Đọc truyện Nhiệm vụ bất khả thi – Chương 44 tại website TruyenChu.Vip
Nguyệt Linh quay người lại, không chút lưu tình rút ra khỏi vòng tay cậu. Cô không nhìn cậu mà cúi đầu xuống, dường như bình tĩnh hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Hơi thở của Cung Huyền Lạc hơi dừng, chớp mắt một cái mới đáp: “Em đang trên đường đến căn cứ Tây Hồ, Tư Đồ Lẫm đã mất tích không rõ ở đâu. Gần đây, tang thi lại hoạt động quá mức hung hăng ngang ngược, bọn em muốn làm hòa với căn cứ Tây Hồ, cùng chống lại tang thi.”
Nguyệt Linh né tránh ánh mắt cậu, nhìn về phía sau lưng cậu, hỏi: “Xe của em đâu? Đừng nói em đi bộ ngàn dặm để đến đây nhé?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đương nhiên là không rồi!” Cung Huyền Lạc lập tức phủ nhận, cậu giải thích: “Máy bay của em đậu cách đây một cây…” Nói một nửa, cậu dừng lại, im lặng nhìn Nguyệt Linh. Cậu biết lời nói dối của mình đã đến hồi kết, cậu không thể nào giải thích tại sao cậu lại dừng máy bay nửa đường, chạy bộ đến đây.
Tuy nhiên, dù biết lời nói dối của mình đã bị chọc thủng lưới, nhưng nét mặt của cậu không hề hoảng sợ, thay vào đó là vẻ mặt vô cảm.
Đôi mắt trong veo của Cung Huyền Lạc nhìn chăm chú Nguyệt Linh, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn còn vẻ non nớt hiện rõ sự bình tĩnh.
Nguyệt Linh rũ mi mắt, thở dài nặng nề.
Giờ phút này, cô đã nghĩ ngàn lần, trong đầu cũng đoán trước được vô số khả năng, nhưng cuối cùng, cô vẫn nói thẳng vào vấn đề: “Cung Huyền Lạc, chị có thể đi với em.”
Cung Huyền Lạc khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt có chút bụi khiến cậu trông rất hào hoa phong nhã, phúc hậu và vô hại.
Cậu mở to mắt không hề chớp chăm chú nhìn cô, trong mắt che kín sự chờ mong, nhưng nụ cười lại có chút chua xót, “Chị Nguyệt Linh, chỉ cần chị đi với em, chị nói gì cũng được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Linh tránh đi ánh mắt thiêu đốt ấy, đưa sườn mặt về phía cậu, nói: “Phong tỏa sự tồn tại của chị, đừng để ai biết chị với em ở cạnh nhau.”
“… Vâng.”
Nguyệt Linh nghe cậu ngoan ngoãn vậy, cô bàng hoàng nghĩ có lẽ cậu vẫn là đứa bé ngây thơ và đơn giản như xưa, cô bất giác không nhịn được thốt lên: “Chúng ta mãi là chị em.”
Cung Huyền Lạc lạnh lùng nói: “Em không đồng ý.”
Cậu nói rất dứt khoát rất kiên quyết, thậm chí trong giọng nói còn có một tia tức giận, hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của Nguyệt Linh đối với cậu. Nguyệt Linh theo bản năng nhìn về phía cậu, cô muốn nhìn rõ vẻ mặt của cậu, ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau cô không khỏi ngẩn ra, tim đập thình thịch, rung động không thôi, cảm thấy kích động không tả được, bị người trước mắt này hấp dẫn.
Vẻ mặt cô dịu lại, trở nên ấm áp và tinh tế.
“Huyền Lạc, chị…”
Mình bị sao vậy, thế này không đúng!
Nguyệt Linh nói được nửa đường, cô đột nhiên ngừng nói, vẻ mặt cố định ở đó, rơi vào thế giới nội tâm của mình.
Cung Huyền Lạc nheo mắt, trên khuôn mặt hiền lành luôn lộ ra vẻ thâm trầm không tương xứng với tuổi tác. Trên trán và thái dương thậm chí còn có những hạt mồ hôi. Cậu hơi nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn Nguyệt Linh vẫn không nhúc nhích, nội tâm sớm đã khâm phục cô, nhưng thế này thật khó giải quyết. Cậu không ngờ ý chí của cô lại mạnh mẽ đến vậy.
Cậu nhìn gương mặt thanh tú xinh đẹp như tượng của cô, không khỏi đưa tay ra vuốt ve gương mặt hơi tái nhợt ấy.
“Chị Nguyệt Linh, nghe em nói này, tin em, em sẽ bảo vệ chị, không để chị bị thương…”
Nguyệt Linh đang một mình đắm chìm trong bóng tối lạnh lẽo thì có một tia ấm áp truyền đến, hình như có người dịu dàng chạm lên mặt cô.
Ngay sau đó, cô nghe thấy một câu nói tương tự từng xuất hiện trong quá khứ: Ta sẽ bảo vệ em, Nguyệt Linh.
Lúc này, hình bóng sâu thẳm trong ký ức của cô trùng điệp với giọng nói này, khiến cô lập tức thu lại từng chiếc gai nhọn, hạ phòng bị xuống.
Hai mắt cô trở nên cực nóng, tất cả chua xót đều dồn hết lên, từng giọt lại từng giọt nước mắt chảy xuống, trong lồng ngực lấp đầy cảm xúc cảm động cùng ấm ức.
Nguyệt Linh bổ nhào vào lòng ngực Cung Huyền Lạc, khóc: “Sao giờ chàng mới đến… Thạch Mặc… Chàng đã hứa với em như nào!”
Cung Huyền Lạc ôm cô vào lòng, cẩn thận vuốt ve lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc, ta đến rồi đây, Nguyệt Linh, từ nay về sau ta sẽ luôn bên cạnh em, không bao giờ rời đi…” Nguyệt Linh chôn sâu trong lòng ngực người thanh niên trẻ nên không hề thấy được khuôn mặt cậu vô cảm, trong mắt tràn đầy lạnh lùng, dù nở nụ cười đắc ý, vẫn không áp được sự ghen ghét trong lòng.
Thạch Mặc là ai?
Cậu lạnh lùng nhìn vào khoảng không xa xăm, trong mắt hiện rõ sát khí.
…
Phía đông, căn cứ Vịnh Thiển Thủy.
Đã hơn một tháng kể từ khi Cung Huyền Lạc người đứng đầu căn cứ trở về, còn phu nhân Nguyệt Linh thì đang phối hợp bác sĩ để kiểm tra cơ thể —— đúng vậy, là phu nhân, một ngày sau khi trở về họ liền kết hôn. Bây giờ, cô dùng tên giả là Vân Lâm, được mọi người biết đến là em họ thất lạc của Cung Huyền Lạc.
Hai người mới cưới nhau được hơn một tháng, những tháng ngày trôi qua đều êm đềm ngọt ngào làm cô có cảm giác đây không phải mạt thế. Nhưng không biết vì sao, dù cuộc sống hạnh phúc như vậy, cô vẫn cảm thấy lo lắng bất an mỗi khi ở một mình, như có một nhiệm vụ hết sức quan trọng đang chờ cô. Cô định nói cho Cung Huyền Lạc nhưng mỗi lần mở miệng, cô đều sẽ bối rối không nói nên lời. Vì vậy, cô đọc ít sách, tra tài liệu, cuối cùng cô kết luận rằng là do mình chưa có con.
Thế là, cô động lòng nghĩ đến việc muốn có con. Nhưng cô biết cơ thể của mình rất đặc biệt, không có kinh nguyệt, cô cần chữa trị mới được.
Hôm nay Cung Huyền Lạc có việc nên đi xa, bảo là có chuyện quan trọng cần bàn bạc với hai người mạnh khác của phương Đông, tầm ba ngày sau mới về được. Cô tranh thủ lúc này đến gặp bác sĩ, định chờ anh ấy quay về thì cho anh một bất ngờ.