn chiếm vị trí chủ động, khiến cho cô tiến cũng không được, lùi cũng không xong, thật không biết nên làm giờ cho tốt bây giờ. Lấy hai ngàn năm kinh nghiệm của Dung Khải, Bạch Vi biết cho dù co luyện tốt bản lĩnh chạy đến cửa, cũng sẽ không kiếm được chỗ nào tốt. Điều này làm cho cô bất giác nghĩ bảy nghĩ tám, chuyện tình ngày càng phiền toái.
Nhưng dù có như vậy, Yến Như Thị cũng không nguyện ý yên ổn xuống, không ngừng châm ngòi xao động lòng cô.
“Ai ai, cô có nghe nói hay không, mấy ngày hôm trước lại có người nhìn thấy Yến Như Thị ăn cơm cùng Giang tổng!”
“Thật vậy sao? Giang tổng sẽ không biết thật sự coi trọng cô ta chứ? Mấy ngày gần đây thường xuyên có người nhìn thấy Yến Như Thị cũng Giang tổng ra vào, cười cười nói nói”
“Rất có khả năng. Loại phụ nữ hồ ly tinh như Yến Như Thị phụ nữ chúng ta nhìn vào là biết, nhưng đàn ông thì không nha, còn đặc biệt yêu thích cái loại này. Nhất là loại đàn ông đến giờ vẫn không tiếp cận phụ nữ như Giang tổng. Một kim cương vương lão ngũ tốt như vậy, sẽ bị chôn vùi trên tay Yến Như Thị, thật sự là phá hư mà… ”
“Còn không đúng sao! Chỉ là tôi thấy Giang tổng mười phần là trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Yến Như Thị. Làm khó cho Yến Như Thị trước kia giả vờ làm bộ dáng nữ thần cao quý, cự tuyệt nhiều người đàn ông như vậy. Thì ra, người ta là muốn thả lưới bắt mẻ lớn!”
“Đúng á. Này, cô nói xem em gái Giang tổng có khi nào không đồng ý không? Cô có biết, lần trước ở bệnh viện, người phụ nữ buồn cười kia còn nói cái gì mà đã đính hôn với Giang tổng. Đương nhiên nhục nhã được Yến Như Thị tôi rất là thích, nhưng loại nói dối này, có chút khôi hài. Ai chẳng biết Giang tổng năm nào cũng vùi đầu vào công ty, làm sao có thời gian đính hôn cùng cô ta chứ. Hơn nữa nói sao hai người họ cũng là anh em nha, mặc dù là trên danh nghĩa, nhưng cũng không thể nào lại đến với nhau chứ?”
“Chuyện này cũng khó nói, tôi xem người phụ nữ kia sợ là cũng thích Giang tổng, cho nên mới có địch ý lớn như vậy với Yến Như Thị. Gần đây không phải cô ta rất hay đến công ty sao? Tôi thấy là có trò hay để nhìn rồi!”
“Ừm, đúng vậy, cũng nên có người đến dọn dẹp Yến Như Thị… ”
Nghe bên tai truyền tới những lời kia, Bạch Vi nhấp nhẹ một ngụm cà phê, cũng không có đi ra khỏi phòng. Đúng, cô đã đến công ty Giang Mạc hơn một tháng. Trong kịch tình công ty Giang Mạc có thể nhanh thay chủ như vậy, một số sâu mọt trong công ty cũng góp không ít tác dụng. Đặc biệt là những người đàn ông nguyện chết vì Yến Như Thị, giúp đỡ Dung Khải nhanh chóng nắm giữ đủ loại trong công ty Giang Mạc. Tuy rằng lấy bản lĩnh của Dung Khải cũng sẽ không mấy khó khăn, nhưng đã có đường vòng, ai lại nguyện ý lãng phí thời gian, tinh lực.
Đây cũng là mục đích cô đến công ty. Đáng tiếc còn chưa đợi cô có động tác gì lớn, các loại lời đồn đãi đã bay khắp công ty, chủ yếu bao gồm là:
Giang Mạc cùng Yến Như Thị ở cùng nhau, ai đó nhìn thấy họ ăn cơm, xem phim cùng nhau gì đó. Em gái Giang Mạc chính là Bạch Vi yêu anh trai thành cuồng, không biết xấu hổ ở bệnh viện tự xưng là vị hôn thê của Giang Mạc, muốn bức Yến Như Thị bỏ đi.
Trong đó cách nói giữa nam nữ khác nhau, nhưng ý tứ cũng không khác nhau là bao. Bạch Vi thậm chí nhìn thấy một vài người đàn ông lộ ra địch ý với mình, trong đó có hai người thậm chí đã có vợ có con, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, là một tiên sinh tốt trong mắt mọi người. Bọn họ cứ nghĩ bọn họ đã che giấu địch ý rất tốt, nhưng Bạch Vi sao có thể không nhận ra chứ. Nhìn những người đó Bạch Vi cảm thấy rất có ý tứ. Đúng, cô thừa nhận Yến Như Thị là tuyệt thế mỹ nữ, nhưng vì một người phụ nữ như vậy lại xem cô như kẻ thù giết cha nhiều năm chưa báo, cũng thật có tiền đồ!
Nhưng không thể phủ nhận là, sau lưng những lời đồn đãi đều có bóng dáng của Yến Như Thị. Một mình cô ta có thể chơi đùa với toàn thể nhân viên công ty, cũng thật là lợi hại. Bạch Vi phải thừa nhận cô đã thành công bị cô ta chọc tức!
Lấy điện thoại ra, gửi đi một tin nhắn. Yến Như Thị là muốn cô không kiên nhẫn đến tìm cô ta, cô lại chính là không thèm chính diện giao phong với cô ta. Gặp cô ta liền phải thấy bộ dáng mặt đầy ủy khuất, chưa nói nước mắt đã chảy, Bạch Vi liền cảm thấy ghê tởm muốn nôn. Không muốn làm ra âm mưu quỷ kế gì đó, Bạch Vi quyết định chơi chiêu lớn, trực tiếp khiến Yến Như Thị không có chốn dung thân trong công ty.
“Này, mau nhìn cửa sổ đi! Mau nhìn đi!” Một trong hai người phụ nữ thừa dịp nghỉ trưa đến huyên thuyên kia đột nhiên kinh hô lên.
Bạch Vi nghe thấy, cũng theo bản năng nhìn về phía cửa sổ. Lại thấy ngoài cửa sổ rất nhiều bong bóng bay bay lên, đều là màu hồng nhạt, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp. Toàn bộ khiến cho cửa sổ trở nên thật thơ mộng.
Hai người phụ nữ kia mang theo nụ cười tò mò tiến vào phòng, như là muốn nhìn rõ hơn xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Lại không ngờ vừa vào, liền nhìn thấy Bạch Vi đang đứng trước cửa sổ uống cà phê, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai cô một cái. Hai cô theo bản năng dừng bước chân, vẻ mặt xấu hổ lui ra ngoài.
Xong rồi xong rồi, những lời hai cô vừa nói đã bị em gái Giang tổng nghe được. Xong rồi, sợ là bọn họ không thể sống nổi trong công ty được nữa…
Bạch Vi cũng không có nhiều tâm tư như vậy quản hai người họ. Cúi đầu, nhìn quảng trường trước công ty cùng mấy con phố đều bị cánh hoa hồng bao phủ, liếc mắt nhìn xuống ngoại trừ hoa hồng ra không thấy bất kỳ kẻ nào. Bạch Vi biết đây là có người thổ lộ tình cảm, ra tay cũng thật hào phóng, có cảm giác như cả thành phố đều bị cánh hoa hồng bao phủ. Cũng không biết người đàn ông kia làm sao làm được.
Cũng thật lãng mạn. Bạch Vi xem cuộc vui liền thấy hứng thú, coi như là giải trí, dù sao tâm tình mấy ngày nay của cô cực tệ.
Nhưng không quá mười giây, mặt Bạch Vi liền hoàn toàn đen. Cô cảm thấy tâm tình lúc này của mình không thể tốt lên được nữa.
Cô nhìn thấy cái gì? Haha, biển hoa hồng phía dưới thế nhưng tự động biến hoá, lộ ra những chữ màu trắng thật to, “Bạch Vi, I Love You”
Mệt cho cô còn cảm thấy hứng trí bừng bừng xem kịch vui, thế nhưng nữ chính lại là cô sao?! Cái quỷ gì vậy chứ! Cô nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết kẻ nào làm ra chuyện xấu này. Thật ra từ lúc nhìn thấy biển hoa hồng không bình thường kia, cô nên hiểu được, trừ bỏ cái tên Dung Khải bệnh thần kinh kia còn ai có một làm được như vậy!
Cô nghĩ anh ta nhịn nhiều ngày như vậy chắc hẳn sẽ đưa đến gì đó rất nguy hiểm, kết quả lại chính là cái này, hại cô đề phòng suốt ba tháng, thật sự là đủ! Đầu óc của người sống hơn hai ngàn năm quả nhiên không phải người bình thường có thể đo lường được. Yến Như Thị là thế này, Dung Khải lại như vậy!
Bạch Vi chạy nhanh xuống lầu, sắc mặt trước sau vẫn đen như cũ. Dọc đường đi đụng phải đủ loại ánh mắt hâm mộ ghen tỵ hận của các nữ nhân viên khiến tâm tình cô càng tệ.
Đương nhiên, vẫn còn một người tâm tình không tốt nữa. Giang Mạc nhìn dòng chữ tỏ tình kia, ánh mắt chợt tối, đáy lòng không ức chế dâng lên một ngụm lệ khí. Anh chưa bao giờ biết bản thân có thể có nhiều cảm xúc phản đối như vậy, vì thế anh liền dừng lại cuộc hội nghị, bước xuống lầu.
Mà sắc mặt Yến Như Thị cũng thâm trầm, bước nhanh xuống lầu. Mặc kệ là thế nào, lần này Dung Khải cũng chơi lớn quá rồi. Vung tiền như rác, chỉ vì một thức đồ chơi nhỏ như Kiều Bạch Vi, đáng sao? Anh ta thậm chí còn chưa vì cô mà làm như vậy, cho dù là hai ngàn năm trước, thời điểm anh ta yêu thích cô nhất cũng không có. Cũng có thể nói anh chưa bao giờ phí nhiều tâm tư như vậy trên người một người phụ nữ, giống như thật tâm mà theo đuổi. Điều này khiến lòng Yến Như Thị không kiềm chế sinh ra một chút khủng hoảng. Bạch Vi, Kiều Bạch Vi, đáng lẽ ra từ lúc cô ta nhục nhã cô ở bệnh viện, cô không nên nghe theo lời Dung Khải, trực tiếp tra tấn cô ta đến chết mới phải! Tiện nhân!
Trong ba người Bạch Vi là người xuống lầu đầu tiên, sắc mặt lạnh như băng, không hề có chút mừng như điên nào như dự đoán của người xung quanh. Khiến cho đám nhân viên xuống xem náo nhiệt đều cách cô thật xa, nhỏ giọng nghị luận, cũng không biết đang nói cái gì.
Có lẽ là biết Bạch Vi xuống lầu, lúc này một chiếc trực thăng loại nhỏ chậm rãi hạ xuống. Những cánh hoa hồng theo gió bay lên, phất phơ khắp không trung. Sau đó giống như đã có luyện tập vô số lần từ trước, máy bay vừa đáp, Dung Khải liền mở cửa nhảy xuống, tháo kính mát, cầm một bó hoa hồng trắng, bước về phía Bạch Vi. Khoé miệng anh luôn luôn treo một nụ cười, khiến những nhân viên nữ đứng xem thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Lúc này ánh mắt sắc như dao phóng đến trên người Bạch Vi ngày càng nhiều. Có một người đàn ông đẹp trai lại dùng nhiều tâm tư như vậy theo đuổi cô, không đồng ý thì thật đúng là thiên lý bất dung! A, vì sao nữ chính lại không phải là các cô chứ!?
Nhìn Dung Khải tới gần, biểu tình trên mặt Bạch Vi vẫn không có chút biến hoá nào. Dùng càng nhiều tâm tư, chỉ chứng tỏ âm mưu càng lớn. Cũng không biết Dung Khải rốt cuộc đang mưu đồ thứ gì.
Đến khi Dung Khải đến trước mặt Bạch Vi, lịch lãm xoay người một cái, đưa bó hoa ra trước mặt Bạch Vi, ôn nhu nói, “Thích không?”
“Thật có lỗi, không thích!” Bạch Vi nhướng mày, cũng không nhận hoa, “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Tôi không cho rằng hai người chúng ta có thể phát triển ra loại quan hệ này”
“Thế sao?” Dung Khải cúi đầu ngửi ngửi bó hoa trên tay, cười nói, “Tôi trái lại có suy nghĩ khác em. Tôi cảm thấy hai chúng ta thập phần tương xứng, hoặc là nói, em là người phụ nữ duy nhất tôi có chút động tâm trong suốt nhiều năm qua. Em chẳng lẽ không muốn giống như tôi… ”
“Giống như anh già mà không chết, làm xằng làm bậy?” Bạch Vi tiếp lời.
Nghe cô nói như vậy, Dung Khải cũng không tức giận, “Em không rõ rồi. Chỉ có thiết thiết thực thực sống nhiều năm như vậy, em mới có thể chân chính hiểu biết được sự tốt đẹp trong đó. Cái cảm giác tốt đẹp khi vương triều thay đổi, thương hải tang điền, mà em vẫn tồn tại. Cái cảm giác đứng trên vạn vật, nắm trong tay tất cả sinh mạng kia, chỉ cần em trải qua, nhất định sẽ trầm luân trong nó… ”
Ánh mắt Bạch Vi vẫn không có chút thay đổi. Dung Khải lại nhìn thấy hai người Giang Mạc và Yến Như Thị vừa vội vàng chạy đến ở sau lưng, vì thế tiến đến bên tai Bạch Vi nói nhỏ, “Nếu muốn nhìn thấy ba bức tranh còn lại, vậy thì bây giờ chính là cơ hội của em!”
Nói xong còn không chờ Bạch Vi trả lời, liền xoay người rời khỏi. Mọi người có chút kỳ quái, sao nam chính lại cứ thế bỏ đi chứ? Trong mắt Bạch Vi chứa kinh nghi bất định, không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Vì thế cũng bước chân đi theo.
“Bạch Vi!” Giang Mạc sau lưng cô lại chợt lên tiếng gọi cô lại.
Bước chân Bạch Vi dừng lại một chút, cũng không quay đầu, liền bước đi tiếp. Cô cảm thấy một đời này Giang Mạc như chỉ có thể làm anh trai của cô, cho dù ám chỉ rõ ràng đến mức nào, đối phương cũng giống như một tên đầu gỗ, hoàn toàn không hề có ý tiến thêm một bước. Quên đi, cô mặc kệ! Có gọi lại cô cũng không thèm để ý, để xem không để ý như vậy, anh có vội hay không!
Sau đó cô liền theo Dung Khải bước lên trực thăng. Giang Mạc ở phía sau cô, ánh mắt ngày càng lạnh đi. Anh cảm thấy bản thân sắp không khống chế được lệ khí trên người mình. Nhắm mắt lại, lại mở ra, gương mặt đã trở lại bình lặng như trước, quay người bước trở vào công ty.
Yến Như Thị vẫn đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn biển hoa vẫn chưa tán đi, trong mắt như chứa đầy chất độc. Được, tốt lắm, Kiều Bạch Vi, cô tốt lắm!
Mà ở nơi khác, máy bay trực thăng chở Kiều Bạch Vi cùng Dung Khải dừng lại trên sân thượng một toà nhà. Bạch Vi nhìn thảm hoa dưới chân, cùng hai suất cơm Tây trên bàn, trên trán không khỏi chảy xuống ba dòng hắc tuyến (-_-///). Tên Dung Khải này rốt cuộc đã xem bộ phim thần tượng hạng ba nào rồi vậy? Ra vẻ lãng mạn gì đó, này thật là rất cẩu huyết có được không?!
Cô cũng không bước tới, chỉ là quay đầu nhìn Dung Khải, hỏi, “Tôi đã đến, vậy ba bức tranh đâu?”
Dung Khải trái lại đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện, “Nếu đã đến, vậy cùng tôi ăn bữa cơm đi. Tranh sau khi ăn xong sẽ đem đến!”
Bạch Vi cười lạnh một tiếng. Cô là vì mấy bức tranh mới lên máy bay cùng Dung Khải. Tuy rằng trong đó một phần cũng là vì tức giận với Giang Mạc, nhưng không có nghĩa Dung Khải có thể nắm mũi cô dắt đi. Tranh thì cô muốn xem, nhưng cơm cô sẽ không ăn!
Nghĩ vậy, Bạch Vi bước nhanh tiến lên, vỗ một chưởng vào gáy Dung Khải. Nếu đã muốn đối đầu với Dung Khải, cô tất nhiên phải có chuẩn bị. Cô trái lại cũng muốn đánh cược xem, xem ba tháng qua bản thân đã phát triển đến trình độ nào.
Dung Khải lại giống như có một đôi mắt ở sau lưng, kịp thời chắn được. Không quá một hồi, hoa bay khắp trời. Bạch Vi có vẻ âm hiểm, từ sau lần trước biết linh khí có thể khắc chế Dung Khải, mấy ngày nay đều cất giữ linh khí trải dài cánh tay. Mà Dung Khải giống như cá trong nước, linh hoạt tránh né. Bạch Vi dù làm cách nào cũng không đánh trúng được anh ta.
Lại một chiêu chấm dứt, Bạch Vi nhìn xung quanh một đống hỗn độn, lui ra phía sau, cười nói, “Cơm đã ăn xong, tranh đâu?”
Quả nhiên, bữa tối anh đã tỉ mỉ chuẩn bị trước đó đều đã bị phá hủy, không thể ăn được nữa. Nhìn đến cảnh tượng này, Dung Khải không giận mà còn cười, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Vi. Anh vỗ tay một cái, ba bức tranh được đẩy lên.
Bạch Vi cảm nhận được linh khí ở trong đó, một giả hai thực. Bức còn lại kia chắc hẳn Dung Khải đã giữ lại phòng ngừa bất trắc, đúng là lão hồ ly! Nhưng còn hai bức tranh cũng đủ để Bạch Vi hấp thu. Ngay lúc cô tiến lên quan sát ba bức tranh, liền hấp thu hết toàn bộ linh khí có trong đó.
Bức tranh ở trong nhà đã sớm bị cô hút cạn linh khí. Cô cảm thấy ngoại trừ việc những bức tranh có linh khí như Dung Khải và Yến Như Thị đã nói ra, còn có trận pháp được bố trí khi bốn bức tranh được tập hợp, vào thời gian nhất định mới phát huy tác dụng lớn nhất. Hiện tại, trận pháp cô có thể tự mình vẽ, thời gian cô cũng đã nắm giữ, có thể điều hành trận pháp. Hiện tại đã có đầy đủ linh khí, cô chỉ cần hấp thu thật nhiều, sau đó trở về chậm rãi tiêu hoá là được.
Lúc này Dung Khải xem như trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Chỉ là ai bảo anh ta giả vờ ngu ngốc, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải sét đánh, người gặp người tránh.
“Cũng không còn gì hay để xem, đi đây!” Sau khi hấp thu hết linh khí, Bạch Vi cũng không quay đầu lại liền rời khỏi, Dung Khải cũng không ngăn cản. Anh vốn cứ tưởng cô sẽ mạnh mẽ cướp lấy, không ngờ cô chỉ nhìn vài cái liền đi, rốt cuộc sao lại thế này? Chẳng lẽ trong tranh có thứ gì đó mà anh không nhìn ra hay sao?
Chậm rãi tới gần, anh rõ ràng cảm nhận được hơi thở khiến anh không thoải mái trên hai bức tranh thực kia đã hoàn toàn biến mất, vì thế anh liền chạy theo hướng Bạch Vi rời khỏi mà đuổi theo. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Bạch Vi lại sớm biến mất không thấy bóng dáng.
Đứng ở tại chỗ, khoé miệng Dung Khải cong lên ngày càng lớn, sau đó không phát ra tiếng nở một nụ cười. Kiều Bạch Vi thật sự là có bản lĩnh, trước mặt anh mà vẫn có thể lấy đi thứ mình muốn, lợi hại! Nếu không phải anh đã có chừa một đường lui, chỉ sợ hiện tại anh còn chỉ là ba bức tranh rác! Nhưng rốt cuộc cô đã lấy đi cái gì?! Dung Khải cũng có chút tò mò. Anh vốn tưởng thành bản thân đã giải hết ý nghĩa của những bức tranh này, hiện tại Bạch Vi lại tát cho anh một cái tát thật vang dội!
Quả nhiên, suốt hơn hai ngàn năm đến nay, chỉ có em mới xứng đáng đứng ở bên cạnh tôi!
Đúng lúc này, điện thoại trong túi Dung Khải rung lên. Anh vừa nhận, Yến Như Thị ở đầu dây bên kia hổn hển nói, “Dung Khải em muốn giết ả! Em muốn giết Kiều Bạch Vi! Lần này anh không thể ngăn cản em được… Cô ta khiến em không thể tiếp tục tồn tại trong công ty Giang Mạc được nữa. Hơn hai ngàn năm nay, lần đầu tiên em chịu nhục nhiều đến như vậy! Em muốn cô ta chết! Em muốn tra tấn cô ta từ từ đến chết… ”
Nghe tiếng chửi rủa không ngừng của Yến Như Thị, Dung Khải chậm rãi tắt máy, khoé miệng lộ ra tia trào phúng. Anh căn bản sẽ không ngăn lại, chỉ bằng cô, chỉ sợ ngay cả một ngón tay Kiều Bạch Vi cũng không chạm đến được. Đến lúc đó anh chỉ cần đến kết thúc là được, dù sao Yến Như Thị vẫn còn có tác dụng…
Đại sảnh công ty, thời gian trở về trước đó không lâu. Yến Như Thị tránh trong nhà vệ sinh, dùng điện thoại di động mở trang web của công ty, lướt qua từng bức ảnh. Trong ảnh chính là hình của cô đang chơi bời trong các quán bar, hành động rất dâm đãng, ảnh chụp cũng cực kỳ phong phú. Từng bức trong đó cô đều nhớ rõ, ngay cả đoạn cùng người đàn ông xa lạ trong nhà vệ sinh kia cô cũng không quên. Cô không rõ, dựa vào tính cảnh giác của cô, sao có thể để người chuph nhiều bức ảnh như vậy được? Sao có thể!
Hiện tại tất cả máy tính trong công ty đều bị hack, tất cả mọi người đều thấy rõ những tấm ảnh kia. Hình tượng mà cô khổ tâm xây dựng, cứ như thế trở thành trò cười. Tất cả mọi người đều đang cười nhạo cô, tất cả! Hiện tại Yến Như Thị cô đã thành truyện cười cho tất cả mọi người. Cô không rõ rốt cuộc ai đã làm ra chuyện này, rốt cuộc là ai!?
Đúng lúc này, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn, trên đó viết một hàng chữ cực kỳ chói mắt.
“Thích không? Chị dâu tương lai của tôi?”
Kiều Bạch Vi, Kiều Bạch Vi! Tao nhất định khiến mày sống không bằng chết!
Mà phía bên kia, Bạch Vi rốt cuộc cũng về tới nhà. Vừa vào tới cửa cô liền cảm thấy nhà tối đen một mảnh, tại sao lại như vậy? Bình thường cho dù cô về nhà trễ hơn nữa, bác Lương cũng sẽ để đèn cho cô, không thể nào giống như bây giờ. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
“Về rồi à!”
“Ai?”
Đèn sáng lên, Bạch Vi lấy tay che hai mắt, để tránh cho mắt bị khó chịu. Chờ đến khi hai mắt hoàn toàn thích nghi với ánh đèn, liền thấy Giang Mạc đang ngồi trên ghế sa lông, dường như đang đợi cô về.
Nhưng là tây trang của anh bị vứt trên mặt đất, cà vạt lỏng lẻo, áo sơ mi trắng bị mở ra ba nút, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và lồng ngực như ẩn như hiện. Mái tóc thường ngày rất chỉnh tề nay cũng có chút hỗn độn, hoàn toàn khác hẳn hình tượng ngày thường.
Bạch Vi cực kỳ cả kinh, há hốc miệng nhìn Giang Mạc, trong lòng lại cảm thán, ngày mai mặt trời sẽ không mọc từ phía Tây chứ?
– ———-
Editor: dự đoán tình huống tiếp theo nào mọi người ≧▽≦y